Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 26: Địch hủ không biết 5

Địch hủ bị đuôi hỏa vũ tiễn quét một cái chọc giận, những thi thể bị nó điều khiển toàn bộ mọc ra móng tay chỉnh tề như liêm đao, dùng một loại phong trào sản xuất hàng loạt động tác cứng ngắc, chỉnh tề bước từng bước vồ tới Carlos.


"Ha, huynh đệ bắn tên, anh bắn chính xác không được a!" Carlos cười nói chơi, sắc mặt lại lạnh xuống, thấp người né một cái móng vuốt của cương thi, trở tay chặt đứt dây nhỏ buộc phía sau hắn, sức lực được khống chế phi thường tinh chuẩn, không một tia lãng phí, thi thể liền bị chặt đứt dây rối gỗ, đâm đầu vào lồng ngực của cậu.


Carlos cầm nhẹ đặt nhẹ mà đem thi thể đồng bào ngày xưa để dưới đất, đột nhiên dùng tay chính mình bắt lấy lưỡi kiếm, máu lập tức nhuộm dần đến toàn bộ thân kiếm, cấp tốc bị sức mạnh không biết tên hút vào bên trong thân kiếm.


Cổ kiếm thoạt nhìn loang lổ rỉ sét phát ra tiếng "ong ong", thanh âm kia như từ bốn phương tám hướng mà đến, ở khắp mọi nơi, chuôi kiếm lộ ra một đồ đằng đỏ sậm.


Thi thể áp sát dừng bước, móng tay mọc ra rụt trở vào, trên mặt lộ ra thần sắc mê mang người chết mới có, sau đó, thi thể thứ nhất kia phảng phất bắt nguồn từ tiếng gầm rú từ sâu trong linh hồn, đi thẳng tới vị trí cách Carlos một mét, mới rốt cuộc ầm ầm ngã xuống.


Chu vi sương mù đều giống như bị kiếm kia làm cho thối lui một chút, địch hủ phát ra một tiếng nho nhỏ, rít gào tràn ngập sợ hãi, kìm lòng không đặng lui về sau một bước.


Nam nhân sắc mặt tái nhợt kéo theo huyết kiếm, giống như truyền thuyết cắt sương đen, khập khiễng đứng lên, lộ ra một nụ cười dửng dưng như không: "Chỉ bằng mày, cũng muốn ăn con mắt của tao? Mày không sợ tiêu hóa không được sẽ đau bụng à?"


Địch hủ bỗng dưng nhảy lên, lần thứ hai giở lại trò cũ, dự định dựa vào sương mù và rừng rậm trốn thoát, lúc này hỏa vũ tiễn thứ hai đến, lần này người bắn tên gần hơn không ít, tốc độ mũi tên rõ ràng biến nhanh, thẳng tắp đâm vào mắt cá chân nó, đem nó sống sờ sờ đóng đinh trên mặt đất, địch hủ kêu lên thảm thiết, lảo đảo ngã gục, Carlos không chút do dự sử dụng vỏ kiếm đập vào huyệt thái dương nó, đầu nó đụng vào đất, đập ra một cái hố.


"Không..." Nó đột nhiên mở miệng nói tiếng người, thân thể vặn vẹo nằm trên mặt đất, mất công tốn sức ngẩng đầu lên, móng tay trên tay nhất thời biến mất không còn tăm hơi, biến thành một đôi tay người gầy trơ cả xương, hiện đầy vết thương.


"Không..." Nó liều mạng đưa tay bắt lấy ống quần bị cháy khét của Carlos, trong cổ họng "khanh khách" vang vọng: "Cứu tôi... Cứu... Cứu tôi..."


Nam nhân thở hồng hộc nhấc theo cung hỏa vũ tiễn lộ diện —— chính là Louis vô cùng chật vật, anh thấy rõ Carlos, trên mặt không dấu được sự kinh ngạc: "Floryte tiên sinh? Sao cậu lại ở đây?"


"Này có thể một lời khó nói hết." Carlos nhún vai với anh, cúi đầu nhìn nam nhân nằm rạp dưới chân mình.


"Cứu tôi... Tôi là người bình thường... Tôi không muốn chết, không muốn bị khống chế, tôi không nghĩ..."


Ngón tay của hắn đụng phải một đoạn cổ chân lộ ra của Carlos, liền tại lúc này, đôi tay người kia biến thành một cái gai nhọn cực lớn, dựng thẳng lên, thẳng tắp hướng đến mi tâm của Carlos.


Louis sợ hãi kêu lên: "Cẩn thận!"


Carlos không lui một bước, thật giống như sớm có chuẩn bị tâm lí, không chút do dự một kiếm chém xuống đầu địch hủ, gai nhọn kia cách mi tâm cậu không đến một centimet, bất động.


