Thủ Vệ Cuối Cùng

Chương 17: Floryte 2

Nửa tiếng sau đó, Carlos hoàn mỹ đóng vai 'chàng kỵ sĩ', làm đôi cháu trai cháu gái của Gaer ngây ngốc đi theo sau cậu, mãi đến tận khi những người lớn muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, hai vật nhỏ đó ở hai bên trái phải lôi kéo ống tay áo Carlos, kiên quyết không buông tha cậu.


 "Được rồi được rồi," Chàng trai với đôi mắt xanh biếc rất nhẫn nại với trẻ nhỏ, có lẽ bản thân cậu cũng là một đứa trẻ chưa lớn, "Nếu hai đứa chịu cùng Ivan ra ngoài chơi một hồi, chú bảo đảm sẽ cho hai đứa một lần thám hiểm trọn đời khó quên."


Lily mới không bị mắc lừa, không chịu nhận phiếu trắng, cố chấp hỏi: "Đó là cái gì?"


Carlos làm bộ dáng vẻ khổ sở: "Nếu như nói cho hai đứa biết, vậy chẳng phải không còn thú vị nữa hay sao?"


Mike ngậm kẹo mút, ngẩng đầu khinh bỉ nhìn cậu, hàm hàm hồ hồ nói: "Cho nên chú dự định lừa gạt trẻ nhỏ sao?"


Carlos: "..."


"Mike, Lily, bà đã nói rồi, không được nói với người lớn những yêu cầu quá phận." Shadden phu nhân lạnh mặt xuống, "Giáo dưỡng của mấy đứa đâu?"


Lily chép chép miệng, mất hứng.


"Không không, không liên quan," Carlos suy nghĩ một chút, ngồi chồm hỗm xuống, nhỏ giọng nói vào tai Lily và Mike, "Một ngày tham quan địa cung dưới thánh điện, thế nào?"


Mike trợn to hai mắt, Carlos nhanh chóng che miệng em lại: "Suỵt, đây là bí mật, cậu bé à."


Lily lại suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Có kích thích hơn viện bảo tàng Âm U hay không?"


"Gấp vạn lần." Carlos nở nụ cười, "Chú đảm bảo."


Ba người bọn họ thì thầm nói với nhau một thời gian ngắn, rốt cuộc một đám nghịch ngợm gây sự đạt thành nhận thức chung, hai nhãi con khó chơi bị Ivan đem ra ngoài, Carlos lúc này mới ngồi xuống theo lời Gaer, nghe Shadden phu nhân nói chuyện.


Shadden phu nhân lúc còn trẻ cũng từng là thành viên của thánh điện, bất quá bây giờ sớm đã quang vinh mà về hưu, về nhà chăm sóc con cháu, bà lấy trong túi xách ra một tập hồ sơ được dán kĩ, đặt trên bàn trà, nghiêm túc nói: "Mẹ đã rời thánh điện mười ba năm, dựa theo điều lệ bảo mật, hiện tại mẹ không nên hỏi thăm trong thánh điện rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng sau sự cố xảy ra ở nhà trẻ Mike đang học, thực sự khiến mẹ rất bất an."


Gaer mở túi giấy ra, bên trong là ảnh hiện trường điều tra của tổ tội phạm, trên lý thuyết khi vụ án còn chưa sáng tỏ, lực lượng cảnh sát địa phương không được phép tiết lộ với dân chúng, nhưng mà thợ săn cũng cần phải giao thiệp với những người thuộc tầng lớp khác nhau —— cảnh sát, quan chức, lưu manh thậm chí là phần tử xã hội đen.


Cho dù vợ chồng Shadden là lão thợ săn đã xuất ngũ nhiều năm, cũng nhận được nguồn tin tức riêng.


"Vụ án móc mắt ở Shrout." Gaer nhíu mày, nhìn mẹ anh một cái, "Đúng rồi, con thấy tin này trên báo, trên đó nói ở Shrout có một người phụ nữ bị người ta móc hai mắt sau đó vứt thi thể, lực lượng cảnh sát hoài nghi là do hung thủ có tâm lí biến thái gây ra."


