Năm 2017 phim điện ảnh 《Gặp người đúng lúc》hot rồi.
Tết trồng cây Ngụy Thi rất thích bộ phim đó, sau giờ học, uống nước một phút, đi vệ sinh ba phút, thời gian còn lại để nói về cốt truyện.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện say sưa, không ít nam sinh “chậc” một tiếng: “Làm gì mà nam chính đẹp trai bằng mình được.”
Các cô trợn mắt mắng lại.
Trình Văn Huyên đeo kính dày ngẩng đầu từ chồng bài tập vật lý.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt phấn khích của Nguy Thi trong ba giây.
Từ trước đến giờ họ không để ý tới Trình Văn Huyên, bởi vì anh là nam sinh kín đáo nhất lớp, không ai sánh nổi.
Là một người điển hình thích khoa học kỹ thuật, mắc chứng loạn thị và cận thị cao, không thích chơi bóng rổ, không tích cực tham gia các hoạt động trong lớp.
Mỗi ngày sẽ ngồi yên lặng trên ghế học xong môn vật lý lại học hóa học, học xong hóa học lại học sinh học.
Tóm lại, trong mắt các nữ sinh lớp 4, Trình Văn Huyên có thể coi là một người rất nhàm chán.
Nhưng quả thực anh rất giỏi, thành công đoạt giải trong các cuộc thi Olympic vật lý và toán học khác nhau trên địa bàn.
Mỗi lần đi thi, điểm đều thuộc top cao nhất.
Nhưng anh không chơi bóng rổ, không chơi violin, không nói chuyện phiếm.
Những khuyết điểm nhỏ đó, ở tuổi thiếu niên, cũng đủ che đậy hết sự chói sáng của chàng trai này.
Trong mắt các bạn lớp 4 cùng lớp, anh chỉ là một học sinh hiền như khúc gỗ, chỉ biết học.
Bây giờ nghĩ lại, ai cũng cảm thấy lúc đó mình thật ngây thơ.
Trình Văn Huyên đang ở độ tuổi đẹp nhất, hàng ngày đều làm những việc nên làm.
Khi đó, Ngụy Thi thích chàng trai chơi bóng rổ giỏi nhất lớp Hứa Đống.
Hứa Đống 1m85, có đôi lông mày rậm, một đôi mắt phượng rất đẹp.
Cậu ấy cũng là thành viên chính của đội bóng rổ của trường, được rất nhiều cô gái yêu mến.
Bản thân Ngụy Thi là một cô gái năng động thích vận động, những cô gái khác thích nhảy dây, đá cầu, chơi cầu lông.
Còn cô thì lại thích chơi bóng rổ.
Có lẽ vì là cô gái hiếm hoi thích chơi bóng rổ nên Hứa Đống luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô.
Tiết thể dục thường dạy cô tư thế đẹp troai, ném bóng được 3 điểm
Ngụy Thi rất ấn tượng trước kỹ năng tuyệt vời của Hứa Đống.
Cô không biết là Trình Văn Huyên đang đứng ở góc xa, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô.
Cô cười rạng rỡ ngưỡng mộ Hứa Đống.
Trình Văn Huyên tan học đến một cửa hàng bán đồ thể thao mua một quả bóng rổ.
Anh mang quả bóng rổ về nhà bị mẹ nhìn thấy.
Mẹ anh ngạc nhiên hỏi: “Văn Huyên, sao con lại muốn chơi bóng rổ?”
Đứa con trai này từ nhỏ chưa bao giờ nghịch ngợm hay ồn ào, nó thà ngồi đọc sách cả ngày còn hơn quậy phá ở bên ngoài như những đứa con trai khác.
Hơn nữa, anh còn bị cận thị nặng không phù hợp cũng như không giỏi chơi những trò chơi bóng này.
Trình Văn Huyên cúi đầu, không biết nên nói gì.
Cuối cùng, trả lời: “Gần đây con đọc sách mệt nên muốn tập thể dục.”
Mẹ anh không nghĩ nhiều, tiếp tục vào bếp làm việc: “Cũng tốt, suốt ngày đọc sách cũng chán, vận động nhiều cũng tốt.”
Sau khi làm xong bài tập về nhà, Trình Văn Huyên đi chơi bóng rổ ở tiểu khu tầng dưới.
Rõ ràng là anh không có năng khiếu thể thao.
Không biết đã ném bao nhiêu lần nhưng chỉ sượt nhẹ vào viền quả bóng rổ.
Chưa một lần thành công.
Trình Văn Huyên tháo kính ra lau mồ hôi thật mạnh.
Nghĩ tới việc quả bóng rổ trên tay Hứa Đống xoay tròn, không cần 2 tay, chỉ cần 1 tay là có thể ổn định ném bóng vào rổ.
Nhẹ nhàng, dễ như trở bàn tay.
Ngụy Thi ở bên cạnh vỗ tay.
Trình Văn Huyên khó chịu gãi đầu đặt quả bóng rổ sang một bên.
Anh dừng lại hít thở bật điện thoại.
Trong đó có một bức ảnh tập thể chụp hoạt động của lớp, anh không đăng ký tham gia nhưng cũng bị bắt tới làm cu li.
Cuối cùng lúc chụp ảnh cũng để anh chụp cùng, trùng hợp sao Ngụy Thi đứng bên cạnh anh.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, mỉm cười làm động tác “cheers”” trước ống kính.
Còn anh thì ngượng ngùng đứng cạnh Ngụy Thi đỏ mặt.
Người khác tưởng anh đỏ mặt vì nóng nhưng không phải vậy.
Đây là lần đầu tiên anh ở gần cô như vậy, tim đập nhanh và nhịp tim hoảng loạn.
Xét về nguyên lý sinh học, não nhanh chóng tiết ra một lượng lớn dịch miệng.
Mọi tế bào trong cơ thể anh đều trở nên có sức sống hơn.
Ngoài lời giải thích quá mức lý tính này, Trình Văn Huyên lúc đó đã hiểu ra một điều.
Bản thân mình thích Ngụy Thi.
Ánh mắt cô đang nhìn về phía anh, dù cho cô không nhìn anh, cô đang nhìn Hứa Đống bên cạnh anh.
Trình Văn Huyên cũng sẽ rung động trước sự chú ý nhất thời của cô.
Trong suốt học kỳ trở thành bạn học, anh và Ngụy Thi chưa hề trao đổi một lời nào.
Dường như lần nào cô cũng nở nụ cười đi ngang qua anh.
Trong nháy mắt đó, anh sẽ không biết đề bài đang nói gì.
Rõ ràng là đã tập luyện rất nhiều lần ở nhà.
Ngẩng đầu ưỡn ngực lên trước gương, cong môi nhìn cô nói: “Xin chào, Ngụy Thi, tớ là Trình Văn Huyên.”
“Tớ muốn làm bạn với cậu.”
Nhưng mỗi lần Ngụy Thi dùng ánh mắt trong veo nhìn mặt anh, anh chỉ dám rụt rè cúi đầu.
Trình Văn Huyên không biết đã bao nhiêu lần trong lòng mắng chửi sự hèn nhát của chính mình.
Cùng lúc đó, vào mùa hè năm mười lăm tuổi, chàng trai trầm lặng đã hiểu ra gì đó.