Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 9: Bánh bao hành là vĩnh hằng

Tống Trường Hoan kia còn cố gắng khuyên bảo: “Giúp đại ca nói mấy lời hay cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần Thừa tướng nguyện ý tiến cử, đại ca không cần qua thi cử cũng được làm quan. Về sau có chức vị cũng có thể làm chỗ dựa cho muội! Đại ca cam đoan một chữ cũng không hé ra ngoài, một chữ cũng không nói!”

Môi Tống Trường Tuyết run run, bình tĩnh gạt tay hắn ra, giọng nói run rẩy: “Muội vẫn nghĩ trừ bỏ mẹ ra còn có đại ca hiểu muội nhất, muội cứ tưởng huynh theo muội cả đường là vì lo cho muội… Nhưng mà thật không ngờ huynh cư nhiên lại lấy yếu điểm ra để uy hiếp muội…”

Tống Trường Hoan thấy sắc mặt nàng khác thường liền lập tức luống cuống, luôn miệng an ủi: “Trường Tuyết muội đừng có nghĩ vậy mà, sao lại nói là lợi dụng vậy? Đại ca cũng không phải lo muội không có chỗ dựa vững chắc sao.”

Không khí bống nhiên có chút ngưng trệ.

“Chỗ dựa vững chắc?” Ý vị thản nhiên trào phúng, giọng nói lạnh sống lưng, tựa hồ mỗi một chữ nói ra đều đầy khinh thường.

Tống Trường Tuyết kinh ngạc nhìn lại phía sau đã thấy Trữ Khác khoác áo choàng màu xám bạc đi từ cửa ra. Nhàn nhạt dừng bên người nàng, lúc lâu sau mới mở lời: “Mới có người nói nàng đã về, đợi một lúc vẫn không thấy đâu, hóa ra là bị người không quan hệ vướng chân.”

Tống Trường Tuyết có chút xấu hổ né phía sau chàng, Trữ Khác thấy dáng vẻ nàng như con mèo nhỏ, khóe miệng không cầm được tự giác mỉm cười. Sau mới ngoảnh đầu nhìn người trước mắt.

Tống Trường Hoan vừa mới bị hắn hỏi vặn, trong một chốc không có phản ứng. Thấy Trữ Khác thâm sâu khó lường nhìn mình, trong lòng dâng lên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.

“Thảo dân bái kiến Thừa tướng đại nhân!”

Tống Trường Tuyết nhìn đại ca chưa bao giờ chịu hạ mình kia, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi vẫn quyết quỳ gối trước người đàn ông trước mặt. Khoảnh khắc này, bỗng nhiên nàng thấy bi ai. Hóa ra đời người buộc phải có địa vị, bọn họ cũng chỉ ngồi chung trên thuyền nhỏ đón sóng biển, tự lực rất quan trọng, những thứ nhỏ nhặt cũng chẳng đáng kể.

Có người đứng, tất có người quỳ.

Trữ Khác không cảm nhận được người bên cạnh đang có tâm tư gì, có lẽ do ngồi ở vị trí cao đã lâu, kể cả giơ tay nhấc chân cũng đầy khí chất. Không kêu hắn đứng lên, chỉ bình tĩnh: “Ta đều nghe hết rồi.”

Tống Trường Hoan tái mặt muốn cầu xin tha thứ nhưng căn bản đối phương không cho hắn cơ hội nói chuyện.

“Vương triều Hoài Tống ta hiền giả tại vị, năng giả tại chức (người hiền có địa vị, người tài có chức phận). Nếu ngươi có thể xuất cái tài cho ta xem, thật ra tiến cử cũng không thành vấn đề. Nhưng ngươi lại vừa lấy an nguy của muội muội mình để uy hiếp…”

“Thảo dân không dám ạ!” Tống Trường Hoan khẩn trương đến đổ mồ hôi lạnh, vội vàng quay sang muội muội của mình, không cam tâm muốn nói dối, “Trường Tuyết! Mới nãy đại ca chỉ nói giỡn với muội! Đại ca luôn hiểu muội nhất đúng không! Trường Tuyết muội giúp đại ca nói vài lời đi.”

