Thủ Phụ Sủng Thê

Chương 17

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay lập tức, một cơn gió đêm thổi vào đại sảnh dọc theo cửa sổ, ngọn nến lung lay dữ dội vài cái.

Lục Chi Quân hỏi xong, Giang Phong liền cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra một lá thư, đưa cho hắn xem.

“Trước đây công gia để cho thuộc hạ vẫn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Đường gia ở Dương Châu, thuộc hạ vừa mới biết được, đại thiếu gia Đường gia Đường Vũ Lâm, dường như biết chuyện Thẩm cô nương bị Khang Bình Bá từ hôn, gần đây rất vui mừng, vẫn muốn cầu phụ thân hắn Đường Văn Bân làm chủ, muốn… Muốn cưới Thẩm cô nương làm vợ.”

Lục Chi Quân khẽ cau mày, sau khi gỡ bỏ dấu sáp trên bức thư, rồi đưa giấy viết thư cho Giang Phong, thấp giọng mệnh nói: “Ngươi đọc.”

Giang Phong đáp lại, đại khái lướt qua nhìn nội dung trên thư.

Nhưng một lúc lâu sau, Giang Phong sững sờ không đọc bức thư này ra khỏi miệng.

Lục Chi Quân trầm giọng hỏi: “Sao không đọc?”

Giang Phong có chút ngượng ngùng đáp: “Công gia… Cái này… Đại thiếu gia Đường gia này viết quá chua… Ta ở đây… Ta đây thật sự không đọc a…”

Lục Chi Quân nhấc mắt liếc Giang Phong một cái, lập tức lại đoạt lại bức thư mà Đường Vũ Lâm viết cho Thẩm Nguyên từ trong tay Giang Phong, bức thư đó có thể nói là thư tình.

Khuôn mặt của nam nhân mặc dù đẹp trai, nhưng cực kỳ lạnh lùng.

Hắn nhíu mày, mắt phượng thâm thúy vô cùng kiềm chế, ngược lại đột nhiên tăng thêm sự âm u khiến người ta sợ hãi.

Giang Phong thở cũng không dám thở một tiếng.

Tất cả các trạm bưu điện của các sứ ty ở Đại Kỳ, cũng như các tuyến đường giao thông đường thủy và đường bộ ở nhiều nơi khác nhau, đều nằm dưới sự kiểm soát của Lục Chi Quân.

Chủ tử của bọn họ là thượng vị giả hoàn toàn xứng đáng, chỗ nào cũng có tai mắt của hắn, hắn nắm huyết mạch của cả vương triều, cũng dựa vào tài năng cực kỳ mạnh mẽ của mình để khống chế mọi thứ của Kỳ triều.

Việc chặn bức thư từ quê nhà ở Dương Châu giữa chừng, đối với Lục Chi Quân mà nói rất đơn giản như hít thở.

Không bao lâu sau, Lục Chi Quân cũng đọc xong bức thư của Đường Vũ Lâm.

Sau khi cười nhạo một tiếng, hắn liền đưa bức thư này cho Giang Phong.

Giang Phong vốn nghĩ, lát nữa mình phải niêm phong sáp lá thư này lại, rồi gửi lá thư này đến Vĩnh An Hầu phủ.

Vào lúc này, giọng điệu sâu kín của Lục Chi Quân ra lệnh nói: “Không cần đưa cho nàng nữa, đốt nó đi.”

Mí mắt của Giang Phong run rẩy vài cái, lập tức đáp lại.

Lục Chi Quân nhanh chóng thu hết cảm xúc lại, rồi ngồi trở lại trước thư án, cầm bút tiếp tục viết công văn.

Chỉ là không khí quanh người nam nhân toát ra vẫn lạnh lùng đến mức khiến người ta không dám tới gần.

Giang Phong đặt bức thư bên cạnh ngọn nến, trong nháy mắt, bức thư liền bị đốt thành tro tàn.

Cả phòng cũng tràn đầy mùi khói thuốc súng nhàn nhạt.

