Thử Sinh Vi Quân Lưu

Chương 8

Ngẩn ra một chút, Vương Kì Tư dùng một loại ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn chằm chằm Quân Mặc Ngôn.

Nhìn tới mức Quân Mặc Ngôn cả người không thoải mái, giống như ba ngày rồi chưa tắm rửa.

“Sao, có chuyện gì vậy? Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?”

“Ta không nghĩ tới a! Không nghĩ tới a!” Đột nhiên Vương Kì Tư bật người khoa trương che lại ngực, rồi giống như đang vô cùng đau đớn vừa lắc đầu vừa lùi lại phía sau.

“Làm sao vậy? Kì Tư?”

Bộ dáng ‘bây giờ ta mới biết bản tính của ngươi’ của Vương Kì Tư, làm cho Quân Mặc Ngôn dở khóc dở cười.

“Ngươi ngươi nó thật cho ta biết, có phải ngươi hâm mộ thể chất có thể hấp dẫn hồ điệp (bươm bướm) bay tới của ta? Có phải ngươi đố kị với dung mạo tuyệt mỹ của ta? Cho nên ngươi cũng muốn dùng dược hoàn để cho cơ thể mình cũng có thể tỏa hương hay không?”

Khóe miệng không ngừng run rẩy, Vị Ương lần đầu tiên hoài nghi ánh mắt nhìn người của chính mình.

Đứa nhỏ này thật sự chính là người vì bằng hữu có thể hy sinh tất cả vừa rồi sao? Biến đổi cũng quá nhanh đi!

Nhưng vẻ mặt của Quân Mặc Ngôn lại giống như đoán trước được, có lẽ là đã rất quen thuộc hành động và tính cách quái dị của Vương Kì Tư.

“Ta mới không vô vị như ngươi. Luôn học theo nữ nhân suốt ngày soi gương. Nếu thích đẹp như vậy, còn chạy tới thâm sơn cùng cốc đào dược liệu làm gì?”

Vương Kì Tư, từ nhỏ liền sống dưới sự quan tâm của những nữ nhân trong thanh lâu. Bản tính thích đẹp liền từ các nữ nhân đó truyền cho, mỗi ngày ở trong lòng đều đặt một cái gương, thường xuyên lấy ra xem làn da của mình có bị gió thổi nắng chiếu ra chút tỳ vết nào không?

Thật đúng là một con khổng tước suốt ngày làm đỏm!

“Thiên a! Địa a! Nhìn xem cái kẻ không lương tâm này! Mau mau nhìn tên hỗn đản không biết cảm kích này đi! Ngươi nói ta vì cái gì? Ta còn không phải vì ngươi này cái đồ chết tiệt không có lương tâm? Vì cho ngươi cường thân kiện thể, ta lội mưa lội gió. Vì để ngươi luyện võ dễ dàng, ta không tiếc lãng phí thời gian dưỡng nhan (chăm sóc sắc đẹp =..=) chạy tới nơi chim không dám ị để hái thuốc giúp ngươi. Thiên a! Ngài hãy tung tia sét đánh chết cái tên không có lương tâm này đi!”

Vương Kì Tư vẻ mặt bi thương muốn chết bổ nhào vào trong lòng Quân Mặc Ngôn, kêu trời kêu đất giống y như nữ nhân bị trượng phu mình vứt bỏ!

Nhịn không được lùi lại mười bước, Vị Ương cảm thấy không thể tin nhìn chằm chằm vào Kì Tư.

Chẳng lẽ khả năng nhìn người của y bị giảm sút? Cái người được xưng tụng là đế vương của thương giới, người chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư tính cách người khác thực sự đã biến mất sao?!

Quân Mặc Ngôn cẩn thận nhìn Vị Ương đờ ra đứng ở chỗ kia, vẻ mặt giống như đang chịu đả kích quá lớn.

Kỳ thật trước kia, lần đầu tiên hắn phát hiện bản tính của Kì Tư. Mức độ kinh ngạc còn cao hơn y rất nhiều, bất quá về sau cũng thành thói quen.

