Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 14: Hẹn nhau đi khẩn đinh

Lúc này, chút mát mẻ bất chợt sau cơn mưa đã tan đi hết, Đài Bắc tháng bảy vẫn nóng như thiêu đốt, giữa nơi đô thị quen thuộc, trên con đường quen thuộc, hai người chậm rãi trở lại điểm hẹn ban đầu, cảnh tượng sóng vai nhau đêm đó nơi thành phố núi đã là chuyện của ba tháng trước, vậy mà trong mộng vẫn ngỡ như mới vừa hôm qua.

Khưu Thiên bỗng nghe thấy Lâm Nhược Thần thì thào tự nói. “Biển trong phim đẹp quá, thật muốn đi Khẩn Đinh.”

“Được, vậy cuối tuần sau đi.” Anh lập tức đề nghị.

“Đi đâu cơ?” Lâm Nhược Thần hoàn hồn.

“Thì cậu vừa nói muốn đi Khẩn Đinh mà?”

Lâm Nhược Thần ngượng ngùng cười, “Tôi chỉ nghĩ trong đầu thôi, không ngờ lại nói to ra.”

“Muốn đi thì cứ đi, tôi cũng đang có kế hoạch đến đấy chơi.” Khưu Thiên giả bộ bình tĩnh cười thuyết phục. “Tối thứ sáu lên xe, bốn giờ sau là đến nơi, đi đi, tôi còn muốn gửi vỏ sò cho cô em phố núi.”

“Vậy để tôi tính xem.” Lâm Nhược Thần lẩm nhẩm đếm đầu ngón tay, lúc hai người về đến trạm thì ngẩng đầu lên nói. “Được, đi thôi! Thứ năm tôi xong deadline, thứ sáu tan tầm chúng ta đi luôn.”

Bướm trắng bướm vàng lại bắt đầu bay lượn xung quanh Khưu Thiên, coi nào coi nào, có thể đi Khẩn Đinh, có thể đi Khẩn Đinh với Lâm Nhược Thần, ầu de!

Lâm Nhược Thần nhìn bộ mặt cười lơ ngơ của Khưu Thiên, cũng cười theo. “Ngày mai tôi sẽ bắt đầu tăng ca.”

“Hở?”

“Thì tuần sau đi Khẩn Đinh mà, nên phải hoàn thành hết công việc vào thứ năm, hiện tại tôi đang làm mô hình chế tác ở nhà.”

“Mô hình? Để tôi giúp cho, tôi làm thủ công khá tốt, lúc trước cũng từng giúp mấy đứa bạn.” À thì tất cả bạn trai cũ của Khưu Thiên lúc đầu đều là bạn cả.

“Tốt quá, vậy chủ nhật anh sang giúp tôi nhé? Giờ tôi đến công ty lấy vật liệu.” Lâm Nhược Thần nhận lời rất thoải mái.

“Tôi đi với cậu, dù sao cũng tiện đường, lúc về có muốn ghé cà phê không?”

Cậu nhìn nhìn đồng hồ. “Ok, nhưng chỉ ngồi đến khoảng 7 giờ thôi, hôm nay tôi có hẹn ăn tối với bạn.”

Bướm trắng bướm vàng đang bay lượn xung quanh Khưu Thiên lập tức chết lả tả, Khưu Thiên dùng công lực thâm hậu duy trì vẻ mặt bình thường. “Vậy cũng được, từ đây đến công ty còn một quãng, để tôi hát một đoạn từ cho cậu nghe nhé.”

Khưu Thiên khẽ đằng hắng. “Tình tang tính tang ~~~” Đoạn từ với âm sắc kỳ dị vang lên, chọc Lâm Nhược Thần cười đến ngã trái ngã phải.

Lúc hai người đến quán cà phê đã hơn năm giờ chiều, “Chưa đặt chân” vẫn chẳng có ai đặt chân, hai người lại kéo nhau đến bên cửa sổ, Lâm Nhược Thần lại gọi một phần “như cũ”, Khưu Thiên lại chọn một chiếc bánh dâu tây phủ cà phê.

