La Y mất vẻn vẹn ba tháng mới dạy được cho Dung Nghi biết tính sổ. Kết quả này làm cho La Y cảm giác sâu sắc vô lực, thêm hoài nhi Dung Nghi là đầu óc tối dạ. Nàng không hiểu nổi cái này có gì khó hiểu đâu? Chỉ là ký sổ thôi, không tính vượt, suy tính sang năm chi. Hộc máu ba lít! Cũng may miễn cưỡng đã dạy được, nếu không máu của nàng sẽ phun hết mất. Về phần thao tác thực tiễn, chờ sau này làm thôi. Hiện tại không có thời gian, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi.
Vào tháng chạp, các nơi bắt đầu giao nộp địa tô lên trên. Tài sản bổn gia, đồ cưới của mỗi nàng dâu, sản xuất thu vào phải chia cho mỗi chi mạch. Trong lúc nhất thời cửa hông cửa sau Hầu phủ người đến người đi ngựa xe như nước, quả nhiên rất náo nhiệt. Người ngoài nhìn qua có vẻ là cảnh phồn thịnh, dâu trưởng Hầu phủ lại buồn lòng muốn chết. Không có, trên sổ sách không có tiền.
Năm nay thu tô ruộng chỉ có năm ngàn lượng, tiền lời cửa hàng thì ổn định, ba ngàn lượng. Tám ngàn lượng nếu đập vào đầu La Y, tuyệt đối có thể làm mù mắt nàng. Đáng tiếc, người đương gia không phải là nàng. Đại nãi nãi Lôi thị xuất thân huân quý, có quan hệ dây tơ rễ má với nhau. Huân quý đến trình độ này hiểu rất rõ nhau. Chỉ là không ngờ Hầu phủ thật sự là ngày càng lụn bại. Nàng vừa gả lại đây một năm có hơn một vạn lượng. Nhưng bây giờ lại không đến một vạn lượng, mà năm nay còn là năm mưa thuận gió hoà quốc thái dân an.
Thu vào ít, người lại nhiều thêm. Thế tử lại nâng mấy phòng di nương, đối ngoại mà nói, địa vị thế tử này có thể nạp vài người thiếp. Loại thiếp được lên gia phả, quan phủ thì không có. Nhưng mọi người đều hiểu trong lòng mà không nói, nâng một phòng thiếp nửa nô nửa chủ. Tuy nói là nửa nô nửa chủ, nhưng dẫu sao cũng được xưng một câu “Di nương”, dĩ nhiên là phải dẫn ít nhất hai người đại a đầu, ba bốn người tiểu nha đầu, cần phải có mấy thô bà tử. Là thông phòng cũng có một tiểu nha đầu. Được yêu thích lại thêm đứa bé, lại được thêm vài kiện vàng bạc, dụng cụ. Người này có, người kia không thể bớt. Cả ngày tranh giành tình nhân, thế tử gia tâm tình tốt lại thưởng mỗi người một thứ. Bạc cứ như vậy rầm rầm chảy ra ngoài.
Nhưng đây mới chỉ là những nhân vật nhỏ, nói khó nghe một chút thì chỉ là nô tài thôi, không tốt mang đi bán là xong. Tiền tích lũy cả đời, nếu không con trai con gái, đúng là vẫn của nhà này. Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Làm cho Đại nãi nãi khó xử chính là chủ tử các nơi. Nhị phòng có hai trai, một người đã thành thân, một người sắp thành thân. Bây giờ còn chưa ở riêng, ăn mặc chi phí tất cả đều là công trung, về sau sinh đứa nhỏ chi tiêu lớn hơn nữa. Đích tôn Dung Chỉ đầu xuân sẽ thành hôn, đây là con út ruột thịt của Tào phu nhân, há có thể tiết kiệm sao? Lại thêm Vinh Trăn sắp gả đi, Dung Nghi sau này thêm miệng ăn. Còn phải bảo trì thể diện Hầu phủ, trang sức ăn mặc, không phải tiền sao? Đại nãi nãi nhìn tám ngàn lượng địa tô, một đêm ngủ không ngon giấc.