Lần đó trở về phủ từ Pháp Hoa tự, Lục Chi Quân liền dặn dò ca ca Giang Trác của hắn ta đi chuẩn bị sính lễ, tuy rằng Lục Chi Quân chưa tỏ rõ thái độ gì, nhưng hai huynh đệ bọn họ biết, không lâu sau, công gia muốn đích thân đến Hầu phủ để cầu hôn, muốn cưới đại cô nương Thẩm gia ấy vào phủ làm chủ mẫu.

Nhưng ai ngờ, trước đó, lại xảy ra chuyện như vậy.

Tuy nhiên, Thẩm Nguyên đã là người mà Lục Chi Quân coi trọng, vậy hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Giang Phong cũng biết rõ nhất về thủ đoạn tàn nhẫn của chủ tử bọn họ.

Chỉ là hắn ta không thể đoán được rốt cuộc Lục Chi Quân sẽ dùng thủ đoạn gì để thành công cưới được mỹ nhân Thẩm gia ấy.

——

Ba ngày sau.

Ngày trở về Dương Châu, Thẩm Nguyên và Bích Ngô đi dọc theo kênh đào Kinh Hàng, ngồi thuyền khách đến Từ Châu, rồi ở lại dịch quán Từ Châu một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hai chủ tớ tràn đầy tinh thần thuê một chiếc xe ngựa, vào chạng vạng ngày hôm đó đến phủ Dương Châu.

Tuy rằng trước khi đi, Thẩm Hàm và Thẩm Du không khỏi chế nhạo Thẩm Nguyên, nói nàng vì gả không được nên lúc này mới buồn bã và thất vọng, rồi muốn trở về Dương Châu để trốn tránh.

Mà sau khi nàng nhắc Thẩm Hoằng Lượng rằng nàng muốn trở về Dương Châu thăm cữu cữu, Thẩm Hoằng Lượng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, không có một chút ý định giữ lại, thậm chí ngay cả câu nhanh chóng về kinh cũng không nói.

Thẩm Nguyên thậm chí cảm thấy, từ sau khi nàng mất đi giá trị làm thông gia, Thẩm Hoằng Lượng chỉ ước gì trưởng nữ nàng và bát tự phạm xung[1] của Thẩm gia trở về Dương Châu, tốt nhất là vĩnh viễn cũng đừng trở về kinh thành nữa.

[1] Bát tự phạm xung: Từ gốc “八字犯冲”, thật ra mình không rõ phạm xung là gì, mình đã search trên mạng mà không thấy nói.

Nhưng Thẩm Nguyên không hề bị ảnh hưởng bởi hai tỷ muội Thẩm gia kia, cũng không vì sự lạnh lùng của phụ thân mà cảm thấy mất mát, tâm trạng vẫn luôn rất vui vẻ như Bích Ngô trên đường trở về Dương Châu.

Bích Ngô hiếm khi hạnh phúc suốt chặng đường này.

Trước khi đi, Thẩm Nguyên đã hỏi nàng ta muốn ăn gì ở trên thuyền, còn mua bánh đậu phộng, bột đậu lọc vườn, ngọc phong nhi được áo bằng một lớp đường, bánh cam[2] và các loại điểm tâm trên phố Tiền Môn.

Lúc hai người đi thuyền, mặc dù bầu trời trong xanh đến lạ thường, nhưng thỉnh thoảng có một cơn gió thổi ngang qua con kênh, cả Bích Ngô và Thẩm Nguyên đều không bị say sóng.

Sau khi hai người thuận lợi đến Từ Châu, Thẩm Nguyên còn gọi một bàn thức ăn ngon ở quán dịch Từ Châu, sau khi nàng và Bích Ngô ăn no một bữa, đêm đó cũng nghỉ ngơi rất tốt.

Dương Châu ngày nay, hoàng hôn đã bao phủ, cái nóng mùa hè không còn nữa.

Thẩm Nguyên và Bích Ngô xuống xe ngựa, liền thấy cữu cữu Đường Văn Bân đã đích thân đến nghênh đón nàng ở cổng vòm thành Dương Châu.

Hôm nay ông mặc trường sam màu chàm, đầu đội khăn sừng, dáng vẻ không khác gì lúc Thẩm Nguyên vừa rời khỏi Dương Châu mấy tháng trước.

