Thu Phong Triền

Chương 4

“Này! Thanh Đồng! Thanh Đồng!”

Bạch Thanh Đồng đang dựa vào lan can nhìn xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi hắn ở dưới lầu, nhìn qua, thấy đó là một công tử thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, tư thế oai hùng cao ngất, dung mạo đoan chính, đang ngửa đầu vung mạnh tay với hắn.

Bạch Thanh Đồng cũng không nhận ra hắn, nhưng thấy hắn gọi đúng tên của mình, lại đối với mình rất nhiệt tình, liền coi như bậc đế vương đi du lịch, bắt chước loại thần khí kia, cũng thực khí khái phất phất tay với hắn.

Thiếu niên kia nhếch miệng vui mừng, liền chui vào Nhất Phẩm đường, bịch bịch bịch chạy lên lầu, vọt vào một gian phòng trang nhã, cao giọng cười nói: “Ha ha, thật đúng là ngươi! Một tháng qua ngươi chạy đi đâu? Ta còn tưởng rằng ngươi thật sự bị ngã ngựa đi đời nhà ma rồi.”

Bạch Thanh Đồng cũng cười ha ha, nói: “Thật không đi đời nhà ma, nhưng cũng không kém nhiều lắm, ngã mất nửa cái mạng rồi.”

“Nhìn không ra đấy! Nhìn không ra đấy! Nhìn ngươi sinh long hoạt hổ như vậy, làm sao giống bộ dáng chỉ còn nửa cái mạng.” Thiếu niên mừng rỡ vỗ mạnh vào lưng Bạch Thanh Đồng.

Bạch Thanh Đồng bị hắn vỗ, phía sau lưng ẩn ẩn đau, cũng không khách khí, dùng sức vỗ lại, nói: “Ta thiên phú anh tài, thân cường thể tráng, đại nạn không chết, tĩnh dưỡng mấy ngày ngắn ngủi là khỏe. Nếu là ngươi chưa chắc đã được!”

Thiếu niên kia cười ha ha, nói: “Mấy ngày trước ta đến Tĩnh vương phủ thăm ngươi, còn bị đuổi về. Sớm biết ngươi ‘thiên tài’ như thế, ta mới không có gan đi vào cửa Tĩnh vương phủ kia đâu.”

Bạch Thanh Đồng ngạc nhiên nói: “Tĩnh vương phủ không thể ăn ngươi, ngươi sợ cái gì?”

“Tĩnh vương phủ ăn không hết người, Tĩnh vương gia chính là sẽ ăn thịt người!”

Bạch Thanh Đồng càng kì quái, Tử Mặc lại ở bên cạnh dùng sức ho.

Thiếu niên kia coi như vừa mới thấy hắn, tức giận nói: “Tên nô tài này ngươi ho cái gì! Ta cũng chưa nói sai.”

Tử Mặc cười khổ nói: “Tiểu vương gia, người nên gọi vương gia chúng ta một tiếng tam thúc, này… Tôn lão yêu ấu, vẫn là nên khách khí một chút.”

Thiếu niên kia tức giận vung tay, nói: “Đã biết. Ta nói cái khác.” Bỗng nhiên mắt hổ vừa chuyển, trừng hắn nói: “Những lời hôm nay chúng ta đã nói, Tử Mặc ngươi trở về cũng không nên lắm miệng!”

Nói thế vẫn là sợ.

Tử Mặc trợn trắng mắt trong lòng, ngoài miệng lại cung kính nói: “Tử Mặc không dám.”

Thiếu niên kia lôi kéo Bạch Thanh Đồng ngồi xuống, cũng không khách khí, coi mình như chủ nhân, thu xếp nói: “Ăn! Ăn! A… Ta thấy các ngươi đã gọi đủ đồ ăn rồi.”

Bạch Thanh Đồng rung chuông, gọi tiểu nhị tới, nói: “Lấy thêm một bộ bát đũa nữa.” Khi nói chuyện, thiếu niên kia đã cầm lấy đũa của hắn bắt đầu ăn.

Hắn thấy thiếu niên này tính cách hào sảng, thực hợp ý mình. Hơn nữa thấy hắn dường như rất quen mình, ngay cả Tử Mặc cũng biết, nói vậy trước đây cũng là bạn tốt, liền cười nói: “Ai, ngươi tên là gì?”

“Phụt —— khụ khụ…” Thiếu niên kia không lưu ý, phun ra một ngụm, bị sặc.

Bạch Thanh Đồng nhân cơ hội lại mạnh mẽ vỗ vào lưng hắn, một bộ dáng thân thiết săn sóc, thực tế là thu hồi lại lúc trước.

