Chuyện vui sướng nhất, đơn giản nhất của cuộc sống sinh viên là nhưng ngày nghỉ, chơi trò chơi, cùng với nói chuyện phiếm với bạn bè.
Thu Thiên với Tây Hồ, nhìn thì giống như với trước kia nhưng lại rõ ràng có cái gì đó đã thay đổi.
Đánh quái vật, hái thuốc hái vải bông, nhiệm vụ bang phái, hai người cứ qua ngày như vậy.
Ngày thứ ba, lúc chín giờ sáng Thu Thiên dậy để online, Thỏ Con đã sớm chờ cô ở trong trò chơi.
“Vì sao cậu không gửi tin nhắn cho tớ?” Hơn nữa cô gọi qua lại còn là máy bận, vốn còn muốn nghe going nói dễ nghe của Thu Thiên, thật là buồn bực.
Thu Thiên sững sờ, ngay sau đó gõ nhẹ lên đầu của mình một cái. Đúng vậy nha, hai ngày nay cô quên mất Thỏ Con, còn tưởng là cô ấy đang ở Thiên Tân. Hơn nữa đường dây bận hình như là bởi vì hai tối nay có người con trai nào đó đều gọi điện thoại cho cô.
Ngàn vạn lần đừng bởi vì bọn họ buổi tối nói chuyện điện thoại mà hiểu lầm đó, thật ra thì nội dung đối thoại rất trong sáng, đơn giản hơn là nói ngủ ngon.
Nào biết Thỏ Con lại trùng hợp như vậy, lại gọi điện đúng lúc anh ấy gọi điện thoại.
Vì vậy cô chột dạ lấy điện thoại di động ra: “Được rồi Thỏ Con, giờ thì thì gửi đi.”
Thỏ làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, nửa tháng sau chúng ta gặp mặt đi!”
“Gặp mặt?” Thu Thiên không kịp phản ứng.
Thỏ dùng sức lay động cái đầu nấm: “Cậu không được không tham gia đó! Không phải đã nói xong việc mọi người cùng nhau gặp ở ngoài đời rồi hay sao? Không được lừa gạt tình cảm của người ta đó...”
Thu Thiên suy nghĩ một chút, hình như là Thỏ đã từng đề cập đến việc mọi người cùng nhau gặp mặt, nhưng mình đã đồng ý đi lúc nào vậy?
“Không phải đã cùng hẹn là lúc đó mặc đồ đỏ, tớ cũng mặc đồ màu đỏ, cậu cài hoa lớn phía bên trái, còn tớ cài một bông ở phía bên phải sao, hai người chúng ta là song hoa nữ hiệp!” Chỉ suy nghĩ một chút đến cảnh tượng đó, Thỏ Con đã cảm thấy vô cùng kích động.
Song hoa nữ hiệp, đó là gì?
“Trước kia không phải có một hoa hồng đen cùng với hoa hồng trắng hay sao? Chúng ta là song hoa!”
Thu Thiên im lặng một hồi lâu, cái cảnh trên đầu cài một bông hoa lớn, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã phải im lặng một lúc lâu rồi.
Sợ rằng cô còn chưa kịp tới nơi gặp mặt thì trên đường đã bị chú cảnh sát đưa đến hồ Tích Thủy rồi. (Ở đây có bệnh viện tâm thần BJ rất nổi tiếng.)
Vì vậy cô nghiêm túc cự tuyệt: “Không đi.”
“Vì sao vậy?” Cặp mắt của Thỏ Con loé lên một giọt nước mắt: “Tớ ngàn dặm xa xôi từ băng sông vượt núi đi tới Bắc Kinh, vì để gặp được cậu, sau đó sẽ cùng đi chung với cậu để đi gặp mặt.” Không đi đến nơi gặp mặt thì làm sao gặp được soái ca đây?
Thu Thiên cái gì cũng tốt, đối với bạn bè có lúc lại quá mềm yếu.
Cô bất đắc dĩ gật đầu: “Được, tớ đi. Nhưng đừng nói tớ là Thu Thiên.”
Thỏ Con cũng không phải là người ngốc, tụ nhiên hiểu được ý của Thu Thiên, cô ấy gật đầu: “Yên tâm đi, tớ rất hiểu chuyện đó! Đến lúc đó tuỳ tiện tìm một cái tên là được rồi, cứ nói đó là tên của cậu, không phải là được sao!”
Nói xong, vẫn còn vì tìm một cái tên cho Thu Thiên mà cố vấn.
Gần đến buổi trưa, Tây Hồ login, hai người bọn họ lại cùng nhau chạy đến núi Phượng Linh.
Núi Phượng Linh thật sự là rất ít người, cũng không phải là nơi có rất nhiều mãnh thú, mà thật sự bởi vì trong đó không có quái.
Cho nên đi núi Phượng Linh là bởi vì nhiệm vụ ẩn tàng.
“Đột nhiên cảm nhận được thần khí, nhớ đến việc Tiên hoa sen đã nhờ vả, quyết định tiến về phía núi Phượng Linh, hái “Bích tiên hoa” cho Bạc Minh Tiên Quân.”
Tiểu Thu đọc lại nhắc nhở trên thanh nhiệm vụ lại một lần, nhìn về phía Tây Hồ: “Anh có ấn tượng gì với loại hoa đó không?”
Tây Hồ suy nghĩ một chút: “Có chút chút.”
Núi Phượng Linh không có quái, bởi vì phần lớn bản đồ là luyện tập kỹ năng sống, đó cũng chính là nơi thích hợp nhất để hái, đào khoáng trên bản đồ.
Nhưng bởi vì nơi này đối với kỹ năng yêu cầu cực cao, cho nên mặc dù khắp nơi đều có đồ tốt, lại như cũ không có mấy người đến chỗ này chơi.
Hoặc là cũng có thể hiểu như vậy, nơi này có ít người chơi là bởi vì không có mấy người đạt được kỹ năng mà nơi này yêu cầu. Cho nên mới không đến, chỉ có những người có kỹ thuật như Tây Hồ mới có thể thao tác được, ngay cả kỹ năng sinh hoạt hầu như đều đạt tới level cao nhất.
Cái này dùng ở đây đi, đi ngang qua núi Phượng Linh không ít người, nhưng có thể ở trên núi Phượng Linh hái thuốc thì chỉ sợ anh ta là người đầu tiên.
Thu Thiên biết được Tây Hồ đã tới cái bản đồ này thì trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới nói ra một câu: “Thật thần kỳ...”
Đổi lấy là Tây Hồ nhíu mày cười một tiếng, quay về phía cô chắp tay thở dài: “Cám ơn vợ đã khích lệ.”