Phía sau ông còn đi theo hai tùy tùng, bên cạnh còn dẫn tiểu biểu muội Đồng tỷ nhi vừa tròn bốn tuổi của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên nhớ rõ, lúc nàng vừa mới rời khỏi Dương Châu, tóc đen của Đồng tỷ nhi còn chưa dài như vậy, khi đó tuy rằng nàng ấy rất đẹp, nhưng chỉ có thể buộc hai cái sừng trâu.

Hiện tại tóc của Đồng tỷ nhi đã có thể tạo một số kiểu tóc đơn giản rồi.

Tiểu hài tử có thể nhận ra một chút, mặc dù trước khi Thẩm Nguyên chưa rời khỏi Dương Châu, Đồng tỷ nhi thích nhất là bám dính lấy nàng, nhưng mấy tháng không gặp, Đồng tỷ nhi gặp lại nàng, ánh mắt đều tràn đầy vẻ phòng bị.

Thẩm Nguyên lúc này không khỏi nhớ tới Liêu ca nhi, cũng có chút lo lắng tình hình của đứa nhỏ ấy.

Lúc này, Đường Văn Bân mở miệng hỏi: “Sao lần này trở về lại gầy nhiều thế… Cha con đối xử với con thế nào?”

Thẩm Nguyên bị cắt ngang suy nghĩ, chỉ ôn hòa trả lời: “Vĩnh An hầu đối với con khá tốt.”

Đường Văn Bân vừa nghe cháu gái không gọi phụ thân nữa, mà là gọi Thẩm Hoằng Lượng là Vĩnh An hầu, trong lòng liền cân nhắc với thái độ của Thẩm Hoằng Lượng dành cho Thẩm Nguyên.

Ông biết gia đình nữ nhi có bộ mặt kém, từ khi bị người ta hủy hôn, tâm tình khó tránh khỏi sẽ không tốt, có một số việc, Đường Văn Bân không muốn hỏi Thẩm Nguyên quá nhiều.

Thương nhân buôn muối Dương Châu được chia làm thương nhân nội bộ và thương nhân biên giới.

Hầu hết các thương nhân biên giới đến từ Sơn Tây và Thiểm Tây, những thương nhân Tần và Tấn Thương này thường không có tài sản hùng hậu như thương nhân nội bộ ở Dương Châu. 

Mà tổ tiên của Đường Văn Bân đều đến từ miền nam phủ Lư Châu, thuộc Huy Thương[3], cũng là thương nhân nội địa ở Dương Châu.

[3] Huy Thương: còn được gọi là thương nhân Huy Châu, thương nhân Tân An, thường được gọi là “Huy bang”, tên chung của thương nhân phủ Huy Châu cũ. (theo wikipedia của Trung Quốc)

Ông dựa vào việc mua lại nguồn cung cấp muối với chi phí thấp từ những thương nhân ở biên giới này, thu được lợi nhuận cao, và thậm chí độc quyền một phần kinh doanh muối. 

Mà những thương nhân Huy Thương ở Dương Châu bọn họ, tất nhiên cũng sẽ nâng đỡ lẫn nhau, năm xưa Đường Văn Bân đã từng làm tri phủ Dương Châu, mặc dù mấy năm gần đây đã thôi làm quan, nhưng vẫn thường xuyên tiếp với các quan viên đương nhiệm.

Cho nên Đường Văn Bân có uy tín cao nhất trong số các thương nhân Huy Thương ở Dương Châu, cũng được đề cử trở thành bang chủ của Huy Thương.

Mẫu gia của người vợ đã mất của ông là La thị, cũng là thương nhân buôn muối không thể khinh thường ở Dương Châu.

Cho nên điều kiện sống của Thẩm Nguyên từ nhỏ đã rất tốt, sau khi đến kinh thành cũng chưa bao giờ tỏ ra rụt rè.

Thực ra rất nhiều cô nương thế gia trong kinh chưa từng nhìn thấy các mặt xã hội như Thẩm Nguyên.

—— “Ta đã gọi đầu bếp, chuẩn bị trước mấy món con thích ăn, năm túi bánh bao mà con thích ăn cũng làm thêm một ít măng đinh[4], là ta cố ý sai người sáng sớm mua cho con.”

Nghe xong lời nói ân cần và ấm áp của cữu cữu Đường Văn Bân, trong lòng Thẩm Nguyên ấm lên.

