Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 41: Ma ảnh tử 6

Ardo hình như nhẹ nhàng nói gì đó, Carlos mơ hồ nghe hắn nói cảm ơn với tài xế, sau đó tiếng đóng cửa của tài xế sau khi xuống xe làm cậu thức tỉnh. Trong nháy mắt đó, trước khi Carlos kịp thanh tỉnh, cậu vậy mà trở nên kinh hãi —— cho dù cậu có thói quen ngủ bên cạnh Ardo khi hắn gác đêm, cho dù có mệt lả người cần phải dùng giấc ngủ để cung cấp năng lượng bổ sung thể lực, thì thời gian để cậu thanh tỉnh tuyệt không kéo dài như bây giờ.

Loại chật vật như không dậy nổi này, khiến Carlos cảm thấy mình không phải đang chợp mắt... Mà giống như là hôn mê.

"Trước hết đừng xuống xe." Carlos vừa mới cử động, đã bị Ardo đẩy trở về.

Ardo nhẹ nhàng nắm tay Carlos, cảm giác được cánh tay giấu trong quần áo của ai đó cực kỳ ấm áp, lúc này mới cười cười thỏa mãn, sau đó thừa dịp Carlos còn chưa thanh tỉnh, hắn nhanh chóng nâng tay cậu lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tay cậu.

Carlos chau mày, đột nhiên ngồi dậy, hung hăng rút tay về, còn chưa kịp nói chuyện, Ardo lại lật mặt nhanh như bánh tráng, nhanh chóng trở nên đứng đắn, đề tài giống như trong chớp mắt vượt qua cả đại lục, như cơn gió thổi vào biển cả, chuyển hoán với tốc dộ mắt thường không thể nhìn thấy: "Lúc nãy trên đường tôi có suy nghĩ một chút, hôm nay chúng ta tốt nhất vẫn là đừng nên trở về, em chờ một lát, tôi nhờ Ivan đem ra một ít đồ dùng, sau đó chúng ta đi quảng trường Jason."

Carlos thiếu chút nữa bị hắn làm cho sặc, cậu mơ hồ cảm thấy chính mình bị dắt mũi rồi, nhưng mà không có khả năng không thuận theo hắn buông tha cho việc hồi nãy, chỉ chó thể nén giận trầm mặc một hồi, mới hờn dỗi nói: "Vì cái gì?"

"Ma ảnh tử là một loại địch hủ có trí lực vô cùng cao," Ardo dừng một chút, ngữ khí cũng chậm lại, nhẹ nhàng nhăn mặt nhíu mày, "Theo như tôi biết, không có một con ma ảnh tử nào dám can đảm truy lùng tư tế Christie —— nhân loại thì còn có thể bởi vì sự tồn tại của kết giới làm cho họ mất cảm giác nguy hiểm, nhưng mà địch hủ thì không có khả năng, thế giới hắc ám ngoại trừ cá lớn nuốt cá bé thì không còn tồn tại quy tắc nào khác, ma ảnh tử không có khả năng không cảm giác được sự tồn tại mạnh mẽ hơn chúng."

Carlos hạ cửa xe xuống, buồn bực lên tiếng: "Cho nên thế nào?"

"Em và tư tế Christie nói chuyện không ít, vậy em có nghe nói qua chuyện về cái chìa khóa chưa?" Ardo nói trúng tim đen mà chỉ ra, "Hơn nữa nếu thứ đó thật sự rất quan trọng, nếu em là tư tế, em sẽ không mang nó theo bên mình để bảo vệ mà giao nó cho một tộc nhân bình thường hay sao?"

Lời này cực kỳ có lý, Carlos chần chờ một chút, không thể không gật đầu, thừa nhận hắn có thể đúng.

"Mặt khác," Ardo thoáng có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, "Ngày đó ở thánh điện, em cũng đã thấy kỹ năng nhóm thợ săn Kim chương, hôm nay người tôi mang tới là do Megeert tiên sinh điều phối khẩn cấp, theo như cậu ta nói, những người này đại đa số đều là người mới, thậm chí có người vừa mới thực tập xong, diễn tập cũng tạm ổn, trang bị thêm ít dụng cụ cũng coi như miễn cưỡng, nhưng mà nếu như ma ảnh tử thật sự xuất hiện, em thấy chỉ với một mình Gaer mang theo mấy người bọn họ có thể đối phó được không? Em có thể yên tâm để cậu ta ở đó một mình sao?"

Chỉ sợ trong mắt Ardo, Carlos cái gì cũng tốt, ngoại trừ tính tình cẩu thả hay làm đại giáo chủ thận trọng phát điện.

Carlos thở dài, duỗi đôi chân đã cuộn lại rất lâu của mình, rốt cuộc mới nói thật: "Tôi căn bản cảm thấy bọn họ không thể bắt được ma ảnh tử, thứ đó còn thông minh hơn cả con người, có sự kiên nhẫn còn xuất quỷ nhập thần, không phải cái loại ngu ngốc như sói vực thẳm thích tiểu bậy quanh mồm đầy răng nanh, rất ít khi đánh giáp lá cà với thợ săn. Bọn họ thì ngược lại, gióng trống khua chiêng bao vây cả quảng trường Jason, làm cả bầu không khí ở đó trở nên căng thẳng, ta thấy đến bắt con thỏ con cũng khó khăn."

Ardo nửa ngày không nói tiếp.

Carlos quay đầu đi, phát hiện đối phương nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp: "Làm sao vậy?"

"Không," Ardo dời mắt, khóe miệng thoáng có chút run rẩy, lộ ra một nụ cười như vui lại như buồn, "Không có gì... Chỉ là đột nhiên cảm thấy, tôi thật sự không nên mong cầu xa vời, em ngồi ở bên cạnh tôi như vậy, chẳng sợ không mặn không nhạt nói với tôi mấy câu, tôi... Liền cảm thấy rất hạnh phúc —— em ngồi đây đi, tôi đi gọi Ivan."

Hắn nói xong, bản thân giống như nhân viên chào hàng đem hàng hóa ngang ngạnh nhét vào lòng ngực người khác rồi quay đầu bỏ chạy, cũng không thèm nhìn Carlos một cái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay đẩy cửa xe đi xuống.

Lời Carlos muốn nói đều bị nghẹn trở về, quả thực ngay cả lồng ngực cũng bị trướng đau, thật sự không biết nên bày ra biểu tình gì, cuối cùng chỉ phải nghẹn khuất nện lên cửa xe một quyền: "Mẹ nó." (Cửa xe bày tỏ: >.<)

Nhưng mà lúc này Carlos lại nhìn lòng bàn tay của mình, cậu có hơi sửng sốt —— trước đó không lâu cậu dùng kiếm cắt lòng bàn tay, tuy miệng vết thương sớm đã tốt hơn, nhưng mà vết thương mới luôn có sẹo, thậm chí cậu còn nhớ rõ, hai ngày qua vết sẹo vẫn còn, đôi khi còn có chút ngứa, mà hiện tại, vết sẹo vậy mà biến mất rồi.

Làn da ở lòng bàn tay trơn nhẵn sáng bóng, tựa như chưa từng có vết thương nào.

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng mặt về phía Ardo đi ra, có chút đăm chiêu nhăn mi lại.

Có lẽ là do miệng quạ đen của Carlos, sau khi họ rời đi, trong một căn phòng khách sạn ở phụ cận quảng trường Jason, Gaer làm chỉ huy lâm thời, trước mặt anh là các đoạn video do máy theo dõi truyền đến.

Ly cà phê anh nhờ người pha đã lạnh, tỏa ra mùi hương đắng chát, nhưng mà tựa hồ càng nâng cao tinh thần.

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên một tiếng, âm thanh đồng đội truyền đến tai nghe: "Gaer, anh xem máy số ba mươi lăm."

Tuy rằng Gaer không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng kỳ thật dây thần kinh đã căng chặt, lập tức mở lớn video của máy theo dõi số ba mươi lăm, phát hiện ở trên vách tường nơi đèn đường không chiếu đến, đang có một đám nhện đen kỳ lạ bò xuống.

Dẫn đầu là một con nhện cho dù không tính chân, thân thể ước chừng lớn như một trái bóng rổ, phía sau là một đám nhện dài nhỏ lông rậm nhịp nhàng theo sát bò trên vách tường.

Châu Sarah ở vùng núi, kiến rắn nhện gì đó đương nhiên không ít, nhưng bây giờ vẫn là mùa đông, hơn nữa từng tuổi này rồi Gaer cũng chưa gặp được con nhện to như vậy bao giờ.

"Có muốn ghi chép tư liệu lại không," Thợ săn lúc trước gọi anh không biết xuất phát từ lý do gì, đè thấp giọng của mình, "Tôi cảm thấy nếu thu thập tư liệu của nó, có thể bán cho 'thế giới động vật thần kỳ'."

"Được rồi Lorde, tôi biết anh từng công tác ở đài truyền hình, tôi đã nghe đến lỗ tai mọc kén." Gaer gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, trơ mắt nhìn con nhện to như quả bóng rổ bò xuống cống thoát nước, "Chúng nó chẳng lẽ không gây nghẹt cống thoát nước sao?"

Gaer than thở, buông ly cà phê, phóng to hình ảnh của máy theo dõi số ba mươi lăm, anh nhìn con nhện lớn nhất kia giống như biết thuật rút xương, từ từ chui xuống khe hở của cống thoát nước, cuối cùng nó giống như làm bằng kẹo dẻo cao su, thuận lợi chui vào trong cống thoát nước.

"Tôi nghĩ tôi biết nó là cái gì." Tai nghe truyền đến tiếng của Lorde, "Là nhện cao su!"

Gaer nhăn mặt nhíu mày: "Sinh vật ngầm?"

"Đúng vậy," Lorde đứng đắn hẳn lên, "Có thấy không? Bọn chúng giống như đang chạy trốn."

"Sinh vật ngầm" nghiêm khắc mà nói, là một sinh vật có thiên hướng hắc ám, nhưng phần lớn không có tính công kích, không tranh với đời, cũng không tranh đoạt tài nguyên với "sinh vật sống trên bề mặt trái đất", thậm chí không sinh trưởng trên mặt đất, đến bây giờ quan hệ giữa chúng và con người là sống yên ổn không có việc gì.

Nhưng mà chúng nó cũng là những vật cảnh báo, tỷ như nhện cao su tuy rằng lớn lên trông có vẻ hung thần ác sát,, nhưng thật ra lá gan rất nhỏ, hơn nữa làm cho người ta cực kỳ khó lý giải chính là, chúng nó bởi vì sợ ánh sáng cho nên sinh hoạt dưới đất, mỗi ngày ở trong bóng tối, nhưng lại vô cùng sợ cái bóng!

Lúc này, một chiếc xe hơi chạy qua đường Hospital, đèn xe nhanh chóng xẹt qua góc đường, một con nhện không đuổi theo kịp đội hình giống như bị điểm huyệt, cứng ngắt đứng tại chỗ, một lát sau, thẳng đến khi đèn xe biến mất, nó mới hậu tri hậu giác nhớ tới chiêu bảo toàn mạng của mình —— nhanh nhẹn trở mình, đưa mấy cái chân lên trời, sợ hãi giả chết. (nguyên gốc là đường bệnh viện, nhưng để vậy thì hơi kỳ nên An chuyển nó sang tiếng anh luôn nha)

Đáng tiếc ngay cả người muốn thu thập tư liệu về nó cũng không có, bởi vì tất cả máy theo dõi đều kêu lên cùng một lúc.

Âm thanh đó giống như âm báo cháy, kêu lên cùng một lúc giống như núi lửa muốn phun trào. Trên màn hình trước mặt Gaer tự động xuất hiện một cái bảng phân tích, đồng thời các video đều được ngừng lại, nhường chỗ cho video theo dõi chiếc xe ô tô nọ.

Đèn xe chiếu qua các kiến trúc, đèn đường và cột điện, bóng dáng chúng nó lướt qua quá nhanh, cuối cùng màn hình xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, dừng ở góc tường, hình ảnh dừng lại.

Nơi đó đột ngột xuất hiện một bóng người, ở trong một góc đường vắng vẻ, như là đến từ hư không.

Nhất thời, trong điện thoại trở nên ồn ào như cái chợ.

"Là ma ảnh tử!"

Nga đúng vậy, đương nhiên, ngài nhìn thấy rồi đó.

"Cấp ác ma thật sự có tồn tại!"

Cho nên vị này anh tính ở đây đóng vai quần chúng sao?

