Đàn ông thường có tình cảm đặc biệt với đứa con đầu lòng của mình, đứa con thật sự đầu tiên của Dung Nghi, Tào phu nhân cho một chén thuốc giải quyết. Lần này xem như chân thực ý nghĩa đứa con thứ nhất, mặc dù hắn còn không biết ý thức tới cái gì gọi là trách nhiệm, nhưng tóm lại là có đau lòng. Hắn không học vấn không nghề nghiệp cũng biết vị trí thai lệch nguy hiểm thế nào, chỉ là ngày thường nghe tai nọ bỏ tai kia, căn bản không xem ra gì. Giờ phút này nhìn thấy thần sắc La Y và bà đỡ ngưng trọng thì biết việc lớn không tốt rồi. Nhưng bản năng lại không tín nhiệm La Y - - một nữ nhân ngoan độc coi hắn như đáy giày mà đâm làm sao có thể có thiện tâm với Hải Đường? Đành phải chạy nhanh như làn khói đi Tiên Huyên Đường cầu cứu.
Thái phu nhân híp mắt nghe Dung Nghi lắp bắp nói chuyện đã xảy ra, bình tĩnh nói: “Nữ nhân sinh con, vốn là một chân bước vào quan tài. Sao lại không có hung hiểm? Bà đỡ tới rồi, phu nhân cháu cũng phái bà tử, cháu một đại nam nhân cuống cái gì chứ? Vợ của cháu trời nóng Đại thử, chạy khắp nơi giúp cháu, cháu lại đến chỗ ta làm gì?” La Y không phải cháu dâu bà thích nhất, nhưng dù thế nào cũng mạnh hơn tiện phụ hạnh kiểm xấu. Làm mẹ chồng không đối phó nàng dâu, vậy cũng phải xem đó là so với ai. Nếu lúc này La Y hoàn toàn không quan tâm khối thịt chết sống trong bụng Hải Đường kia, Thái phu nhân sẽ ra tay. Đương nhiên là tôn tử và cha của tôn tử quan trọng hơn. Nhưng La Y đã lo chạy chung quanh, tận tâm tận lực, bà sẽ không thiên vị cho Hải Đường. Ước gì mẹ đi con ở, Hải Đường khó sinh chết đi càng sạch sẽ, miễn cho nàng đi làm bậy. Từ các báo cáo hôm nay ở các nơi, nàng dâu Lão Tứ này đúng là đứa thành thật. Bà càng không có gì phải nói.
Dung Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định, cầu Thái phu nhân đi mời thái y. Vừa đúng lúc Tào phu nhân tiến vào thỉnh an, nghe nói như thế thiếu chút nữa trợt chân: “Hồ nháo cái gì! Có nha đầu sinh con đi mời thái y hả? Ngươi cho là Thái Y Viện cung phụng cái gì!”
”Phu nhân, nghe bà đỡ nói hung hiểm lắm.”
”Nữ nhân nhà ai sinh con không hung hiểm?” Tào phu nhân nói: “Không phải đã mời bà đỡ rồi à?”
”Nhưng mà, nhưng mà...”
”Con của ta ơi,“ Tào phu nhân nói: “Thái y là loại người nào? Là xem bệnh cho Hoàng Thượng đấy, ngươi muốn ta đi mời, bảo ta làm sao mở miệng hả? Nhà chúng ta nha đầu sinh con xin mời thái y, nếu nãi nãi sinh con thì đi mời cái gì? Muốn gọi người viết cho cha ngươi một sổ hả? Chỉ là nữ nhân sinh con, ngươi gấp cái gì?”
Dung Nghi bị Tào phu nhân nhất trách móc nghẹn không có lời nào để nói, cũng chỉ xám xịt đi khỏi. Vừa vào cửa viện nhìn thấy La Y còn ở trong sân luống cuống đi lại, từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi xuống, trang điểm cũng rơi hết. Cũng may ngày thường nàng chỉ trang điểm nhẹ nên hậu quả không tính là khủng bố. Nhìn phải nhìn trái, La Y rất bận rộn, trong lòng thoáng tốt lên một chút. Lại có chút cảm động, chung quy là vợ chồng, sẽ bận rộn giúp hắn.
