Thu Thiên, Mau Đến Đây

Chương 7: Đến tham quan

Tây Hồ quan nhân và mĩ nữ Thu Thiên đang nổi tiếng trên trang Web chính thức của diễn đàn, lại kết hôn chớp nhoáng vào lúc năm rưỡi sáng!

Lúc đầu người đã thấy tin tức kia, chỉ đi ngang qua cột thông cáo, nhàm chán không có việc gì đọc qua một chút mà thôi.

Nhưng sau khi vừa nhìn thấy, lập tức hét lên.

"A a a a a a a a a! ! ! ! ! Thu Thiên MM kết hôn! ! ! !"

Ngay sau đó, toàn bộ kênh thế giới cũng bùng nổ.

Một đêm tìm nữ nhân: "A? Không phải chứ? Thu Thiên MM dịu dàng thuần khiết thiện lương tốt đẹp, lập gia đình rồi ư?"

JACK: "Anh em không có cơ hội rồi."

Anh chơi là vì Tĩnh Mịch: "Thu Thiên! Uổng phí anh đối với em một lòng, em đã là của người khác rồi.”

Ngâm cho ướt: "Cao! Người đần độn nào chiếm tiện nghi lớn như vậy? Cút ra ngoài này cho tôi.”

Tiểu Lao: (0.0) Thu Thiên tỷ tỷ, Tỷ thích Tiểu Chính Thái* sao? Người ta là thiếu niên nhỏ tuổi nè, hồng hào và nõn nà nhé.

(*) Bồ nhí

Trầm luân thương tổn: Lão công của Thu Thiên là S///B! S///B! S///B!

ZHU3455: (-.-) người ở trên cậu không sợ bị người ta chém à. . .

Bên trong tiếng nói ầm ĩ đó, đột nhiên có một username cấp thấp nói một câu.

“Lão công của Thu Thiên mỹ nữ là Tây Hồ quan nhân."

À? Tây Hồ quan nhân? Xếp thứ hai trên bảng xếp hạng cao thủ, người luôn có vô số JQ Tây Hồ quan nhân?

Lần này đổi thành người chơi nữ rối rít ai oán.

Mộng Du Nhi: "Đây không phải là sự thật chứ?"

Rạng rỡ ưu thương: Thu Thiên là ai . . . Tây Hồ ca ca tại sao lại cưới cô ta?

Thanh thuần thiếu nữ: "Là phụ nữ ghê tởm chuyên đi quyến rũ đàn ông!"

Siêu cấp bảo bối: "Tây Hồ anh không cần kết hôn a, 5555555, người người ta rất thích anh đó."

Lão nương thích trai đẹp: "Thu Thiên tới PK! ! ! Thua phải đưa Tây Hồ cho tôi! ! !"

◇ Shasha mỹ ◇: "Lão nương thích trai đẹp, ngươi là nhân yêu! ~~~~"

Vì vậy, kênh thế giới nhanh chóng xuất hiện loại âm thanh tranh luận.

Một loại ủng hộ người chơi nữ đến cướp đoạt Tây Hồ quan nhân; một loại khác ủng hộ Thu Thiên vứt bỏ Tây Hồ quan nhân.

Dù sao bất kể là loại nào, mục tiêu cuối cùng đều là chia rẽ uyên ương.

Các chàng trai hưng phấn hô to: "Ủng hộ Thu Thiên mỹ nữ vứt bỏ Tây Hồ, chúng tôi vĩnh viễn rộng trái tim chờ cô!"

Các cô gái thổ lộ: "Tây Hồ ca ca, anh nên ly hôn cùng cô ta đi! bọn em chỉ cần JQ cũng đã thỏa mãn rồi."

Trên thế giới hết sức náo nhiệt, nhưng từ đầu đến cuối không thấy nam nữ chủ lộ mặt..

"Nhất định là Thu Thiên mỹ nữ bị của tình cảm chân thành của chúng ta làm cảm động, cho nên len lén ở trong góc lau nước mắt! !"

Một người chơi nam nói xong, dường như tất cả người chơi nam khác đều gật đầu bày tỏ đồng ý: Thu Thiên, hãy để cho anh đây yêu em đi!

"Stop! Nhất định là quá xấu hổ không dám xuất hiện, vậy mà dám quyến rũ Tây Hồ ca ca của chúng tôi! Hừ! thật không biết xấu hổ!"