Ban đầu nàng luôn cảm thấy, mình ở Đường gia giống như là người ngoài, chưa bao giờ tìm được một cảm giác thuộc về gì.

Nhưng với sự so sánh của mấy người Thẩm gia, trong lòng Thẩm Nguyên cuối cùng đã thay đổi, dần cảm thấy tội lỗi và áy náy về sự không hiểu chuyện của mình khi còn nhỏ.

Đường gia nuôi lớn nàng, chính là ngôi nhà đáng tin cậy của nàng.

——

Tiểu Tần Hoài, phấn trang lan.

Dưới mưa phùn nghiêng nghiêng, Thẩm Nguyên mặc một bộ thanh sam, đầu đội khăn (nhà) nho, một mình đứng trên cầu đá, trông như một công tử tuấn tú, nho nhã.

Nàng mô phỏng người đi tới từ tranh vẽ bằng mực, nhưng khuôn mặt lại có chút u sầu.

Một khi trời mưa ở Dương Châu, cho dù là nền đá xanh rêu hay những đống gỗ đã mốc meo, tất cả đều bốc lên mùi muối.

Thẩm Nguyên nhẫn nhịn sự run rẩy trong lòng, cuối cùng dần dần nhắm mắt lại.

Người mà nàng muốn chuộc thì đã biến mất.

Mà cũng không biết tung tích của nha bà đó ở đâu.

Nàng không biết người nọ là vào nhà nào làm thiếp, hay là bị người ta bán đến Tần Lâu Sở quán làm tên đứng đầu bảng.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ đến cuộc đối thoại trước đó của hai người ——

“Ta đồng ý với ngươi, chờ ta lấy được của hồi môn, sẽ mặc nam trang đến chuộc ngươi, cho dù nha bà kia muốn bao nhiêu tiền, ta cũng sẽ chuộc ngươi lại.”

“Dù sao nếu chỉ có mấy trăm lượng bạc, ngươi cũng không chuộc được ta, ma ma nhất định sẽ bán ta với giá cao nhất. Ngươi biết không, số bạc nàng tiêu trên người ta, cùng với số tiền dùng để dạy cầm kỳ thi họa cho ta, không chỉ có mấy trăm lượng. Nhưng nếu ngươi thật sự có thể chuộc ta về, vậy phải đối xử với ta và Bích Ngô tốt như nhau, không được thiên vị bất cứ ai hết… Hoặc là, ngươi đối xử tốt với ta hơn Bích Ngô cũng được.”

“Nhiều năm như vậy, lòng đố kị của ngươi sao vẫn mạnh như vậy, ta chỉ kết thân với cô nương Hồ gia kia một chút, mà ngươi đã giận ta mấy ngày.”

“Vậy thì ta mặc kệ, ở trong lòng ngươi, người bạn quan trọng nhất, tốt nhất, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một mình ta.”

Suy nghĩ dần dần dừng lại ở đây, Thẩm Nguyên cũng đột nhiên mở đôi mắt dịu dàng.

Giọng điệu nàng dịu dàng, lẩm bẩm đọc một câu: “Trăn Trăn, rốt cuộc ngươi đang ở đâu…”

Lời nói vừa dứt, Thẩm Nguyên cảm thấy hình như mình được che phủ bởi một chiếc ô.

Trời vẫn còn mưa, bệnh tim của nàng đã cải thiện rất nhiều.

Thẩm Nguyên cho rằng Bích Ngô đi tìm ô đã trở về, vừa định quay đầu lại nói chuyện với nàng ta, thì cảm thấy toàn thân mình dường như bị một loại lạnh giá mà thâm trầm nào đó quấn chặt lấy.

Tim nàng đập thình thịch.

Trong lòng cũng mơ hồ có phỏng đoán không tốt.

Không thể, không…

Hắn … làm sao có thể chạy đến Dương Châu?

Đôi mắt đẹp của Thẩm Nguyên dần dần mở to kinh ngạc.

Lập tức, một giọng nam trầm thấp quen thuộc lạ thường vang lên bên tai nàng, hỏi: “Thẩm Nguyên, nàng chạy về Dương Châu, là để gặp biểu ca Đường gia của nàng sao?”

[2] Bánh cam:



[4] Măng đinh: