Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 20: Địa cung 3

Carlos cứ như vậy không chút để ý cầm chuôi kiếm mang thanh trọng kiếm rỉ sét loang lổ đi, Louis và ngài Gudrun đưa mắt nhìn nhau một cái, ngài Gudrun lúng túng nói: "Ây... Thanh kiếm đó chẳng lẽ không phải..."


Ánh mắt Ardo không hề rời khỏi Carlos, thuận tiện giải thích: "Thanh kiếm kia là vật sở hữu riêng của cậu ấy, mặt trên vốn là có in gia huy của Floryte, bất quá trong một lần chiến đấu, không cẩn thận bị một địch hủ hệ 'hỏa' nung chảy —— cũng không phải cái gì mà biểu tượng của tư tế chấp kiếm. Tư tế chấp kiếm có nghĩa là 'trong chiến tranh có quyền thay thế chỉ huy tối cao đại giáo chủ', cùng thanh kiếm không có quan hệ gì, khả năng là do người đời sau hiểu lầm."


Ngài Gudrun và Louis đồng thời thụ sủng nhược kinh mà bị kinh động.


Cư nhiên... Lại nói chuyện rồi! Cư nhiên còn dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện! Lại còn chủ động giải đáp vấn đề!


Đại giáo chủ Ardo ngài làm sao vậy? Ngài tỉnh lại đi! Ngài không nên như vậy! Sáng sớm sau khi bị thất tâm phong*, liền bị đột phát tính đa nhân cách?


(Thất tâm phong:  là một loại bệnh tâm lý, phát bệnh ở thần kinh đại não, do năng lực chịu đựng cua tâm lý nhỏ hơn áp lực bên ngoài, do đó xuất hiện tâm lý, hành động, ý chí trở nên bất thường. Thường xuyên xảy ra ở nhóm người chịu áp lực lớn.)


Phải biết, lần thứ nhất Ardo rời khỏi phòng mộ ở địa cung, là đi nhặt xác sói vực thẳm, lúc đó biểu hiện ra mười phần người sống chớ gần cùng thiếu kiên nhẫn, thật giống như địch hủ cấp ác ma kia là một đống phế phẩm. Nhưng ai có thể nghĩ đến, lần thứ hai hắn rời đi, lại là cùng một đám lữ hành không biết mùi vị 'chuyến du lịch một ngày tại thánh điện', đi đến cái 'viện bảo tàng Âm U' đâu?


Viện bảo tàng Âm U thiết kế rất là lười biếng, có một cái cửa đen sì, giống như nhà ma thông thường mà che vài cái mành dày nặng, sau đó bên trong là một ít âm thanh khủng bố quái lạ, để du khách ngồi vào xe đẩy (xe đẩy trong lời tác giả là mấy cái xe chạy trên đường ray á nha), trên đường lái đi, bị các loại bối cảnh giả phải gọi là làm người giận sôi và mấy cái thi thể địch hủ đột nhiên xuất hiện dọa một phen.


"Tại sao nơi này không thắp nến?" Tại cửa viện bảo tàng, Ardo kỳ quái hỏi.


"Bởi vì nơi này là viện bảo tàng Âm U, tiên sinh," hướng dẫn viên du lịch nghe thấy tiếng người liền chuyên nghiệp mà tiến vào biểu diễn hình thức, trên mặt là nước sơn đầy màu sắc, trên tóc còn đính một cái cục xương khô bằng cao su, thâm sâu mà nói, "Nơi này không có cây nến, không có đèn, không có tất cả các đồ vật có thể phát sáng, nếu nhất định phải nói, chỉ có quỷ —— hỏa —— là những linh hồn bị ác ma giết chết quanh quẩn không đi..."


Hướng dẫn viên du lịch xui xẻo còn chưa nói xong lời thoại của mình, hắn nương theo tia sáng nhạt nơi tối tăm mà nhìn thấy người đàn ông mặt trường bào trước mặt, hướng dẫn viên du lịch ngay lập tức giống như máy chiếu phim hết điện, âm thanh nghẹn lại, tiếp theo, hắn hung hăng mà hít sâu một hơi, lui một bước dài, thiếu chút nữa đụng vào Carlos bên cạnh, run run rẩy rẩy mà vươn một bàn tay: "Pho, pho tượng!"


