Khi Trường An sống mấp mô đến hơn sáu tuổi, mọi người đều cảm thấy đây là kỳ tích.
Nó thật sự không giống loại trẻ con có thể sống khỏe mạnh, đừng nói thú nhân, ngay cả hài tử á thú nhân cũng phải lớn hơn nó, đến nữ hài tử thoạt nhìn còn cường tráng hơn không ít. Chẳng hiểu nó bị bệnh gì mà trong căn nhà gỗ nhỏ mỗi ngày đều truyền ra mùi thảo dược nồng nặc, mở miệng ho còn nhiều hơn nói chuyện.
Trẻ nhỏ bình thường huyết khí đầy đủ, má và môi thông thường sẽ hồng hào hơn người trưởng thành không ít, nhưng đứa trẻ này thật sự không khỏe mạnh quá đỗi, chẳng bao giờ thấy nó có huyết sắc gì, màu môi cũng nhạt, trên cả khuôn mặt chỉ có một đường nối cánh môi và trên khóe mắt hơi phơn phớt đỏ quý giá như vậy.
Khi nó hơn một tuổi được một nam nhân á thú tên Triết Ngôn đưa đến bộ lạc, một lớn một nhỏ lưu lạc hơn một năm trời mới tìm được bộ lạc bằng lòng tiếp nhận họ.
Ban đầu người khác nhìn thấy Trường An, luôn phải nói mấy câu như là “Đứa trẻ này có thể sống sót sao”, sau khi Trường An hơi hiểu chuyện, bị người ta nói như vậy nhiều rồi, ngay cả bản thân cũng phải hoài nghi, nhưng về sau không còn ai nói thế nữa, bởi vì có một lần Triết Ngôn nghe thấy rồi liều mạng với người ta như thể dã cẩu phát điên.
Triết Ngôn mất một cánh tay, nhưng vẫn là một nam nhân mi thanh mục tú.
Hắn luôn giải thích với người khác rằng Trường An không phải con ruột của mình, giống như chỉ sợ người ta quên mất điểm này vậy.
Thời điểm Trường An ba bốn tuổi, luôn nghe thấy đám trẻ khác gọi nam nhân trưởng thành trong nhà mình là cha, vô cùng hâm mộ nên cũng bắt chước gọi Triết Ngôn.
Triết Ngôn trả lời bằng một cái tát.
Nghe nữ nhân ngày đó mang cành cây hái được về nhà đan sọt nói, Triết Ngôn quát ầm lên với tiểu gia hỏa kia.
“Ngươi gọi ta là gì Còn để ta nghe thấy một lần nữa là ta đập nát miệng ngươi! Ai là cha ngươi Dũng sĩ dũng cảm nhất trong bộ lạc mới là cha ngươi! Năm đó đại trưởng lão trước khi chết tự mình lấy thẻ xương của mình đặt tên cho ngươi, ngươi nhìn xem ngươi đang làm gì” Nam nhân cụt tay lúc ấy quát như vậy, “Ngươi làm sao có thể… làm sao có thể gọi người như ta là cha, đây là tự cam chịu, ngươi còn liêm sỉ không!”
Nhưng nữ nhân không nghe thấy tiếng khóc của nam hài, một tiếng cũng không.
Cho dù sau đó nó ra ngoài, mang khuôn mặt bé teo sưng đỏ suốt hơn mười ngày.
Nữ nhân đem chuyện này nói ra, là cực kỳ cảm thông với đứa trẻ đó.
Có lẽ Triết Ngôn dưới sự bức bách của cuộc sống gian nan lang bạt kỳ hồ, biến thành thật sự có chút dễ dàng cuồng loạn, hoặc chỉ là hắn cảm thấy mình không xứng có một đứa trẻ như vậy gọi mình là cha, nhưng chuyện phức tạp như thế, một đứa bé làm sao có thể hiểu được
Mà Trường An cũng thật sự là một tiểu hài tử vô cùng kỳ lạ.
Chưa ai từng thấy nó khóc, nó cũng chưa bao giờ chơi đùa với đám trẻ khác, cả ngày chẳng biết chạy đi đâu, đến giờ cơm lại trở về một cách xuất quỷ nhập thần, không thích nói chuyện, người khác sờ đầu trêu nó với thiện ý, nó liền không nói tiếng nào đứng ở đó, cũng chẳng cười, yên lặng nhẫn nại để đối phương vuốt ve, chờ người ta nói xong, liền gật đầu hoặc là lắc đầu rồi rời khỏi.