Người có tên là Phi Trư Lưu tiểu MM mở miệng nói những từ kiêu ngạo, làm cho người chơi nữ thổ máu vì ghen. Nhưng lập tức những người chơi nam trong lòng lại đầy căm phẫn.

Vì vậy, sau trận chiến nước miếng lần thứ nhất, những từ ngữ an ủi người khác cũng bắt đầu thường xuyên xuất hiện.

So với sôi nổi của kênh thế giới, một góc khác của bản đồ này rõ ràng vô cùng nhàn nhã.

Cách núi thanh khê không xa là Vụ Vân Cốc, người ở đây ít, quái vật ở đây cũng không mạnh mẽ.

Thiếu nữ áo tím đang đang nghiêng người ngồi trên tảng đá lớn, nhìn nam tử áo xanh bên bân cạnh thong thả bước đi .

"Anh ở đây làm gì?"

"Cô dâu, em không nhìn ra sao? Anh đang tản bộ đó."

Tản bộ? lúc vừa rồi sau khi login cô liền đến nơi này, không được bao lâu. Anh liền cưỡi ngựa bạch đuổi theo cô.

Sau khi đến đây, gọi cô một tiếng “nàng dâu”, rồi bắt đầu đi qua đi lại trước mặt cô 5 phút đồng hồ, bây giờ lại nói với cô, anh đang tản bộ.

Thu Thiên nhìn về phía màn hình máy tình nhíu mày, đây đúng là câu trả lời mà anh sẽ nói ra.

Cùng anh gần gũi mấy ngày, cô đại khái đã biết anh là người như thế nào, một người khó hiểu, da mặt dày, còn có. . . đầu óc suy nghĩ rất khác người.

Suy nghĩ đến người đang ngồi ở bên kia máy vi tính, có thể là một người đâm rất nhiều lỗ trên tai, hoặc là một người có đôi mắt như gấu mèo đầu tóc như con nhím ở trước máy vi tính học các anh chàng trong truyện ngôn tình giở trò phúc hắc, Thu Thiên lắc đầu một cái.

Cô dùng tay đánh chữ bốp bốp gửi qua: "Anh không mở kênh thế giới à?”

Anh trả lời rất nhanh: "Mở chứ. Thế giới rất náo nhiệt."

Thu Thiên cau mày: "Chẳng lẽ anh không nên đi giải

quyết một số chuyện?"

Bình thường mà nói, trong những tình huống như thế này, người chơi nam không phải nên đứng ra, diễn vai nhân vật anh hùng sao? Mặc dù, anh ở trong cảm nhận của cô, cùng với hai từ anh hùng này hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào.

Cô không phải người chuyên đi thu dọn toàn cuộc, nhưng cũng không phải là loại người chỉ biết làm nũng với người chơi nam, nhờ cậy giúp người chơi nữa, so với chuyện nợ ân tình, cô thích sống bằng sức mình hơn.

Nhưng chuyện này, nguyên nhân là do anh. Nếu như không phải là anh dùng chuyện của Tố Tố uy hiếp, cô nhất định sẽ không cùng anh kết hôn, nếu không kết hôn, cô cũng không tự nhiên trở thành nữ chính của chuyện bát quái.

Nghe cô nói xong lời này, Tây Hồ lại đột nhiên đứng lại, cười như không cười nhìn cô. "Cô dâu, em thay đổi thành một người yếu đuối rồi à?"

Không đợi Thu Thiên phản ứng kịp, anh lập tức lại tăng thêm một câu: "Hay là do em thấy vi phu được mọi người hoan nghênh quá, nên ghen tị?"

.........

Giang Thu Thiên, bình tĩnh, anh đùa giỡn cứ để anh đùa giỡn, không nên kích động.

Hít sâu, nhìn về phía màn hình cố gắng hô hấp thật đều.

Tây Hồ có lẽ là đang xem lại những cuộc trò chuyện trên kênh thế giới, khoảng nửa phút sau mới nói với người đang tự thôi miên là Thu Thiên một câu.

"Không ngờ, cô dâu cũng rất được hoan nghênh."

Cô tức giận phản bác lại một câu "Đâu chỉ có anh mới được hoan nghênh."

Anh nhíu mày: "Sao vậy? Chẳng lẽ em còn muốn vi phu như anh chơi trò tự hủy dung mạo?"

Cô không đắn đo nói: "Chuyện này được đó."