“Ngươi cần gì phải sợ đến vậy.” Trữ Khác mặt lộ vẻ không vui, tựa như không muốn nói thêm nữa, “Trường Tuyết sợ ngươi nói chuyện này ra, nhưng cũng là nghĩ cho ngươi. Nếu không có ta ở đây, ngươi cảm thấy nàng còn phải lo lắng gì nữa?”

Nói xong câu kia, Tống Trường Tuyết trì hoãn suy nghĩ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Trữ Khác, bỗng cảm thấy có một dòng suối ấm áp chảy qua tim nàng.

Tống Trường Hoan vẫn quỳ trên mặt đất, ánh mắt dại ra, hắn thấy hối hận cùng với e thẹn vì hành vi hôm nay của mình.

Kia dù gì cũng là đại ca sống chung mười mấy năm, Tống Trường Tuyết cũng đau lòng, không nhịn được đưa tay đỡ hắn đứng lên, còn hạ giọng an ủi: “Không có vấn đề gì đâu, còn có khoa cử mà đại ca.”

Trữ Khác đưa mắt lườm thiếu nữ nhỏ kia, nhìn nàng bị người lợi dụng vẫn còn dịu dàng chăm sóc, không thông minh chút nào, không khỏi phát bực.

Hậu quả của việc Thừa tướng đại nhân tức giận chính là cánh tay nhỏ của Tống Trường Tuyết bị tóm lấy rồi trực tiếp lôi vào trong viện, gia đinh phía sau rất biết ý đóng cửa đánh phập một tiếng.

Đứng trong làn gió chỉ còn mình Tống Trường Hoan đang hối hận.

Tống Trường Tuyết bị chàng lôi vào trong viện, nàng lơ mơ nhìn lại phía sau, than thở: “Huynh ấy cũng không phải cố ý đâu…”

Ánh mắt Trữ Khác nhìn nàng có chút bất đắc dĩ, rồi chuyển sang nghiêm túc.

“Trường Tuyết, tự mình lộ chuyện của mình, đừng trách người khác lợi dụng nàng.”

Cả người nàng chấn động, bỗng cúi thấp đầu xuống.

“Nhìn rõ người bên cạnh là cả một quá trình, không cần lo, từ từ sẽ được thôi.”

Tống Trường Tuyết càng cúi thấp đầu, không đáp lại.

Nhận ra mình có nặng lời, Trữ Khác chuyển sang chuyện khác, ngón tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng: “Hôm nay sai người làm bánh bao hành nàng thích ăn nhất, sau đó, còn có chuyện nhất định phải nói với nàng.”

Người nào đó nhất thời nâng lên cặp mắt to tròn ngập nước, tràn đầy chờ mong nhìn Trữ Khác!

Bi thương mau tới mau đi, chỉ có bánh bao hành mới là vĩnh hằng thôi!

Trữ Khác ngạc nhiên mặt đối mặt nàng, lúc sau cười không thành tiếng.

Đôi khi, hắn cũng thật hâm mộ nàng, hơn cả người thông minh, nàng sống đơn giản mà vui vẻ như vậy, không có phiền não để nói.

Thiếu nữ nhỏ Tống gia chỉ cần nhắc đến ăn là hai mắt phát sáng, nhìn thấy bánh bao hành sẽ cấp hỏa công tâm, vậy nên bộ dạng nàng cũng rất giống cái bánh bao nhỏ.

“Chàng vừa mới nói… có chuyện gì cần nói với ta?”

Trữ Khác rất nhàn nhã múc chén tổ yến cuối cùng, nói: “Ngày mai Triệu Thái hậu trong cung thiết yến, nàng là nhất phẩm phu nhân đích thân bệ hạ sắc phong, đương nhiên là phải đi.”

Tống Trường Tuyết cắn miếng bánh bao còn chưa kịp nuốt, nghe câu này lập tức như người chết, miếng bánh rớt từ miệng rơi xuống: “Có thể không đi không…”

“Không thể.”

