Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 43: Quá khứ và hiện tại 1

"Ở đâu ở đâu ở đâu?" Amy ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc chỉnh tề liền phóng xe chạy đến, mang theo hộp thuốc gào thét chạy vào, nắm lấy cổ áo Ivan đứng một bên, "Nghe nói thầy hướng dẫn của cậu bị địch hủ cắn một phát rớt nửa cái đầu? Cậu ta ở đâu? Mau cho tôi thăm cậu ta một chút, sau đó trực tiếp đem cậu ta đi chôn!"


Ivan run rẩy giơ ngón tay chỉ.


Kỳ thật Carlos và Ardo định đưa Ivan theo nhìn sự đời, nhưng Ardo thấy, loại như Ivan, quả thật chính là được thánh điện bồi dưỡng theo tiêu chuẩn đầu bếp, mang theo có chút mất mặt xấu hổ.


Kết quả bọn họ vừa đến quảng trường Jason, pháp trận bảo hộ Carlos vẽ trên mu bàn tay Gaer đã bị kích hoạt rồi, trực tiếp hiện cảnh báo số một, sinh mạng bị đe dọa, Ivan tự nhiên cũng bị tước đoạt quyền hạng quan sát, thẳng đến sau khi giải trừ nguy cơ, mới cùng một đám thợ săn chỉ lo trợn mắt há mồm sau màn hình bị mời ra, đi hỗ trợ xử lý hiện trường... và đối mặt với cái lỗ trên mặt đất hít một hơi khí lạnh.


Amy tấm tắc lấy làm kỳ lạ nắm lấy cằm Gaer, cầm đèn pin soi giống như đùa nghịch một món đồ đào ra từ lòng đất, liên tục chiếu tới chiếu lui trên mặt anh, còn vô cùng có tinh thần khiêu khích: "Tôi nói này, cảm giác bị cắn nửa cái đầu là cảm giác gì thế?"


Gaer bị hắn làm cho đầu váng mắt hoa, từng cơn từng cơn buồn nôn kéo đến, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói: "Phiền cậu đi tìm một cái ống hút cắm vào đỉnh đầu của mình rồi hút, liền sẽ biết được cảm giác của tôi."


"Nga!" Amy đột nhiên dừng động tác, giống như nảy ra linh cảm gì đó, đôi mắt còn sáng hơn cả đèn pin, "Nếu người hút đầu còn lại là ngài Louis, tôi cam tâm tình nguyện! Đó rất lãng mạn, làm cho đầu óc khô hạn của tôi được cơn mưa rào trong miệng anh làm dịu, ngâm linh hồn tôi trong đó, tôi sẽ hạnh phúc giống như ngủ say trong tiêu bản formalin ấm áp..."


(Formalin là một chất hóa học được dùng để bảo quản các mẫu sinh vật)


Gaer rốt cuộc đẩy hắn ra, ngồi xổm bên cạnh nôn khan.


"Cái kia a," Amy bình tĩnh nhún vai, "Lấy cho cậu ta ít thuốc chống nôn ói, lại mang băng ca đến, tôi đoán cậu ta đại khái là bị chấn động não rồi."


Chờ sau khi lo liệu tốt cho Gaer, nâng người đến khách sạn nghỉ ngơi, Amy mới chầm chậm chuyển hướng sang hai vị khí thể mạnh mẽ này, thấy bộ dạng hai người không có chỗ nào giống bị thương, vì thế thuận miệng hỏi: "Hai vị tiên sinh có cần hỗ trợ gì không?"


"Cần," Ardo không nhìn cái vị trị liệu sư kiêm chức biên kịch mới vừa rồi còn dõng dạc hùng hồn thổ lộ tình cảm này, bình tĩnh nói, "Phiền cậu mang cho tôi một đôi giày."


Một chiếc giày của hắn ban nãy bị đạn Carlos bắn cháy đen, cứ như vậy mà đứt rồi, nếu không phải có tất, đầu ngón chân tôn quý của vị đại giáo chủ cổ đại này phải lộ ra trong không khí, thoạt nhìn nếu không phải trốn mau, hắn thiếu chút nữa biến thành "Rio — gà trống một chân —Ardo đại giáo chủ".


Carlos yên lặng quay mặt đi, ra vẻ vô tội.


Ardo quét mắt nhìn một cái, trên mặt hiện lên ý cười bất đắc dĩ, nhặt viên đạn có khắc pháp trận trên mặt đất lên, đưa đến chỗ sáng nghiên cứu một hồi, nhíu mày hỏi Lorde đang đứng một bên: "Thứ này do ai khắc?"


Lorde vốn không biết hắn là ai, chỉ biết đại khái là xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, cho dù là đại giáo chủ hay tư tế, đều rất tôn kính vị tiên sinh này.