Hắn nào biết đâu rằng La Y không phải bận rộn thay hắn, phải biết rằng thế kỷ 21, chỉ cần là phụ nữ có thai thì sẽ là đối tượng bảo hộ quan trọng. Lên xe bus tất nhiên là được nhường ghế ngồi, trong thang máy người chung quanh sẽ tự động tránh một khoảng trống, chị họ bên ngoại của nàng mang thai mười ngón tay không dính nước, cho dù là đi dạo siêu thị đứng thang cuốn, cũng có người nhà vây quanh bốn phía bảo hộ rất sợ một khi không đứng vững xảy ra ngoài ý muốn. Lại thêm con trai nhà dì cả của nàng làm chủ một hiệu thuốc, chị em thân thích trong nhà mang thai thì những sản phẩm dành cho phụ nữ có thai có thể nói là bay đầy trời. Cho nên thành phản xạ có điều kiện chỉ cần là phụ nữ có thai mọi người đều thấy tinh quý như Thái tử, nàng không ngờ Hải Đường không làm khám thai! Vị trí bào thai lệch có thể sửa thẳng được. Nếu nàng không biết chỉ sợ cũng chỉ tiếc nuối một tiếng, nhưng nàng lại biết, vốn lại đã quên, nhìn người phụ nữ có thai này phần lớn hai chân bước vào Quỷ Môn quan rồi, ý niệm tự trách dâng kín đầu nàng.
Nằm sấp trên mạng đọc tiểu thuyết, nhìn trạch đấu gió tanh mưa máu, đến chính nàng mới biết được, trong lòng làm sao qua nổi cửa đó! Đặc biệt ở thế kỷ 21 đều là dân lành, làm chuyện tốt hay không mỗi ngày được đăng trên báo, nhưng thấy người già ngã xuống có mấy người có thể nhịn xuống không nâng? Lần trước nàng mang theo thân thích ở trời rất nóng dạo vườn bách thú, thân thích bị cảm nắng té xỉu, nàng vội thiếu chút nữa khóc, không phải là một đám người qua đường Giáp vây quanh cho nước, gọi người, còn có nhiều người cho dầu gió nữa? Còn có mấy bác gái vây quanh nàng an ủi. Đã thấy tâm lý khổ sở rồi. Lúc này nàng thật sự cuống sắp khóc rồi, sinh con xong sẽ có giày vò đấy là một chuyện, nhưng lúc này ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.
Trời dần dần tối, Hải Đường còn không biết mình gặp phải nguy hiểm, đang cảm thụ đau bụng sinh càng lúc càng mãnh liệt. Thanh Quỳ Viện rối thành một nùi, Thái phu nhân không nhịn được phái người đến vài lần. Thấy trong viện hỗn loạn, mạnh mẽ ép xuống. Lại sai Dung Nghi và La Y đi ăn cơm chiều, cho dù có sinh thuận cũng phải mất mấy canh giờ. Lúc này là khó sinh thì càng lâu, không ăn cơm làm sao được?
Vợ chồng ngồi đối diện, gió cuốn mây tan quét cơm chiều. Lại nhìn nhau, nhìn đối phương thần sắc sốt ruột, cùng nhau thở dài. Xem như từ trước tới nay ăn ý nhất một hồi.
Hai người tùy tiện ngủ một đêm, Hải Đường miệng cung còn chưa toàn bộ khai mở, đúng là lúc đau nhất. Bà đỡ không cho nàng hô, không được cắn răng dùng sức, quả thực mỗi một khắc đều là dày vò. La Y cuống không còn khí lực, nằm nghiêng trên giường La Hán. Dung Nghi không khá hơn chút nào, nhưng mà hắn nhìn thấy thảm trạng của Hải Đường, đột nhiên sinh ra một chút hiếu tâm, có phải lúc ấy di nương cũng thống khổ như vậy không? Lại nhìn La Y, về sau có phải nàng cũng sẽ mạng treo lơ lửng hay không? Cho nên nói người rảnh rỗi có chỗ tốt của người rảnh rỗi, nếu quá bận rộn, ở bên ngoài công tác, thê thiếp ở nhà sinh con, căn bản không trải qua cái gì gọi là kinh tâm động phách, đừng hy vọng hắn sẽ có một tia tâm tư thương hương tiếc ngọc.