Trong viện bảo tàng Âm U có một hướng dẫn viên du lịch trong truyền thuyết rất dọa người, cư nhiên lại bị du khách dọa sợ —— xem ra trong bất cứ ngành nghề nào, đều có một ít người thích đại kinh tiểu quái*.


(Đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to)


Mike kéo góc áo Carlos bĩu môi, cảm giác tên này thật rất tệ.


Ngài Gudrun vì tố chất công nhân viên của mình mà sinh ra sầu lo sâu sắc, ông đành phải vội ho một tiếng: "Ducke."


Hướng dẫn viên du lịch rốt cục thấy rõ cái tổ hợp quỷ dị xa hoa này —— hai đứa bé nhỏ, một pho tượng, một mỹ nam xa lạ, một thợ săn Kim chương, một đại giáo chủ và một tư tế chấp kiếm mới nhậm chức —— chương trình trong đầu hắn hỗn loạn, nói năng lộn xộn: "Ây... Ạch xin lỗi, cái kia... Trẻ em dưới mười hai tuổi mong phụ huynh giám hộ... Không, vị tiên sinh này, kiếm của anh, kiếm kiếm không, không thể mang vào, cho dù là trọng kiếm của tư tế cũng không được!"


Thật làm khó hài tử xui xẻo mà, cuối cùng nói xong câu đó hắn thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của mình.


Lily từ trên bả vai Carlos xoay đầu qua, chớp chớp đôi mắt: "Tại sao hắn không dọa người cũng không buồn cười? Emily là kẻ chuyên lừa gạt."


Carlos cũng không quay đầu lại, ánh mắt người nào đó thực sự làm cho lưng cậu nổi gai ốc. Cậu sợ phải đối mặt với tên của mình, càng sợ phải đối mặt với người kia —— từng yêu say đắm thời tuổi trẻ ngây ngô, lòng một lần lại một lần thất vọng, mãi đến tận khi cậu rời khỏi thánh điện, trải qua sự nhung nhớ lâu dài và dằn vặt cùng tận lực quên đi, thậm chí ngụy trang đến không chút để ý mà quay trở về, cùng hắn sóng vai chiến đấu... Nhưng mà một sống một chết một ngàn năm, làm cho cậu thậm chí không có dũng khí quay đầu lại nhìn hắn một cái.


Hướng dẫn viên du lịch Ducke đáng thương, đối nam nhân lơ là trắng trợn cùng bé gái nói năng không lựa lời mà bên trong lệ rơi đầy mặt.


Xe đẩy chở được một người, cho dù là bọn nhỏ như Mike, một người trưởng thành chỉ có thể mang một đứa đi lên, Carlos ôm Lily, Gaer vốn là muốn để Mike đi cùng mình, cũng không ngờ đến là còn chưa kịp mở miệng, liền bị đại giáo chủ Ardo hư hư thực thực tâm thần phân liệt đem đứa bé cướp đi.


Ardo cúi người xuống, vươn tay với Mike, nhẹ giọng nhẹ lời nói: "Chú bế con, được không?"


Mike sửng sốt một chút, em từ bản năng có chút sợ hãi đối với nam nhân tóc vàng này, song đối phương mỉm cười đẹp đẽ như vậy, quả thực giống như truyện cổ tích rối gỗ đột nhiên có linh hồn vậy.


Trẻ em rất dễ bị người dễ nhìn hấp dẫn lực chú ý, vì vậy dùng tốc độ ánh sáng buông xuống cảnh giác, kẻ phản bội nhỏ tuổi Mike chỉ do dự một giây, liền không chút chướng ngại mà đem cái tay nhỏ giao cho Ardo.


Chiếc xe đẩy kẽo kẹt kẽo kẹt đi trên con đường ảm đạm, Ducke đưa tay lau trán đầy mồ hôi lạnh, lắp bắp bắt đầu giảng chuyện về mỗi cái tiêu bản địch hủ trên con đường.


Bản thân hắn đã bị sợ hãi đến phá âm một lần, giờ khắc này thanh âm run rẩy giải thích quả thực là 'Mary có một con cừu nhỏ' (đây là một bài hát thiếu nhi), ngoại trừ Lily miễn cưỡng hứng thú mà hết ngó đông tới ngó tây, những người khác đều chỉ còn lại thân thể thẫn thờ trên xe, sớm đã không biết thần trí lạc tới hành tinh nào rồi.