Khi nhiệm vụ ân tàng làm đến vòng thứ tám thì một người tên là Lăng Ba Đồng Tử làm thao tác của một con mèo, thật ra chính là bắt cho NPC một con sủng vật. Sau khi giao nhiệm vụ xong liền xuất hiện một câu nhắc nhở như vậy.
Vì vậy, hai người bọn họ liền đi đến núi Phượng Linh, chuẩn bị đi hái Bích Liên Hoa, sau đó sẽ mang đi giao cho cái người là Bạch Minh Tiên Quân.
Nơi này cô chưa từng tới bao giờ, trùng hợp là Tây Hồ đã từng đến nơi này, cho nên Thu thiên rất tự nhiên liền giao công việc đi hái Bích Liên Hoa cho người con trai đó.
Một mình ngồi trên con ngựa trắng của anh, chỉ phụ trách chờ là được rồi, như vậy quả thật là dễ dàng.
Người con trai nào đó đang hồi tưởng lại những nơi đã từng đi qua, nhìn cảnh sắc chung quanh một lúc, sau đó cưỡi ngựa đưa Thu Thiên đi đến một cái đường nhỏ trong núi Phượng Linh.
Dọc đường đi, lá đỏ tràn đầy khắp núi, đỉnh núi có mây trắng lượn lờ như mộng như ảo, cực giống những cảnh sắc trong nhưng bài thơ được nhà thơ miêu tả.
“Chênh vênh núi đá lạnh đường xa,
Mây trắng lửng lơ thoáng thấy nhà.” (Trích ‘‘Sơn Hành’’, bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)
Vô tình, Thu Thiên lại đọc ra một câu.
Mà cơ hồ chỉ cách nhau có mấy giây thôi Tây Hồ liền đọc ra câu tiếp theo:
“Ngồi ngắm rừng phong, xe đỗ lại,
Tháng hai sương lá đỏ hơn hoa.”
Sau đó người con trai cúi đầu nhìn qua cô gái mặc đồ màu tím ở trong ngực thong dong nói: “Thật sự chắc hẳn Đỗ Đại Thi Nhân cưỡi ngựa mà đi.” Nói xong thì nhếch môi lên cười, tiếp tục đi lên phía trước.
Thu Thiên vốn muốn nói gì đó, ngược lại anh lại thật nhanh, nhưng nụ cười liền dừng lại.
Đỗ Đại Thi Nhân... Lên ngựa mà đi, còn yêu cảnh rừng...
Chẳng lẽ ý tứ của anh ta là... Bên tai đột nhiên có một tiếng ong ong, cả người cảm thấy có chút hoảng hốt, sinh ra ý nghĩ mờ mịt.
Yêu cảnh rừng, yêu mùa thu...
Đột nhiên có chút chột dạ nghiêng mắt nhìn người con trai đó, thì lại phát hiện người con trai đó thật thong dong quá mức, tại sao lại có thể vừa đừa giỡn cô vừa trấn tĩnh như vậy được chứ.
Như vậy chẳng phải về sau cô luôn phải ở thế hạ phong sao.
Thu Thiên đang suy nghĩ để làm sao mình có thể chiếm thế thượng phong một lúc, hoàn toàn quên mất trọng điểm cần phải suy nghĩ đã bị thay đổi rồi.
Nghĩ đến ai có thể chiếm thế thượng phong là không sai, cô lại coi thường mình, bất tri bất giác để chuyện này từ từ rồi suy nghĩ.
Về sau như thế nào, sau này sẽ đại biểu cho việc bắt đầu từ hôm nay và rất nhiều ngày về sau.
Cái vấn đề này cô chỉ vừa mới bắt đầu suy nghĩ, lại không biết người con trai nào đó sớm đã liệt cái “về sau” là một trọng điểm trong cuộc sống tương lai.
Thật ra cũng không thể suy nghĩ nhiều, bởi vì chỉ đi một lát thì đường đi liền trở lên rộng rãi, tầm mắt càng trở lên trống trải hơn.
Giống như là đi một bước cũng có thể đến gần được đỉnh núi có những đám mây trắng đang nhàn nhã trôi.
Sau đó Tây Hồ đột nhiên kéo con ngựa, con ngựa nghiêng đầu vào một con đường ngay chỗ giao nhau, hình ảnh lại khôi phục thành từng mảng toàn lá đỏ.
Đi tới nơi gần nhất với vách đá thì phía trên Tây Hồ xuất ra hai chữ: “Đến rồi.”
“Đến?” Thu Thiên cùng với anh nhảy xuống ngựa, đến gần vách đá nhìn một chút, ở bên cạnh vách đá có một gốc cây khô rất lớn, phân thành ba nhánh cây khô hơi nhỏ, lấy góc độ sinh trưởng mà nói thì mỗi cây khô khác nhau về vị trí, mỗi đoá hoa hình như đều loé lên những tia sáng màu xanh lục, dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, óng ánh trong suốt, trong lúc nhất thời làm cho Thu Thiên nhớ đến trong phòng khách nhà ông nội của cô có một cây hoa sen màu xanh lá là hàng mỹ nghệ cực kỳ tinh sảo.
Cô vì chính sự liên tưởng của bản thân mình mà cảm thấy có chút buồn cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ mặt, sau đó rất nhanh viết chữ hỏi anh ta: “Chính là cái này à?”
Người con trai mặc áo xanh gật đầu: “Tám chín phần mười.”
“Vậy thì ta đi hái chứ?” Đột nhiên cảm thấy hăng hái, ở nơi nguy hiểm như vậy, ở góc độ khó như vậy thì có chút khó khăn, nhưng cây khô này có hình bậc thang, từ cái này nhảy tới cái kia thì cũng không tính là khó khăn mấy.
Nhìn màn hình thiếu nữ mặc bộ đồ màu tím chọt lóe lên, trong mắt không khỏi mang theo ý cười: “Vậy thì làm phiền rồi.”
Thao tác của Thu Thiên vốn không tồi, hơn nữa cô đang luyện tập phương diện về khinh công, giống như với kỹ năng sống của người nào đó cũng đã đạt tới trình độ cao nhất.
Đầu óc thông minh, thao tác lanh lẹ, hơn nữa đổi một bộ ngọc bích công sở để nâng cao tỉ lệ né tránh, dễ dàng hái hoa trở lại.
Cô gái mặc bộ đồ màu tím linh hoạt nhảy trở lại bên cạnh người con trai mặc đồ xanh, có chút dí dỏm di chuyển thành vòng tròn xung quang anh ta.
Thu Thiên: “Nhiệm vụ cần làm của anh trạng thái như thế nào rồi?”
Từ lúc hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng tới nay, có thể đạt được một sự ăn ý nhất định, chính là một trong hai người làm xong sẽ hỏi nhiệm vụ đối phương cần làm có trạng thái như thế nào.