Cho đến... Anh vừa mới ở sau máy theo dõi nhìn thấy hai vị này liên thủ đánh một con ma ảnh tử, nhân sinh quan đều vỡ nát, nhất thời phản xạ có điều kiện lớn tiếng nói như đang báo cáo: "Tiên sinh, là máy móc!"


Ardo bị giọng anh làm cho sửng sốt, một lát sau mới phản ứng: "Ai?"


"Không có ai," Amy nói, "Làm thủ công không thể sản xuất số lượng lớn, đáp ứng như cầu sử dụng, hơn nữa chất lượng không đồng nhất, những viên đạn đó là do nhà máy dưới trướng thánh điện thống nhất khắc lên."


Vị trị liệu sư thông minh này nhanh chóng nhìn thoáng qua biểu tình càng mê mang hơn của Ardo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Chính là một loại trang bị phức tạp, chỉ cần thiết lập trình tự, nó có thể căn cứ theo hoa văn quy định khắc pháp trận trên viên đạn, ngài có thể lý giải nó giống guồng quay tơ hay đại loại vậy."


Ardo bừng tỉnh đại ngộ, sau đó sắc mặt có chút khó coi, đè thấp thanh âm nói: "Hồ nháo!"


Trách không được hắn không thể cảm ứng một chút năng lượng lưu động nào từ pháp trận công kích tiêu chuẩn này, ngay cả Carlos cũng bị hấp dẫn lại đây, cậu nhận viên đạn nhìn lướt qua, nhịn không được kinh ngạc hỏi: "Các người dùng thứ này làm vũ khí?"


Amy gật đầu.


Carlos miết nhẹ viên đạn lên mũi kiếm, pháp trận trên mặt bị cạo ra một vết rách thật lớn, hoa văn cố định toàn bộ tan biến.


"Ngô, không tồi," Cậu ném viên đạn hỏng vào thùng rác, đánh giá vô cùng thẳng thắn thành khẩn, "Hiệu quả giống như cầm miếng bánh ngọt ném vào mặt địch hủ."


"Pháp trận có chủ trận," Ardo vô lực thở dài, duỗi bàn tay, bằng không hắn sợ bản thân không nhịn được niết ngón tay kêu răng rắc —— đám hậu nhận này thật sự là... vô dụng đến cực kỳ sáng tạo, "Cho dù là người ngày đầu tiên học pháp trận cũng hiểu được, vận hành pháp trận là do chủ trận và pháp trận giao hòa, không phải tất cả mọi người đều có thể khống chế pháp trận, lại càng không phải là thứ không phải người."


Lorde nhỏ nhẹ ý kiến: "Thời điểm gia công khâu cuối có đưa năng lượng vào..."


"Năng lượng đưa vào là năng lượng chết, thuộc tính pháp trận phải phù hợp với trận chủ," Ardo nhìn Carlos một chút —— lúc đối mặt với hai địch hủ, Carlos ngộ thương chính mình trong giới, chính là bởi vì "phản trận", kết quả của việc phản phệ thuộc tính năng lượng mạnh mẽ của bản thân, "Pháp trận cấp thấp hơn không có nhiều yêu cầu về trận chủ, chỉ cần không vẽ sai là được, mọi người đều có thể thành công, nhưng pháp trận cao cấp thì không nhất định."


Lorde và Amy liếc nhìn nhau, đều cảm thấy thánh điện quá kém cỏi —— bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa nghe nói có cái loại pháp trận cao cấp "kén người" như lời Ardo nói.


Ardo nhìn những người này, quả thật ngay cả tâm trạng để nổi trận lôi đình cũng không có.


Nếu không phải tính xấu của hắn đều bị giấc ngủ ngàn năm tiêu hủy hầu như không còn, hiện tại chỉ sợ đã bị vẻ mặt ngốc nghếch của Amy và Lorde làm cho máu não sôi trào, nói không chừng đại giáo chủ tiền nhiệm không nhịn nổi tát một cái, hai người liền máu chảy đầm đìa.


Nhưng hắn rốt cuộc vẫn chỉ là trầm mặc một phút đồng hồ, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ nói về vấn đề này với ngài Gurdun sau."


Hắn còn có nghĩa vụ... Ardo nhớ rõ, nhưng đã không còn có quyền lợi.


Sau nửa đêm, đội tiếp viện của thánh điện cũng đến, lúc này đến đây tận mười thợ săn Kim chương, Louis tự mình đi trình diện, trừ Gaer, mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh Jason.


