Editor: YuuTư Tần cảm thấy mình ngủ rất sâu, giống như đã lâu rồi cô không được ngủ sâu như vậy.
Bình thường cô ngủ không được ngon, cho dù có thể được ngủ đến giữa trưa cũng không có người quấy rầy, nhưng cô vẫn sẽ tỉnh lại giữa chừng mấy lần. Cho nên thỉnh thoảng được chợp mắt một chút cô cũng thấy rất cảm kích rồi.
Lần này cô ngủ liền một mạch đến khi tự tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là cuối cùng cô đã có một giấc ngủ ngon rồi.
Sau đó, chính là có cảm giác hình như mình bị trói chặt lại.
Cô mở mắt ra, cảm nhận được mình đang không mặc quần áo. Cô nghi ngờ cúi đầu nhìn cánh tay đang ôm cô bên trong chăn bông.
Những đường cơ bắp cân đối dần gợi lên ký ức về đêm qua của cô.
Hình như cô đã ngủ cùng với một ai đó. Phần eo và chân đau nhức đã nói cho cô biết rằng, cô “ngủ” đến vô cùng kịch liệt.
Tư Tần cong khóe miệng, cười như không cười —— Bước đầu trả thù tên chó khốn nạn kia cuối cùng cũng hoàn thành.
Với cô mà nói cái này cùng lắm như một cảnh quay phim của mình với người khác, cô tin có lẽ người đã ngủ với cô cũng sẽ không để tâm quá nhiều đâu.
Quan trọng nhất chính là cô đã tưởng tượng ra biểu cảm tuyệt vời của Lục Ương khi biết mình đã bị đội “nón xanh”.
Không được bao lâu sau, Tư Tần có chút khó chịu mà cử động cơ thể, sau đó gỡ cánh tay đang ôm lấy eo cô ở trong chăn bông ra.
Người ở sau lưng cô dường như cảm nhận được cử động của cô, anh siết chặt cánh tay lại, cọ cằm vào gáy cô, giọng nói khàn khàn khó che giấu được sự ngái ngủ: “Ngủ thêm một lát đi…”
Tư Tần tựa lưng vào lồng ngực của người kia. Cô có thể cảm nhận được lồng người của người kia khẽ rung động khi anh lên tiếng, nhưng khi giọng nói truyền đến tai cô, thâm tâm cô không khỏi sinh ra sự kinh ngạc.
Giọng nói này có chút quen tai, dường như cô đã nghe ở đâu rồi thì phải…
Cô chống khuỷu tay hơi nâng người lên, sau đó xoay người lại.
Người con trai này lúc nhắm mắt lại trông dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. Lông mày ôn hòa bình ổn, lông mi dài rủ xuống, chóp mũi cao cao cùng làn môi hồng mịn, tóc tai có hơi bù xù, mang tới một loại cảm giác lười biếng khác lạ, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng và điềm tĩnh trong ấn tượng của Tư Tần về anh.
Thượng Vân Xuyên??
Tư Tần cau mày bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về nguyên nhân và hậu quả của đêm qua.
Tại sao có thể là Thượng Vân Xuyên chứ?
Anh và Lục Ương có quen biết nhau, tuy rằng không thể nói là bạn tốt của nhau, nhưng anh luôn tham gia rất nhiều buổi tụ tập. Bởi vì anh là đại thần về máy tính, cho nên Lục Ương thường nhờ anh giúp đỡ trong các dự án…
Tóm lại, quan hệ của anh với Lục Ương ít nhất tốt hơn khá nhiều so với cô.
Chuyện này… Có vẻ có chút phiền toái rồi.
Thượng Vân Xuyên cảm giác người trong lòng mình có một vài động tác, anh còn chút buồn ngủ nửa tỉnh nửa mơ mà đưa tay ra thăm dò, cơ thể đang động đậy của cô lập tức cứng đờ lại.
Anh vẫn còn muốn ôm cô vào lòng nên đã khoanh tay lại, khẽ mở mắt ra để xem cô đang làm gì.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt ướt át của cô, nhìn thấy hàng lông mi dài và cong của cô, chiếc mũi nhỏ thanh tú, cùng với đôi môi mọng nước, cũng như dấu vết hoan ái trên ngực cô.
Cô dường như có chút khó hiểu, lại có vẻ đang hối hận.
