Dung nhan tuấn tú, khí phách phi phàm, bước chân nhàn nhã từng bước bước vào, không có một chút nào gọi là câu nệ, vô cùng thong dong. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười ung dung, cả người toát ra sự tao nhã, trầm ổn mà ôn hòa.
Chỉ là một người thanh niên trẻ tuổi nhìn nho nhã ôn hòa như vậy, thế mà không ra tay thì thôi, vừa ra tay gần như đồng thời khiến cả Tần vương lẫn Dực vương Độc Cô Tuyệt mất mạng, diệt toàn bộ nhân vật nòng cốt của nước Tần. Thật sự khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. Sự tàn nhẫn ẩn sau nụ cười, sự quyết đoán dưới tầng nho nhã, nhìn người, vạn phần không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.
“Ồ, Tề thái tử cũng đến ư.” Thiết Báo đang đứng giữa đại điện nhìn thấy vậy, thong thả đi về phía Tề thái tử nhíu mày cười nói.
Tề thái tử đứng ở giữa đại điện, nét mặt vô cùng khiêm tốn, khẽ cười: “Ngày đại thọ của Tần vương, đương nhiên là phải đến rồi.”
Dứt lời quay đầu nhìn Độc Cô Hành đang ngồi trên cao, mỉm cười nói: “Tới muộn một chút, thất lễ, thất lễ.” Vừa nói vừa áy náy xin lỗi với Độc Cô Hành rồi lại quay sang Độc Cô Tuyệt, lời nói thái độ bình tĩnh mà hợp lễ với thân phận của hai người, vừa khiêm tốn lại giữ lễ. Bình thản đến mức giống như chuyện mới cách đây không lâu y định giết hai người đối diện này căn bản không hề tồn tại.
Vào thời điểm nhạy cảm như thế, tên này không đợi ở nước Tề của y, lại tự mình đi sứ sang nước Tần, không biết có phải là kẻ tài cao thì gan cũng lớn hay là vốn chẳng hề biết sợ hãi là gì. Chẳng lẽ thật sự không sợ ư? Vân Khinh nhìn lướt qua một Tề thái tử ôn hòa nhã nhặn ấy, rồi lại đảo mắt nhìn Độc Cô Hành.
“Thái tử đích thân đến, là niềm vinh hạnh của quả nhân, không cần đa lễ.” Độc Cô Hành trầm giọng cười. Lời nói thốt ra hết sức thản nhiên, vẻ mặt rất nhã nhặn, hòa khí, không có biểu hiện gì khác.
Không có bằng chứng xác thực nào để chứng minh Tề thái tử ra tay sát hại y. Bây giờ gã đó lại đến tận nơi chúc mừng thế này, ngược lại y càng phải giữ bình tĩnh. Cho dù có muốn làm gì thì cũng không thể làm ở nơi này, nếu xảy ra chuyện gì ở đây thì cũng e là khó mà lật ngược tình thế được.
“Tần vương khách khí rồi.”
Vân Khinh nhìn tình cảnh thế này, rõ ràng thấy hai người kia đều hận đến mức không thể giết chết đối phương ngay lập tức. Nhưng ngoài mặt lại ôn hòa như thế, thoạt nhìn qua giống như bạn bè tình cảm rất sâu sắc. Thật là dối trá. Cô lập tức hạ mi mắt xuống, không thèm để ý tới phía trong đại điện nữa, những việc thế này cô không thích.
Mà trong khoảnh khắc ngay tại lúc Vân Khinh hạ mi mắt xuống, thì ánh mắt của Tề thái tử bất ngờ lại nhìn về phía cô.
Ngay lúc Tề Chi Khiêm tiến vào đại điện đã trông thấy Vân Khinh ngồi ở bên cạnh Dực vương Độc Cô Tuyệt. Bên cạnh Độc Cô Tuyệt có một cô gái, điều này y đã biết từ lâu, có điều thật sự không ngờ lại là Đinh Đinh, là Đinh Đinh mà y đã tìm kiếm rất nhiều năm qua. Nếu không phải do Đinh Phi Danh ẩn núp thất bại, âm thầm trở về bẩm báo cho y biết, y sẽ còn phải lặn lội tìm kiếm trong biển người không biết bao lâu nữa.
Thảo nào tìm kiếm bao nhiêu năm vậy rồi mà vẫn không tìm được, hóa ra cô ở nước Tần, ở bên cạnh Dực vương Độc Cô Tuyệt, ở bên cạnh người nổi danh lưu truyền khắp bảy nước. Không thể ngờ Vân Khinh lại chính là Đinh Đinh – người con gái bé nhỏ năm nào, mang theo cả thương tật lẫn tổn thương cực cùng mà biến mất.