Địa tô của La Y cũng tới, trước hôn nhân bởi vì gả không tốt, Vu thị gõ lão thái thái một khoản. Cho nàng thêm một trăm mẫu đất. Cũng phái người quản lí. Vùng núi đất cát nên không có nhiều tiền lời, núi chỉ có thể cung cấp vài món ăn thôn dã, đất cát chỉ có thể trồng dưa hấu. Nghe nói có thể trồng lam dâu, nhưng hiện thời lam dâu còn không biết làm tổ ở góc nào. Bởi vậy, tuy rằng ruộng đất thoạt nhìn rộng lớn, trước mắt người quản lý tạm thời điền sản của La Y, Cẩm Tú cùng với tâm phúc không khắt khe tá điền – – đây còn là một loại gia quy Tiêu gia định ra. Vì thế tới tay chỉ có ba trăm lượng. So với Hầu phủ thì không đáng kể gì, nhưng Thanh Quỳ Viện gần như không có khoản chi tiêu gì, nàng vẫn vui vẻ sai người đổi thành vàng mang về. Dung Nghi gần đây tốt hơn trước kia nhiều rồi, nhưng nàng vẫn không yên lòng. Không khỏi sợ tiền riêng bị trộm, nàng dứt khoát ngầm giấu dưới nệm giường. Đảm bảo Dung Nghi đầu óc tối dạ kia không tìm thấy được!
Địa tô thu lên, La Y bắt đầu chuẩn bị lễ cho trưởng bối. Các huynh đệ vừa tầm Dung Nghi thì dùng tiền tiêu vặt hàng hàng còn dư lại để mua. Hầu gia và Nhị thúc thì dùng vốn riêng của La Y. Nghĩ lại, sau đó còn được nhận lại nên không để ý nhiều. Riêng Thái phu nhân thì phải cẩn thận suy nghĩ. Những vật vàng bạc Thái phu nhân cho tới bây giờ không để vào mắt. La Y đành phải sai người mua quả bưởi ở bên ngoài từ tháng chín. Bóc múi bên trong, mở ra khắc hoa, ngâm chè phơi khô, là mứt hoa quả nhuận phổi khỏi ho tốt nhất. Kiểu dạng tùy chủ nhà mình thích. Đây là thực phẩm đặc sắc của Miêu tộc nam Tương Tây, là La Y đời trước xem trên tivi. Thử vài lần mới thành công.
Toàn bộ quả bưởi bóc sạch ruột khắc thành hoa cỏ tượng trưng mười hai tháng làm thành bình kẹo, trông hay mà không dùng được. Lại làm một trăm con cá, ba mươi Hỉ Thước. Hơn nữa mứt hoa quả bí đao, đồng loạt đưa cho nữ nhân các nơi trong nhà.
Thái phu nhân thu được lễ vật, lắc đầu cười nói: “Ta xem như phục Tứ nãi nãi rồi, luôn có ý nghĩ ly kỳ cổ quái.”
La Y phúc thân cười nói: “Đó là lão thái thái hun đúc đấy ạ.”
Thái phu nhân hơi hơi giật giật khóe miệng, lại nghĩ tới chuyện La Y bỏ lại Dung Nghi về nhà mẹ đẻ, một mặt trong lòng không thoải mái lắm, mặt khác lại cảm thấy nàng dâu trong nhà chỉ có La Y chơi tốt nhất, không khỏi xoắn xuýt.
La Y cũng xấu hổ, Thái phu nhân không tính là khó ở chung. Đến cái tuổi này rồi cơ bản chỉ có yêu thương. Nhưng vẫn thành kiến rất sâu với nàng. Không có cách nào, đứng ở lập trường của Thái phu nhân, La Y bỏ đi khi cháu trai bà ta mạng treo lơ lửng, quả thật rất không phúc hậu. La Y cũng không biết mình làm đúng hay sai. Lúc ấy không trở về nhà mặc dù không thêm phần, cũng sẽ không thể giảm phần. Nhưng nhất định sẽ rất rất buồn bực. Về nhà rồi, tuy rằng kết cục cuối cùng không khác biệt, nhưng ít ra có một loại ảo giác không bị người nhà vứt bỏ. Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt. Bởi vậy, nếu là hai mặt khó xử mà lại chuyện quá khứ, vậy không cần xoắn xuýt này. Trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu chậm rãi nghỉ ngơi giống như trước đây. Chỉ là Thái phu nhân vẫn có chút kỳ quái, còn nhiều thời gian đi.
Nhưng làm vãn bối lấy lòng trưởng bối, ở nơi nhà cao cửa rộng này thuộc về công tác hằng ngày. La Y vẫn suy nghĩ mấy điểm quan trọng. Vận khí rất tốt, buổi tối đêm 30 bắt đầu có tuyết rơi như lông ngỗng. Mọi người theo lệ thường ở Tiên Huyên Đường gác đêm. La Y mang theo Dung Nghi thừa dịp lúc mọi người không chú ý chạy ra ngoài.