Nói tóm lại, có vẻ như trái tim vốn đang được lấp đầy của anh lập tức bị trống rỗng một chút.
Xem ra cô thật sự không biết người đêm hôm qua là anh.
Sắc mặt của anh cũng có chút bất ổn.
Nhìn cảm xúc trong mắt Tư Tần, có lẽ anh vẫn là Thượng Vân Xuyên lạnh nhạt kiệm lời, có lẽ anh cũng không phải đối tượng làm tình khiến cô vừa lòng.
Hai người im lặng một hồi. Sau đó Tư Tần che ngực lại rồi quay đầu ngồi dậy, tùy tiện nhặt một bộ quần áo trên mặt đất lên rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi bình tĩnh lại trong phòng tắm một lúc, cô chuẩn bị cởi quần áo đi tắm thì mới nhận ra bộ quần áo cô đang mặc không phải là của mình.
Tắm rửa xong, Tư Tần mặc áo choàng tắm đi vào trong phòng chứa đồ, sau đó bước ra ngoài với chiếc áo sơ mi đã mặc trên người.
Rèm cửa vẫn đóng, Tư Tần nhìn thấy Thượng Vân Xuyên để trần nửa người trên ngồi ở mép giường quay lưng lại với cửa. Dường như anh nghe thấy tiếng mở cửa của cô, liền quay đầu lại nhìn cô.
Tư Tần liếc nhìn anh một cái rồi rời ánh mắt đi hướng khác.
Cô cũng mới biết được thì ra thị lực của mình cũng tốt như vậy, tốt đến nỗi cô có thể nhìn thấy dấu răng trên vai anh từ xa.
Tư Tần đi tới đặt quần áo của anh xuống bên cạnh, sau đó xấu hổ phát hiện ra toàn bộ quần áo của mình đều vương vãi trên mặt đất, cô nhặt chúng lên rồi đặt trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ, bao gồm cả đồ lót.
Cô cố nén sự ngượng ngùng lại giả vờ như không nhìn thấy, sau khi đặt quần áo xuống, cô bước đến tủ và bắt đầu chọn quần áo.
Phía sau vang lên một đợt âm thanh ngắn ngủi của vải cọ xát vào nhau, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Đột nhiên bị người ở phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, trái tim của Tư Tần lập tức nhảy loạn lên.
Thượng Vân Xuyên khẽ cúi đầu ôm eo Tư Tần, sườn mặt nhẹ nhàng áp vào tai cô.
Cái tay đang chọn quần áo của Tư Tần ngừng lại ở một chỗ, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Thật ra cô cũng không biết nên đối mặt với Thượng Vân Xuyên như thế nào.
Nếu đó người xa lạ thì không sao, nhưng người mà cô cố tình ngủ cùng lại là Thượng Vân Xuyên không thân quen cũng không xa lạ.
Điều cô lo lắng chính là cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh, và cô cũng sợ sự bối rối khi phải gặp nhau sau này.
Thượng Vân Xuyên nhìn tay cô dừng trên một bộ quần áo, anh liền vươn tay ra phủ lên bàn tay cô, thuận theo động tác của cô mà cầm bộ quần áo đang treo trên mắc xuống xem xét.
Đây là một chiếc váy ngắn mỏng bằng cotton, màu xanh lá cây nhạt tươi sáng và thoải mái. Anh nghĩ cô mặc nó chắc chắn sẽ rất đẹp.
“Trông đẹp đó. Hôm nay muốn mặc nó sao?”
Giọng nói của Thượng Vân Xuyên mang theo sự lười biếng và khàn khàn vừa mới rời khỏi giường. Cũng không biết có phải anh cố ý hay không, khi hơi thở nhẹ kia vừa lướt qua làn da cô liền khiến nó ngứa ngáy vô cùng, cộng thêm sự mềm mại trên bàn tay bị anh nắm lấy, tất cả đều truyền tới lồng ngực cô.
Tư Tần nhất thời không trả lời.
Thượng Vân Xuyên có chút thất vọng. Như muốn thúc giục cô trả lời, anh hơi nghiêng đầu, để môi chạm vào cổ cô.
Tư Tần hoảng sợ mà co rúm lại, vội vàng rút tay trái ra, quay đầu nhìn anh. Nhưng tư thế này vẫn như đang được anh ôm trong vòng tay.