Bởi vì có một lần làm nhiệm vụ giết yêu tinh cá thì anh ta phụ trách ra tay giết trong nháy mắt, không cần cô phải động thủ, chỉ cần anh ta giải quyết là được rồi, nhiệm vụ mà cô cần làm cũng hiện ở trạng thái hoàn thành.
Nhưng có thời điểm, gọi tới gọi lui nhảy lên đến đỉnh lấy đồ của một người là NPC thì của cô hiện là hoàn thành còn của anh ta thì lại là không hoàn thành.
Xét thấy từ kinh nghiệm đó trở về sau, cho nên hai người đều ăn ý hỏi lẫn nhau một chút.
Quả nhiên, Tây hồ xem thanh nhiệm vụ của bản thân: “Không hoàn thành.”
Vì vậy lại phải đợi đại khái là khoảng hai phút gì đó, hệ thống lại cho hoa xuất hiện một lần nữa thì người con trai mặc áo xanh cũng thong dong nhảy qua, gọn gàng hái ba đoá hoa trở lại.
Lúc này hái hoà thì tốt rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề nho nhỏ nữa là phải tìm Bạc Minh Tiên Quân.
Cũng may hai người làm nhiệm vụ ẩn tàng, sớm đã có thói quen mỗi NPC đều lệ thuộc vào tiêu đề bày ra để tiếng hành quá trình suy nghĩ.
Như thường ngày, hai người tự suy nghĩ một hồi, giống như đồng thời trong màn hình cùng xuất hiện ba chữ.
“Chẳng lẽ là Tiên hoa sen?”
“Tiên hoa sen.”
Đúng vậy, trong trò chơi làm gì có NPC có tên gọi là Bạch Minh Tiên Quân.
Nếu quả thật là tiên họ Bạch gì đó cần hái hoa thì cần gì phải nhắc đến Tiên hoa sen?
Núi Phượng Linh không có bất kỳ một NPC nào, mấu chốt chính là cả trong trò chơi chỉ có một NPC là mặc áo màu trắng, vừa trùng hợp với tiên tử.
Người nào quy định là Tiên Quân thì không thể là nữ?
Cái gì gọi là không thể giải thích được? Cái gì gọi là vạm vỡ? Đều là lấy hình ảnh thiết kế dành riêng cho Du Hí giả.
Nếu như người chơi khác đụng phải nhiệm vụ ẩn tàng này chỉ sợ sớm đã đặt ở thanh nhiệm vụ cho đến khi mốc ra rồi ấy chứ?
Nhưng hoàn toàn ngược lại, hai người này đều có suy nghĩ linh hoạt, hơn nữa đều có kinh nghiệm nên liền nhẹ nhõm đoán ra được.
Nếu đã đoán ra là Tiên hoa sen thì hai người không nói hai lời, dứt khoát lên ngựa, giống như là chạy như bay về phía đình ngắm hoàng hôn dưới sườn núi.
Từ lúc nhận được nhiệm vụ ẩn tàng này, trừ lần đầu tiên thấy trong lúc vội vàng theo Tây Hồ nhảy xuống sườn núi, còn là lần thứ hai nhảy xuống núi nữa.
Căn bản vẫn là giống như lần trước, bên hồ đầu tiên là một ánh sáng bạc khác thường, sau đó bắt đầu dao động.
Lần này không có giống như lần trước nữa, bốn phía gió lớn ào ào. Mây từ trên không của sơn cốc từ từ bay xuống, an tĩnh tụ tập lại một chỗ, sau đó là hoà lẫn vào nhau, rồi hiện ra sương mù bảy màu cực kỳ tốt lành.
Ánh sáng bảy màu chiếu thẳng đứng vào mặt hồ màu bạc, trong nháy mắt ánh sáng màu bạc không hề biến mất mà là yếu đi nhưng lại không hoàn toàn mất đi.
Nhàn nhạt, ánh sáng màu bạc cùng nhau ở dưới ánh sánh bảy màu, nhẹ nhàng chuyển động.
Màu xanh lá cây trên mặt hồ, cao vút hiện lên một đoá thuỷ tiên, mà khi hoa sen lên thì cô gái giống như tiên nhân kia xuất hiện.
Toàn thân áo trắng như tuyết, quanh người được bao phủ bởi tiên khí.
Thu Thiên cùng Tây Hồ nhìn nhau một cái, ai cũng không hề nhúc nhích, sau đó nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hai đứa bé, hai người này rất là nghe lời Tiên hoa sen.
Mặc dù biết là đã đi vào kịch tính của trò chơi, nhưng Thu Thiên không có sự mê hoặc hơi khẩn trương.
Luôn cảm thấy mờ mờ ảo ảo, lần này nhiệm vụ sẽ có một đột phá rất lớn.
Dù sao nhiệm vụ cũng có tám vòng, cũng nên hoàn thanh nhiệm vụ rồi chứ?
Nếu không thì bọn họ có coi như rất bình tĩnh thì cũng sẽ không nhịn được mà lập tức đi tìm gặp NPC, chân chạy, giết quái, bắt sủng vật, nhảy đỉnh tháp, vì NPC mà bầy quán, vì NPC mà mua đồ, hợp thành đồ giao cho NPC, hái hoa.....
Còn kém cái gì nữa? Giống như trò chơi trong hệ thống thì bọn họ đã làm hết cả rồi.
Thu Thiên âm thầm cầu nguyện, hi vọng lần này trò chơi sẽ không biến thái đến mức để cho bọn họ phải đi làm cái gì khác nữa đi.
Sau khi hình ảnh hiện ra, trong tay của Tiên hoa sen cầm ba đoá Bích Liên hoa, vui mừng cùng kích động nhìn về phía Thu Thiên cùng Tây Hồ.
“Tiểu tiên thật không có nhìn nhầm người, hai vị quả nhiên là người trời cao đã phái tới trợ giúp cho ta thoát khỏi bể khổ của người hữu duyên.”
Nói xong còn lau nước mắt: “Nhớ ngày đó, tiểu tiên chính là sinh ra và lớn lên ở Bích Liên Hoa trên núi Phượng Linh, bởi vì giống với hoa sen đến bảy phần mà Tiên Tố liền nhận ta làm đệ tử, thu ta làm môn hạ của người, mang tiểu tiên đi tu luyện, tiểu tiên mới có thể trở thành Tiên hoa sen ung dung vui sướng trong cái đình này.” Nói xong còn khẽ nâng đầu lên nhìn khoảng không, giống như đang nhớ lại bộ dáng của năm đó.
Thu Thiên im lặng, cái này thì có liên quan gì với nhiệm vụ của bọn họ sao?
Quả nhiên khi Tiên hoa sen kể xong, trong trò chơi Thu Thiên khẽ dậm chân: “Vậy thì có tác dụng gì, ta cùng phu quân của ta trải qua gian nguy, lại không tìm thấy hai vị hữu duyên kia trong Vọng Nguyệt Thành đó giống như ngươi nói. Muốn hoa này thì có ích lợi gì!”