Giờ Thìn, Hải Đường vỡ nước ối. Nhưng đến giờ Tỵ còn không có phản ứng, đợi đến buổi trưa xác nhận là khó sinh không thể nghi ngờ. Dung Nghi lại đi cầu Tào phu nhân một lần, càng thêm uể oải trở về. Tào phu nhân thấy Dung Nghi ẩn ẩn có ý sủng thiếp diệt thê, càng thêm không thích Hải Đường. Nhà mẹ đẻ La Y đúng là xương cứng khó gặp, nháo lớn ra bà lại mất mặt. Lúc ban đầu bà còn muốn một thứ nữ thanh danh hỏng rồi, mặc bà đắn đo tính toán, ai ngờ đến huynh đệ của nàng lợi hại như vậy. Một lần bị các quý phủ cười cho, cười bà không đàn áp được tiểu thiếp, cười bà bị nhà mẹ đẻ nàng dâu con vợ lẽ đánh đến tận cửa, cười nhà các bà không quy củ. Làm cha thích lắc lư sau mông tiểu lão bà, làm con trai thì càng gia tăng, nhà mẹ đẻ nàng dâu này lợi hại đã thôi, tiểu lão bà sinh sản ngươi trộn lẫn vào làm gì? Thật là bực bội thêm. Ngược lại thật sự là, không biết còn tưởng rằng con dâu hai đứa nó sinh sản đấy, chẳng khác nào ruồi bọ không đầu, Tiêu gia này gia giáo quá tốt hay là gia giáo rất không tốt đây!
Thái phu nhân thấy Dung Nghi mất mặt quá lớn, dưới cơn giận dữ sai An Dương hầu người làm cha này xách đi qua khiển trách một hồi. Đại nãi nãi cũng giả vờ giả vịt chạy đến Thanh Quỳ Viện thay La Y nói hồi ủy khuất. Hai người lại ngồi một chỗ chờ nói chuyện đủ loại..., chờ..., chờ đến tối không có tin tức, lại mơ hồ ngủ một mạch tới sáng, vẫn không có tin tức.
Đến buổi chiều, cuối cùng cũng có tin tức. Cũng rất máu chó: “Bảo vệ người lớn hay là bảo vệ đứa nhỏ.” Đây là bà đỡ vụng trộm nói với La Y, bà do La Y mời tới, lại là người từng lăn lộn lâu trong đó, bởi vậy lúc này mới hỏi La Y người mời này. Bình thường chủ mẫu đều bảo vệ người lớn, người tiểu thiếp này giày vò như vậy không chết cũng thành tật, lại khả năng mang thai hạ xuống thấp nhất, còn phải thể hiện nhân từ. Bảo vệ đứa bé à, nhiều con vợ lẽ chia gia sản, ngươi cho là chuyện đùa à? La Y trợn mắt há hốc mồm, nàng có biết đâu, cũng không muốn làm chủ việc này. Không nghĩ thấy chết không cứu và chúa tể tánh mạng con người là cùng một cái khái niệm, nàng dứt khoát đá bóng cao su cho Dung Nghi.
Trong đầu Dung Nghi một nửa là nước, một nửa là bột mì. Bình thường không động không sao, vừa chuyển động là một đống bột nhão. Bà đỡ càng thúc giục, hắn càng xoắn xuýt, hắn nhát gan! Nếu hắn gan lớn có thể để cho La Y một cô gái yếu ớt túm được sao? Để hắn quyết định tuyệt đối là mù quáng.