Luôn chỉ chăm chăm tìm kiếm tất cả nhưng nơi bình thường dân dã, luôn chỉ tìm kiếm những người tay phải bị tàn tật, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến một Đinh Đinh điềm đạm đáng yêu ngày nào lại có thể vang danh khắp bốn nước như vậy (*), nhưng không phải nổi danh ở nước Tề, mà là – nước Tần.
* Bốn nước ở đây là Tần, Tề, Sở, Yến. Còn Hàn, Triệu và Ngụy hầu như không được biết. Vì đây là ba nước nhỏ, mà tin tức về Vân khinh Độc Cô Tuyệt bưng bít khá kín. Và điều đó sẽ dẫn đến bất ngờ sau này ^^.
Cho nên, lần này y vội vàng đích thân tới lễ mừng thọ của Tần vương, tự mình dẫn xác đứng mũi chịu sào ở nơi đầu sóng ngọn gió thế này. Để tránh nước Tần báo thù, đáng ra vào thời điểm như này y phải ở yên trong nước Tề mới phải. Có điều y không nhịn nổi, quả thật không nhịn được, muốn gặp bóng dáng kia ngay lập tức, muốn gặp lại người đã lưu trú trong lòng y bao nhiêu năm qua đó. Cho nên y đến đây, y mang theo người nên đến cùng đến, để mang bằng được báu vật của Tề quốc y về.
Khí chất lạnh nhạt thờ ơ, cho dù mắt còn chưa nhìn thấy tướng mạo dung nhan ra sao, nhưng khí chất kia đã khiến người ta nghẹt thở, lấn át cả nét hoa lệ của cái cung điện phù phiếm này. Nhẹ nhàng không tranh đoạt với đời, giống như một cái đầm nước trong veo ở giữa vũng bùn đục ngầu, cực kỳ nổi bật bắt mắt.
Tề Chi Khiêm tấm tắc thầm khen, đưa mắt nhìn chăm chú. Đôi môi đỏ mọng, sóng mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần, rèm mắt đang rũ xuống, giữa cái trán kia là một đóa hoa anh đào nở rộ, không có điểm nào không phải là Đinh Đinh trong lòng, không có điểm nào không phải là Đinh Đinh trong tưởng tượng của y. Hình dáng khi trưởng thành của Đinh Đinh, so với trước đây khi mới trổ mã lại càng trở nên xinh đẹp hơn gấp vạn phần.
Vân Khinh cảm nhận được luồng mắt chăm chú nóng bỏng đó, chậm rãi ngước đôi mắt đen nhìn thoáng qua Tề thái tử đối diện vốn đang nhìn cô. Không thèm để ý tới vẻ phức tạp ẩn trong đáy mắt kia, ánh mắt ấy có chút ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng, nhưng cũng hàm chứa sự ảo não hối tiếc. Vân Khinh thản nhiên liếc mắt quét qua Tề Chi Khiêm một cái, vẻ mặt không thèm dao động dù chỉ một chút, vẫn nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống như trước, không thèm nhìn nữa.
Tề Chi Khiêm thấy Vân Khinh lạnh lùng khẽ quét mắt qua y rồi thôi. Không buồn, không vui, không xúc động, một chút thần sắc dao động cũng không hề có. Hiển nhiên xem y như một người xa lạ, một người lạ trong cả ngàn người lạ đi lướt qua cô, không có gì khác biệt hơn ngoài một người dưng nước lã. Trong lòng không khỏi đau đớn.
Trên đại điện, trong giây phút Vân Khinh bị Tề thái tử ngang nhiên nhìn chăm chú như vậy, bầu không khí chợt trở nên im lặng đến kỳ cục.
Độc Cô Tuyệt ngồi ở bên cạnh Vân Khinh thấy vậy mặt nặng hơn đeo chì, sát khí lạnh băng tỏa ra, vừa bá đạo quàng tay ôm eo Vân Khinh, vừa trừng hai tròng mắt hết sức ngoan độc nhìn Tề thái tử, giọng nói chứa đầy sự cảnh cáo : “Tề thái tử, có ý kiến gì với Vương phi của bổn vương ư? “
Tề Chi Khiêm nghe thấy tiếng của Độc Cô Tuyệt vang lên, hoàn hồn liếc mắt nhìn qua Độc Cô Tuyệt, nghe thấy ngữ điệu của câu hỏi đậm đặc hàm ý thông báo chủ quyền của hắn, không khỏi ho khan một tiếng. Ngay lập tức giấu đi vẻ dao động của mình.