Nghe thấy Thu Thiên nói thế, Tiên hoa sen lập tức tươi tỉnh trở lại cười nói: “Hai vị chớ vội, đợi tiểu tiên nói nguyên do cho hai vị biết.”
Sau đó NPC Tiên hoa sen bắt đầu phi thường dài dòng giải thích.
Trải qua quá trình Thu Thiên nhanh chóng phân tích, thì có kết quả như sau:
Bởi vì cô ấy tự ý giúp người phàm nên làm nhân duyên bị rối loạn, nguyệt lão buộc tội, bị phong ấn ở nơi này. Chỉ có sửa lại đoạn nhân duyên sai lầm kia mới có thể giải phong ấn.
Nhưng là vì nguyệt lão muốn trừng phạt cô ấy nên còn cố ý nói lên Thiên Đình, vì vậy Thiên Đình có lệnh không được tiết lộ họ tên của hai vị bị làm trễ nải nhân duyên kia, chỉ có thể dùng phương pháp khác khiến cho người phàm trần có tình trong người đi tìm giúp cô ấy.
Cố tình hai vị kia đã sớm hoá thành tiên cùng với ma, nhưng bởi vì trần duyên chưa dứt, nên một người thì ở nhân gian chờ đợi, còn một người thì bị ma pháp không chế, nhưng vẫn tâm niệm tình lang, đang chịu vô tận khổ sở trong đau khổ.
Chuyện mà Thu Thiên cùng Tây Hồ cần làm chính là trở lại chín trăm năm trước, ngăn cản Cửu Yêu Huyền Ma khống chế ma pháp đối với vị kia, đồng thời tiêu diệt Cửu Yêu Huyền Ma, cứu thoát cô gái đang ở trong tay hắn, làm cho đôi nam nữ số khổ đó có thể gặp nhau.
Vì vậy, Thu Thiên cùng với Tây Hồ mới có thể vừa nhận được nhiệm vụ ẩn tàng thì bị truyền tống về đình ngắm hoàng hôn ở sườn núi “Chín trăm năm trước”.
Bởi vì đình ngắm hoàng hôn ở sườn núi đó chính là nơi người con trai đã chờ đợi cô gái tu hành trở về đúng với ước hẹn, cũng chính là cô gái bị Cửu Yêu Huyền Ma bắt đi.
Nguyên do là như vậy, chuyện xưa như vậy không khỏi làm cho Thu Thiên cảm thấy thổn thức.
Mặc dù chuyện xưa tình tiết rơi vào phong cách cũ rích nhưng vẫn như cũ làm cho cô cảm động.
Không phải là bởi vì phải xuyên trở về “Chín trăm năm trước” cứu vớt người nào mà bởi vì Tiên hoa sen chính là cô gái trần duyên chưa dứt kia.
Trên thế gian này, tất cả tình yêu cũng tương tự như vậy, yêu nhau lúc vui vẻ cũng tương tự, nhưng nguyên nhân làm cho tiếc nuối thì lại có rất nhiều.
Coi như bởi vì hiểu lầm đối phương mà rời đi, nhưng vẫn còn cố chấp chờ đợi.
Mặc dù có hơi ngốc, có chút mềm yếu, nhưng Thu Thiên vẫn cảm thấy sự chờ đợi như vậy đã cảm động đến cô.
Mặc dù trò chơi có những tình tiết không hoàn mỹ, mặc dù 900 năm quá dài, nhưng như vậy thì có sao đâu?
Giỏi ở đây chính là việc tìm kiếm hoàn mỹ trong cái không hoàn mỹ, đây vẫn là sở trường của cô.
Cho nên, cô cảm thấy được làm nhiệm vụ ẩn tàng ở nơi này rất hạnh phúc.
Dĩ nhiên, chỉ là hạnh phúc ở trong lòng, trên thực tế, Tiên hoa sen vẫn còn thao thao bất tuyệt (nói liên tiếp không ngừng).
Cái gì mà nguyệt lão mặc dù không muốn nói cho bọn họ biết tên tuổi của đôi nam nữ kia, nhưng lại không nhịn được sự cầu khẩn của Tiên hoa sen, lại ngại vì mặt mũi của sư phụ tiểu tiên mà đồng ý với Tiên hoa sen, nếu là người có tình có thể chịu được chín khảo nghiệm dưới sự an bài của ông ấy thì ông ấy đồng ý cho Tiên hoa sen nói cho Thu Thiên cùng Tây Hồ tên tuổi của đôi nam nữ kia.
Dĩ nhiên chín khảo nghiệm kia do hai người bọn họ sau khi nhận được nhiệm vụ phải lần lượt hoàn thành.
Nhưng... Chín khảo nghiệm, hiện tại bọn họ mới làm có tám nhiệm vụ mà thôi!
Thu Thiên đột nhiên có chút buồn bực, nếu như lời Tiên hoa sen vừa nói thì cô cùng với Tây Hồ phải làm thêm một vòng nhiệm vụ nữa sao?
Đang suy nghĩ thì trong màn hình người con trai mặc đồ màu xanh vái lạy một cái: “thì ra là như vậy, kế tiếp tiểu tiên có thể thông báo cho ta biết cửa ải mà hai vợ chồng chúng ta nên làm thế nào được hay không?”
Tiên hoa sen gật đầu: “Làm phiền hai vị giúp tiểu tiên diệt trừ đi Cửu Yêu Huyền Ma, giúp đỡ ta cứu cô gái ấy ra đây, nếu hai vị giúp tiểu tiên hoàn thành việc này thì cũng không uổng phí tiểu tiên ở chỗ này khốn khổ chờ đợi 900 năm.”
Nói xong còn có một hàng chữ nhỏ nhắc nhở: [vì Tiên hoa sen thu hồi nguyên thân Bích Tiên Hoa, hoàn thành khảo nghiệm Cửu trọng của nguyệt lão – vòng thứ chín].
Thì ra là như vậy, đay chính là khảo nghiệm thứ chín, cái trò này thiết kế thật đúng là... Thần kỳ, quá thần kỳ.
Ngay sau đó, Tiên hoa sen lại nói thêm đôi câu, nội dung thật đơn giản là bọn họ phải cẩn thận, nhất định phải tiêu diệt được Cửu Yêu Huyền Ma, còn nói cái gì mà đừng quên khi đối phó với Cửu Yêu Huyền Ma thì nhất định phải che yêu khí kia lại, lại vừa phải toàn thắng.
Tây Hồ cùng Thu Thiên gật đầu đồng ý, mặt hồ bắt đầu biến hoá, Tiên hoa sen từ ở giữa áng sáng màu bạc từ từ nhạt đi, giữa hồ lại xuất hiện một vòng sáng truyền thống.