Ivan theo thói quen định đi theo, nhưng mà lúc này thầy hướng dẫn của cậu đang nằm úp sấp, nhìn qua nhìn lại, đành phải đi theo phía sau đại giáo chủ Ardo —— dù sao cũng tốt hơn đi theo huấn luyện viên Megeert.


Lúc này, Ivan đáng thương còn chưa hiểu được sự khủng bố của Ardo, tung ta tung tăng đi theo hắn, hưng trí bừng bừng nhìn hắn cúi người, dùng nước tịnh hóa vẽ từng vòng pháp trận.


Pháp trận học là ngành học Ivan khó có thể nắm bắt, thời điểm nhìn Ardo vẽ vòng pháp trận thứ nhất, cậu còn miễn cưỡng có thể hiểu được tác dụng của mấy ký hiệu này, nhưng mà từng vòng pháp trận sau đó dùng phương thức quỷ dị gì đó được vẽ ra liên kết với nhau, cậu hoàn toàn trở nên mơ hồ.


Sau đó Ardo cứ như vậy vẽ từng vòng pháp trận ra, một vòng bao lấy một vòng, đến cuối cùng hình ảnh trong hai mắt Ivan như biến thành nhang muỗi.


Không biết qua bao lâu, Ardo mới thẳng người lên, trên gương mặt anh tuấn tựa hồ có chút mệt mỏi, hắn thậm chí không nhịn được duỗi tay vịn cột điện bên cạnh.


"Các hạ..." Ivan hoảng sợ, "Ngài..."


Ardo giơ một ngón tay, ý bảo cậu im miệng, sau khi tựa vào cột nghỉ ngơi một lát, mới nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chỉ hơi mệt một chút."


"Ngài thật ra không cần tự mình làm cái này..."


"Vậy thì ai, cậu sao?" Ardo tức giận quét mắt nhìn cậu, cuối cùng thở dài, "Quên đi, cũng không thể trách các cậu."


Kết giới thành lập, không phải là vì vĩnh viễn che chở người đời sau, để cho họ không giống người đi trước mỗi ngày chạy trên con đường sống chết hay sao?


Nghỉ ngơi nửa ngày, sắc mặt hắn khôi phục một chút, vừa lúc nhìn thấy tấm quảng cáo dán trên cột điện, Ardo hứng thú híp mắt nhìn một hồi, cười búng tay vào gương mặt phẫn nộ của người đàn ông trên đó: "'Trả lại nơi ở cho chúng ta', đây là cái gì? Người phát ngôn của địch hủ sao?"


Ivan nhẹ nhàng thở ra: "Nga, ngài chắc là không có thói quen xem thời sự, hiện tại chính phủ lâm vào tình trạng khủng hoảng, nền kinh tế các quốc gia cũng không khởi sắc, rất nhiều người thất nghiệp, đại khái cũng vì cái này, rất nhiều người nổi dậy biểu tình."


"Có tác dụng sao?" Ardo kinh ngạc nhìn những người dân dũng cảm đó —— ở thời đại của hắn, dân chúng và nông nô cũng không dám công khai phản kháng quốc vương.


Ivan nhún vai: "Ai biết được, dù sao cũng phải đưa ra biện pháp trấn an họ."


Ardo lắc đầu, đột nhiên cảm thấy hắn ngủ say ngàn năm, thật ta không tính là hoàn toàn không có lợi, ví dụ như những người đồng đội cùng hắn chiến đấu năm đó làm gì có cơ hội nhìn thấy thế giới thần kỳ này, làm gì có cơ hội... Một lần nữa gặp lại người thương. Tâm tình hắn có chút sảng khoái, vui vẻ sai Ivan: "Lấy thêm cho tôi một lọ nước tịnh hóa."


Mà Carlos bị lưu lại ở bộ chỉ huy lâm thời của bọn họ chăm sóc Gaer —— kỳ thật nếu không phải do cậu để lộ khí tức của quang minh thiên phú trong lúc ma ảnh tử đang ăn một nửa, nó tránh được một lần sẽ không để cậu phát hiện ra lần nữa. Bởi vậy Floryte tiên sinh vạn năng hiển nhiên không thể tham gia tìm kiếm nó.


Carlos ngồi bên giường, xoa tóc Gaer một phen, sắc mặt anh tái nhợt cố gắng cười với cậu một cái.


"Thế nào," Carlos thoạt nhìn có chút vui sướng khi người gặp họa, "Nước bọt trong đầu không sạch sẽ sao?"


"Đừng đùa nữa," Gaer nhẹ nhàng nói, hơi nghiêng đầu về phía sau, nhắm mắt lại, đêm tất cả giác quan tụ về khứu giác, thấp giọng nói, "Tôi gần như ngất đi, đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác như sắp chết.