Chỉ khi thỉnh thoảng có người thấy tội nghiệp, lén lấy thức ăn trong nhà đưa cho, tiểu nam hài mới dùng đôi mắt đen láy của riêng hài tử nhìn đối phương một cái thâm sâu, giống như muốn ghi nhớ người ta vào lòng, sau đó cúi đầu tỏ vẻ cảm tạ.
Mà nó lại cứ thế sống tiếp, thoạt nhìn còn sống thành một đứa trẻ ngoan tri ân báo đáp.
Khi về nhà, nó nhìn thấy trên cửa của căn nhà gỗ có cắm mấy cây cỏ dài, Trường An dừng chân đứng lại – nó biết, đây là Triết Ngôn có ý bảo nó tránh đi.
Trong phòng truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng rên rỉ, kỳ thật Trường An không hề rõ lắm là Triết Ngôn đang làm gì, chỉ từ thái độ khinh bỉ của người khác mà loáng thoáng biết đây là chuyện không tốt.
Từ khi nó hiểu chuyện tới nay, mỗi lần “khách” đến nhà, Trường An đều bị Triết Ngôn đuổi ra ngoài, mà dần dần, đứa trẻ cũng hiểu được, đây dường như là nguồn sống duy nhất của họ.
Thân thể Triết Ngôn không tốt, đừng nói mất một cánh tay, cho dù mọc thêm một tay cũng khó lòng đi săn thú như cha người khác, nam nhân á thú trời sinh khuyết thiếu sức chiến đấu, cho nên rất nhiều á thú sau khi lớn lên, bình thường sẽ trở thành người thợ nghề nào đó.
Đương nhiên, nếu vừa không có tay nghề cũng không biết chiến đấu, á thú bình thường còn có thể thông qua làm việc nặng cho người khác để đổi lấy thức ăn, cho dù thu nhập ít ỏi, tốt xấu vẫn có thể duy trì cuộc sống bần cùng.
Nhưng mà việc nặng, Triết Ngôn hiện tại đã không làm được, hắn cũng chưa từng học nghề gì – cho dù có thể, những việc cần tỉ mỉ đó cũng không thể hoàn thành bằng một tay.
Triết Ngôn đã thành một phế nhân chân chân chính chính.
Phương bắc không như phương nam, mọi người tụ cư thành bang, thông thường đều là bộ lạc rải rác phân bố trong rừng hoặc trên thảo nguyên, kiếm ăn ở nơi thế này, nhất định phải tuân thủ phép tắc của rừng rậm – ưu thắng liệt thải, kẻ thích hợp thì sinh tồn.
Kẻ không có tác dụng là không thể được người khác chấp nhận.
Đương nhiên, muốn sống sót, còn có một phương pháp khác, chính là phụ thuộc vào cường giả nào đó, tỷ như bán thân thể mình.
Triết Ngôn và Trường An sở dĩ có thể ở lại trong bộ lạc nhỏ này, cũng chính là nhờ một câu của tộc trưởng… và một đêm mà thôi.
Nhưng bộ lạc tên là “Ngốc Ưng” này, thật sự kém xa bộ lạc ban đầu của Triết Ngôn, vật tư không phong phú lắm, tộc trưởng đã có ba thê tử, thật sự chẳng có dư lực mang thêm một á thú không thể sinh sản hậu duệ về nhà.
Hơn nữa sau hai ba năm, tộc trưởng cũng dần mất đi hứng thú với Triết Ngôn, bắt đầu từ khi đó, “khách” đến nhà không còn cố định.
Trường An tập mãi thành quen mà quay người rời khỏi, vác cái gùi nhỏ của mình đi đến bờ sông, ngồi xuống ngâm chân trần dưới nước.
“Trường An, Trường An, mau tới đây!” Một nữ nhân đi qua nhìn thấy nó, vui mừng vẫy vẫy tay.
Nữ nhân tên là A Nghiên, ở cách đó không xa, trượng phu chết trong một lần săn thú, nàng ta không có con, một mình ở góa. Thông thường mà nói, nữ nhân trong bộ lạc phương bắc trượng phu chết rồi rất khó sống tiếp, sẽ tái giá, nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt – tỷ như A Nghiên, chẳng ai muốn cưới nàng, không phải bởi vì nàng quá xấu, mà là bởi vì mọi người đều biết nàng không thể sinh con.