"Làm sao bây giờ? Chúng ta hiện tại hẳn là nên bày trận đi chứ hả? Có nên đi vây bắt nó không? Có lẽ chúng ta cần mồi nhử?"

Mồi? Đó là một ý kiến hay, dùng cái gì, trí nhớ sao? Vấn đề là ai đi nhử nó đây?

"Chúa ơi! Làm ơn hãy phù hộ chúng ta!"

... Được rồi, có lẽ đây là câu sáng nhất đêm nay.

"Đủ rồi, hãy nghe tôi nói!" Gaer cầm lấy điện thoại, giữa những tiếng nói huyên náo niệm một chú văn khó hiểu, "Trước khi hành động phải thuộc lòng chú văn này, nó có thể bảo vệ tốt ký ức của các cậu."

Trong điện thoại nháy mắt liền im lặng một chút, Lorde mới vừa rồi trầm mặc không nói rốt cuộc mở miệng: "Ách... Gaer, phiền cậu lặp lại lần nữa được không."

Gaer chăm chú nhìn vào góc đường được máy theo dõi quay —— anh xác định ma ảnh tử ở nơi này, nơi đây vừa vặn có thể quan sát nhà Waston —— chẳng lẽ nó theo dõi đứa bé kia? Không... Gaer vừa lặp lại chú văn một lần nữa, vừa tự nhủ trong lòng —— không có khả năng, đứa bé nhà Waston đó chỉ có mười tuổi, ký ức ban đầu vô cùng hỗn loạn, hơn nữa cũng không có gì đặc biệt, chỉ sợ không đủ nhét kẻ răng thứ tham lam này.

Như vậy nó đứng đó không động đậy, chẳng lẽ là đang chờ đợi điều gì?

"Không được, Gaer," Lorde đánh gảy cả lời nói lẫn ý nghĩ của anh, "Đây là chú văn cấp mười, cậu quên rồi sao, không thông qua cuộc thi Kim chương thì ngay cả chú văn vận hành làm nền móng cũng không thể hoàn thành."

Gaer hít sâu một hơi, trầm mặc.

Cho dù không có chú văn phòng ngự, bọn họ cũng không có đạo cụ bảo hộ của thánh điện —— đương nhiên, cấp bậc của đạo cụ bảo hộ là cấp ba, nói cách khác là không thể dùng để phòng hộ khi địch hủ cao hơn cấp ba.

"Mọi người ở tại chỗ đơi lệnh." Gaer nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, hạ lệnh.

Anh không thể không do dự, mọi người trong điện thoại còn chưa giao thủ với địch đã hỗn loạn cả lên, những người đi theo đại giáo chủ Ardo tới nơi này đều là do Louis điều lệnh khẩn cấp, cực kỳ bất hạnh —— bọn họ hoặc là vừa mới chấm dứt kỳ thực tập không lâu, hoặc chính là bình thường không nổi bậc, thường xuyên bị lãng quên.

Tuyệt đối không được để cho họ tiếp xúc với ma ảnh tử, đây là kết luận chính xác nhất Gaer đưa ra.

Một đôi mắt màu lục mang theo ý cười xuất hiện trong đầu anh —— Gaer hỏi chính mình, nếu là Carlos, cậu sẽ làm như thế nào?

Anh gắt gao nén lại hơi thở dồn dập của mình, không tự chủ được nắm chặt tay, lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

"Quan sát kỹ càng máy theo dõi, có tình huống gì, lập tức nói cho tôi biết." Tạm dừng hai giây lâu như cả đời, Gaer rốt cuộc nói xong câu mệnh lệnh.

Sau đó, anh tháo tai nghe, đờ đẫn lắp thiết bị phòng hộ và huy chương, có một đoạn thời gian, trong đầu anh trống rỗng, chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Một mình đấu với cấp ác ma —— trong khoảnh khắc bước ra cửa, Gaer đột nhiên lộ ra nụ cười tự giễu, nếu để Louis biết, chắc chắn sẽ nói đầu anh bị úng nước rồi.


————————————


Wattpad dạo này chán ghê luôn ấy, đăng nhập bảo lỗi nên đến giờ mới đăng được chương mới, không lẽ nữa An mở Wordpress rồi lên đó đăng truyện luôn chứ trời :))))))