Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 53: Trở thành mẹ kế

Lâm Thiển vừa mở cửa vừa hướng bên ngoài la lớn, vén tay áo lên chuẩn bị đánh người, bên trong miệng hùng hùng hổ hổ kêu gào, "Mày là cái đồ yếu đuối hèn mọn, đáng đời ngay cả Nam Âm loại người dối trá đó còn không cua được, mình không có điểm tích sự nào liền kết bè kết phái làm xằng làm bậy, ta...."

Hai tay Cố Thành Kiêu xách cô lên một cách dễ dàng "Này, này....thả lão tử xuống, lão tử hôm nay phải trừ gian diệt bạo thay trời hành đạo, không thể để..." Lâm Thiển vừa đá chân miệng vừa chửi mắng, "Mẹ nó, đem lão tử đánh thành dạng này, đánh người không đánh mặt, quy củ của giang hồ cũng không hiểu sao? Đạo đức nghề nghiệp còn có hay không?"

Cố Thành Kiêu ôm cô tới giường bệnh, cô đáng thương vùng vẫy một hồi chân vẫn không chạm đất, mặc kệ cô vùng vẫy bao nhiêu, phía sau người đàn ông ôm cô vẫn vững vàng.

"Cố Thành Kiêu anh đừng cản tôi, lão tử hôm nay nhất định phải báo thù, hắn tìm người đánh tôi thành bộ dạng này, tôi muốn đánh hắn ngay cả cha ruột cũng không nhận ra."

"Ai nha, họ Cố, tai anh điếc rồi à? Có nghe thấy không, thả tôi xuống!"

"A..."

Cố Thành Kiêu ném Lâm Thiển ngã chỏng vó trên giường, "Ai da, rất đau đó nha!!" Cô cuộn tròn thân thể, che khuôn mặt, bất mãn nói "Tại sao anh lại ngăn cản tôi?!"

Ai ngờ Cố Thành Kiêu nhấc chân dời một bước, dáng vẻ mặc kệ nói "Cô đi đi, tôi không cản cô đâu."

"...." Còn có thao tác kiểu này?

"Vừa rồi người ta tới cô sợ đến nỗi không dám bước xuống giường, bây giờ ngược lại cô đòi đi."

"...."

"Cô nhìn xem cô có dáng vẻ giống con gái xíu nào không? Cô thử xem lại xem, xem coi lời cô nói lúc nãy là đúng sao?"

"...Thế nào, không tưởng tượng nổi rồi?" Mặc dù ở trạng thái yếu thế, nhưng không có nghĩa cô vì chính mình không lên tiếng giải thích "Tôi cứ như vậy, anh không quen nhìn có thể mặc kệ, tôi không kêu anh quản."

Cố Thành Kiêu mặt không đổi sắc, dù trong lòng tức giận, cũng có thể làm mình bình tĩnh, "Cô cho rằng tôi muốn quản cô sao? Tôi nếu thật muốn quản, chỉ sợ cô sẽ phải hối hận."

Lời này là sự thật, lúc đó Lâm Thiển không tin, thẳng đến ngày sau anh thực sự bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của cô, cô mới biết được mình may mắn đến cỡ nào.

Cố Thành Kiêu trừng cô một hồi, đôi mắt phức tạp ở giữa tràn đầy thất vọng.

Xác thực, anh không hiểu rõ cô, chỉ nghĩ cô là một học sinh bình thường, lại không học không có tài nghệ gì, và có thể trở nên tồi tệ đi.

Xác thực, anh đánh giá thấp cô, bên ngoài cô giả yếu đuối ngoan ngoãn, giả ngây thơ điềm đạm đáng yêu, nhưng thực tế cô chính là một người chuyên phá phách gây chuyện.

Mới mấy ngày ngắn ngủi, đầu tiên đem người khác đánh đến nhập viện, rồi mới bị người khác đánh cho nhập viện, đây là học sinh bình thường sao?

Đây là cô gái bình thường, biết hiểu sự đời sao?

Anh lại không vì nổi giận xúc động trách cứ như hồi nãy, Cố Thành Kiêu im lặng xoay người rời đi.

"...." Lâm Thiển giật giật bờ môi, cuối cùng là không có mở miệng, chỉ trơ mắt nhìn anh tuyệt tình rời đi.

Anh mang ủng quân đội làm bằng da, bên trên hành lang vang lên tiếng "Cộc cộc cộc" rất mạnh mẽ, nhanh chóng và rất nhịp nhàng. Cô nghe được, anh đi rất tiêu sái rất nhanh.

Thế nhưng mà, không có Cố Thành Kiêu ngăn cản, cửa phòng cũng mở rộng ra, Lâm Thiển cũng không muốn đi tìm tên Uông Dương đánh nhau.

Cô ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, ngắm nhìn bốn phía, không có một ai, loại cảm giác quen thuộc mà chán ghét.

Cô được như ý nguyện, bởi vì không có ai xen vào chuyện của cô nữa.

Nhưng cô cũng thất lạc, bởi vì không có ai xem vào cô nữa.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đến ngàn dặm, tin tức Lâm Thiển trọng thương phải nằm viện rất nhanh được truyền đi khắp trường.

Đồng thời còn truyền thêm một tin tức nữa đó là - Uông Dương đã làm thủ tục nghỉ học, ít ngày nữa sẽ đi nước ngoài.

Uông Dương muốn đi nước ngoài cũng không cần suy nghĩ nữa, chỉ là trong thời điểm mấu chốt lại đột nhiên đi nước ngoài, chuyện này có một số điểm lộ nên nghi vấn.