Gần hai tiếng đồng hồ, không dài không ngắn, lại vừa vặn để hai người nói chuyện đến quên thời gian.

“Còn nhớ ở Thành Đô cậu từng hỏi tôi về hình dung của biển không?”

“Nhớ, tôi vẫn chưa nghĩ ra, còn anh?”

“Sau khi về Đài Loan tôi đi đã đi hỏi từng người, mỗi người lại có một đáp án khác nhau.”

“Nghe khó nhỉ, giống như mỗi người lại có một cách lý giải tình yêu riêng biệt, chẳng ai giống ai.” Lâm Nhược Thần chống cằm gõ gõ má.

Được rồi, tôi không hình dung biển nữa, cũng không lý giải tình yêu nữa, Khưu Thiên âm thầm rơi lệ. Chưa kịp đổi đề tài, điện thoại của Lâm Nhược Thần đã reo lên.

“Bạn tôi đang ở gần đây, bảo sẽ chạy qua.”

Khưu Thiên chỉ cười không nói, anh không can dự vào sinh hoạt cá nhân của Lâm Nhược Thần, dù hiện tại đã thân thiết với cậu khá nhiều, vẫn có những chuyện không nên quá nhiệt tình, nếu không, với tính cách của cậu, chắc chắc sẽ mang tâm lý bài xích.

Đây là bản năng trời phú của Khưu Thiên, trong mối quan hệ giữa người và người, anh luôn luôn biết được lúc nào nên tiến, lúc nào nên dừng, những chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi, ngay cả Thái hậu cũng bảo Khưu Thiên đúng là con người của xã hội.

Về mặt này Lâm Nhược Thần cũng rất có chừng mực, trừ phi anh chủ động nhắc tới, còn lại sẽ không bao giờ hỏi đến việc riêng tư của anh, dù đang trò chuyện vui vẻ đến đâu đi nữa, chỉ cần anh ngập ngừng nửa giây, nhất định cậu sẽ phát hiện ra rồi vô cùng hiểu ý mà chuyển trọng tâm câu chuyện.

Người có sự nhạy cảm đặc biệt đến mức này, Khưu Thiên chỉ mới gặp hai, một là Thái hậu, khổ nỗi Thái hậu sẽ dùng khả năng đó để truy hỏi anh đến cùng, một còn lại chính là Lý Dĩ Thành, tên kia thì khỏi nói, chắc chắn nếu phát giác ra chuyện gì sẽ cười trêu anh đến chết. Chỉ có Lâm Nhược Thần là tri kỷ, vừa dịu dàng vừa lương thiện, Khưu Thiên âm thầm cộng thêm cho cậu không biết bao nhiêu điểm.

“Đột nhiên thèm thịt bò quá.” Lâm Nhược Thần kéo Khưu Thiên đang bay đến tầng thứ chín quay về. “Hôm qua tôi thấy ở khu mua sắm khuyến mãi thịt bò nhập khẩu, nhìn ngon mắt lắm, ngặt nỗi một phần ở đó dành cho sáu người ăn, mà chỗ tôi cũng không có bếp.”

Khưu Thiên cân nhắc một chút rồi bảo, “Vậy chúng ta cùng mua đi, cậu cứ ăn thoải mái, còn dư thì để lại cho tôi cũng được, bên tôi có hai người cộng thêm một tên vô lại nữa, đều thuộc loại ăn nhiều, mang thịt đến chỗ tôi nấu rồi cùng ăn, dù sao chúng ta cũng ở khá gần.” Khưu Thiên chưa bao giờ dẫn bạn trai về nhà, đây là sự ăn ý giữa anh và Lý Dĩ Thành, nhưng lần này anh muốn Lâm Nhược Thần được ăn thịt bò.

Hơn nữa… hơn nữa, ít nhất hiện tại Lâm Nhược Thần chỉ là bạn, không phải bạn trai, Khưu Thiên âm thầm rơi lệ.