Nữ nhân không sinh con được không thể danh chính ngôn thuận làm vợ người ta, nếu nàng bằng lòng, có lẽ có thể dùng bản thân đổi lấy sự thương hại của người khác như Triết Ngôn – đương nhiên, khi nào bị vứt bỏ thì không nói chắc được.
So với cuộc sống không có tôn nghiêm như vậy, nàng thà rằng dựa vào chính mình gian nan sinh sống.
A Nghiên giỏi tinh luyện kẹo từ trong mầm lúa, không ai có tay nghề như nàng, kẹo luyện ra vừa óng ánh vừa thơm ngọt – nếu nàng sống ở phương nam, chưa biết chừng cuộc sống sẽ dễ chịu hơn một chút, đất bắc hoang lương bần cùng đầy rẫy chiến tranh, lúa là lương thực quan trọng, chỉ có cực ít gia đình mới lấy được số dư cho trẻ con và nữ nhân làm kẹo ăn.
Nàng chỉ đành làm những việc nặng nhọc cho người ta ngoài chế kẹo.
Trường An nhặt giày cỏ lên, chạy bình bịch qua, A Nghiên cẩn thận nhìn quét chung quanh một cái, phát hiện không có ai, bấy giờ mới ngồi xổm xuống, buông cái gùi chồng chất da sau lưng – mùa đông sắp đến rồi, nàng phải giúp các phu nhân của tộc trưởng xử lý số da sống này – sau đó thò tay vào lòng, lấy ra một cái gói giấy nhỏ đưa cho Trường An: “Cầm lấy.”
Trường An nhận lấy mở ra, bên trong là ba viên kẹo to bằng móng tay, tròn xoe mà nửa trong suốt.
A Nghiên nhỏ giọng nói với nó: “Cầm lấy mà ăn, đừng để người khác nhìn thấy.”
Số kẹo này là còn lại khi nàng làm kẹo giúp người ta, nàng không dám lấy nhiều, sẽ bị người khác phát hiện. Trường An nhón một viên, kiễng chân, đưa viên kẹo đến gần miệng nàng.
A Nghiên nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay bé tẹo teo đến là sợ của nó, ôn nhu bảo: “Trường An ăn đi, ta ăn rồi.”
Trường An lúc này mới cực quý trọng mà bỏ kẹo vào miệng mình, dù sao cũng là trẻ con, ăn ngọt vào không cầm được lòng lộ ra nụ cười.
A Nghiên nhìn nó tươi cười – mắt đứa trẻ này đẹp, nhưng ánh mắt nhìn người ta luôn có vẻ hơi lạnh lùng, chỉ có lúc cười, một chút hồng phấn nhè nhẹ nơi khóe mắt giống như là cánh hoa đào bay vòng mùa xuân. A Nghiên xoa đầu nó thở dài: “Trường An đẹp hơn tất cả tiểu hài tử trong bộ lạc, là con ta thì tốt rồi…”
Tầm mắt nàng vô tình chuyển lên cổ Trường An, đột nhiên biến sắc, vạch y phục vải thô của tiểu hài tử, nơi được quần áo che chắn kia lại có một vết máu giống như bị thứ gì đó đánh.
“Cái này làm sao mà có” Sắc mặt sầm xuống, nàng đứng phắt dậy, phẫn nộ nhìn căn nhà gỗ cách đó không xa, “Tiện nhân kia… Hắn lại đánh con”
Trường An nhanh chóng lắc đầu, nhỏ nhẹ mở miệng: “Triết Ngôn không phải là tiện nhân, ông ấy tốt với con lắm.”
Nó nhặt cái gùi nhỏ của mình lên, mở nắp lấy một bó hoa bên trong, hoa nọ dài từng chuỗi, như từng cái chuông nhỏ, cho dù bị hái xuống cũng có thể tươi nguyên suốt mười ngày nửa tháng, tỏa ra hương thơm u tĩnh, tên là “hoa thái linh”, nữ nhân đều thích treo trong nhà để trang trí, nhưng rất hiếm, chỉ có ở sâu trong rừng, đó là nơi thợ săn mới có thể bước chân vào.
Trường An nhỏ giọng nói: “A Nghiên, cho này.”
A Nghiên nhận hoa, hơi sửng sốt: “Là cho ta sao”
Trường An gật đầu.