Không biết rõ mọi chuyện quần chúng ăn dưa lại tiếp tục bày vẽ thêm một số phiên bản khác, trong đó có một cái khoa trương nhất, chính là "có mẹ kế."

"Có tin lớn có tin lớn, tôi nghe nói người bao nuôi Lâm Thiển chính là nhà giàu nhất thành phố này Uông gia, Uông Dương thay Nam Âm nói đại một cái cớ, mục đích thực sự là hắn bất mãn việc Lâm Thiển trở thành mẹ kế của hắn."

"Thật hay giả?"

"Khoa Tiếng Anh đều đang đồn, không thể nào là giả được, Lâm Thiển bị người ta đánh trọng thương, ba của Uông Dương cân nhắc chỉ có thể mang con trai của mình qua nước ngoài."

"Uông Dương có thể đồng ý sao? Hắn không phải theo đuổi Nam Âm đến cùng à?"

"Không đồng ý thì phải làm sao, Uông Dương vừa đi, sau này Lâm Thiển có thể nghênh ngang mà đi."

"Các người nói thử xem, Lâm Thiển nhập học cùng thời điểm trường được quyên tặng một sân vận động, có phải hay không do người nhà giàu nhất kia quyên tặng?"

"Chuyện này ~~~ rất có thể là như vậy, nhìn Lâm Thiển như vậy chả giống với người có xuất thân tốt, từ đâu có nhiều tiền như vậy?! Vì Đại học B, cô thật sự ngay cả mặt mũi ở thành phố B cũng không cần, có nhà giàu nhất Uông gia là cha cô, tiền đều xài không hết."

Những tin đồn bát quái như thế không hề có dấu hiệu chìm xuống.

Lâm Du tức giận cảm thấy bất bình thay cho Lâm Thiển đã đem tất cả các tin bát quái đó nói lại hết cho Lâm Thiển nghe, Lâm Thiển ngây người, cô giơ ngón tay cái lên tấm tắc khen ngợi những người có thể tung tin đồn này cũng vừa lấy làm lạ, "Tao sống đến ngày hôm nay mới biết được đám học sinh trường mình là một đám não tàn thích dựng chuyện, rất có tiềm năng làm nghệ sĩ trong tương lai."

Lâm Du mắng cô không tim không phổi, đồng thời vẫn không quên truy hỏi "Chuyện này đến cùng là như thế nào? Cố đại thiếu không nhắc tới cái thai sao?"

Lâm Thiển lắc đầu "Buổi sáng hôm trước anh ta đi về đến nay vẫn chưa ghé qua lại."

Lâm Du nghe vậy không khỏi có chút bận tâm, "Không phải tao nhiều chuyện, cũng không phải tao mơ ước em rể của mình, nhưng tao thật muốn biết tại sao anh ta lại cưới mày, tại sao?"

Lâm Thiển vẫn là lắc đầu "Ngày nào mày biết, nhớ nói với tao biết."

"...." Lâm Du khẽ thở dài một hơi, lảng sang chuyện khác hỏi "Mày khi nào có thể xuất viện? Ngày nào mày chưa làm sáng tỏ mọi chuyện, mày vẫn sẽ là "mẹ sau" của Uông Dương đó."

"Làm sáng tỏ? Tao phải tìm ai để làm sáng tỏ? Hay là lên trường dán một cái poster ghi là tao không phải mẹ kế của Uông Dương? Người nào làm vậy chính là người ngu ngốc."

"Vậy là mặc kệ những tin tức điên khùng đó?"

"Thế nào quản, chỉ sợ càng bị bôi đen, không bằng không để ý tới, thời gian qua đi mọi người tự nhiên biết là giả."

Lâm Du gật gật đầu, "Cũng chỉ có thể làm vậy, mà này vậy đến khi nào mày mới xuất viện? Ra viện thì đi đâu?"

Không phải Lâm Thiển không trả lời cô ta mà là vì chính Lâm Thiển cũng không biết, Cố Thành Kiêu cứ như vậy đi thẳng một mạch, không lưu lại câu gì, cô cũng không biết anh đang ở nơi nào, ngay cả bà nội cũng không có tin tức, Cố gia cũng không có ai tới.

Mà cô cũng không dám gọi điện thoại tìm Cố Thành Kiêu.

"Các người làm vợ chồng kiểu gì vậy?" Lâm Du không ngừng liên tưởng, "Cố đại thiếu gia này đầu óc không có bệnh thì thân thể chính là có bệnh, lại đi cưới mày, đổi trắng thay đen che mắt người đời, tao thấy mày vẫn là nên có dự định cho tương lai, tìm một con đường tốt hơn cho mình."

Lâm Thiển cũng không thể thay Cố Thành Kiêu giải thích, Lâm Du lo lắng, chính là lo lắng cho cô.

"Mà Lâm Thiển,.." Lâm Du bỗng nhiên hạ thấp âm thanh hỏi, "Mày cùng anh ta đã....làm cái kia?"

"Không có, tao không đồng ý, anh ta cũng không có ép tao."

Lâm Du vỗ đùi, bộ dạng "Bị tao đoán trúng", "Tao đã nói rồi mà, người ta bỏ đời thứ hai nguyện ý cưới mày làm người che chắn chứ sao anh ta lại đi cưới một tiểu nha đầu? Tao khẳng định phương tiện ki của anh ta có vấn đề."