Hai tháng trước, Giang Thu Thiên vô ý nhìn thấy trên Internet có quảng cáo trò chơi này.
Do tò mò, liền click vào, phát hiện trò chơi này.
Mặc dù là trò chơi này võ hiệp huyền ảo, nhưng không tục khí như những trò
chơi hiện nay, từ nhân vật đến cách bài trí hình ảnh, đều rất hoàn
mĩ, hơn nữa cách bài trí cảnh vật trong trò chơi thật sự rất lịch sự
tao nhã như một bức tranh thủy mặc, khiến cho hai mắt cô tỏa sáng.
Nghề nghiệp mặc dù hơi ít, nhưng vẫn đăng ký một nick chơi, phát hiện không
chỉ có mỗi thiết kế trò chơi đẹp, ngay cả chiêu thức động tác cũng lưu
loát lộng lẫy, nên đã thích trò chơi này, cứ như vậy tiếp tục chơi đến
bây giờ.
Thu Thiên là học sinh ngoại trú, chương trình học của
năm thứ hai đã ít hơn so với năm nhất rất nhiều, mỗi ngày sau khi về đến nhà, cô liền vào trò chơi một chút, cùng tâm sự với Thỏ Con ở trong trò chơi, cảm giác cũng không tệ lắm.
Chiều chủ nhật hôm đó, Thu Thiên vẫn giống như ngày thường đi đánh quái, luyện tập kỹ năng.
Đánh được nửa giờ, cảm thấy hơi mệt mỏi, liền tung người nhảy lên nóc nhà
chỗ NPC đứng, ngồi trước máy vi tính đang xoay xoay bả vai .
Đứng ở trên đỉnh nhà, có thể nhìn được toàn bộ mọi nơi không sót thứ gì.
Chỉ thấy một nam một nữ lần lượt đi đến trước căn nhà, chàng trai nhấc áo choàng lên ngồi xuống đất.
Cô gái mặc Lục Y đi theo sau xấu hổ gọi: "Em vẫn đi theo anh, nhận anh làm anh, con để cho anh dẫn đi làm nhiệm vụ, chẳng lẽ anh vẫn không biết là vì sao ư?”
Có thể là anh chàng kia trầm mặc trước dũng khí của cô gái, cô gái hét lớn: "Em thích anh...anh có thể lấy em không?"
Bởi vì bên phòng có một cây đại thụ, cho nên vấn đề góc nhìn không được tốt, anh chàng kia nói câu gì cô nhìn không rõ lắm.
Nhưng lời của cô gái này ở vị trí của cô lại trùng hợp thấy rõ.
Gặp phải người đang tỏ tình!
Giang Thu Thiên mỉm cười, chuẩn bị đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, lại không
cẩn thận đụng phải con chuột, góc nhìn bị dịch một chút, vừa đúng lúc
nhìn thấy lời chàng trai nói.
Chàng trai áo xanh cười nhạt với cô gái mặc lục y: "Cám ơn cô đã ưu ái, nhưng tôi không thể cưới cô."
Cô gái kinh hãi: "Tại sao! Anh sợ các cô ấy ghen sao? Hay anh sợ những
người lấy JQ này để nói xấu em,? Em không sợ, những người đó không thật
sự thích anh, chỉ có em thích anh nhất thôi!”
Thiếp hữu tình, chàng vô ý, Giang Thu Thiên lắc đầu, xem ra lại là bi kịch của tình cảm trong trò chơi.
"Không phải vậy." chàng trai áo xanh muốn nói lại thôi.
"Vậy thì vì cái gì, anh nói đi! Nói mau lên!" Cô gái rất chăm chú nhìn thẳng vào anh ta.
Giang Thu Thiên đứng ở trước máy vi tính, nhất thời cũng quan tâm đến số mạng của cô gái mặc lục y .
Chàng trai áo xanh bi thương nhìn trời, ánh mặt trời chiều còn sót lại chiếu
vào gương mặt đẹp đẽ của anh ta, có một loại đau thương vừa mềm mại vừa
tốt đẹp.
"Anh. . ." Trầm mặc hồi lâu, anh ta đột nhiên ngượng ngùng cười một tiếng: "Anh yêu anh ta."
Cái gì. . . Sao? BL thêm loạn. . . . . Luân! ! !
Ngay sau đó anh ta lại đến gần cô gái mặc lục y, thận trọng: "Cô có thể giữ bí mật này cho tôi được không?"
"Răng rắc -!" Giang Thu Thiên tuyệt đối với không ngờ đến đáp án lại như vậy, vô cùng giật mình, không cẩn thận nắm chặt bàn tay lại đem bánh tuyết
trong tay bóp nát.
Nhìn lại hình ảnh trong trò chơi, cô gái lục y vừa rồi đã sớm thất vọng đau thương rời đi.
Mặc dù nói đàn ông thích đàn ông đã sớm không phải là chuyện gì mới mẻ, chẳng những không mới mẻ, ngược lại rất đáng yêu.
Nhưng mà. . . chàng trai mình thích lại chỉ mong muốn được đàn ông ôm hoặc ôm đàn ông, không thể không nói, sự thật này thật sự đả kích người khác.
Lúc vừa rồi cô đụng phải chuột, cô có thể thấy rõ nick của anh chàng áo
xanh đó, trên đầu rõ ràng có bốn chữ rất to: Tây Hồ quan nhân.
Là anh ta? Đệ nhất cao thủ đứng trên bảng xếp hạng Tây Hồ quan nhân.
Thỏ Con ngày ngày luôn miệng nhắc đến đại thần Tây Hồ, nghe nói là người nổi tiếng.
Thế nhưng cô lại vô tình bắt gặp anh ta bị người khác tỏ tình, hơn nữa còn biết được định hướng giới tính của anh ta.
Một loại cảm giác xấu hổ khi nhìn trộm người khác nói chuyện đột nhiên dâng lên, cô cảm thấy, cô nên rời đi ngay lập tức, yên lặng, làm như chưa
từng thấy chuyện gì….
Chân vừa mới bước được một bước, đã bắt gặp Tây Hồ quan nhân đứng lên.
Anh ta xoay người, cô cũng đúng lúc vừa bước đi, hai người vừa đúng lúc gặp mặt.
Ngất! anh, nhìn, thấy, cô, rồi.
Cho dù có xui xẻo, cũng không đến mức này chứ .
"Cô gái ngồi trên nóc nhà, mau xuống đây đi, đứng ở đỉnh phòng không mệt à?"
Nghe thấy được lời nói chế nhạo của anh ta, Giang Thu Thiên sờ mũi một cái,
chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng từ đỉnh nhà nhảy xuống.