"Người chết là cô giáo của Mike, cô Laura." Shadden phu nhân nói, "Ngày đó cô ấy không đi làm nhưng không có xin nghỉ, con biết không, quy định ở nhà trẻ là mỗi buổi sáng giáo viên đứng ở cửa, phụ huynh đem con giao cho giáo viên sau đó mới có thể rời đi, sáng sớm hôm đó mẹ đưa Mike đi nhà trẻ, đứng ở cửa đón gió mười phút, nhà trẻ mới gấp rút đưa giáo viên khác đến nhận trẻ, cũng không ai biết cô ấy vậy mà chết rồi."


"Thi thể bị phát hiện như thế nào?"


"Là một đứa trẻ lén chạy ra ngoài, phát hiện tại trong rừng nhỏ ở công viên sau nhà trẻ." Shadden phu nhân nói, "Đứa bé kia vẫn chưa tới năm tuổi, phải chịu kích thích như vậy, bây giờ đang được đưa đi trị liệu, người giám hộ thậm chí cự tuyệt cảnh sát đến lấy thông tin. Lực lượng cảnh sát cho là, cô Laura bị giết trong lúc khóa cửa vào buổi tối, bị hung thủ vứt xác ở công viên, vì an toàn của bọn trẻ, nhà trẻ tạm thời đóng cửa, để phụ huynh đón con về nhà."


"Đúng, điểm này con có thể hiểu được," Gaer đem bức ảnh chụp thi thể đưa cho Carlos, "Nhưng mà mẹ à, trong này có điều gì làm mẹ bất an?"


"Trực giác." Qua hồi lâu, Shadden phu nhân mới nhẹ nhàng nói, bà trông không khác gì người bà mang theo túi lớn dẫn cháu qua đường, nhưng giây phút này, trong ánh mắt bà đột nhiên hiện ra sự cảnh giác và sắc bén của người chiến sĩ, "Ba con có quen một người, hiện tại đang làm sĩ quan cảnh sát tại Shrout, chúng ta vẫn luôn nhờ vào quan hệ cá nhân này mà tìm hiểu vụ án, không tiến triển chút nào. Nghe nói nguyên nhân cái chết của cô Laura là do vỡ nội tạng, nhóm pháp y bây giờ cũng chưa thể đưa ra giả thuyết rõ ràng cho việc này."


"Là cái có thể làm cho một người phụ nữ trẻ tuổi trưởng thành và khỏe mạnh, ngoại trừ đôi mắt bị móc đi, không có chút ngoại thương nào, thậm chí vết thương trong quá trình phòng ngự cũng không có, cứ như vậy liền không nói được tiếng nào mà bị người ta... Hoặc là thứ gì đó làm vỡ vụn hết nội tạng?" Tiếng cười của bọn nhỏ từ trong sân truyền đến, xem ra chính là Ivan đang cho bọn nhỏ chơi trò chơi, Shadden phu nhân thanh âm ngày càng thấp.


"Cậu thấy thế nào?" Gaer quay đầu hỏi Carlos.


Carlos không nói tiếng nào dựa vào trên ghế salon, cau mày nhìn 'bức ảnh' cực kỳ rõ nét kia, cậu từng nhìn thấy tác phẩm của Gaer, lại là lần đầu tiên biết được ngoại trừ dùng để chụp ảnh kỷ niệm là sở thích của ngài Gudrun, nó còn có tác dụng như vậy... Làm cho cậu thấy rõ hiện trường vụ án.


"Thật ra," Carlos suy nghĩ một chút, nói, "Tôi biết có một loại địch hủ có thể trong nháy mắt đập vỡ ngũ tạng của người, chúng nó gọi là 'Tay trống' (tức là người đánh trống ấy, không phải tay trống không), cấp hai, đó không phải nói nó không đủ mạnh, mà xuất phát từ nguyên nhân nào đó, tay trống không thể tạo ra 'giới' cho bản thân, chúng nó quen độc lai độc vãng, thực đơn rất đơn giản, thích ăn 'thống khổ' của nhân loại, thuộc kiểu 'thực linh' (kiểu ăn thức ăn về tinh thần ấy, hấp thụ khí tức các kiểu) địch hủ, tôi trước giờ chưa từng nghe nói có tay trống nào đối với thân thể con người... Hoặc là đôi mắt cảm thấy hứng thú."


"Như vậy đôi mắt của cô ấy..."


"Là dùng một loại dụng cụ nào đó móc ra," Shadden phu nhân nói, "Không liên quan, cái này có thể là do con người làm, giống như lực lượng cảnh sát nói là do tên tâm lý biến thái nào đó —— Nhưng con nói cái gì? Tay trống? Đây không phải địch hủ sớm đã bị diệt sạch hay sao?"