Mike không nghĩ tới 'viện bảo tàng Âm U' trong truyền thuyết lại hòa bình đến phát chán, vì vậy liền đem lực chú ý dời lên người Ardo.


"Tại sao hai chú lại muốn đánh nhau?" Mike hỏi.


Ardo liếc mắt nhìn em, ánh mắt từ từ chuyển đến phía trước ba thước nơi tấm lưng thẳng tắp của Carlos —— vì để xây dựng bầu không khí khủng bố, viện bảo tàng Âm U dùng quạt thổi ra gió, từng cơn từng cơn, thổi mái tóc cậu bay lên bay xuống, làm người phía sau thoạt nhìn giống như chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.


Ardo không biết vì sao phát sinh chuyện như vậy, tại sao Carlos xuất hiện ở một ngàn năm sau, là sự cố? Âm mưu? Hay chỉ là sự trùng hợp khiến người lệ rơi đầy mặt?


Mà bây giờ dưới cái nhìn của hắn, cái gì cũng đều không quan trọng.


"Bởi vì..." Ardo vuốt ve tóc Mike một chút, hắn biết những câu nói này, tại khoảng cách này, Carlos đều nghe thấy, "Chú thực sự quá nhớ chú ấy, cho tới bây giờ cũng vẫn giống như đang nằm mơ, chú sợ chú ấy đi mất, giấc mộng liền tỉnh, trở lại bên trong căn phòng lặng yên không tiếng động kia."


Vườn trẻ chỉ dạy viết chữ và học số, không dạy mấy chuyện cũ phong hoa tuyết nguyệt, vì vậy mấy từ ngữ hoa mỹ kia Mike nghe không quá hiểu, đành phải vô tri chớp mắt to, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Chú có thể gọi điện thoại cho chú ấy."


Điện thoại là cái thứ gì, Ardo không hề có khái niệm, mà cũng không hỏi đến, hắn nhìn bóng lưng có chút cứng đờ của Carlos, nhẹ nhàng nói: "Không, chú thật sự quá sợ, chỉ có đem chú ấy ôm vào trong lòng, tay chạm lên ngực chú ấy, chạm đến mạch đập chập trùng kia, mới có thể chân thật cảm nhận được sự tồn tại của chú ấy."


Lúc này chiếc xe đẩy chạy đến chỗ ngoặc, đến lữ trình cao trào của viện bảo tàng Âm U, tốc độ xe đột nhiên tăng nhanh, mỗi một chỗ ngoặc làm người không kịp chuẩn bị, mấy cái tiêu bản địch hủ đều đột nhiên phát lên tiếng rít gào hù người.


Carlos giống như phản xạ có điều kiện, một tay bóp lấy cuống họng địch hủ tiến đến trước mặt cậu —— từ khi viện bảo tàng Âm U mở cửa tới nay, vẫn chưa từng xảy ra sự cố, tiêu bản đáng thương kia không thể rút trở về, vì vậy bi kịch đã xảy ra, toàn bộ ổ trục đều bị kẹt lại, xe đẩy nhỏ 'cọt kẹt' một tiếng, dừng lại tại chỗ.


Mike đưa lưng về phía bọn họ, cho nên không nhìn thấy chuyến hành trình âm u của mình biến thành 'xe điện đụng', đâm thẳng về phía trước, vẫn rất có tinh thần bát quái* hỏi: "Cho nên chú ấy là người yêu chú?"


(Bát quái: theo mình hiểu là mấy chuyện linh tinh, đồn đãi, hóng chuyện)


Em vừa dứt lời, hai chiếc xe liền đụng vào nhau, Lily rít lên một tiếng, Ducke rốt cục hít sâu một hơi rống lên: "Tiên sinh, làm phiền anh thả địch hủ đáng thương kia ra! Bằng không chúng ta sẽ bị kẹt ở chỗ này!"


Ardo đưa tay, kéo thân thể Carlos bởi vì va chạm mà nghiêng về phía trước, nhanh chóng buông lỏng ra khi Carlos có phản ứng, đầu ngón tay sượt qua ngọn tóc Carlos, gần như dán vào phía sau lưng cậu thở dài.


