Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng

Chương 58: Cưng chiều vô hạn (2)

Hoa đăng lan tràn một đường, từ ngã tư đường đến bờ sông, trên thảm cỏ náo nhiệt phi thường. Một cây cầu ba khúc, một dòng sông xanh trong, nước sông từ từ tràn đầy. Trên đó có những chấm nhỏ, là ánh nến hoa đăng kéo dài cả một đường. Những đợt sóng ngắn lăn tăn, hoa đăng trôi từ đầu đến khúc giữa sông, có rất nhiều hoa đăng không trôi được nữa, chìm xuống đáy nước. Theo gió vượt sóng, ánh nến mập mờ chở đầy hy vọng dần dần biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Những cô gái tuổi trẻ mỹ mạo trong đám hội thi nhau lộ ra phong tư (phong độ+ tư thái). Không biết là ai cầm trong tay hoa đăng tự mình làm đưa đến tay tình lang, không biết là ai đem hà bao tự tay thêu tặng binh sĩ nhất kiến chung tình. Không biết là tiếng ai hoan hô truyện cười, xấu hổ thẹn thùng cười nhìn nhau. Không biết là ai nói còn xấu hổ, nhìn thấy tình lang mình mong nhớ, đầu liền cúi xuống thấp.

Trăng rằm ở trên cao, tỏa ra ánh sáng trong suốt."Công tử tiểu thư, mua đèn hoa đăng đi? Viết tên của nhau lên trên, nguyệt lão sẽ bớt thời giờ nối nhân duyên cho hai vị."

"Nguyệt lão?" Nhíu nhíu mày, buông Tiểu Bạch Bạch ra, tùy ý để nó nhảy xuống mặt đất chạy đi chơi dọc theo bờ sông, trong lòng An Lịch Cảnh không khỏi cười nhạo một trận. Nhân duyên của mình, khi nào thì khiến người khác làm chủ ? Nhưng mà, nghĩ đến bây giờ đang ở nhân giới, cũng nhập gia tùy tục, không so đo nhiều lắm. Chỉ là...

"Nàng là phu nhân của ta, chỗ nào là tiểu thư?"

Người bán hàng rong cũng thông minh, vội vàng sửa miệng: "Công tử cùng phu nhân thật sự là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, thật sự là làm cho thần tiên cũng ao ước."

"Ta không quen hắn." Khuynh Lăng có chút đau đầu phủ nhận, quả quyết cự tuyệt quan hệ của mình cùng người nào đó, tùy tay chọn một ngọn đèn hoa đăng, cũng không quay tiến về phía bờ sông, tay chỉ chỉ về phía sau, "Tìm hắn trả tiền."

Người bán hàng rong khổ sở nhăn mặt, thế này mà gọi là không biết? Sau đó nhìn chằm chằm An Lịch Cảnh còn đang đứng ở đây, rất sợ hắn quỵt nợ chạy lấy người.

Tay cầm ngọc cốt phiến, mặt mày mỉm cười, An Lịch Cảnh cũng chọn một ngọn hoa đăng, vứt một nén bạc cho người bán hàng rong: "Nữ nhân của gia đang thẹn thùng, không có biện pháp. Xem ra trở về cần dạy dỗ nhiều rồi."

Cân nhắc phân lượng trong tay, người bán hàng rong mừng rỡ cười toe tóe, liên tục phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, đều nói nữ nhân được làm từ nước nên không thể mạnh tay. Nhưng công tử dáng vẻ bất phàm, nhất định ở phương diện kia đã được dạy dỗ rất tốt.”

*

Người trong lòng đã lấy người khác, cũng không ai cần viết tên trên hoa đăng của nàng, Khuynh Lăng mang theo hoa đăng, ngồi xổm bên bờ, vừa muốn đốt nến, bỗng một trận gió qua, cây nến trong tay một mảnh ảm đạm.

"Ngươi làm cái gì?" Đề nghị muốn thả hoa đăng là hắn, một tay muốn phá hư, cũng là hắn.

"Trên hoa đăng, làm sao có thể thiếu thứ này?" Nhíu mày, An Lịch Cảnh đưa cây bút không biết xuất hiện từ khi nào cho nàng, "Vi phu đã viết tục danh của Lăng nhi lên rồi, Lăng nhi cũng nên có qua có lại một chút đi?"

Giơ tay lên, hắn đã tự tay châm hoa đăng, rõ ràng có thể thấy được hai cái tên quen thuộc nhất.

Rồng bay phượng múa, rõ ràng viết ngoáy đến cực điểm, cũng thâm trầm hữu lực, giống nhau hóa xương thành tủy*, dung nhập tràn đầy tương tư cùng quyến luyến.

*Ở đây là sự tinh hoa của sự vật.