"Mẹ," Gaer đánh gãy lời bà, "Mẹ đã về hưu, đừng bận tâm đến chuyện của thánh điện, con sẽ báo lại cho bộ phận điều hành, cho bọn họ sắp xếp người điều tra chuyện này."


Carlos nhìn chỗ trống nơi viền mắt tử thi trong hình, ngón tay cà cà cằm: "Sử dụng công cụ của con người không có nghĩa nó cũng là người."


"Ý của cậu là, nó là địch hủ hình người?"


"Đúng, trừ việc bên ngoài, chỉ có khuynh hướng địch hủ." Carlos thả bức ảnh xuống, "Tôi muốn nhìn thi thể mới có thể xác định."


Shadden phu nhân nghiêm túc nhìn Carlos một chút: "Cậu là thợ săn mới tốt nghiệp?"


"Không," Carlos lộ ra nụ cười đủ làm tan băng tuyết, "Phu nhân xinh đẹp, tôi là nhân viên ngoài biên chế tốt nhất."


Gaer đi ra ngoài liên hệ với bộ phận điều hành thánh điện, không nghĩ tới một hồi, Amy cũng đi theo ra ngoài, nhìn thấy Gaer, hắn nhún vai một cái: "Mẹ cậu cùng cái vị tư tế kia nói chuyện rất vui, quả thật như là vừa gặp đã quen, tôi ngồi bên trong cứ như là người dư thừa, đi ra ngoài hít thở không khí."


Gaer dựa người trên hàng rào trong vườn hoa, quay đầu lại nhìn vào phòng khách, hạ thấp giọng nói với Amy: "Nói thật, mấy ngày nay tôi cảm thấy rất kì quái, giống như... Cậu ấy giống như là qua tôi mà nhìn thấy người nào đó."


Amy: "Ân?"


"Bắt đầu từ ngày tôi vô tình nói cho cậu ấy tôi là hậu duệ Floryte." Gaer nói.


"Lẽ nào cậu ấy biết Carlos?" Amy ánh mắt sáng lên.


Gaer nhún vai: "Không biết, cậu ấy không chịu nói với tôi."


Trong lúc anh nói chuyện, vừa vặn hướng một góc mặt về phía Amy, Amy vốn đang hờ hững bất chợt nheo mắt lại, khiếp sợ nhìn Gaer... Là ảo giác của mình sao? Hắn đột nhiên cảm thấy gò má Gaer có điểm giống Johan.


Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Amy —— Louis đúng là đã nói, trong lịch sử Carlos không hề đảm nhận chức vụ nào, có thể là trong chiến tranh khốc liệt, tư tế chấp kiếm chết rồi lại thay như đội bóng đá, đến cuối cùng người cũng không kịp ghi chép, mà 'Johan' quả thật cũng nhắc qua, chính mình tại thời điểm đặc thù mới nhận đại chức tư tế.


Có thể hay không... Có thể hay không cậu ấy là...


Lily xa xa nhìn thấy chú nhỏ của em, nhảy nhảy nhót nhót đâm đầu nhào vào lồng ngực anh, Gaer đem cô bé bế lên rồi tung lên không trung, rồi tiếp được, cô bé la hét xong sau đó cười khanh khách không ngừng, lôi cổ tay anh yêu cầu một lần nữa.


Amy xuyên qua cánh cửa đang mở kia, tỉ mỉ quan sát chàng trai có đôi mắt xanh biếc kia, vừa vặn nhìn thấy cậu ân cần chiếu cố Shadden phu nhân, thay bà châm trà, cho sữa vào, ánh mắt chăm chú mà nghe bà kể vài việc sinh hoạt lặt vặt.


Nếu như cậu chính là bạn của Carlos Floryte, xuyên qua Gaer nhìn thấy cố nhân, làm sao sẽ có hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh nho nhỏ của nhà bà bà chứ?


Amy đột nhiên cảm thấy loại ân cần kia phi thường quen mắt, giống như là sau nhiều năm cha mẹ hắn li dị, thời điểm cha hắn đến thăm hắn —— sợ đối mặt với hắn, vừa khát khao nhìn thấy hắn, cái gì cũng muốn thay hắn làm, thậm chí vụng về nỗ lực làm hắn vui lòng, như đói như khát mà nghe hắn nói chuyện phiếm và mấy việc nho nhỏ.