Thu Thiên cùng Tây Hồ thông thạo đi vào khe hở.
Sau mấy giây, người con trai mặc áo xanh cùng cô gái mặc áo tím cùng xuất hiện ở trên đình ngắm cảnh hoàn hôn trên sườn núi.
Nhìn nhắc nhở ở thanh nhiệm vụ, nhớ tới câu nói cuối cùng của Tiên hoa sen kia, cô không hiểu là nói cái gì.
Cái gì mà che yêu khí kia đi, nhìn nhắc nhở chỉ sợ là một đại BOSS đó, không biết hai người có giết được hay không, hay là muốn tổ đội tìm thêm những người khác.
Mà người con trai kia thừa dịp cô suy nghĩ không thông nhận được một tin nhắn.
Là lão Tam gửi tới, hỏi anh ta xem ngày kia có muốn đi chơi gặp mặt hay không, hôm nay tự nhiên gọi điện thoại nói là muốn đi.
Anh không cần suy nghĩ gửi cho lão Tam một câu trả lời: “Không đi.”
Lão Tam cũng nhanh chóng gửi trở lại cho anh một tin nhắn: “Cũng tốt, nơi có nhiều người tự nhiên sẽ có nhiều thị phi.”
Người con trai cười một tiếng, lão Tam đúng là người hiểu anh ta nhất.
Ban đầu người lấy phần thưởng làm mồi nhử để cho anh cùng với Thu Thiên tham gia buổi gặp mặt cũng là lão Tam biết đầu tiên.
Anh nói mình chỉ có thể tiếp nhận phỏng vấn thì ngược lại lão Tam mỉm cười: “Như vậy thì có thể.”
Lão Tam hiểu ý của anh, anh sẽ cự tuyệt không chỉ vì không đồng ý việc dùng phương thức như vậy để trao đổi lợi ích, nhưng quan trọng hơn cả là anh tuyệt đối sẽ không bắt cô phải phối hợp với anh, làm bất kỳ chuyện gì mà cô không muốn.
Nghĩ đến Thu Thiên thì nét mặt Kỷ Trí Viễn vô tình trở lên mềm mại hơn.
Nhìn thời gian, cũng đã đến lúc ăn com trưa rồi, anh ta liền nhắc nhở cô: “Em chuẩn bị ăn cơm đi.”
Kể từ khi biết người lớn trong nhà cô rất bận, căn bản là chỉ ăn một chút xíu để đối phó nên anh có trách nhiệm đốc thúc cô đi ăn cơm.
Vì vậy khi anh nói xong, cô mới nhìn đồng hồ, quả nhiên đã mười hai giờ rồi, nên đi nấu mì thôi.
Bởi vì nhiệm vụ làm rất thuận lợi, tâm tình tốt, vừa hát vừa nấu mì, sau đó trở về phòng của mình nhìn thấy anh dường như còn chưa treo máy để đi ăn cơm, cô nhìn màn hình, đột nhiên như ma xui quỷ khiến đánh một câu.
“Thỏ Con rủ em đi tham gia buổi gặp mặt, em đồng ý rồi.”
Người con trai không có nói gì, nhưng lại nhìn vào màn hình trong mắt đen khẽ nheo lại.
Buổi gặp mặt...
Lúc trước bởi vì chuyện phỏng vấn, Tây Hồ từng thảo luận qua chuyện tham gia buổi gặp mặt, Tây Hồ cũng giống cô, đối với việc gặp mặt thì không cảm thấy hứng thú lắm.
Cho nên nói cho anh biết chỉ là bởi vì hai người đều biết đến, đột nhiên cô lại đồng ý với Thỏ Con là sẽ tham gia, dường như giống với nghĩ một đằng làm một lẻo.
Cho nên cô nên nói với anh, không phải là giải thích, mà là... báo một tiếng.
Quả thật Tây Hồ cũng không cảm thấy gì, vì vậy buổi chiều treo máy xem phim cùng cô, sau đó buổi tối làm nhiệm vụ bang phái, hái thuốc gì đó với anh, thỉnh thoảng viết mấy câu trò chuyện.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tận cho tới nửa đêm, cô chuẩn bị thoát khỏi trò chơi.
Tây Hồ đứng ở phía trước đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, từng câu từng chữ nói: “Anh muốn mời em đi xem phim.”
Xem phim? Từ nhỏ đến lớn Thu Thiên đã xem qua vô số phim điện ảnh, ấn tượng sâu nhất chính là thời trung học năm nhất đã xem “RMS Titanic.”
Mỗi lần đi xem phim, đều là nhà trường tổ chức quan sát giáo dục lòng yêu nước, hoặc là cùng đi xem với bạn; còn việc đi xem phim một mình với một người con trai thì chưa có bao giờ.
“Đến lúc đó anh cho em xem hình.”
Đúng rồi, còn có hình! Thu Thiên nghĩ tới.
“Được... Đi đâu xem?”
Tây Hồ cười cười: “Thứ bảy, một giờ chiều.”
Sau khi Thu Thiên đồng ý xong mới nhớ tới đó không phải chính là ngày có buổi gặp mặt hay sao?
Người còn trai biết nên bổ sung thêm: “Mua xong vé mới phát hiện thời gian bị trùng.”
A, vậy làm sao bây giờ.
Cũng đã đồng ý với Thỏ Con rồi, nhưng nếu như cầm vé xem phim đi đổi hình như còn mất tiền phí nữa thì phải?
Thu Thiên do dự.
“Thật ra thì, không đi cũng được,” anh nói “nếu lần sau muốn xem thì lại xếp hàng là được.”
“Còn phải xếp hàng sao?” Thu Thiên có chút kinh ngạc hạ thấp giọng xuống, rạp chiếu phim kia rất đông ư?
Nghỉ đông đương nhiên là náo nhiệt, hơn nữa đó là phim Avatar, gần như chật kín người xem.
Tròng mắt đen láy của người con trai nào đó sáng lên, khoé môi lặng lẽ nâng lên: “Thời gian xếp hàng cũng không có lâu, chỉ hơn một giờ thôi.”
Lại còn xếp hàng hơn một giờ nữa, đã vậy còn không phải đồ miễn phí!
Trải qua giây phút ngắn ngủi nhưng lại vừa kịch liệt giãy giụa trong lòng, Thu Thiên quyết định làm việc chính quan trong nhất, dù sao anh ta cũng đã tốn tiền lại còn mất công đi xếp hàng!
Gõ nhẹ vào bàn: “Được rồi em sẽ đi.”
