Thư Tỏ Tình

Chương 1: Chương 1


Will Collins là người Luân Đôn, sinh ra trong một gia đình công nhân nghèo vào thế kỷ 19.

Cha anh là một thợ đóng giày, mẹ là một nữ công nhân, sau anh còn có thêm ba người em, một nhà sáu người chen chúc nhau trong một căn nhà nhỏ hẹp ẩm ướt ở khu ổ chuột.

Anh đã trải qua thời thơ ấu vừa bẩn thỉu vừa hôi hám ở nơi đó.
May mắn thay, tư chất Will thông minh, đạt thành tích xuất sắc ở trường học, còn được tốt nghiệp đại học Oxford dưới sự giúp đỡ của giáo viên, cũng trở thành một vị thương nhân thành công.

Sự dư dả về vật chất đương nhiên không thỏa mãn lý tưởng rộng lớn của chàng trai trẻ này.

Khao khát ánh mặt trời và những bờ biển khiến anh lập nên kế hoạch cho một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.

Con thuyền khởi hành từ Luân Đôn, đi về hướng Nam, đến Mũi Hảo Vọng ở cuối Châu Phi, rồi sau đó dong buồm về phía Đông, đến Ấn Độ, Philippines.

Rồi lại phiêu lưu trên Thái Bình Dương trong xanh vô tận, sau đó xuyên qua Trung Mỹ, từ biển Caribe tiến vào Đại Tây Dương, và cuối cùng là trở lại nước Anh.
Lần phiêu lưu này mang đến cho Will những tài liệu phong phú để viết lách.

Anh đã biên soạn lại nhật ký du lịch của mình thành cuốn sách ‘William Collins du lịch vòng quanh thế giới.’ để xuất bản, cuốn sách này trở thành cuốn sách bán chạy chấn động cả xã hội trong một thời gian.

Bạn phải biết, ở Luân Đôn năm 1895, có lẽ rất ít người biết đến kiệt tác ‘The Essays of Bacon’ nhưng mọi người rất thích thú khi đọc những câu chuyện phiêu lưu mạo hiểm.


Trong số đó, những phong tục ở một số nơi trên thế giới càng làm tầm mắt của mọi người mở rộng hơn-- Làn sóng đánh thuế bản quyền đã khiến cho Will Collins trở thành một trong những nhà văn giàu có nhất Luân Đôn.
Sự giàu có của một người được tích lũy đến một mức độ xác định, anh nhất định sẽ theo đuổi đến những thân phận cao hơn: Will trở thành con cưng của xã hội thượng lưu, bất kể salon (*) nổi tiếng nào cũng sẵn sàng giữ một chỗ cho anh.

Will 26 tuổi, tuổi trẻ tài cao, thân hình cao lớn, tướng tá đẹp trai, rất nhiều quý ông muốn gả con gái mình cho chàng trai trẻ xuất chúng này, trong đó có cả hầu tước Swinton của giới quý tộc Scotland.

Ông sắp xếp cho con gái mình là Helena và Will gặp nhau, ấn tượng đầu tiên của cả hai về nhau không tệ.

Helena cần một người chồng ưu tú, còn Will cũng cần một người vợ xuất thân cao quý có thể giúp anh bước đến hàng ngũ của những người thượng lưu.
(*) Salon: có nguồn gốc từ tiếng Pháp, có nghĩa là một buổi tụ họp trò chuyện.

Thông thường, đây là một nhóm trí thức, nghệ sĩ và chính trị gia được chọn gặp gỡ tại tư gia của một người có ảnh hưởng xã hội (và thường rất giàu có).
Ngày một tháng sáu, Will và Helena được mời tham gia vào buổi sinh nhật của Philip, con cả của doanh nhân Lawrence giàu có.

Trước đây anh cũng có duyên gặp được vị công tử đào hoa của Luân Đôn này một lần, nhưng mà cũng không thân quen với y.

Philip là một kẻ của chủ nghĩa khuyển nho (*) điển hình, ưa chuộng cuộc sống phóng túng và tạo những bê bối với các vị tiểu thư xinh đẹp, giàu có.
(*) Chủ nghĩa khuyển nho: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%A7_ngh%C4%A9a_khuy%E1%BB%83n_nho
Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức tại dinh thự mà Philip đích thân mua được.


Dinh thự này rất giống với chủ nhân của nó, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, thật giống như cung điện Buckingham thứ hai.

Will và Helena nắm tay nhau đi vào phòng khách.

Dọc đường đi có rất nhiều người tiến đến nói chuyện.

Từ lâu Will đã thuộc nằm lòng những quy trình này của xã hội thượng lưu: Đối với các quý ông, có thể nói chuyện đôi câu, còn đối với các quý bà, những lời tán dương từ miệng anh chưa bao giờ lặp lại.
“Hi, Will!” Một chàng trai mang trang phục lộng lẫy cách đó không xa đang vẫy tay với anh.

Y đi xuyên qua đám người đến cuối hành lang, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Thế nào, nơi đây không tệ lắm phải không?”
“Thật đúng là không thể tưởng tượng được, Philip.” Will cười nói: “Lúc tôi nhìn thấy dinh thự có kiến trúc như cung điện Buckingham này, tôi còn tưởng tôi đang tham gia vào bữa tiệc của hoàng gia nữa chứ.”
“À đúng rồi, Will này, đây là em trai của tôi, Alex.

Nó rất mê cuốn sách của anh.” Philip vẫy tay về phía sau, có một cậu bé tóc vàng đi tới.
Lúc Will nhìn rõ được hình dáng của cậu, ánh mắt anh thực sự dừng lại.