Nếu như... tư tế chết trong chiến tranh, được thay thế bằng 'thiên tài' Carlos trong truyền thuyết... Có bao nhiêu khả năng?


Đầu Amy kêu ong ong, hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm thiếu niên ôn văn nhĩ nhã mà cười kéo tay Shadden phu nhân, nói muốn đưa bà đi tham quan vườn hoa kia.


Mặc dù hắn đã tận mắt nhìn thấy đại giáo chủ Ardo sống lại, nhưng đại giáo chủ và Carlos không giống nhau!


Đại giáo chủ Ardo nổi tiếng trong lịch sử là vì 'chiến công', tên được đưa vào sách sử để hậu nhân chiêm ngưỡng, nhưng Carlos Floryte không phải... Giải thích ngàn năm, truyền thuyết, dã sử, chính là... Làm cho cậu biến thành huyền thoại trong trái tim mọi người.


Thật sự là cậu?


Đáng tiếc Amy vẫn chưa kịp tìm cơ hội, hỏi 'Johan' một câu, đã bị thánh điện khẩn cấp triệu tập trở về. Cảnh này khiến trị liệu sư vạn phần tiếc nuối, bất quá Amy không nghĩ tới, đây là cơ hội để hắn biết được chân tướng, ma xui quỷ khiến nhanh chóng đến đó.


Sáng sớm ngày thứ hai, hai vật nhỏ ở tạm trong nhà Gaer là Lily mà Mike, mang dép lê giả làm cướp mà chạy vào phòng Carlos, đập đập cửa, nhỏ giọng như mèo mà gọi cậu: "Johan, Johan..."


Carlos mở cửa cho bọn nhỏ vào, cậu xem ra đã sớm chuẩn bị, đã ăn mặc chỉnh tề.


"Mau vào đây," Sau đó cậu nhìn lướt qua cặp sách nhỏ trên lưng Mike, hỏi: "Trong này là cái gì?"


Mike mở cặp ra, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Là đồ nấu cơm dã ngoại!"


Lạp xưởng, khoai chiên, kẹo mút... Lại còn có một bức tranh nhỏ tên là 'Carlos'.


Carlos bản gốc nhìn người đàn ông bắp thịt cuồn cuộn như siêu nhân kia, tâm tình phức tạp giật giật khóe miệng.


"Con nghe bà nội nói chuyện về địa cung, bà nói bên trong có rất nhiều quái thú." Nước đã đến chân, Lily giống như có điểm sợ hãi.


Carlos còn chưa kịp mở miệng, Mike đã hung hăng đánh gãy lời em: "Bà nội nói bậy! Địa cung không có quái thú, trong địa cung có rất nhiều đại anh hùng ở, bọn họ mỗi ngày cần cù công tác, đợi đến khi Giáng sinh, sẽ phái ông già Noel và mấy con tuần lộc đem quà phát cho thiếu nhi ngoan!" 


Carlos: "..."


Bảo bối đó là truyền thuyết người lùn công tác ở bắc cực được chứ?


"Chúng ta còn sẽ gặp được Carlos! Anh còn muốn đưa cái này cho hắn!" Mike giơ cao bức tranh người đàn ông cơ bắp mà cười đến nhộn nhạo, trịnh trọng tuyên bố.


Carlos: "..."


Bảo bối à con đã nhìn thấy hắn, đồng thời hắn... Kỳ thực không quá muốn tấm tranh nhỏ ngu xuẩn này.


Lily túm góc áo Carlos, nhỏ giọng nói: "Bà nội và chú Gaer nếu biết sẽ như thế nào?"


Mike: "Đám con gái các em thật nhát gan! Sớm biết thế sẽ không dẫn em đi."


Lily tức giận nhìn chằm chằm em, đôi mắt to tròn ngập nước, cái miệng nhỏ giống như sẽ lập tức khóc.


Carlos nhanh chóng ôm em, thuận tiện cho Mike một cái đánh mạnh.


"Thông thường trước khi đi mạo hiểm, thưa quý ông quý bà," Cậu nghiêm túc nói, "Chú không đồng ý có bất kì cuộc xung đột nội bộ nào —— còn có sao tiểu tử ngu ngốc con có thể bắt nạt em gái như thế? Được rồi, đừng khóc cô bé, con nói đúng, hiện tại chú sẽ viết ghi chú để lại cho chú Gaer, nói chúng ta đi thám hiểm, buổi chiều sẽ trở lại, thế nào? Sẽ viết nha?"