“Tiêu rồi tiêu rồi!” Trời đất bỗng nhiên mù mịt, Tống Trường Tuyết vội la lên, “Chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, ta, tay chân ta vụng về… Làm sao có thể giống đại tiểu thư của Lương quốc công phủ được.”

Trữ Khác nhìn nàng khóc không ra nước mắt, ánh mắt đầy ý cười, ôn nhu an ủi: “Trước khi xuất giá Lương Chiếu Đường được gửi nuôi ở chùa Hoa An hơn mười mấy năm, kể cả mệnh phụ trong triều cũng rất ít người từng gặp nàng ta. Hơn nữa… ta cùng Hoàng hậu đã bàn qua, sẽ không có người làm khó nàng.”

(*) mệnh phụ: từ dùng để chỉ vợ của vương hầu hoặc quan to thời phong kiến, được vua ban sắc mệnh phong cho làm phu nhân.

“Chàng cùng Hoàng hậu nương nương bàn bạc qua…” Tống Trường Tuyết tròn mắt, sững sờ nhìn Trữ Khác.

“Nàng đừng nghĩ nhiều nữa.” Trữ Khác cúi đầu, thấy bộ dáng sững sờ của nàng quá đáng yêu, nhịn không được ôm nàng vào lòng, “Cùng lắm thì ai chọc ghẹo nàng, về đây nói cho ta biết.”

Tống Trường Tuyết buồn bực: “Đều là phụ nữ nhà người ta, về rồi thì chàng còn có thể giúp ta bắt nạt sao?”

“Ta có thể bắt nạt trượng phu của họ.”

“…”

Tống Trường Tuyết không nói chỉ nhìn trời, lúc sau nhớ đến điều gì lại hỏi: “Đại nhân, chàng có biết Hoài An hầu là ai không?”

Trữ Khác nhìn nàng có chút khó hiểu, miệng trả lời lưu loát: “Nghiêm Thuật Chi… Tiên Hoài An hầu là Nghiêm Thiểu Lăng, con nuôi của Trưởng Công chúa, được phong tước nhưng không có thực quyền. Sao đột nhiên lại hỏi hắn?”

“Chỉ là nghe nói, có chút tò mò thôi.”

Tống Trường Tuyết tùy tiện kiếm cái cớ che dấu, nhớ đến thiếu nữ sắc sảo trong ngục, nhất thời lại rơi vào trầm mặc.

Nàng nghĩ, nếu có thể ghé thăm nàng ấy một lát thì hay quá rồi.

***

Hôm nay là thọ yến Thái hậu, mới sáng sớm Tống Trường Tuyết đã bị đám nha hoàn lôi đi trang điểm. Thiếu nữ nhỏ cũng xinh xắn, dáng người cũng đầy đặn, trang phục mệnh phụ màu hồng đào mặc trên người nàng nhìn cũng rất đặc biệt.

Phù Dung chải tóc giúp nàng, Tiểu Đào phụng mệnh đi lấy thọ lễ đã chuẩn bị hôm qua.

Thếp vàng trên áo ở rất cao, Tống Trường Tuyết cảm thấy cổ áo thít đến hoảng, nhịn không được giơ tay muốn túm lấy nhưng lại đụng phải hoa tai ngọc bích của mình. Nàng nghĩ những thứ này hẳn là để lên mặt, không thể khiến người ngoài cho rằng phủ Thừa tướng không có tiền, mang ra ngoài là tốt. Người nào đó âm thầm nắm tay.

Đổi đi đổi lại kiểu tóc, làm đi làm lại thì cuối cùng đến trưa mới có người trong cung đến đón.

Ngồi trong kiệu hoa lệ, Tống Trường Tuyết cảm thấy mệnh nàng quả thực quá kỳ lạ… Giống như nằm mơ vậy, mấy ngày trước nàng còn là nhị tiểu thư không được quan tâm nhất trong phủ tiểu quan bát phẩm, Thái hậu thọ yến hay trâu bò đánh nhau không có nửa phần quan hệ. Vậy mà mấy ngày sau nàng thành Thừa tướng phu nhân, không trâu bắt chó đi cày cứ thế tiến cung dự tiệc…

Tống Trường Tuyết âm thầm thở dài một hơi, cảm thấy ngày tháng tốt đẹp quả thật không được dài.