"Không," Hắn nhìn Carlos, lại nói với Mike, "Chú nghĩ là không phải, bởi vì chú ấy không chịu tha thứ cho chú."


Một khắc kia gân xanh trên mu bàn tay Carlos đều nổi lên, cứng đờ buông cái tay nắm lấy tiêu bản địch hủ, để máy móc đằng sau rít gào hơn mười giây, xe đẩy nhỏ mới một lần nữa vững vàng theo quỹ đạo chạy ra ngoài. Carlos thoáng nghiêng người, rũ mắt xuống, cho Ardo nửa khuôn mặt nhỏ đang xa dần, khẩu khí bình thản nói: "Tự trọng đi, các hạ."


Bởi vì 'tai nạn giao thông' phía trước mà bị chặn lại một hồi, Gaer không cẩn thận nghe thấy vài câu đối thoại mặt đều tái rồi, anh sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên cảm thấy chính mình sinh ra bị khiếm thính, nhất định là thần kinh thính giác phát triển không đúng cách rồi!


Tự trọng...


Ardo lộ ra nụ cười có chút cô đơn, nên tay lên rồi thất vọng mất mát thả xuống, Mike đột nhiên cảm thấy người này có điểm đáng đồng tình, em vỗ vỗ vai Ardo, lão khí hoành thu* dùng âm thanh non nớt nói: "Nhìn thấy rồi, tiểu nhị*, loại chuyện như vậy luôn xảy ra."


(Tiểu nhị: trong trường hợp này là bé con, dễ thương chứ không phải hầu bàn)


 Ardo nhún vai.


Mike vì vậy mà lấy bản thân làm ví dụ nói: "Chú nhìn xem, tháng trước ở vườn trẻ, con đã đốt tóc của Ruth, cậu ấy khóc, thề rằng cả đời này không để ý đến con nữa —— nga, Ruth là bạn gái con." (dòng thứ con nít quỷ =.=) 


Ardo cho em chút mặt mũi mà lộ ra biểu tình thán phục.


"Sau đó con nhờ chú Gaer mua kẹo Nepal để con đưa cho cậu ấy, cậu ấy liền tha thứ cho con." Mike nói, em xoi mói đưa mắt nhìn Ardo một cái, "Cho nên chú phải thật cố gắng mới được."


Đi ngang qua khúc ngoặc, một cái tiêu bản địch hủ từ trên đỉnh đầu rớt xuống, đi kèm một vệt ánh sáng, Ardo thấy rõ tướng mạo của Mike, bé trai không có màu mắt giống em gái sinh đôi, nhưng lại là màu xanh sẫm giống Carlos, cái cằm đầy thịt dương dương đắc ý hấc lên, tự cho là phi thường ghê gớm, dáng dấp đánh rắm thối tình cờ gặp ai cũng chỉ đạo hai câu, đột nhiên gợi lên ký ức xa xưa của hắn.


Ardo không nhịn được hỏi: "Con họ gì?"


"Shadden." Mike nói.


"Shadden," Ardo suy nghĩ một chút, lại hỏi, "Vậy con có từng nghe nói qua họ Floryte?"


"Đã nghe, đó là họ trước đây của bà nội con."


Chẳng trách... Ardo đưa mắt nhìn bé gái Carlos cẩn thận che chở trong ngực.


Bên ngoài phòng mộ là khí tức thuộc về người sống, lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào, thế giới mới kỳ lạ cổ quái, còn có cái người giống như tiểu quỷ kia, những thứ nửa ngày trước còn bị hắn nhắm mắt làm ngơ, chúng nó đều đột nhiên trở nên chân thực, thâm thâm thiển thiển* mà đâm vào ngực hắn, phảng phất trái tim một lần nữa sống lại.


(Thâm: sâu; thiển: cạn)


Ardo lần đầu tiên biết, hắn vậy mà có tim đập.


Tên tiểu tử này vậy mà là Floryte gia đời sau, Ardo không tiếng động mà nở nụ cười, ngẩng đầu xa xa mà nhìn Carlos một cái —— em vậy mà ngay từ đầu để tôi bắt được uy hiếp a, Carl.


Tựa như một chén nước với người sắp chết khát —— loại ánh sáng trong tuyệt vọng này, có thể kích phát thú tính trong xương tủy của nam nhân yếu đuối nhất, cùng với khát vọng điên cuồng không tiếc tất cả cũng phải chiếm hữu.