Lâm Nhược Thần suy nghĩ một chút, “Được, để tôi mua, tuần sau ăn thịt bò nhé! À mà sao lại bảo bên anh có hai người và một tên vô lại?”

“Tôi sống cùng với anh em kết nghĩa, tên khốn kia … cậu cứ coi như là đầy tớ của của em tôi đi.” Khưu Thiên nỗ lực không chế biểu cảm trên mặt, thiếu điều tự tát vào mồm mình.

Lâm Nhược Thần vừa định nói gì đó, điện thoại lại vang lên, cậu tiếp điện xong quay sang bảo. “Bạn tôi đến rồi, đi trước nhé, chủ nhật anh cứ ngủ nghỉ ăn uống thoải mái xong đến chiều qua chỗ tôi cũng được, nếu lạc đường thì gọi tôi đến đón.” Nói xong vẫy tay cười đi mất, để lại Khưu Thiên một mình chống cằm dựa vào cửa kính, đột nhiên có cảm giác phiền muộn.

Bèn rút điện thoại ra gọi cho Tiểu Mã, nói mà không biết thẹn. “Người ta hổng đi Khẩn Đinh với cậu nữa, người ta hẹn đi với hoa trắng nhỏ rồi.”

“Mẹ nó! Có còn là người không! Vừa có đàn ông liền bỏ rơi anh em, thất hẹn cả chục lần rồi, còn muốn thất hẹn nữa…”

Khưu Thiên không hề khách khí cúp điện thoại.

Suy nghĩ một chút, lại nhắn tin cho Lý Dĩ Thành. “Tui rất thích hoa trắng nhỏ.”

Lý Dĩ Thành trả lời rất nhanh. “Vậy bẻ đi.”

Khưu Thiên vâng theo giáo huấn của Thái hậu. “Không được, tui có phải hạng bừa bãi đâu.”

Lý Dĩ Thành nôn ọe. “Ủa vậy mấy tình nhân cũ chui ở đâu ra?”

Khưu Thiên kháng nghị. “Tui không muốn hoa trắng nhỏ lại thành một thư mục nào đó ở ổ D nữa.”

Lý Dĩ Thành kiến nghị. “Vậy lưu qua ổ E ổ F.”

Khưu Thiên câm nín. “Nhà cậu với Thái hậu có thần giao cách cảm à?”

Lâm Nhược Thần đồng ý đi Khẩn Đinh khiến Khưu Thiên vui sướng vô vàn, nhưng sâu trong nội tâm lại tự mình mâu thuẫn, anh muốn Lâm Nhược Thần thích anh để được hẹn hò cùng cậu, lại không hề hy vọng cậu thật sự đồng tính… Tại sao?

Nghĩ nghĩ, về nhà bèn nhắn tin cho Thái hậu. “Vi thần muốn hoa trắng nhỏ thích mình, lại hy vọng cậu ấy không phải người đồng tính, là cớ làm sao?” Khưu Thiên cung kính thỉnh chỉ.

“Còn hỏi, vì cực kỳ thích.” Thái hậu trả lời ngắn gọn.

Vì cực kỳ thích?

“Thỉnh Thái hậu minh kỳ!” Khưu Thiên vẫn chưa hiểu, tiếp tục cung kính thỉnh chỉ.

“Đầu óc bình thường quăng lên mây rồi à? Nếu cậu ta đồng tính thì chú được ăn luôn, nhưng xong rồi thì ba tháng sau cậu ta sẽ lại thành một file cũ trong ổ D, còn nếu cậu ta dị tính, hai người chỉ có thể làm bạn, sẽ không xảy ra việc đó.”

Khưu Thiên không trả lời. Anh biết, mình thích Lâm Nhược Thần, thích đến mức chỉ mong mãi mãi làm bạn

để được ở bên cậu.

Mười một năm chinh chiến sa trường chưa từng gặp trận đánh nào như thế này, Khưu Thiên đột nhiên hoảng hốt không biết làm sao, bèn lấy nửa chai rượu còn lại của Lý Dĩ Thành ra uống một hơi cạn sạch, mượn men say cho đầu óc chìm vào giấc ngủ.