Ngay cả trong hai thập kỷ qua, anh vẫn nghĩ rằng mình chưa gặp được người nào đẹp hơn thế này -- Đó là một cậu bé khoảng 14, 15 tuổi, với mái tóc màu vàng chói và một đôi mắt màu xanh trong veo.


Đường nét trên gương mặt cậu rất mềm mại, ngũ quan sắp xếp rất hài hòa, đặc biệt là đôi môi có đường nét rõ ràng và màu sắc tươi tắn đó.

Vừa không nhỏ hẹp thành một đường mỏng giống những cụ bà có gò má cao, cũng không giống cây lạp xưởng phình to và trông rất ngu ngốc, mà nó lại đầy đặn đến mức khiến cho người khác vừa nhìn đã muốn hôn nó.
“Chào ngài, ngài Collins.

Tôi là Alex.” Cậu bé kia đưa tay ra, ngẩng đầu nhìn Will, nở một nụ cười thân thiện.

Dường như có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh sáng ngời trong đôi mắt to màu xanh của cậu.

Khi chớp mắt, hàng lông mi dài và cong che đi đôi mắt khiến Will nhìn một cách mê hoặc.

Tệ hơn nữa là lúc cậu cười lên, hai xoáy hình quả lê nhỏ hiện lên bên khóe miệng, thoạt nhìn rất hoạt bát lại hồn nhiên -- Nếu trên đời này thật sự có thiên sứ, thì đó nhất định sẽ là Alexander Lawrence!
Lúc này Will mới hồi phục lại tinh thần, bắt lấy bàn tay trắng nõn của đối phương: “Gọi tôi là Will là được rồi.”
“Tôi rất thích sách của anh.” Alex nói “Mấy năm nữa, tôi cũng muốn du lịch vòng quanh thế giới.”
“Tôi rất vinh hạnh.” Lúc này Helena đi sang bên kia để nói chuyện cùng nhóm bạn, cho nên hai người bọn họ mới trò chuyện thuận tiện hơn.
“Nhưng mà tôi có chút tò mò.” Alex nói “Thật sự có bộ tộc ăn thịt người sao? Bọn chúng ăn thịt người thế nào chứ?”
“Theo như tôi được biết, ở trong những khu rừng nguyên sinh ở New Guinea có rất nhiều bộ tộc ăn thịt người.

Nhưng mà bọn chúng không ăn thịt người sống, chỉ ăn thịt người thân hoặc kẻ địch khi chúng chết đi.

Với bọn chúng, đó là một cách ngoại cảm.” Will nghiêm túc trả lời cậu: “Tiếc là tôi không được nhìn thấy tận mắt, sau này có lẽ cậu sẽ có cơ hội.”

“Nghe đến thật kinh tởm.” Alex cười: “Còn nữa, thật sự Ấn Độ là mảnh đất đầy vàng sao? Trung Quốc nữa hả?”
“Cậu bé, chắc chắn cậu đã bị những tiểu thuyết mạo hiểm kia lừa mất rồi.” Will cười “Ấn Độ có rất nhiều hương liệu, hầu hết người dân nơi đó đều tin vào Ấn Độ giáo.

Còn người Trung Quốc thì giữ những bím tóc thật dài.”
“Tôi vẫn luôn muốn đi Châu Phi, anh cảm thấy thế nào? Tôi đã chịu đựng những ngày mưa dầm ở Luân Đôn quá đủ rồi, tôi cần ánh nắng mặt trời và bãi cát vàng…” Alex giống như một đứa trẻ đầy tò mò, không ngừng lảm nhảm, hỏi Will về nhiều vấn đề, mà Will cũng rất kiên nhẫn giải đáp cho cậu.

Hai người nói chuyện từ hành lang phòng khách lên đến ban công tầng hai, từ bộ tộc ăn thịt người ở New Guinea cho tới đảo gấu bắc cực Greenland, cho đến khi vũ hội bắt đầu mới lưu luyến tách rời nhau.
Will và Helena đang khiêu vũ uyển chuyển trong điệu valse ‘The Blue Danube’ du dương do ban nhạc diễn tấu, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn ở nơi khác.

Helena phát hiện ra điều bất thường của anh nên lên tiếng trêu ghẹo: “Nhắm được vị tiểu thư xinh đẹp nào rồi sao?”
Will dời ánh mắt khỏi người Alex và liên tục giải thích: “Không có, chỉ là nhìn thấy người quen nhưng không nhớ rõ là ai nên mới nhìn thêm vài lần mà thôi.” Nhưng sau khi nói xong anh vô tình giẫm lên mặt Helena, những bước nhảy loạn xạ cùng với trái tim đang hỗn loạn khiến mặt anh lập tức đỏ bừng vì xấu hổ.
“Đàn ông luôn thích nói dối như vậy.” Helena nói.
Nhưng Alex đang ở trong đám đông bên kia vẫn không dời tầm mắt, cả quá trình đều nhìn chằm chằm lấy Will không rời, ngay cả lúc được mời khiêu vũ cũng không ngoại lệ.

Thành thật mà nói, cảm giác bị theo dõi cũng không thoải mái, nhưng vì chủ nhân của ánh mắt này là một chàng trai xinh đẹp nên Will cũng đành thỏa hiệp.
Hôm đó lúc bọn họ rời đi, Philip đứng ở cửa nhiệt tình chào tạm biệt họ, mà Alex chỉ nắm lấy cánh cửa, giấu nửa người đằng sau nó, cậu nhìn Will và nói: “Có lẽ chúng ta có thể tiếp tục thảo luận về chuyện du lịch vào lần sau.”
Trên đường về nhà, Will nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong đầu chỉ là đôi mắt xanh mê người kia.

.

Xi.