Máu tươi bắn đầu người cậu, thậm chí có vài giọt dính đến cằm cậu. Nam nhân tuấn mỹ bức người ở trong màn đêm không hề sợ hãi, da dẻ nguyên bản tái nhợt bởi vì vết máu mà nhiễm phải một tia hồng yêu nghiệt.


Louis cơ hồ ngây ngẩn cả người.


Sau một khắc, Carlos nhấc quần áo của nam nhân bị chặt đầu, hình dáng dấu ấn trên cổ hắn nhanh chóng rút đi, gần như sắp khôi phục thành màu da, Carlos lập tức đem trọng kiếm dính máu của mình đâm vào thi thể, một làn sương mù màu xanh lục bay vút lên không trung, còn chưa kịp chạy trốn, liền bị thanh kiếm đóng trên người nó hút sạch sành sanh.


Trong nháy mắt thế giới hắc ám đảo ngược, "giới" phá.


Liên lạc với thế giới bên ngoài đều khôi phục, dụng cụ liên lạc trên người Louis vẫn luôn không phát ra tín hiệu réo vang lên.


Louis ở dưới ánh mặt trời chói mắt không khỏe mà híp mắt lại: "Đây là tay trống?"


Carlos không hề trả lời, sắc mặt lại dị thường nghiêm túc —— ánh sáng trên lưỡi kiếm biến mất, điều này chứng tỏ trên người thi thể không có phản ứng sinh mệnh khác, vậy tàng châu trai đâu? Chạy đi đâu rồi?


Cậu ngẩng đầu lên xem cái đầu bị cậu một kiếm gọt xuống, đôi mắt quỷ dị của người kia rút đi màu đỏ cùng vầng sáng trắng bệch, đồng tử trống trơn khuếch đại, thoạt nhìn không có gì khác so với người chết.


"Đáng chết." Carlos đột nhiên đứng lên, động tác này làm cả người cậu lắc lư. nghiêng đầu sang chỗ khác ho khan một tiếng, tức khắc một cổ tanh ngọt dâng lên đến cổ họng cậu —— cậu vẫn cứ dùng chú phòng ngự chưa thành hình cùng "tiếng trống" va vào một phát, xem ra là chấn thương.


"Các hạ..." Louis đưa tay ra, định dìu cậu một cái, lại bị người đoạt trước.


Xa xa có tín hiệu sắc bén vang lên, đáp lại Louis.


Một người đột nhiên lao ra, đem Carlos ôm vào trong ngực, tay đè phía sau lưng cậu, gấp rút nói: "Nhổ máu tụ ra!" (tui nói thiệt, ngồi edit gặp cảnh hai người thân mật mà tui high quá mấy bác ạ)


"Giới" được mở ra, nhóm tìm kiếm khẩn cấp vốn là tại phụ cận tìm người ngay lập tức định vị chỗ này, Carlos cũng không có ý định cậy mạnh, liền hộc ra một ngụm máu tụ lên tay Ardo, liếc trận pháp như ẩn như hiện trên mu bàn tay, rời khỏi tay Ardo, tiếng nói có chút khàn khàn hỏi: "Louis, Shadden phu nhân cùng với anh sao?"


Toàn bộ phần áo sau lưng Louis đều bị rạch ra, lộ ra đầy rẫy vết thương sau lưng, làm Amy đi theo trị liệu sư hét rầm lên: "Louis đại nhân!"


Louis không để ý hắn, gật gật đầu, ngắn gọn nói: "Nhóm trị liệu sư, đi theo tôi!"


Shadden phu nhân bị thương rất nghiêm trọng, lại thêm lớn tuổi, thân thể chẳng thể dễ dàng khôi phục như người trẻ, nhanh chóng bị nhóm trị liệu sư vây quanh. Gaer vẫn luôn bồi bên cạnh, mãi đến tận khi trị liệu sư nói cho anh biết Shadden phu nhân không nguy hiểm tính mạng, nam nhân sắc mặt tái nhợt mới miễn cưỡng gật đầu.


Louis thì bị Amy cưỡng ép ngồi xuống một bên, tinh tế dùng tăm bông thấm nước tịnh hóa lau chùi phía sau lưng gần như trần trụi.


"Chân của em bị sao thế này?" Ardo kiểm tra xong bàn tay bị chính cậu cắt ra, liền cau màu ngồi xổm xuống, mở ống quần bị cháy khét của Carlos.


"Không cần, các hạ." Carlos lui một bước về bên cạnh, cứng rắn nói, "Làm sao dám phiền anh?"


"Đừng nhúc nhích!" Ardo hung hăn chau mày, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, suốt nửa ngày lo lắng sợ hãi, cơ hồ miễn cưỡng đem tâm tình bị đè nén đến đường cùng, tâm muốn bóp chết tên khốn này đều có. Hắn tránh né vết thương, chân thành đáng tin nắm chặt cổ chân Carlos, khiển trách mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, "Làm sao mà thành ra thế này?"