Dung Nghi nói: “Ngoài trời rất lạnh, ngươi kéo ta ra ngoài làm chi?”
La Y trả lời: “Lễ mừng năm mới năm nay phòng chúng ta không nhiều lắm, ta muốn bổ sung một ít.”
“Bổ sung thế nào? Khiêng đống tuyết về hả?” Dung Nghi đứng trong gió rét khó chịu.
“Ta sai người đi phòng bếp lấy muối, bọn ngươi sẽ biết thôi.” La Y cười gian, trước khi xuyên qua từng xem, vừa đúng năm con rồng có đại tuyết, chùa miếu nói đó là điềm lành – – nóc nhà tuyết đọng cư nhiên xuất hiện một con rồng!? Nàng là kẻ thất học đương nhiên hoảng sợ, nhưng căn cứ tinh thần chủ nghĩa duy vật làm bộ hoài nghi. Mấy vị khoa học tự nhiên trong nhà cười run rẩy hết cả người: “Không phải là lúc có tuyết rơi rắc chút muối sao!” La Y còn chạy ra ngoài phòng xem thử, quả thế. Nàng không dám xác nhận cổ nhân có biết hay không, nhưng mà qua năm mới, cho dù biết cũng phải làm bộ không biết.
Vì thế La Y ngay tại Tiên Huyên Đường, vẽ Tiên hạc trên tuyết. Dù sao thì tuyết cũng màu trắng, vẽ cái gì đều cảm thấy không thoải mái, nhưng tiên hạc không sao, bởi vì nó vốn màu trắng, đỉnh đầu chấm chút ít màu đỏ, không chú ý nhiều là được. Đương nhiên không quên làm mây lành gì đó. Cuối cùng dọc theo sơ đồ phác thảo rắc muối, làm bộ như người không có việc gì chạy về. Cuối cùng quay đầu nhìn một cái, muối cổ đại thuộc về loại xa xỉ, thực sự bại gia mà > <.
Sợ mọi người lúc đi lại giẫm hỏng sân, cũng không muốn bản thân mình làm việc không có tiếng tăm gì. La Y sai người lặng lẽ dặn dò những người quan trọng khác. Canh ba sáng mới riêng từng người tán về nhà ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, đại a đầu Ngư Cổ của Thái phu nhân mở cửa phòng kinh hô một tiếng thanh thúy: “A! Lão thái thái mau dậy đi ạ, có tiên hạc đến xem ngài này!!!!”
Thái phu nhân bị một tiếng kêu gọi ồn ào khó chịu, sau khi nghe được lại nổi lên nghi ngờ. Vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế đứng lên, đứng ở cửa viện vừa thấy cũng sợ ngây người. Chỉ thấy trong viện bày biện ra một tấm tiên hạc đồ sương khói lượn lờ, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Đây là ai bày trò thế?”
Ngư Cổ cười nói: “Nhất định là hôm qua Thọ tinh công đến xem ngài đó.”
Thái phu nhân nghĩ nghĩ cười nói: “Các ngươi nịnh nọt ta, đi, gọi Tứ nãi nãi qua đây, ta muốn hỏi nó! Hôm qua nhất định có chỗ bị trộm.”
Vừa vặn lúc này Đại nãi nãi bước vào: “Lão thái thái anh minh, hôm qua không phải là phòng bếp bị trộm sao?”
Thái phu nhân cười nói: “Tứ nãi nãi nhà chúng ta sao luôn nhìn phòng bếp thế? Cái này làm từ cái gì đây?”
Đại nãi nãi trở lại: “Cháu cũng không biết, tối hôm qua thấy vợ chồng bọn họ lén lút sai người đi phòng bếp. Cháu nghĩ nhất định có duyên cớ, quả nhiên ứng vào hôm nay.”
Không bao lâu, vợ chồng La Y quả nhiên bị lôi đến. Thái phu nhân vừa thấy La Y liền cười nói: “Khỉ con, cháu làm thế nào?”
La Y ảo não, giậm chân một cái: “Ôi chao, bị nhìn đi ra rồi!” Cổ nhân quả nhiên không dễ lừa.
Thái phu nhân đắc ý cười ha hả, bà không ngốc, đương nhiên biết không có khả năng thật sự có tiên hạc đến. Nhưng đoán một câu liền chuẩn, lại nhìn thần sắc La Y, tâm tình rất tốt.