Đương kim Thái hậu Triệu Anh chính là một đời truyền kỳ Hoài Tống. Trước đây Tống kinh nội loạn, địch lại lăm le, Thanh Bắc quốc luôn như hổ rình mồi. Nhớ năm đó, Tiên đế đột nhiên băng hà, Trưởng Công chúa ở xa điều quân kháng địch, Triệu Thái hậu chỉ là một thân nữ lưu (phận đàn bà – ý khinh miệt), Hoàng đế lại là trẻ mồ côi, ấy vậy vẫn gánh vác được hơn phân nửa non sông vương triều Hoài Tống.

Nay thiên hạ đã thái bình, Triệu Thái hậu đã sớm rút khỏi chính sự, nhưng nhất cử nhất động vẫn tác động đến toàn cục.

Về phần Hoàng hậu, Phù Dung lặng lẽ cúi xuống nói bên tai Tống Trường Tuyết, nàng chính là con gái năm xưa của Trưởng Công chúa với Mạt Đế Thanh Bắc – Vũ Văn Viễn.

Tống Trường Tuyết nghe mà sững sờ, nghĩ rằng đây chỉ là diễn kịch thôi, sau khi cảm thán xong liền quên hết sạch, còn tiếp tục lo xem như thế này có lộ trước mặt mọi người không.

Hạ kiệu, nàng cùng đi với rất nhiều mệnh phụ vào điện, cung nhân dẫn nàng đến trước chỗ ngồi. Tống Trường Tuyết học theo phu nhân bên cạnh điềm nhiên ngồi xuống, vẫn chưa có vấn đề gì. Ổn định chỗ ngồi xong nàng mới ngẩng đầu xem xét thật kỹ tình hình xung quanh, phong thái thật sự không thể diễn tả bằng lời. Phi tần trong cung không ngồi một chỗ với các nàng, Thái hậu nương nương ngồi giữa cũng không nhìn rõ mặt.

Tống Trường Tuyết chưa từng thấy qua bàn tiệc, cũng chưa thấy qua cảnh tượng thế này. Lớn như vậy đây là lần đầu tiên nàng tham dự yến hội kiểu mẫu, kỳ thật nội tâm căng thẳng vô cùng, chỉ sợ không cẩn thận tim sẽ nhảy ra ngoài thôi. Nàng nghe theo nguyên tắc Trữ Khác dạy “Ăn gì đó bớt nói nhiều”, dáng vẻ tự nhiên ăn hầm vảy cá trước mặt như đúng rồi.

Vậy nên tất cả mọi người đều nhìn nàng mà bàn tán.

Trong lòng Tống Trường Tuyết lắc cắc một tiếng, vội buông đũa, cố gắng dùng ánh mắt người trưng cầu ý kiến mệnh phụ trẻ tuổi thân thiện bên cạnh.

Nàng kia cười tự nhiên mà ân cần, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn chưa bắt đầu mà, muội muội đói bụng lắm hả?”

Mặt Tống Trường Tuyết nhất thời như xào gan lợn bị nổ, hồng tới tận cổ, ấp úng đáp: “Đúng ạ đúng ạ, do quên không ăn cơm sáng nên có chút đói…” Trong lòng thầm hỏi thăm Trữ Khác hàng nghìn vạn lần, tại sao lại đem chim sẻ nhỏ là nàng nhét vào bữa tiệc của bầy phượng hoàng…

Thiếu nữ cười nhẹ như gió xuân: “Muội muội là thân quyến nhà ai? Sao trước kia không thấy qua?”

Dứt lời, các phu nhân tuổi lớn hay nhỏ xung quanh đều dõi mắt về, ánh mắt tốt có xấu có, rất có hứng thú với lai lịch của tiểu nha đầu không có quy củ này đây.

“Ta, ta…”

Tống Trường Tuyết cắn cắn môi dưới, nơi dưới bàn tiệc mọi người không thấy, hai tay đã bắt đầu run lên.

“Ta là phu nhân của… Thừa tướng đương triều Trữ Khác…”