Carlos trầm mặc một hồi, rốt cuộc hội tụ đủ cảm xúc, giận tái mặt nghiêm túc nói: "Gaer, tôi vẫn nghĩ anh là đứa trẻ làm người ta đỡ lo nhất."


Gaer không mở mắt ra, cười giễu một tiếng, nói giống như mớ: "Cậu? Thôi đi, cậu coi tôi là gì? Con cậu sao? Nói thật, tôi làm thợ săn hơn mười năm, thậm chí còn lớn tuổi hơn cậu. Cậu không thấy kỳ quái sao?"


Carlos tự hỏi vấn đề này một hồi, cảm thấy vô cùng vi diệu, cậu vốn rất khó để duy trì biểu tình nghiêm túc, rốt cuộc cũng không nhịn được nở nụ cười: "Nhưng theo cơ sở huyết thống mà nói, anh là cháu của cháu của cháu của cháu của cháu... của anh trai tôi."


Gaer giơ tay lên đánh cậu một phát.


Hai người nhìn nhau nở nụ cười.


"Carl," Một lát sau, Gaer đột nhiên nói, "Cậu giúp tôi cái này."


"Ân?"


"Huấn luyện tôi, dùng biện pháp gì cũng được, phương pháp huấn luyện trước kia của các cậu, tùy tiện chọn một cách, mọi loại cường độ đều có thể." Gaer thong thả nói, "Tôi cảm thấy... Tôi cảm thấy..."


Anh nói liên tiếp vài câu "Tôi cảm thấy", cơ trên mặt đã căng chặt.


Mỗi một người đàn ông bình thường, đều sẽ không thích dùng loại phương thức yếu đuối này, khẩn cầu đối phương... Đặc biệt là sự giúp đỡ từ người mà anh thầm mếm, mỗi một lời nói ra đều như rạch một dao lên lòng tự tôn của anh, khiến cho anh đầu váng mắt hoa, vẫn như cũ cảm thấy đau đớn lo âu.


"Chờ anh dưỡng thương cho tốt đã." Carlos nói, cậu đặt bàn tay trên đầu Gaer, nhẹ nhàng nói, "Hiện tại anh nên ngủ một lát."


Qua hơn nửa ngày, đôi mày nhíu lại của Gaer mới chậm rãi thả lỏng, rốt cuộc ngăn không được mệt mỏi và suy yếu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ trong mùi hương của người nào đó.


Carlos nhìn anh, đột nhiên cảm khái —— tính cách Gaer cực kỳ giống anh Zack, ôn nhu cẩn thận, thoạt nhìn rất đáng tin cậy, thời điểm mấu chốt thì lại cậy mạnh.


Carlos nghiêng đầu đánh giá bộ dáng lúc ngủ của Gaer, khuỷu tay chống ở đầu giường, nhẹ nhàng cười —— vẫn là để cho loại bại gia lang thang như tôi bảo hộ các người.


Carlos chuyển tầm mắt, lại một lần nữa chuyển đến lòng bàn tay của bản thân, làn da trơn bóng và cảm giác quái dị một lần nữa dâng lên trong đầu Carlos.


Xung quanh trừ một người ngủ như chết, không ai quấy rầy cậu tự hỏi, Carlos khoanh tay, nhớ lại lúc chiến đấu với ma ảnh tử, cậu cảm giác thân thể thoải mái chưa từng có.


Lúc ấy quyền trường ác ma màu đen xuyên qua thân thể cậu, tuy rằng sau này Amy vẫn tận tâm giúp cậu điều trị, nhưng dù sao cũng không dễ dàng khỏi hẳn như vậy, tuy rằng ngoài mặt thoạt nhìn ngay đến sẹo cũng không để lại, nhưng chỉ có cậu biết, năng lượng hắc ám đã ăn mòn phía dưới lớp da thịt, vẫn luôn rất đau.


Đặc biệt là mỗi khi chống lại địch hủ mạnh, cái loại cảm giác đau đó càng rõ ràng, quả thật là nội thương rất nặng.


Nhưng mà lúc đó, cái loại cảm giác không được thoải mái, thậm chí là đau đớn ấy lại giảm đi không ít, nhẹ nhàng đến... Thậm chí Carlos cảm thấy, có lẽ qua một thời gian bản thân có thể như trước đây, khỏi hẳn rồi tung tăng nhảy nhót.


Chuyện gì đã xảy ra?


Bỗng dưng, ánh mắt Carlos dừng lại trên sừng của ma ảnh tử bị cậu chém xuống cách đó không xa, đồng tử co lại.


Sừng của ma ảnh tử —— còn có những giấc mộng kỳ quái...


————————————-


Thắp nhang cho đại giáo chủ :))))))