Đinh Đinh mà y muốn đưa về lại cũng chính là Vân Khinh. Nếu muốn quang minh chính đại cứng rắn mang Vân Khinh về, phỏng chừng là không có khả năng. Độc Cô Tuyệt vẫn đưa Vân Khinh lên đại điện mặc dù đã nghe Vân Khinh kể lại thân phận. Nước Tần trọng dụng người tài chứ không để ý xuất thân, điểm khác biệt này, các nước khác so với nước Tần còn kém xa. Nếu bây giờ y vạch trần thân phận thật của Vân Khinh, có lẽ sẽ ngược lại càng không thể mang đi. Vừa quyết định trong đầu xong, lập tức mặt mày bình thản, lại bắt đầu ung dung mỉm cười.
Liếc mắt nhìn Vân Khinh một cái nữa rồi nói: “Hóa ra là Dực vương phi, bản thái tử chỉ là thấy dung mạo cao quý của vương phi rất giống với người quen trước đây của bản thái tử, bởi vậy mới nhìn thôi mà.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy lời này của Tề thái tử, biết rằng Tề Chi Khiêm đã nhận ra Vân Khinh, nhiều năm không gặp như vậy mà lại có thể nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, bảo hắn an tâm làm sao được, giận quá đi mất.
Có điều Tề Chi Khiêm nói chuyện khách sáo như thế, không thể mượn được cớ để nổi bão, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, cả người tỏa ra sự lãnh khốc, thốt lên: “Nhưng cũng đừng nên nhận bừa.”
Tề Chi Khiêm nghe vậy liếc nhìn qua Độc Cô Tuyệt, thấy toàn thân hắn đến cả hơi thở cũng lạnh lùng, y khẽ mỉm cười nhìn nhìn Vân Khinh không nói gì.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy nháy mắt sắc mặt đen thui, cũng may hắn đeo mặt nạ nên không ai thấy biểu cảm sau mặt nạ của hắn, nhưng vẫn cảm nhận được hơi thở chứa đầy sát khí và sự lạnh lẽo đang tràn ngập khắp đại điện.
Vân Khinh cảm nhận được sát khí của Độc Cô Tuyệt, cũng không biết người này lại đang tức giận cái gì, sao mà đột nhiên lại tức giận thế không biết, không hiểu ra sao nữa. Có điều cô không thích Độc Cô Tuyệt tức giận. Lập tức đưa tay đặt lên tay Độc Cô Tuyệt đang vòng qua eo cô, khẽ bóp nhẹ tay Độc Cô Tuyệt, ánh mắt vô cùng dịu dàng. Ngay lập tức đã có thể khiến Độc Cô Tuyệt bớt giận, sát khí lạnh lẽo giảm bớt phần nào.
Độc Cô Tuyệt nắm chặt tay Vân Khinh, lạnh lùng nhìn thoáng qua Tề Chi Khiêm.
“Không biết Tề thái tử lần này đến chúc mừng đại thọ Tần vương đã chuẩn bị lễ vật gì?” Giữa đại điện yên tĩnh, Thiết Báo đứng ở giữa đại điện, đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tề thái tử nghe vậy xoay người liếc nhìn Thiết Báo, mỉm cười nói: “Lễ vật chỉ là hình thức, sao so được với tình ý sâu nặng, mong Tần vương sẽ không trách Đại Tề ta dâng lễ nhỏ mọn.”
Vừa nói vừa ra hiệu cho người đi theo phía sau bước lên, trình lên một gốc cây bằng ngọc trắng Bát Bảo, tám con tuấn mã cao hai thước, dài ba thước điêu khắc hoàn toàn bằng ngọc thạch, tất cả đều trông rất sinh động. Nói là lễ mọn, nhưng mà so với nước Yến, nước Triệu thì lại có phần lớn hơn.
“Tề thái tử nói rất đúng, quả nhân há lại coi trọng những thứ vật chất tầm thường đó sao, người đâu, ban ghế ngồi.” Độc Cô Hành thấy vậy phất phất tay, vẻ mặt uy nghiêm, oai phong.
Tề Chi Khiêm quay đầu nhìn thoáng qua Thiết Báo, vô cùng hứng thú nói: “Nhìn uy thế của Thiết tướng quân thế này, Sở Vương chắc hẳn chuẩn bị lễ quý, bản thái tử cũng muốn được mở rộng tầm mắt.” Dứt lời, xoay người đi tới vị trí khách mời thứ nhất bên tay phải Độc Cô Hành ngồi xuống, vừa vặn đối mặt với Độc Cô Tuyệt đang ở vị trí thứ nhất bên tay trái.