“Nói mau, làm sao làm?” Đại nãi nãi đẩy La Y một cái: “Đồ chơi khắp thiên hạ chắc cô cũng làm được ra, đầu óc này lớn thế nào đây?”
La Y cười nói: “Ngày khác ta lại nghĩ xem, chúng ta cùng nhau làm? Cho ta hết tiền thưởng lão thái thái cho là được.”
“Ngươi thần giữ của! Ta không cho viện các ngươi cơm ăn đúng không?” Đại nãi nãi cười mắng.
Thái phu nhân cũng cười nói: “Nó như con khỉ, vừa nói như vậy, ta không cho tiền thưởng thành ra ta không đúng đấy. Nói mau, cháu muốn cái gì?”
“Lão thái thái thưởng một chút phúc khí của ngài cho cháu đi, cháu thiếu cái đó ạ.”
Thái phu nhân vui vẻ mắt không còn khe hở: “Cháu vẫn nên thành thật nói ra đi, làm sao vẽ được trong tuyết thế này.”
La Y cười nói: “Rắc muối là được. Lúc cháu còn nhỏ bướng bỉnh làm thử.” Nói xong làm ra một biểu tình ta rất thông minh, khen ta đi, khen ta đi. Thái phu nhân càng cao hứng, chẳng ai thích đối mặt với mặt mướp đắng cả.
Thái phu nhân nhất cao hứng, thưởng một bộ đồ trang sức. Trong tháng giêng khoe khoang bốn phía, không bao lâu trong hội đã biết đại danh La Y. La Y không biết là vui hay lo. Gần đây cái tên đồ chơi này, là loại hiền lương thục đức kính cẩn hiếu thuận, gặp phải thông minh, đặc biệt nữ hài tử gặp phải hai chữ này, bình thường bi kịch khả năng khá lớn.
Đến mùng tám tháng giêng, quả nhiên Đại nãi nãi mời La Y chuẩn bị tiết mục tết Nguyên Tiêu. La Y không phải bách khoa Baidu, sao có nhiều chủ ý như vậy chứ? Đành phải nói sáng ý âm nhạc kết hợp pháo hoa. Sắp xếp các màu pháo hoa, đặt một dàn nhạc gần sân Thái phu nhân. Cho pháo hoa phối hợp âm nhạc cùng nhịp trống, thị giác thính giác song trọng hưởng thụ. Đến hôm Thượng nguyên, Thái phu nhân vui vẻ ôm La Y không buông: “Ôi, cũng may là nàng dâu nhà chúng ta, nếu là cô nương nhà chúng ta, ta làm sao nỡ để cháu xuất giá đây.”
“A?” La Y ra vẻ kinh ngạc: “Thảo nào mọi người nói các cô nương phải giấu dốt, thì ra nguyên nhân ở đây.”
Thái phu nhân nắm La Y mặt nói: “Nha đầu răng bén lưỡi nhọn! Đêm nay không được về, phạt cháu tìm niềm vui cho ta.”
“Tuân mệnh!”
La Y dùng hai trò quan trọng dỗ được Thái phu nhân. Dung Nghi rất bội phục, ngay cả Thái phu nhân cũng thán phục nàng đầu óc tốt. La Y nghĩ đây là ưu thế duy nhất của xuyên qua, chuyên dỗ các trưởng bối. Dù sao cũng là trưởng bối nhà mình, thái độ tốt là có chín phần xác xuất thành công. Hơn nữa Thái phu nhân là người hoạt bát, hễ là chưa từng thấy đều cao hứng. Nếu là một lão thái thái cổ hủ, nàng vẫn nên an phận ở phòng cho xong.
Tháng giêng tiếng nói tiếng cười vẫn còn tiếp tục, Trung Quốc từ xưa tháng chạp và tháng giêng đều thuộc về nông nhàn, thời tiết này người thành thân đặc biệt nhiều. Dần dà tạo thành tập tục, bởi vậy Nhị nãi nãi mỏi mắt chờ mong rốt cục vào cửa. Nhị gia phiên bản Giả Bảo Ngọc cuối cùng cũng chuyển khỏi viện của Thái phu nhân, La Y đương nhiên lại tổn thất một khoản.
Cô dâu kính trà, ba ngày sau lại mặt. Mọi người đang ở trong viện Thái phu nhân tiếp tục làm ầm ĩ. Ầm ầm trong viện, bỗng nhiên truyền đến một tiếng la như xé trời: “Lão thái thái! Hầu gia! Hầu gia sợ là không ổn rồi!”