“Ngươi, đầu óc ngươi không phải bị bệnh chứ? Lại có thể hỏi ta tên là gì?” Thiếu niên kia trợn trừng nhìn hắn.

Tử Mặc ở bên nói: “Tiểu vương gia, Bạch công tử nhà ta bởi vì bệnh nặng vài ngày trước, nên đã quên rất nhiều sự tình. Ngài đừng trách móc.”

“Thiệt hay giả? Hay là đang đùa ta hả?” Thiếu niên kia dùng ánh mắt hoài nghi nhìn qua ngó lại chủ tớ hai người.

Bạch Thanh Đồng nhún nhún vai, nói: “Một người mạng bị rớt một nửa, luôn luôn có một chút di chứng không phải sao?”

Tử Mặc nói: “Tiểu vương gia, ai chẳng biết ngài kiêng kị cái gì? Bạch công tử nhà ta thật sự đã quên.”

“Kiêng kị? Ngươi có cái gì kiêng kị?” Bạch Thanh Đồng tò mò nói.

Gương mặt thiếu niên kia đỏ ửng.

Tử Mặc giải thích: “Công tử, An tiểu vương gia… Ha hả, kiêng kị nhất là tên của hắn. Nô tài cũng không dám nói, ngài vẫn nên bảo tiểu vương gia tự mình nói cho ngài đi.”

“Khụ khụ… Thật đúng là đã quên? Ngươi cũng thật không có suy nghĩ, ngay cả tên của ta cũng có thể quên.” Thiếu niên kia trừng mắt nhìn Tử Mặc một cái, lại hướng về Bạch Thanh Đồng cười gượng,

“Rốt cuộc ngươi tên là gì?”

Thiếu niên kia đảo mắt qua lại, ngắt lời nói: “Ai ai, đã quên thì quên đi, cũng không có việc gì, về sau sẽ nhớ được. Ăn! Ăn cơm trước đi! Thịt kho tàu sư tử ở nơi này vô cùng nổi danh. Ôi, đói chết ta.”

Tử Mặc nói: “Tiểu vương gia, hôm nay ngài một mình đi ra ngoài hả? Sao không mang theo một người nào?”

“Tử Thanh bị bệnh, một mình ta đi. Vốn muốn đi tìm Lâu nhị thiếu gia, ai ngờ nửa đường gặp ngươi, vừa lúc chạy vào một chút.” Nửa câu sau thiếu niên kia nói với Bạch Thanh Đồng.

Bạch Thanh Đồng thấy hắn tả cố hữu thiểm, chính là không nói tên mình, càng cảm thấy tò mò, chớp mắt liên tục.

Tử Mặc thừa dịp thiếu niên kia vùi đầu dùng bữa, đối Bạch Thanh Đồng vẽ cái khẩu hình.

Bạch Thanh Đồng nghe hắn gọi thiếu niên kia là “An tiểu vương gia”, còn nói hắn nên gọi Già La Diêu là tam thúc, chỉ biết hắn chắc là hoàng tộc, cũng là họ Già La. Lúc này thấy hình dáng miệng của Tử Mặc khi phát âm cho hắn, ba chữ vô cùng đơn giản, không khỏi cười ha hả, bật thốt lên: “Già La Bảo?”

“Khụ khụ…” Thiếu niên lại ho sặc sụa, trợn mắt trừng hắn nói: “Không phải nói ở bên ngoài không được gọi tên ta sao? Ngươi, ngươi… Ơ? Không phải ngươi nói không nhớ rõ sao? Quả nhiên là lừa ta!”

“Ha ha ha… Hóa ra ngươi thực sự tên là Già La Bảo!” Bạch Thanh Đồng cười to.

Thiếu niên trước mắt này lưng hùm vai gấu, dáng người cao ngất, dung mạo tuấn lãng, làm sao hợp với chữ ‘Bảo’?”

Gương mặt Già La Bảo đỏ thẫm, xấu hổ nói: “Có cái gì buồn cười! Họ Già La là họ hoàng tộc, năm đó phụ thân đã sớm xuống mồ kia nói cho ta biết tên hay đều bị những người khác chọn rồi, cho nên mới đặt cho ta tên này… Cho dù ta không thích, nhưng tên kia đã theo ta từ khi ta còn là một tiểu oa nhi (trẻ sơ sinh), chẳng lẽ còn có thể nhảy dựng lên để phản đối sao?”

Bạch Thanh Đồng cười đến đập bàn đập ghế, nói: “Ha ha… Không thể! Đương nhiên ngươi không thể phản đối! Ha ha… Tên rất hay! Thật sự là tên rất hay!”

“Cười! Cười! Lại cười cẩn thận ta đánh ngươi!” Già La Bảo giơ giơ nắm đấm như muốn thị uy hắn.

.