Carlos nhún vai, chẳng hề để ý nói: "Được rồi, tôi sử dụng một cái trận pháp, đại khái nhớ lộn vài nét vẽ, sau đó nó liền bốc cháy."


"..." Cánh tay Ardo lấy nước tịnh hóa dừng lại.


Sau một lát, nam nhân tóc vàng mới thở dài, móc ra một cái khăn lụa, cẩn thận lau chùi vết bỏng trên bắp chân xích lõa của Carlos.


"Em thật là." Cho dù tâm lý phải làm sao yêu thương chiều chuộng, đại sư trận pháp vẫn cảm thấy đối với chuyện này thật sự không lời để nói, vì vậy cuối cùng đành phải hữu khí vô lực nặn ra một câu cảm khái hàm hàm hồ hồ như vậy.


"Được rồi, bây giờ chúng ta nói chuyện, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Gaer thần sắc nghiêm túc đi ra, thuận tiện cho Carlos một ánh mắt an tâm, "Cảm ơn, Carl, bà ấy thoạt nhìn không quá nghiêm trọng."


"Lúc chạng vạng có người báo cảnh sát, nói con gái mình mất tích." Trên mặt Louis không giấu được vẻ mệt mỏi, bị lực tay lúc băng bó của Amy làm cho rên khẽ một tiếng, "Làm phiền cậu, shh... Berg tiên sinh, nhẹ một chút."


Amy hừ một tiếng: "Tôi rất hy vọng anh ở trường hợp khác cầu xin tôi a Louis thân ái —— cư nhiên bị thương ở phía sau lưng, huấn luyện viên kiêm tư tế đại nhân Megeert không phải thực tập sinh đi, cũng biết việc này rất nguy hiểm đúng không? Phiền anh lúc bảo vệ người khác suy nghĩ về năng lực chịu đựng của mình một chút có được hay không!"


Louis bị đùa bỡn mặt lạnh lùng xem nhẹ hắn, nói tiếp: "Chúng tôi bắt đầu khẩn cấp điều tra, trên thực tế Shadden phu nhân đã cảnh báo chúng tôi việc liên quan đến 'tay trống', mà là chúng tôi đánh giá thấp sức phá hoại của tay trống."


"Các anh bị chia ra ở trong rừng?" Carlos hỏi.


"Đúng vậy, tôi nghĩ chúng tôi bị cuốn vào bên trong 'giới'." Louis thở dài, chuyển hướng Gaer, "Bao gồm mẹ cậu —— bà ấy xung phong nhận việc dẫn đường cho chúng tôi, cho nên khi đó tôi và bà đi ở đội ngũ đằng trước nhất, chúng tôi trước hết gặp phải 'tay trống'... May mà Shadden phu nhân ở cùng các cậu có tán gẫu qua, liền thu thập rất nhiều tư liệu, tính là có chút chuẩn bị, chúng tôi miễn cưỡng chạy trốn từ trên tay nó, Shadden phu nhân và tôi đều bị thương, bà ấy lớn tuổi, thực sự không thích hợp mạo hiểm, tôi liền dùng trận pháp giấu bà đi, lại đi tìm những người khác, nhưng các người đều biết, sức mạnh pháp trận ở trong 'giới' bị ép đến giá trị giới hạn, cơ hồ cũng không có tác dụng gì quá lớn, tôi không dám đi xa, mãi đến tận khi thấy được tín hiệu hư hư thực thực của đồng bạn."


"Đúng rồi, vì cái tín hiệu kia mà thiếu chút nữa đốt quần của mình." Carlos nói.


"Chờ đã, Carl nói qua," Gaer chen vào nói, "Tay trống sở dĩ bị chia vào cấp hai, là bởi vì chúng không có 'giới'."


Carlos một đêm không ngủ, đôi mắt có chút khô, tay cậu ấn ấn mi tâm chính mình: "Nghiêm túc mà nói, đó cũng không phải là một con tay trống, trong đó còn có một con tàng châu trai."


"Cái gì?!"


"Em chắc chắn chứ?" Ardo cũng ngẩng đầu lên.


"Cơ bản là chắc chắn, tôi và nó giao thủ." Carlos nói, "Thế nhưng bộ thi thể kia bị tôi chặt thành vài khúc cũng không tìm được tàng châu trai, tôi không biết rốt cuộc nó bám vào nơi nào, cũng có thể là lúc tôi không biết đã chạy mất —— mặt khác việc liên quan đến 'giới', tôi không rõ ràng lắm, không có tiền lệ tàng châu trai cộng sinh với tay trống, cũng không có tình huống hai người chúng nó bất luận cái gì thành công kết ra một cái 'giới', tối hôm qua tôi còn hoài nghi có phải có con địch hủ thứ ba, nhưng đáng tiếc đến cuối cùng không tìm được dấu hiệu nó qua lại..."