Ai bảo tiểu tử này che dấu rất tốt, đến bây giờ cũng không có người phát hiện bản tính tự kỷ của Kì Tư.

Cười lạnh một tiếng, Quân Mặc Ngôn không chút khách khí đem Vương Kì Tư đang bám trên người mình kéo xuống dưới, “Ngươi dám khẳng định không phải là do nghe được đám mụ mụ kia nói có rất nhiều loại dược liệu có thể khiến làn da càng mịn màng mềm mại, ngươi mới mặt dày mày dạn đi theo Vương thúc vào trong núi sao?”

Hậm hực đứng thẳng dậy, thản nhiên cười không hề xấu hổ: “Vốn chính là như vậy a! Nhìn xem làn da của ta đẹp thế nào? Ai~ nói đến làn da a~”

Mới trong nháy mắt, vẻ mặt Vương Kì Tư lại ai oán nhìn chằm chằm Quân Mặc Ngôn không chịu dời ánh mắt.

“Lại xảy ra chuyện gì?” Quân Mặc Ngôn thực sự bội phục khả năng lôi kéo đề tài của Vương Kì Tư, hắn chẳng qua là muốn hỏi thuốc đuổi muỗi, Kì Tư liền nói một đống lời vô nghĩa. Không có câu nào đúng trọng điểm!

“Nhìn xem da của ngươi? Vì sao trời sinh phơi nắng không bị đen? Tuyết trắng không giống người thường cũng không nói làm gì, nhưng vì sao màu da ngươi lại giống như trân châu? Ta cực nhọc vất vả, dùng biết bao nhiêu dược liệu trân quý lại chỉ gần bằng ngươi. Thật sự là ông trời không có mắt a!”

Giật nhẹ khóe miệng, Vị Ương coi như hiểu được sự trầm ổn, khí chất ôn hòa không phù hợp lứa tuổi kia của Quân Mặc Ngôn là từ đâu mà tới.

Bị người như thế quấn quýt hơn một năm rưỡi, một là điên rồi, hai là giống Quân Mặc Ngôn công lực nhẫn nhịn tăng cao một bậc!

Đầu óc Vị Ương có chút hỗ độn, theo bản năng bay lên trên nhánh cây ngô đồng, mặc kệ tất cả!

Quân Mặc Ngôn cười khổ một chút.

“Đừng náo loạn nữa, rốt cuộc có thuốc đuổi muỗi không a?”

“Đương nhiên là có, chỗ ta có loại dược nào mà không có? Ta tốt xấu gì cũng là nhi tử của thần y a!”

Quân Mặc Ngôn rất muốn nói cho Kì Tư rằng cái đuôi khổng tước của tên này sắp vểnh lên đến trời rồi, nhưng lại sợ nói ra xong sẽ nhận lại rất nhiều lời vô nghĩa, suy nghĩ một chút. Vẫn quyết định nghe theo lời dạy của Vị Ương, không nói gì cả.

Vị Ương nói: Thương nhân không thể buôn bán lỗ vốn!

“Lấy đến đây đi!” Mở ra bàn tay, ý bảo đối phương nhanh lên một chút.

Đau khổ vạn phần vươn tay lấy một túi gấm từ trong áo ra, luyến tiếc không thôi để vào trong lòng bàn tay hắn.

“Thử nhìn xem, ngươi bây giờ làm gì có chút khách khí nào? Giống y như cường bạo a!”

Mở ra túi gấm, bên trong có mười viên dược hoàn, trong suốt sáng bóng mùi hương rất nồng.

“Ân? Cái gì mà thơm như vậy? Có mùi giống hoa hồng.” Bị hương thơm hấp dẫn bay xuống dưới Vị Ương tò mò nhìn túi gấm trong tay Quân Mặc Ngôn.