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn trâu đầm nước về bài viết trên: Meoconsieuluoi, dinh_dang, ngưng bích
Có bài mới 12.08.2017, 20:45
Hình đại diện của thành viên
Serena Nguyen
Đại Thần Hồng Hồ Bang Cầm Thú
Đại Thần Hồng Hồ Bang Cầm Thú
Ngày tham gia: 12.11.2015, 01:16
Tuổi: 20 Nữ
Bài viết: 633
Được thanks: 1355 lần
Điểm: 8.05
Có bài mới Re: [Hiện đại - Võng du] Thu Thiên, mau đến đây - Tả Tiểu Hồ Ly - Điểm: 11
Cách chuyển nhiều trang, tìm truyện, tìm chương, tắt quảng cáo...
Chương 55: Chúng ta đang xem mắt
Editor: Serena Nguyen
Beta: Shin-sama
Ảo tưởng hoàn mỹ cùng Thu Thiên đến buổi offline gặp mặt người chơi của Thỏ Con cứ vậy mà tan thành mây khói.
Cô ôm điện thoại di động nước mắt nước mũi ròng ròng: “Cậu đó, không giữ lời gì hết, tớ đây còn đang mong đợi cùng cậu song hoa hợp bích, gặt hái xán lạn! Đến lúc đó ta đây trở thành một nhân vật nổi tiếng xuất hiện trên trang chủ, hấp dẫn vô số soái ca.”
Thu Thiên vốn còn đang áy náy sâu sắc với Thỏ Con, dù sao lúc trước đã đồng ý Thỏ Con rồi, sau đó lại thay đổi, tự nhiên không thể nói gì được.
Nhưng là, nghe Thỏ Con khóc lóc than vãn xong, cô cảm thấy...
Thay vì trên đầu gắn bông hoa to oành song hoa hợp bích cùng Thỏ Con, thà rằng để cho cô thất hứa một lần đi.
Ước chừng sau 1h 20" bốn mươi mấy giây, cuối cùng Thỏ Con cũng đón nhận thực tế là Thu Thiên không thể đi offline.
Nhưng đã thương lượng với Thu Thiên, trước khi cô về Tân Chi, Thu Thiên phải đi Tây Đan dạo phố với cô.
Thu Thiên cười cười, trịnh trọng đồng ý.
Cuối cùng cũng khiến Thỏ Con không quá buồn bực, nếu không cũng chẳng có tâm trạng xem phim.
Đột nhiên nhớ tới đã hẹn bạn nam nào đó đi xem phim, nhưng lại không biết ở rạp nào.
Vì vậy lại nhắn tin cho anh.
Vừa mới gửi xong, điện thoại đã tươi vui vang lên.
Giọng anh dịu dàng và từ tính, cực kỳ tự nhiên mà nói: “Thu Thiên.”
Mặc dù, mấy ngày nay, Thu Thiên đã nghe anh gọi cô như vậy vô số lần, nhưng mỗi một lần nghe, trái tim vẫn sẽ không khỏi nhảy lên mấy cái.
Hơn nữa ở trong điện thoại, khi giọng nói trầm thấp lại vô cùng nhu hòa của anh truyền tới trong tai thì chắc chắn sẽ có ảo giác, giống như người con trai đang nói chuyện bên tai không phải anh, mà là một ca sĩ nổi tiếng.
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, bạn học Thu vẫn hết sức bình tĩnh.
Vì vậy cô cũng tự nhiên nhẹ nhàng đáp lời: “Vâng.”
Anh đã mua vé ở rạp Vanda trên đường Trường An, cũng được coi như rạp chiếu phim khá ổn trong thành phố.
Trước kì nghỉ Thu Thiên vẫn đi xem phim cùng mẹ Giang bằng vé được công ty mẹ phát, cảm giác rất tuyệt.
Vì vậy cô nói: “Rạp chiếu này em từng đến rồi, cũng không tệ.”
Lúc này anh mới nhỏ giọng cười nói: “Vậy thì tốt.”
Không biết thế nào, Thu Thiên đột nhiên lại nhớ tới lần gặp mặt ở phố Tây Đan ngày đó, trong tiệm bánh ngọt, vẻ mặt của anh lúc nói mình tìm thông tin trên Baidu, môi hồng không khỏi khẽ nhếch.
Người này, luôn mang tới cho cô một cảm giác, dường như làm chuyện gì cũng cực tỉ mỉ, lại cũng không bộc lộ ra ngoài, thường bị che lấp.
Khiến cô nghĩ đến một câu ông cô thường thích nói: “Quân tử lịch sự tao nhã, không cần nhiều lời.”
Thu Thiên cảm thấy, câu nói này, có vài người quả thật rất thích hợp.
Cười mở máy vi tính ra, mới vừa lên QQ, ông nội lại gọi điện tới.
Nói là nếu cô có thời gian thì tới nhà ông một chuyến, thăm lão già là ông.
Bình thường ông nói như vậy, đều là bởi vì có người muốn đến nhà ông “xin chỉ dạy“.
Mắt Thu Thiên lập tức sáng lên, cô thích nhất nghe ông nội giảng giải thiết kế như thế nào, tựa như gỡ kén kéo tơ, từng lớp từng lớp, lộ ra bản chất của thiết kế.
Nếu như không phải là bởi vì cô cuồng nhiệt yêu thích thiết kế công trình, cũng sẽ không học chuyên ngành mặc dù hấp dẫn lại cực kỳ khó đạt được thành tựu cao này.
Mặc dù cũng biết những người có bối cảnh gia đình, thường là có người đi trước chỉ bảo, nhận được mấy giải thưởng là không thành vấn đề.
Nhưng đối với Thu Thiên mà nói, cô vẫn luôn cho rằng ông và ba làm ra thành tích xuất sắc, cô cũng không thể không có thu hoạch gì được. Nếu như cô không cố gắng, vẫn sẽ là một người bình thường.
Cô chưa bao giờ cho là mình có năng khiếu, chỉ là cố gắng hơn mấy lần so với người khác.
Những điều này, đều là suy nghĩ của Thu Thiên, cô cũng không biết, thật ra thì, cô thật sự có thể được coi là mầm non có năng khiếu, chỉ là thật sự quá khiêm tốn, cho nên mới không tự biết mà thôi.
Thu Thiên mọt sách vừa vui vẻ đánh quái ở trong trò chơi, lại đang tưởng tượng về buổi xem phim cuối tuần.
Khi nhận được điện thoại ông bảo cô qua “học tập” thì vô cùng ngoan ngoãn hắng giọng đồng ý, tắt máy vi tính, thay quần áo.
Vừa đúng, có thể thoát khỏi lời càu nhàu liên miên bất tuyệt dặn dò cô không nên cắm đầu vào học không chịu suy tính đến cuộc sống của mẹ, ví dụ là thỉnh thoảng cũng phải yêu đương một chút.