Tây Hồ lại mỉm cười: "Dung mạo của anh là phúc lợi của cô dâu, không thể dễ dàng mà phá hủy." Nói xong, còn không tính, còn nhích lại gần phía cô nhìn nhìn, sau đó lại không nghiêm túc mà đong đưa cây quạt nhấc áo khoác lên, ngồi xuống trên tảng đá.

Thu Thiên bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tấm ảnh của Tố Tố, xem ra anh ám chỉ anh vẻ ngoài không bằng anh?

Cô hơi buồn nên đã rót một cốc nước sôi, bưng cốc nước nhìn về phía màn hình uống.

Nhưng mà khi đang uống, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng đặt cái cốc xuống, giật giật chuột

Hình như, có người chạy đến vị trí của bọn họ.

Hơn nữa.... không chỉ có một người?

"Thu Thiên, lên nhanh." Tây Hồ không biết từ lúc nào đã triệu hồi ngựa ra, bản thân anh đang ngồi trên lưng ngựa, đưa ra yêu cầu cưỡi chung với cô.

Số người càng ngày càng nhiều, những người chơi hồng danh chói lại làm cô nhìn mà thất thần.

"Nghe lời, đi lên." Anh không còn nói giọng điệu đùa giỡn như lúc này nữa, kiên nhẫn gọi cô.

Không du dự nữa, Thu Thiên chọn đồng ý, thiêu nữ áo tím nhẹ nhàng nhảy lên thân ngựa, cùng nam tử áo xanh cưỡi ngựa bạch thần tốc rời đi.

Rẽ trái rẽ phải, xuyên rừng leo núi, trong nháy mắt những người theo sau không còn thấy bóng dáng nữa.

Ngựa chạy rất nhanh, cũng không biết nên đi đâu, cứ như vậy mặc cho anh mang cô chạy về phía trước.

Gió thổi làn váy thiếu nữ áo tím nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh nam tử, thân hình cô nhỏ nhắn dựa vào anh, giống như đem tất cả tin tưởng giao cho nam tử trước mắt.

Dần dần, tốc độ của ngựa chậm lại, nhưng cũng không dừng lại, mà nhàn nhã mang hai người bọn họ chậm rãi đi qua bình nguyên trống trải xanh ngắt.

Cảnh này thật sự quá đẹp đi, chỉ là cuộc đối thoại của hai người có chút giết chết phong cảnh đẹp như thế này.

Thu Thiên: "Những người vừa rồi, là đến tìm chúng ta PK à?" Cho dù Tây Hồ thao tác mạnh hơn nữa, thì yếu cũng không địch lại mạnh, chạy vẫn là thượng sách.

Tây Hồ quan nhân: "Không phải."

À? Thu Thiên sững sờ, không phải đến tìm anh để PK, vậy là...?

Tây Hồ cười rực rỡ: "Là đến để nhìn chúng ta."

Cô không hiểu: "Nhìn?"

Hình như nghĩ đến chuyện gì, Thu Thiên vội vàng xem lại cuộc nói chuyện trên kênh thế giới.

Mặc dù những người tám rất nhiều, nhưng một số câu vẫn bị cô túm lại rất chuẩn xác.

[thế giới] Tây Hồ quan nhân: cám ơn các vị đã nhiệt tình với tôi và cô dâu, chúng tôi hiện tại đang ân ái ở một nơi khá vắng vẻ, hoan nghênh các bạn đến tham quan.

Cô tức giận gửi rất nhiều biểu cảm bốc hỏa qua: "Tây! Hồ! Là anh đã kéo những người đó đến?"

Anh gửi đến một biểu cảm vô tội gật đầu: "Đúng vậy đó, cô dâu, lúc nãy em không phải muốn anh đi giải quyết vấn đề à, cho nên anh đã đi giải quyết."

"Anh làm thế này mà giải quyết à?"

"Đúng vậy, vi phu nghĩ nếu mọi người cảm thấy hứng thú với chúng ta như vậy, thì cứ để cho bọn họ nhìn đủ một lần. Một người vui không bằng mọi người vui sao."

Hay cho câu một người vui không bằng mọi người vui, anh không nghĩ đến, nhiều người như vậy, ngộ nhỡ có người nhân cơ hội gây chuyện, muốn PK tập thể thì làm sao?

"Anh không lo lắng hỗn chiến sao?"

Tây Hồ bình tĩnh trả lời: "Đây là chuyện vi phu nên lo lắng, tiểu nương tử ngươi không cần phải lo lắng."