Thủ Trưởng Nhà Quyền Thế Cưới Sủng Bảo Bối

Chương 51: Tôi không đói (1)

Cố Thành Kiêu tới gần cô, giọng điều cảnh cáo nói "Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội."

Thanh âm này, giọng điệu này, khiến Lâm Thiển không rét mà run, chỉ có thể nói thật "Chuyện này nói ra rất dài dòng, tóm lại đơn giản là chân Uông Dương bị tôi vô tình đánh gãy, nhưng mà chính hắn xen vào giúp Nam Âm đánh tôi tôi đương nhiên phải phản kích lại, hắn đánh không lại tôi lại tìm người tới đánh tôi, thế là thành như bây giờ,...."

Cô nhanh chóng thở một hơi và hỏi "Anh nghe rõ chưa?"

Cố Thành Kiêu sớm đã hiểu mọi chuyện, anh đối với đám nam sinh và nữ sinh mâu thuẫn nhau ở giữa coi thường khịt mũi, anh chỉ muốn nhân cơ hội để Lâm Thiển hiểu rõ chuyện mình làm rất ngây thơ và ngu xuẩn.

Anh lạnh lùng nhìn cô, một đôi mắt nghiêm túc như phủ một lớp sương mù, khiến người ta cảm thấy nhiệt độ bị giảm xuống mấy độ, làm cho Lâm Thiển vô thức kéo cao chăn lên một chút, cao đến qua đôi mắt.

Một số người tự sống khép kín, Lâm Thiển trước mặt đám lưu manh kia hùng hổ khiến ai cũng kinh ngạc, cùng mười nam thanh niên đánh nhau đều không rơi vào trạng thái yếu thế, nhưng khi ở trước mặt Cố Thành Kiêu, cô ngay cả đối mặt với anh cũng không dám, cô thừa nhận cô sợ anh.

Sợ anh hung dữ, sợ anh nổi giận, sợ anh đánh người.

Nhưng mà thứ cô sợ hơn chính là anh đối với cô thất vọng.

"Che cái gì, có gan đánh nhau không mặt mũi gặp người khác hay sao?" Cố Thành Kiêu một tay mang chăn kéo xuống, cô thể hiện đủ loại khuôn mặt, trông vô cùng đặc sắc.

Lâm Thiển yếu ớt nói "Đúng vậy, là không có mặt mũi..."

Cô Thành Kiêu nghiêm nghị khiển trách "Sau này có gặp chuyện cô có thể tới tìm tôi được hay không? May mắn có người báo cảnh sát kịp thời, nếu không hậu quả chắc chắn không tưởng tượng nổi, cô thật khờ cô nghĩ một mình cô có thể đánh lại đám lưu manh kia sao?!"

"Ừm" Thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng niềm tin không hề nhỏ.

Cố Thành Kiêu nặng nhọc thở dài "Đầu óc cô không nhớ lâu được, phải bị đánh."

"Tôi cũng xem xét tình huống, bọn chúng mỗi người đều có võ, tôi nhất định sẽ chạy trốn, ăn cái gì cũng được nhưng nhất định không thể ăn thiệt thòi a, tôi thấy bọn chúng đều là người bất tài nên mới đánh."

"...Cô còn lý luận."

"Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao, tôi đã quen thuộc rồi."

Cố Thành Kiêu bỗng đứng lên, nổi cơn giận dữ, nghiêm nghị quát một câu "Cô chỉ là một cô gái suốt ngày đánh nhau còn ra thể thống gì nữa?! Sao này để tôi phải gặp chuyện lần này nữa, tôi sẽ giết cô!"

Đôi môi Lâm Thiển khẽ run, cô luôn luôn không e ngại thế lực tà ác, thề cùng thế lực tà ác đấu trí đấu dũng tới cùng, nhưng câu nói "Tôi sẽ giết cô " của Cố Thành Kiêu, đây không phải trò đùa, cô cảm thấy anh ta thật sự sẽ giết.

Mà Cố Thành Kiêu cũng im lặng hai giây, câu cảnh cáo này, cha của anh thường nói với anh, mà anh chưa từng để ý qua nó, chỉ là kết hợp lời cha mình nói cùng nổi gân xanh liên tưởng vừa rồi mình cũng giống vậy, anh liền có cút hối hận.

Một bên e sợ, một bên hối hận, làm cho bầu không khí giữa hai bên xấu hổ đến cực điểm.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có chút náo nhiệt, là bà nội lo lắng chạy đến, vào cửa liền hô "Thiển nha đầu, cháu của ta không sao chứ?....Ai nha tiểu tổ tông của tôi, sao mặt lại biến thành dạng này rồi?" Bà nội xém tý nữa là ngã xuống, cũng may có Cố Thành Kiêu đỡ lấy bà "Chuyện đến cùng là thế nào, A Thành?"

Lâm Thiển đã sớm hóa đá, dù sao đang nằm ở trên giường chi bằng giả chết.

Cố Thành Kiêu đỡ bà nội đứng dậy, an ủi nói "Bà nội người ngồi xuống trước, đừng vội."

"Ta sao lại không vội cho được, ở nhà một đêm ta không thể ngủ!"

"Chính là....chính là....một đám thanh niên uống rượu gây rắc rối, đánh cô ấy bị thương."

"Bị thương?" Bà nội chấn kinh.

Đồng dạng bị khiếp sợ, Lâm Thiển ở trên giường hóa đá.

"Toàn bộ đám người đó đã bị bắt, hai nhóm người đánh nhau, ý thức không rõ ràng, đánh những người đi đường. Bà nội, chúng con còn trẻ, sau này sẽ lại có con."

Tròng mắt bà nội đỏ ửng lên, sống đến từng tuổi này, con cháu đều không thua kém ai nên không để bà phải bận tâm nhiều, từ khi ông bạn già qua đời, nhiều năm không có người tâm sự cùng, nhưng món quà này, là bà thật tâm mong đợi nó ra đời, đau thương đến độ không nói nên lời.

Nhưng bà cũng biết, đứa nhỏ không còn, khổ sở nhất đau lòng nhất vẫn là người mẹ.

"Ai, Thiển thật đáng thương, quá vô tội, A Thành con nói với cảnh sát, nhất định phải nghiêm trị đám người kia."

"Được" Cố Thành Kiêu cũng phiền muộn gật đầu.

Lâm Thiển dù bị thương, cũng không biết phải ứng xử như thế nào, chỉ có thể quay lưng giả chết.


Editor sẽ giải thích cho bạn thieugiahacam00 vì sao số chương khá ít:

Editor đã cố tình cắt nó ra làm nhiều đoạn vì 1 chương khá dài. Nguyên nhân tiếp theo là vì editor dạo này không có nhiều thời gian nên chia nhỏ ra để dễ phân bổ thời gian và cũng giúp người đọc hiểu được sơ sơ của nội dung chương đó.

Nhưng nếu editor không cắt 1 chương ra mà làm luôn thì rất là lâu và người đọc phải chờ trong một thời gian dài để đủ đăng lên cho mọi người.

Xin lỗi mọi người rất nhiều và cám ơn bình luận của bạn, editor sẽ cố gắng thêm nhiều chữ nhất trong khoảng thời gian rảnh của mình.

Một điều nữa là có bạn nào tình nguyện cùng editor edit bộ truyện này không ạ?