Ngày ấy, sau khi anh Văn rời khỏi trò chơi, có lẽ là bị thất bại thảm hại vì Tây Hồ, ngày hôm sau dì Văn đó gọi điện thoại cho mẹ Giang, nói đại loại hai đứa bé cũng không có ý tiến tới, hay là chớ miễn cưỡng.
Khiến cho mẹ Giang tức giận ngồi trong phòng khách cầm gối ôm trên ghế salon ầm ĩ một phen, giận dữ nhỏ giọng chỉ trích tên họ Văn kia không hiểu được điểm tốt của con gái rượu nhà bà.
Nói rằng muốn họ Văn đó 30 tuổi đầu sẽ biến thành Địa Trung Hải (hói đó), tìm bạn gái giống như Phù Dung, đợi đó, đợi đó.
Mặc dù biết mẹ bất bình vì mình, nhưng Thu Thiên vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may mẹ không biết nguyên nhân anh Văn bỏ cuộc, nếu như bị mẹ biết, chẳng phải là cô cũng sẽ bị mẹ ruột của mình nguyền rủa hói đầu sao?
Thu Thiên không khỏi âm thầm xấu hổ.
Nhưng, chuyện này cũng chưa kết thúc.
Bởi vì mẹ thân yêu của Giang Thu Thiên thật sự quá quan tâm đời sống tình cảm của con gái bà, sợ con gái thích học quá mà đánh mất cuộc sống đại học bình thường.
Cho nên kết quả chính là, anh Văn vừa đi, nhưng mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm anh X.
“Con gái à, con xem mẹ trẻ trung không?”
“Trẻ ạ.”
“Biết tại sao mẹ đã 40 còn nhìn giống như hơn 20 không?”
“... Tại sao?”
“Bởi vì mẹ con, kết hôn với ba con sớm! Chúng ta quen biết trong hội trường ở trường, trong tích tắc gặp mặt đó, cũng cảm nhận được tâm ý của đối phương, dường như trong trời đất chỉ còn lại hai người chúng ta...”
Dưới tình huống như vậy, dù cô muốn ở nhà yên lặng chơi trò chơi cũng không chơi được.
Sau khi ra cửa, lên xe điện ngầm nhìn thấy bóng mình trong cửa sổ thì mới đột nhiên nhớ ra...
Hình như lần trước cô tới nhà ông cũng mặc y hệt như vậy. Thật đúng là... trùng hợp.
Thu Thiên không khỏi có chút xấu hổ, mấy ngày này, thời gian tiêu tốn trong trò chơi càng ngày càng nhiều, trừ ra ngoài gặp Thỏ Con và anh ra, cô gần như đã thành trạch nữ điển hình.
Chẳng lẽ là bởi vì cô quá chuyên chú làm nhiệm vụ trong trò chơi?
Sắp đến Tết âm lịch, còn mấy ngày nữa... Trước Tết đi xem phim cùng anh, lại còn xem phim Avatar...
Trong chuỗi suy nghĩ lung tung không giới hạn, cuối cùng Thu Thiên có chút hoảng hốt đã đến chung cư nơi ông ở.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trước cửa nhà ông nội vẫn ngập tràn sắc xuân. Trong cửa sổ thủy tinh sát đất là rất nhiều cây xanh của ông nội, từ xa cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Cộng thêm trong phòng mơ hồ truyền tới tiếng cười sang sảng, Thu Thiên không khỏi có chút tinh nghịch nhón chân đi đến giống như đứa bé.
Vừa đúng lúc dì bảo mẫu chăm sóc ông đứng ở cửa vứt rác, thấy Thu Thiên, nét mặt vui mừng, Thu Thiên vội vàng đưa ngón tay lên môi ra hiệu chớ lên tiếng, dì ấy lập tức hiểu ý gật đầu, Thu Thiên cứ như vậy lặng yên không tiếng động vào cửa.
Đi từ cửa hành lang vào trong phòng khách, đang định hô to một tiếng: “Ông, con tới rồi!” như thường ngày, không ngờ lại nghe được tiếng của một người con trai trẻ tuổi.
Giọng nói kia, giống như suối mát trong khe núi, chậm rãi chảy xuôi bên tai, dễ nghe làm cho người ta nhịn không được suy đoán gương mặt người con trai này.
Cười rộ lên giống như hoa mai trong tuyết tháng hai, lộ ra ấm áp trong tiết trời lạnh giá.
Cảm giác này, đối với Thu Thiên mà nói thật rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Cô vô thức bước chậm lại, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một bóng dáng thon dài áo trắng quần đen nhã nhặn đứng cạnh tủ trưng bày ở góc phòng khách.
“Thu Thu của chúng ta tới rồi!” Ông đột nhiên phát hiện Thu Thiên đứng yên bên cạnh bình hoa cao trong phòng khách, lập tức hiền lành vẫy tay.
Bóng dáng thon dài kia cũng chậm rãi xoay người.
Tròng mắt đen như ngọc kia nhìn thấy Thu Thiên thì thoáng qua một cảm giác khó có thể miêu tả, gương mặt xuất chúng giống như nở rộ trong gió xuân, nhếch môi cười với cô “Xin chào, Giang Thu Thiên.” Đọc đến tên của cô thì cố ý đọc chậm lại, từng chữ từng chữ, giống như là muốn khắc ghi trong lòng.
“Tây...” Thu Thiên ngơ ngác nhìn anh, há miệng, mới chỉ hô lên một chữ, đã bị tiếng cười của ông nội chen ngang.
“Thằng nhóc thối, thấy sao? Ông Giang không lừa con chứ? Cháu gái nhà ta rất đẹp đúng không?” Ông vui mừng nhìn cháu gái nhà mình.
Dù sao Thu Thiên cũng học ban tự nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, đầu nghiêng về phía ông, tầm mắt chưa từng dời khỏi người con trai kia.
“Ông, ông có khách ạ.”
Ông cười ha ha một tiếng, chỉ vào ông chú trung niên anh tuấn nào đó ở bên cạnh mà Thu Thiên cảm thấy có hơi quen quen: “Bác Kỷ, lần trước con gặp rồi đó,“ sau đó hất cằm về phía cậu con trai trẻ tuổi: “Còn đây, chính là con trai của bác Kỷ.”
Con trai của bác Kỷ? Là anh......
Anh mặt mày sáng quắc nhìn cô, bên môi luôn có ý cười nhàn nhạt.
Anh tới gần cô, rõ ràng trong phòng khách anh cách cô chỉ có mấy thước, lại cảm thấy khi anh đi về phía cô, sau lưng như cuốn theo cả phòng gió xuân.
“Thu Thiên, anh là... Kỷ Tri Viễn.”
Kỷ Tri Viễn.
Thu Thiên nhẹ chớp mi, cẩn thận đọc cái tên này trong lòng một lần, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía anh, nhẹ nhàng gọi anh: “Kỷ Tri Viễn.”