Tư Tần xoay người lại mới phát hiện ra chiếc áo sơ mi mà Thượng Vân Xuyên vừa mặc vào đang để mở, một mảng cơ ngực lớn và cơ bụng đều lộ ra ngoài không khí.
Tủ quần áo và anh tạo thành một cái bóng đen khổng lồ bao trùm lấy cô, bởi vì tấm rèm trong phòng vẫn được đóng kín nên căn phòng có hơi tối.
Thượng Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm, trong mắt cô lúc này là một cảm xúc rất khó hiểu.
Lúc này, Tư Tần hỏi một câu mà cô đã nghĩ tới khi đi tắm.
“Tối hôm qua anh có mang bao không?”
Tư Tần nói xong liền lạnh lùng nhìn Thượng Vân Xuyên, nhưng thật ra vẫn không thể nhìn thấy một chút cảm xúc dao động nào trên gương mặt cô.
Thượng Vân Xuyên thất thần nhìn cô một hồi lâu, đôi môi khẽ mấp máy: “Không phải em lấy cho anh sao?”
Tư Tần nhíu mày. Cô làm sao có…
Tư Tần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô đẩy Thượng Vân Xuyên ra rồi đi đến mép giường, mở ngăn kéo đang hé mở của tủ đầu giường ra, phát hiện “áo mưa” bên trong quả nhiên đã được xé. Đây chỉ là đề phòng khi cô vừa mới chuyển đến đây…
Cô đóng ngăn kéo rồi đứng thẳng dậy, vừa mới quay đầu lại liền bị ôm chặt vào lòng.
Lần này Thượng Vân Xuyên trực tiếp ôm lấy eo cô rồi hôn lên môi cô, tay còn lại giữ chặt đầu cô trong lúc cô giãy giụa theo bản năng, đè cả người cô ở trên vách tường.
Tư Tần không nghĩ sẽ kháng cự, một lúc sau liền vòng tay qua cổ anh, ngửa cổ đón ý anh.
Nói thẳng ra, kỹ thuật hôn của Thượng Vân Xuyên thật sự bình thường, Tư Tần cảm thấy anh không có gì giống như là có kinh nghiệm cả. Điều này thực sự không thể tin được.
Khi đầu lưỡi của Thượng Vân Xuyên tiến vào, cuối cùng cô cũng nhớ tới sự quấn quít của môi lưỡi đêm qua.
Cô phải công nhận rằng anh có vẻ tiến bộ rất nhiều, dù thiếu kinh nghiệm nhưng khả năng học hỏi của anh rất đáng nể.
Đến khi Tư Tần bị hôn đến mức hai chân đều mềm nhũn ra, cô nhẹ nhàng đẩy Thượng Vân Xuyên ra. Anh thích thú liếm khóe miệng cô một chút rồi mới từ từ rời khỏi môi cô, sau đó thở hổn hển nhìn cô.
Tư Tần theo thói quen mà đưa tay lên nhéo vành tai anh, khiến anh khẽ run lên. Bàn tay anh đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, ấn cô vào người anh, muốn hôn thêm một lần nữa.
Nhưng Tư Tần lại quay đầu đi, cô dựa vào vai anh, bất động.
Thượng Vân Xuyên mỉm cười, cố gắng kìm nén sự xúc động của mình lại, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Đêm nay có lễ hội bắn pháo hoa, chúng ta đi xem nhé.”
Tư Tần dựa vào vai anh nhưng không nói gì. Thượng Vân Xuyên cũng không vội, hai tay vẫn vuốt ve lưng cô, cằm anh đặt trên mái tóc mềm mại của cô.
“Em có hẹn với Lục Ương rồi.”
Giọng nói của Tư Tần vẫn ngọt ngào và trong trẻo như mọi ngày.
Nhưng một câu này của cô khiến Thượng Vân Xuyên giống như rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục.
Anh sững người tại chỗ, quên mất phải phản ứng như thế nào.
Tư Tần chớp mắt rồi đẩy anh ra.
Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn anh một cái, sau đó rời khỏi vòng tay anh, lấy quần áo từ trong tủ không đóng rồi bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Thượng Vân Xuyên đứng tại chỗ, không biết qua bao lâu, anh nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi đóng lại.