Bà đỡ không vội, dù sao cũng không phải trách nhiệm của bà ta. Mang đi một thi hai mệnh, ở bên trong nhà giàu không hiếm thấy, bà thấy nhiều rồi. Loại chủ mẫu trẻ tuổi thực sự sốt ruột như La Y này đúng là hiếm thấy, có lẽ sợ gánh trách nhiệm trước mặt mẹ chồng. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bà không hề thúc giục.
Không ngờ giờ phút này Thái phu nhân phái người đến, gọi bà đỡ lại, lạnh nhạt nói: “Nếu phải chọn lựa, là một nha đầu...”
Bà đỡ nháy mắt hiểu, La Y cảm thấy hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, không cần nàng quyết định là tốt rồi. Nàng có thể làm chính là tận khả năng yêu cầu cứu cả hai, dù sao không phải là thánh mẫu. Tôn trọng và đồng tình sinh mạng là một chuyện, vì loại chuyện này hạ quyết tâm gánh trách nhiệm gặp oán trách là một chuyện khác. Giờ này khắc này, nàng chỉ có thể vẫn cường điệu như cũ, tận sức cứu cả hai. Dung Nghi trong mắt mang theo cảm kích, lại giống đành chịu vậy.
Cuối giờ Thân, một bé gái khóc nỉ non ra đời, mà mẹ đẻ bé gái thì nhắm mắt lại vĩnh viễn. Dung Nghi nhất thời kích động vọt vào, tận mắt thấy cái gì gọi là tàn khốc, cái gì gọi là bỏ người lớn bảo vệ đứa nhỏ. Thi thể máu chảy đầm đìa trên làn da trắng xanh, khó nói lên lời ghê tởm và khủng bố. Dung Nghi sợ run lẩy bẩy, một lúc lâu sau mới kêu thảm chạy ra ngoài.
La Y thấy thế không dám bước vào phòng sinh, chỉ gọi nhũ mẫu đang đợi lệnh mang bé gái đi. Cẩn thận từng bước đi về phòng mình. Nàng sợ không kém Dung Nghi, Dung Nghi hoảng hốt là nhìn thấy tận mắt, mà La Y là tâm lý.
Dung Nghi là củi mục không thể nghi ngờ, nhưng chung quy là đại nam nhân, Hầu phủ thân thích quá nhiều, hắn không đến mức chưa thấy người chết. Hét thảm bỏ chạy như vậy chỉ có thể thuyết minh thi thể rất khủng bố. Huống chi nhũ mẫu Dương ma ma của nàng sớm ngăn ở cửa phòng sinh, rất sợ nàng đi vào. Dương ma ma không nói lời nào nhưng rất đau lòng cho nàng. Nhìn thấy tình hình đó, Hải Đường chết rất thảm.
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại mới nghĩ tới sứ giả Thái phu nhân nói nhẹ bổng một câu: “Nếu chỉ là nha đầu...“. Nếu quả thực có một ngày, đứng ở Quỷ Môn quan chính là nàng, có phải cũng có một câu như vậy hay không: “Chỉ là một nàng dâu con vợ lẽ?” Dung Nghi và nàng không có tình cảm, giữa bọn họ, còn không bằng Hải Đường hầu hạ từ nhỏ. Đến khi đó, có phải Dung Nghi cũng như thế này không, ngay cả một câu nói tranh thủ cũng không có?
Mạng người như rơm rác! Đây là La Y lần đầu tiên nhận thức sâu sắc như thế. Đánh phát ra ngoài cũng tốt, bán đi cũng tốt, cho dù là đánh người cũng tốt, có thể lừa gạt mình, bọn họ đi ra ngoài có lẽ có cuộc sống tốt hơn, dù sao thì cũng không biết, dù sao thì cũng không nhìn thấy. Chỉ có lúc này đây, trơ mắt nhìn một sinh mệnh tươi sống mất đi thế này, lần đầu tiên không trốn trên giường chỉ yên lặng khóc: “Mẹ ơi, con muốn về nhà...”