Ardo lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đột nhiên đứng lên, tóm chặt cổ áo nhiều nếp nhăn của Carlos, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Một mình em ở bên trong 'giới' với hai con quan hệ cộng sinh không rõ... Ít nhất là địch hủ cấp hai trở lên? Carlos, tôi hôm qua mới nói qua em có chừng mực."


Carlos quét tay hắn ra, ngoài cười trong không cười mà liếc mắt nhìn hắn: "Đại giáo chủ tiên sinh cư nhiên còn có lúc ở sau lưng biểu dương tôi, thật đúng là thụ sủng nhược kinh, hận không thể quỳ xuống tạ ơn a."


Gaer vội ho một tiếng: "Cái kia... Hai vị, chúng ta đi về trước được không?"


Coi như anh nhìn ra rồi, Carlos rõ ràng là gia hỏa thích mềm không thích cứng, mỗi lần đại giáo chủ Ardo thái độ mềm mỏng xuống, cho dù cậu sắc mặt lại khó coi, cũng sẽ giữ lễ phép tối thiểu cùng tôn kính, nhưng đối phương sắc mặt tối lại, cậu ngay lập tức liền giống như con nhím dựng lông, hoàn toàn một bộ dáng khốn nạn lợn chết không sợ nước sôi.


Ardo đương nhiên rõ chuyện này hơn Gaer, cảm xúc nhất thời mất khống chế lộ ra ngoài lập tức bị đè nén xuống, sắc mặt thay đổi mấy lần, hai má banh đến gắt gao, nhìn chằm chằm đôi mắt Carlos, nghiến răng nghiến lợi mà thả mềm âm thanh: "Tôi chỉ là lo lắng."


"Vậy a, làm phiền anh nhọc lòng, thực sự xin lỗi." Carlos nhíu nhíu mày, sửa sang lại quần áo, nhìn hắn cười lạnh một tiếng, xoay người đi... què mà đi. (mợ Pi không cho tui deep được lâu một chút =.=)


Gaer quay đầu nhìn Shadden phu nhân được trị liệu sư khiêng đi một chút, một cái đầu biến thành hai cái lớn, đẩy Ivan ngây ngốc đứng bên cạnh một cái: "Đi dìu cậu ấy một chút."


"A... Nga." Ivan cứng đầu cứng cổ mà đi tới, "Ách... Được rồi, Carlos, cần cần giúp một tay không?" (ở đây là nghĩa đen, là cơ thể bị cứng á, không phải nghĩa bóng là 'cố chấp')


"Phí lời." Carlos không chút khách khí đem cánh tay gác trên bả vai cậu, dặn dò nói, "Cúi đầu cúi đầu, cổ cậu cứng đờ thế làm gì, tê... Làm phiền cậu, tôi bây giờ là một người què, không phải cái kia... Cái kia là cái gì nhở? Chính là mọi người đồng thời xoay cái mông kia... Nga, là vận động viên chạy!"


"Là thi đi bộ." Ivan Grado tiên sinh nhỏ giọng sửa chữa.


"Ý tôi chính là thi đi bộ." Carlos cãi chày cãi cối.


Sau đó chính cậu bật cười trước tiên, không có hiện ra tức giận hừng hực như trước, không hề xụ mặt, lại trở thành một chàng trai vui vẻ làm người ta không chút áp lực, Ivan cũng chỉ đành ngây ngốc cười theo.


Ardo đứng ở nơi đó nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong nháy mắt bên trong con mắt màu xám nhạt tất cả đều là sương mù, sắc mặt quả thực âm trầm đến dọa người, nhìn qua giống như là muốn đem cánh tay Ivan không chút cảm giác đặt trên bả vai Carlos chặt xuống. Làm Gaer sợ hết hồn: "Các hạ..."


"Không có gì, tư tế tiên sinh không có sao chứ?" Tựa hồ bị một tiếng này nhắc nhở, Ardo nhanh chóng thu liễm biểu tình, bình thản hỏi.


"Vâng, tôi không sao..." Louis còn chưa dứt câu, liền bị một ngón tay của Amy đâm vào eo, giọng điệu cũng thay đổi.


"Anh ấy có sao, bất quá tôi sẽ chiếu cố anh ấy." Amy đè vai Louis lại, cười híp mắt nói.


"Tôi hy vọng cậu biết làm sao để thu thập tàn cục?" Ardo liếc mắt nhìn Gaer một cái.


Gaer ấn trán, bất đắc dĩ gật đầu: "Tôi hiểu rồi."


Ardo không do dự nữa, quay người đuổi theo Carlos.