“Mặc Ngôn, nhất định phải nhớ kĩ. Ngày đầu tiên đem tâm pháp học thuộc xong, thì ăn viên dược hoàn màu hồng nhạt. Rồi sau đó vận công làm tám chu kỳ. Ngày thứ hai ăn viên màu vàng nhạt, tiếp tục vận công tám chu kỳ. Từ ngày thứ ba trở đi ăn viên màu lam. Số lần vận công không thay đổi. Bảy ngày sau không cần ăn dược. Mấy viên dược hoàn lục sắc còn lại là thuốc trị nội thương mà ta nghiên cứu chế tạo, chỉ cần chưa chết, liền có thể kéo dài tính mệnh.” Đột nhiên không hề báo trước Vương Kì Tư lại biến về bộ dạng nghiêm túc.

Vị Ương thật sự không thể đem hắn hiện tại và vừa rồi hòa làm một.

Quân Mặc Ngôn gật gật đầu: “Cám ơn.”

Mỉm cười, Vương Kì Tư lại lấy ra một cái túi gấm ném cho Quân Mặc Ngôn.

“Bên trong chính là thuốc đuổi muỗi, buổi tối đi ngủ thì đem nó nhóm lên, yên tâm là không cháy đâu! Hương khí nó phát ra là mùi con muỗi ghét nhất.”

“Tái kiến. Không tiễn.”

Vương Kì Tư quay lại ai oán trừng mắt tên nam hài lợi dụng xong thì đuổi người đi kia!

“Nhất định là tiên sinh gì đó của ngươi dạy hư ngươi! Ô hài tử dễ trêu đùa ngày trước đâu? Trả lại hắn a!”

Vị Ương đứng một bên gật gật đầu, mấy năm nay Quân Mặc Ngôn biến đổi rất nhanh.

Từ sự nhẫn nại, làm nũng ban đầu cho đến điềm đạm nhõ nhã của bây giờ, hắn đã như một vị công tử sống trong xa hoa nhung lụa. Ôn nhu như ngọc a!

“Kì Tư!”

“Ân?”

“Lần sau nếu còn nói xấu tiên sinh, cũng đừng tới nơi này!” Hiếm khi, Quân Mặc Ngôn mặt lạnh nhìn chằm chằm Vương Kì Tư.

Híp mắt lại, Vương Kì Tư quan sát vị bằng hữu vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

“Ngươi rất để ý hắn. Đừng để hắn trở thành nhược điểm của ngươi a!”

“Sẽ không, tiên sinh vĩnh viễn cũng không trở thành nhược điểm của ta. Không ai có thể xúc phạm tới hắn!”

Vị Ương không để ý hình tượng ném ra một cái nhìn khinh thường.

Đứng vậy! Đương nhiên không có người có thể xâm phạm tới y. Y đều đã thành quỷ, trừ phi người đó cũng thành quỷ.

Nhưng thế cũng không thể thương tổn y, bởi vì Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch sẽ đem bọn họ câu về địa phủ.

“Được rồi, ta đi trước. Trong sách có huyệt vị nào không hiểu, liền hỏi ta. Ngày mai ta sẽ trở lại đây.”

“Đi đường cẩn thận.”

Nhìn Vương Kì Tư biến mất ở tiểu viện của chính mình, Quân Mặc Ngôn yên lặng nhìn chằm chằm Vị Ương.

“Không sao, hắn là hài tử tốt. Đem ân huệ mà hắn giúp ngươi nhớ kĩ! Tương lai hắn chính là một phần thế lực dưới tay ngươi.” Sờ sờ tóc của hắn, Vị Ương bay lên bầu trời, thấy được Vương Kì Tư cách đó không xa.

“Tiên sinh?”

“Tam Nhi, ngươi về đọc sách trước đi. Ta đi một chút sẽ về.” Dặn dò Mặc Ngôn chuyện tiếp theo, Vị Ương bay theo phương hướng Vương Kì Tư li khai.

Ngay lập tức đã đuổi kịp, không kiêng nể gì bay ở cạnh hắn, dù sao cũng không ai thấy, không phải sao?