Ardo đành phải nhắm mắt lại, nói với tâm nóng nảy bất an của mình, nhẫn nại một hồi, nhẫn nại thêm một hồi.


Hành trình gập ghềnh trắc trở ở viện bảo tàng Âm U, rốt cục kết thúc sau hai mươi phút, Ducke năm mươi sắc thái đến chỗ đại giáo chủ đòi tiền tăng ca, mặc khác, hắn cho là mình nên được nhận một phần hỗ trợ tai nạn lao động —— xét thấy một đường xuống dưới, gặp phải các loại sự cố cũng làm cho dạ dày hắn ẩn ẩn đau.


Shadden phu nhân nhận được tin tức vội vã tới trước cửa chờ họ, phi thường thành khẩn xin lỗi, sau đó đem Mike và Lily mặt năm mươi sắc thái, biểu tình đau đớn đón đi, công bố phải về nhờ cùng hai đứa nó hảo hảo tán gẫu một chút.


Rốt cục, chỉ còn một đám người lớn vô vị lại bị lượng thông tin quá liều đả kích nghiêm trọng.


Đoàn người không tự chủ được trầm mặc nửa ngày, Gaer mới hỏi: "Cho nên cậu thật sự là... Cái người kia?"


"Ân," Carlos dời ánh mắt, "Tôi rất xin lỗi."


Gaer nhất thời xanh mặt, nhớ lại sáng sớm mình cũng ngài Gudrun nói qua, vị tiên sinh này quả thật giống như một 'cháu trai' khác của mình —— nghe qua một chút, cái này đúng thật là gặp quỷ a.


"Cho nên tuy rằng lịch sử không có ghi chép, nhưng ngài đã đảm nhiệm qua vị trí tư tế của thánh điện?" Điểm chú ý của Louis đại khái không giống người khác.


"Đúng, bởi vì tư tế khi đó một người lại một người chết thật sự quá nhanh." Carlos nói.


Mấy người hai mặt nhìn nhau một hồi, ngài Gudrun rốt cục tổng kết tóm tắt cuối cùng: "Thành thật mà nói, tôi lớn tuổi, thực sự cần phải đi về ngủ một giấc, lại cho mọi người mở hội nghị, đồng thời nghiêm túc thảo luận một chút nên làm sao tổ chức ngôn ngữ để đánh giá chuyện này —— thuận tiện, nếu có khả năng, tôi có thể cùng hai vị chụp một bức ảnh?"


Louis: "..."


Gaer: "..."


Carlos khô khốc cười cười: "Thật vinh hạnh khi tôi có thể hưởng cùng loại đãi ngộ với con sói vực thẳm chết thẳng cẳng kia."


"Ồ không không không," Ngài Gudrun vung vung tay, "Ngài làm sao có thể so với nó được, một Carlos sống còn hiếm thấy hơn so với một con sói vực thẳm đã chết!"


Carlos: "... Tại sao tôi không cảm thấy vinh hạnh?"


Ardo bên cạnh luôn luôn trầm mặc lúc này không chút hoang mang xen vào nói: "Nếu như không ngại, tôi có thể cùng..."


Tiếng nói của hắn vi diệu dừng tại đây một chút, Gaer nghe thấy điều không nên nghe không rõ nguyên nhân mà tạc mao khẩn trương một chút.


"... Bạn cũ của tôi đơn độc nói mấy câu?" Không biết vô tình hay cố ý, Ardo quét mắt qua mặt Gaer một chút, tự tiếu phi tiếu* nói, "Dù sao chúng tôi đã một ngàn năm không gặp mặt, xem ra cả hai chúng tôi đối với chuyện này đều rất giật mình."


(Tự tiếu phi tiếu: như cười như không)


Giật mình mà mới vừa thấy mặt liền dùng tư thế đánh nhau đi phá nhà sao?


Carlos tuy rằng sắc mặt rất nhạt, thoạt nhìn không cảm thấy hứng thú, mà dù sao cũng không từ chối, ba người vì vậy liếc nhìn nhau, thức thời tạm biệt.


---------------


Mới về là An nhảy vô edit liền cho mấy nàng luôn đó, mấy nàng nhớ An không? **emoji mắt long lanh** Nhớ comment và vote cho mình nha <333