Thử Thách Tình Yêu Tổng Tài Xin Để Em Đi

Chương 1: 1 Tuổi Thơ


Trong sân nhà tiếng reo đùa vui vẻ của hai đứa trẻ làm xua tan đi bầu không khí tĩnh lặng, người phụ nữ trong nhà nhìn ra khẽ mĩm cười hiền hòa.

Một lúc sau một người đi tới, người đàn ông này gật đầu chào người bên trong nhà.
"Nay tới sớm thế, chắc thằng bé không chịu về đâu nhìn xem kìa hai đứa vẫn còn tràn đầy năng lượng lắm"
"Nhìn tụi trẻ vui vẻ như vậy tôi cũng vui lây"
Hai người cũng từng là người quen lúc còn trẻ, nói thẳng ra họ là một cặp đôi từ lúc còn học trung học, nhưng rồi cũng đường ai nấy đi do áp lực gia đình và nhiều thứ linh tinh.

Bây giờ họ nói chuyện với tư cách là bạn bè cố nhân.
" Hai đứa thật giống chúng ta lúc trẻ" Người đàn ông nhìn xa xăm trầm giọng nói.
"Baba, ba đến sớm vậy?" Lúc này đứa trẻ mới chạy đến ôm lấy ông, ông khẽ cười rồi xoa đầu.

"Về thôi con, mẹ con định đưa con đi về ngoại chơi , mau chào em với bác gái đi rồi về"
"Dạ mai ba đưa con đến đây sớm nha"
Sau một lúc thì hai người cũng rời đi, cô bé dụi vào lòng người phụ nữ ánh mắt luyến tiếc nhìn theo bóng chiếc xe đã đi khuất mất.
"Thôi nào Hải Tình, đi vào trong thôi"
"Con muốn anh Khải Hoàng ở chơi tiếp mẹ ơi"
"Ngoan nào, mai anh Khải Hoàng còn tới mà con"
Dù buồn nhưng Hải Tình vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi đi vào bên trong, lúc này ba của Hải Tình cũng về.

Vừa về đến nhà ông vội kéo bà vào phòng đóng chặt cửa lại sau đó hít một hơi để trấn tĩnh tâm lý lại.
"Có chuyện gì vậy anh?" nhìn nét mặt rầu rĩ của chồng bà lo lắng vô cùng.
"Công ty của anh đang trên đà có thể phá sản"
Nghe xong chuyện vẻ mặt của bà cũng lo lắng tột độ, vốn dĩ công ty làm ăn rất khấm khá nhưng sau dạo gần đây cổ phiếu ngày càng một giảm, có lẽ thời của họ sắp chấm hết rồi.
"Đừng nói cho Hải Tình nghe chuyện này, có thể mượn chút tiền của ba mẹ Khải Hoàng được không?"
"Như vậy không được anh à"
Cả hai cùng chìm vào suy nghĩ.Ngày hôm sau, Khải Hoàng đến khá sớm, nhưng ba mẹ của Hải Tình đã vội đến công ty từ sớm bảo cô ở nhà trông nhà, Khải Hoàng đến thì vội rủ cô ra ngoài chơi.
"Ba mẹ kêu em giữ nhà nên không đi được"
"Không sao đi xíu thôi mà xem như bù ngày hôm qua"
Nói một lúc thì Hải Tình cũng đồng ý, vội khóa cửa nhà rồi cùng Khải Hoàng đến công viên chơi, cả hai đi chơi rất vui vẻ mà quên cả giờ.

Sau khi đi công viên xong thì cùng nhau ra bờ sông nhìn những chiếc thuyền trôi trên dòng nước, sau đó cùng hái sen.

"Anh Khải Hoàng em cho anh cái này nè"
Bỗng Hải Tình lấy trong túi ra một chiếc vòng tay, đây là chiếc vòng mà Hải Tình được mẹ chỉ dạy cho cô làm, có một chút công sức của cô trong đấy.
"Đẹp không, anh giữ bên mình nhé nếu sau này có lạc nhau em sẽ nhận ra anh bằng chiếc vòng này"
"Cám ơn em, anh không có gì cho em cả" Khải Hoàng gãi đầu ngượng ngùng.
"Không sao đâu"
Phải nói là ra ngoài chơi không có người lớn theo cùng quả thật rất tự do, Khải Hoàng rất biết cách chăm sóc Hải Tình.

Đến khi mặt trời dần lặn xuống thì Hải Tình mới nhớ ra chuyện về nhà.
"Chết rồi, phải về nhà thôi!! mẹ em mà về không thấy em chắc đánh đòn em mất"
Cả hai lúc này thấy trời cũng dần tối nên vội về nhà, về đến nơi thấy nhà sáng đèn, Khải Hoàng dắt tay Hải Tình đi vào trong.

Trong lòng tràn đầy lo lắng, ba mẹ của cậu cũng có mặt ở đây.


Vẻ mặt của họ lo lắng vô cùng, khi nhìn thấy cậu và Hải Tình đi vào thì vừa mừng vừa giận.
"Lạy chúa, hai đứa đã đi đâu mà đến giờ mới về?"
"Mới tí tuổi mà đã đi chơi về trễ như vậy, không sợ bắt cóc sao, ba mẹ lo cho hai đứa sắp điên đầu lên rồi đây"
"Tụi con xin lỗi, ba mẹ và hai bác đừng trách em tất cả do con rủ em ấy đi có trách thì hãy trách con đây".
Khải Hoàng chắn tay che chở cho Hải Tình, cô bé ôm chặt lấy tay của cậu hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy người lớn nổi giận cô rất sợ, Khải Hoàng muốn bảo vệ cô bé mà gánh hết tội.
" Hai đứa thiệt là, mà rốt cuộc hai đứa đã đi đâu?"
Khải Hoàng nói rõ mọi chuyện cho bốn người người nghe, sau đó họ cũng không trách gì nữa, dù gì còn lành lặng quay về là được rồi làm cho bốn người ở đây một phen hú vía .
"Chào hai bác đi rồi về, không có lần sau nữa nghe chưa?"
"Hải Tình con nghe không??"
"Dạ con nghe rồi ạ" Cô bé mếu máo nói..