A Nghiên ngây ra giây lát, thở dài, chìa tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa trẻ: “Chẳng phải bảo không thể đi một mình vào rừng sao Vạn nhất gặp phải mãnh thú thì làm thế nào đây”
“Đi xem huấn luyện.” Trường An trả lời.
Đầu kia khu rừng là bãi huấn luyện của thợ săn và võ sĩ trẻ tuổi, Trường An luôn thích lén chui vào trong bụi cỏ nhìn trộm, người lớn nơi đó đều biết, chỉ là nó không đáng ghét, chưa bao giờ quấy rối nên cũng mặc kệ.
Nàng dường như còn lời gì muốn nói, nhưng mà lúc này, cửa nhà Triết Ngôn mở ra, một nam nhân từ bên trong bước ra đây, Triết Ngôn khoác y phục đi theo, bọn họ thấp giọng nói gì đó, Triết Ngôn đột nhiên vui mừng ra mặt, xa xa hô lên với bên này: “Trường An, mau tới đây!”
Trường An xách gùi chạy tới, Triết Ngôn liền kéo nó qua, thân thiện đẩy cho nam nhân bên cạnh: “Đây là Trường An, đứa trẻ ta nói với ngươi.”
Nam nhân cau mày đánh giá tiểu gia hỏa này: “Ngươi điên rồi à Nhỏ quá… được bốn tuổi chưa”
“Nó hơn sáu tuổi rồi.” Triết Ngôn cười xòa, khom lưng nói với Trường An, “Đây là Lộ Kha, là thợ mộc có tiếng, về sau chính là sư phụ của ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành một người thợ được tôn kính như ông ấy.”
Trường An yên lặng nhìn Lộ Kha.
Triết Ngôn túm tay áo Lộ Kha: “Ta chẳng dạy được gì cho nó, van cầu ngươi nhận nó đi, đứa trẻ này cái gì cũng làm được, ăn cũng không nhiều… Van cầu ngươi.”
Lộ Kha nhìn Trường An xoi mói: “Thật sự sáu tuổi Nhưng thoạt nhìn nhỏ quá – trong phòng còn có nhiều thảo dược như vậy, có phải là nó bị bệnh gì hay không”
“Không không, nó rất khỏe mạnh, chỉ hơi chậm lớn hơn những đứa trẻ khác thôi!” Triết Ngôn nhanh chóng phủ nhận, “Số thảo dược trong nhà là ta uống, thật đấy! Ngươi hãy tin ta, nếu ngươi chê nó phiền toái, mỗi tối để nó tự mình quay về, ta chăm sóc nó, Trường An thông minh lắm, đường đi một lần rồi sẽ không quên, có phải không Mau nói đi!”
Trường An không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, vẫn trầm mặc như cũ.
Đại khái nam nhân sau khi phát tiết dục vọng luôn dễ mềm lòng hơn một chút, Lộ Kha thoáng do dự, rốt cuộc vẫn đáp ứng: “Ngày mai có thể cho nó đến thử xem, không phải không thể, chỉ là nếu nó không chịu được khổ, ta vẫn sẽ đưa về cho ngươi.”
Triết Ngôn nghe thế mắt sáng rỡ lên.
Lộ Kha có phần thô lỗ sờ đầu Trường An một phen, sau đó thò tay vào ngực: “Hôm nay…”
“Không không,” Triết Ngôn đẩy tay hắn về, nở nụ cười có ý tứ khác, “Không cần gì cả, ta thích ngươi, ta tình nguyện.”
Trường An nhìn Triết Ngôn sau khi nhiệt tình tiễn Lộ Kha còn quay về dông dài nói với mình: “Đường ra tốt nhất của á thú chính là làm một người thợ, cả đời đến bộ lạc nào cũng sống được, ngươi hiểu ý ta chứ Phải theo Lộ Kha học tập cho tốt, tạo quan hệ với hắn không dễ đâu…”
Trường An nói nhỏ: “Ta muốn học đao.”
Nhưng Triết Ngôn đắm chìm trong niềm vui của mình hoàn toàn không nghe thấy, hắn vội vàng hướng về tương lai – đứa trẻ này là bảo bối của hắn, từng là tất cả chống đỡ cho hắn sống tiếp, cho nên nó nhất định phải có một tương lai tươi sáng, nhất định phải mạnh hơn bất cứ ai.