“Chính là anh.” Anh hơi khom người, giống như muốn lại gần cô, lúc anh khom người, lông mi của Thu Thiên như cánh bướm từ từ chớp.
Hai gương mặt trẻ tuổi lại đẹp trai xinh gái, hai người trẻ tuổi vừa thưởng thức lẫn nhau vừa liếc mắt đưa tình.
Chiếu vào trong mắt hai người lớn tuổi, thật là tương đối đáng vui mừng.
Vẫn là ông của Thu Thiên ho nhẹ một tiếng trước, sau đó ba Kỷ lập tức giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, nói với ông nội Thu Thiên: “Thầy Giang, không phải vừa rồi thầy muốn nếm thử rượu hoa quế vợ em làm sao?”
Quả nhiên, ông nghe được những lời này của ba Kỷ, vẻ mặt lập tức ngây ra sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: “Đúng vậy, đúng vậy, rất muốn uống, Thu Thu à! Con đi lấy rượu hoa quế cho ông đi.”
Thu Thiên còn chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ kinh hãi vì thấy Tây Hồ xuất hiện trong phòng khách nhà ông mình, nghe ông đột nhiên vừa nói như vậy, có chút nghi ngờ: “Rượu hoa quế?”
Ba Kỷ cười ôn hòa: “Đến nhà chúng ta lấy, để tiểu Viễn nhà ta dẫn cháu đi.”
Ông cũng vô cùng hiền lành gật đầu: “Được được, coi như rèn luyện thân thể, đi bộ đi.”
Nếu người lớn đã nói như vậy, Thu Thiên còn có thể như thế nào nữa đây.
Vì vậy, dưới ánh mắt vô cùng hiền hòa và che chở của hai người lớn, Giang Thu Thiên cùng Kỷ Tri Viễn được nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn ra tận ngoài cửa.
“Đi đi, Thu Thu, không cần phải để ý đến ông, ông nội có bác Kỷ ở cùng rồi.”
“Đúng, có bác ở đây. Tiểu Viễn à, mang Thu Thiên đi về nhà, nhớ lấy trái cây vừa được biếu ra nhé.”
Rõ ràng Mặt Kỷ Tri Viễn giật giật một cái, nhưng vẫn cười cười: “Vâng.”
Hai người đi ra khỏi mấy bước, vừa quay đầu liếc nhìn, lúc này hai người lớn một mực đưa mắt nhìn bọn họ mới lưu luyến không rời đóng cửa, trước khi đóng cửa, ông còn mạnh mẽ hét lên dặn dò: “Đi bộ đi đấy!”
“Vâng ~~” Thu Thiên bất đắc dĩ phất phất tay, ý bảo hai người nhanh vào nhà.
Rốt cuộc hai người cũng ngoan ngoãn vào nhà, Thu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh đấy.
Tỷ như, tại sao ông muốn bọn họ đi lấy rượu hoa quế, anh đến đây lúc nào, còn nữa, không phải anh đã sớm biết cô là ai rồi chứ.
Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện anh nhìn mình chằm chằm.
Giống như biết cô muốn hỏi điều gì, anh nhếch môi cười: “Mới vừa rồi hai người lớn nói chuyện phiếm nói tới ăn uống, vừa vặn nói tới rượu hoa quế.”
Trước khi Thu Thiên.... đến, vừa lúc ba Kỷ nói đến mẹ Kỷ làm rượu hoa quế, gợi lên kí ức của ông Thu Thiên, nhớ năm đó, ông nội luôn tràn đầy tình cảm với những món ngọt như này. Nói chuyện phiếm với ba Kỷ, không ngờ mẹ Kỷ Tri Viễn cũng rất am hiểu làm món này. Vì vậy hai người đã thỏa thuận, lần sau ba Kỷ đến, phải mang theo rượu hoa quế cho ông nếm thử một chút.
Đoạn đối thoại này, Kỷ Tri Viễn đã biết, nhưng mùa này hiển nhiên là không có hoa quế. Cho nên ba Kỷ vừa nói như thế, anh nhoáng cái đã hiểu rõ ý tứ, thật ra hai người đó muốn tạo cơ hội cho bọn anh.
Từ trước đến giờ ba anh rất nghiêm nghị với anh, nhưng lại không áp đặt bất kỳ quyết định nào lên anh, chẳng lẽ vừa rồi lúc anh nhìn thấy cô, biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Đúng là vẫn không thể khống chế được mình, anh không khỏi thấy buồn cười, khẽ lắc đầu.
Thu Thiên có chút mất hồn nhìn đường cong tuấn tú trên mặt anh, ngay sau đó khắc chế mình, nhìn về phía khác: “... Có một vấn đề muốn hỏi.”
“Được, em nói đi.” Anh nhìn lên đỉnh đầu của cô, trong mắt lại thoáng qua nét kinh ngạc.
Thu Thiên cắn cắn môi dưới, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Lúc nào thì biết em là... Giang Thu Thiên?”
Anh hơi sững sờ, ngay sau đó chậm rãi cười: “Năm phút trước, lúc em bước vào.”
A, cô còn tưởng rằng... Anh là có mưu đồ từ trước... có kế hoạch...
“Thu Thiên, nếu như sớm biết em là Giang Thu Thiên, vậy lần trước anh cũng sẽ không rời đi trước.”
Hả? Lần trước? Thu Thiên không hiểu nhìn về phía anh, thế nhưng anh lại không tiếp tục đề tài này nữa, hơi chế giễu cười một tiếng: “Đi thôi.”
“Về nhà lấy rượu hoa quế?”
“Ừm... Vậy có chút xa xôi.”
“Nhà anh rất xa?” Tại sao cô cảm giác, giọng Tây Hồ, ồ không đúng, giọng Kỷ Tri Viễn rất kỳ quái nhỉ.
“Không gần.” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Ở Phong Đài.”
Từ nhà ông Thu Thiên đến Phong Đài, đi xe buýt cũng đổi ba bốn tuyến, hơn 30 điểm dừng, nếu ngồi tàu điện ngầm, cũng phải đổi xe buýt, đi cũng phải hết khoảng hơn 1 tiếng.
Xa như vậy, ông lại muốn đi bộ!!!
“Chúng ta... Thật sự... Đi bộ đến sao?” Thu Thiên chỉ cảm thấy trên đầu bay tới một đống mây đen, bắt đầu kết hợp với nhau, sắp mưa gió sấm chớp.
Anh bước được hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn: “Còn chưa hiểu sao?”
Thu Thiên lẳng lặng nhìn anh, đến tột cùng phải hiểu cái gì.
Đôi mắt đẹp trên gương mặt vẫn chứa nét cười nhàn nhạt của Kỷ Tri Viễn hơi nhíu lại “Chúng ta là đang xem mắt đó.”