Thiết Báo thấy Tề Chi Khiêm tặng cơ hội ình, không khỏi nhíu mày nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt nói: “Đã lâu như vậy, Tần vương còn không nhận lễ vật của Đại Sở chúng ta, có phải ghét bỏ Đại Sở ta hay không.”
Trong lời nói mang theo khí thế ép buộc người khác, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, nhưng ngược lại khiến cho người ta cảm thấy thái độ khinh thường trong đó.
Độc Cô Hành lập tức âm thầm nhíu mày, nhìn về phía Độc Cô Tuyệt.
Độc Cô Tuyệt không nói gì, chỉ thong thả buông tay Vân Khinh ra đứng lên.
Thiết Báo vừa thấy vậy, lập tức cười cười lùi lại mấy bước: “Dực vương muốn ra tay ư, mời.”
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng liếc qua Thiết Báo, đi xung quanh cái thùng to kia, vẻ mặt ung dung, thản nhiên phóng khoáng lượn một vòng. Thiết Báo rất mưu mô, bên trong thùng gỗ này tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt đi ra phía trước, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.
Thùng gỗ kỳ lân to như vậy, hoàn toàn không có khe hở nào cả, không giống như một khối gỗ kỳ lân được điêu khắc gắn trên mặt thùng, cũng không như là một cái thùng được con người gọt đẽo mà thành, mà giống như một bức tượng thật lớn được tạc thành nguyên bản trên chính cây kỳ lân kia, vậy thì mở ra kiểu gì?
Tay đặt trên đỉnh thùng gỗ kỳ lân, Độc Cô Tuyệt hơi cau mày, sờ vào thấy lạnh như băng, trong nó tản ra một luồng khí vừa khô vừa lạnh. Cây cối gì mà lại tản ra khí như vậy? Độc Cô Tuyệt còn chưa nghĩ ra nguyên do, bàn tay trượt tới vị trí giữa thùng gỗ kỳ lân, lại cảm nhận ngay được một luồng sinh khí ấm áp như ánh mặt trời, Độc Cô Tuyệt nhất thời ngẩn ra.
Thể chất giống nhau, cùng làm từ một thân cây, làm sao có thể một bên như chết héo khô cong, còn một bên lại sinh khí dạt dào sự sống? Độc Cô Tuyệt dừng bước lại, bình tĩnh chăm chú nhìn vào thùng gỗ trông rất bình thường này.
“Sao thế, đến Dực vương cũng mở không được à?” Thiết Báo đứng ở một bên, mỉm cười hỏi.
“Sở Vân.” Độc Cô Tuyệt không để ý tới Thiết Báo, lạnh lùng gọi Sở Vân một tiếng, Sở Vân cũng là quan hàm đại phu, đương nhiên có thể vào chính điện, Sở Vân vốn dĩ đã tiến vào nhưng vẫn đứng phía sau Độc Cô Tuyệt im lặng không nói gì.
Thấy Độc Cô Tuyệt đột nhiên gọi, không khỏi nhíu mày, bước nhanh tới.
“Cây nửa héo nửa tươi, đó là loại cây gì?” Độc Cô Tuyệt vuốt phần giữa của thùng gỗ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sở Vân.
Sở Vân ngẩn người, lập tức đưa tay về phía Độc Cô Tuyệt đang xem xét, vừa sờ vào vẻ mặt lập tức chấn động, ánh sáng trong mắt không ngừng biến hóa, cúi đầu im lặng suy nghĩ.
Nửa tươi nửa héo, tất cả mọi người trong đại điện vừa nghe đều ngạc nhiên, lời này là ý gì? Vốn dĩ phần cắt của cây thì phải khô héo chứ.
Chỉ có đáy mắt Tề Chi Khiêm chợt lóe sáng, hơi kinh ngạc, đưa mắt nhìn thùng gỗ lớn trong đại điện kia.
“Phương Tây có một loại cây mang tên Bà Sa song thụ (*), là loại cây có hai trạng thái trái ngược nhau cùng sinh cùng sống, một bên khô héo một bên tốt tươi. Bà Sa song thụ, cùng sinh cùng sống, đây chính là loài cây trong truyền thuyết. Thùng gỗ này không phải gỗ kỳ lân xuất xứ tại nước Sở, mà chính là Bà Sa song thụ.” Trầm tư suy nghĩ một lát, Sở Vân ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt nói.
*Bà Sa có nghĩa là xum xuê, lòa xòa che phủ. Song thụ là cây đôi. Có lẽ đây là một loại cây do Chu Ngọc hư cấu nên.
Bà Sa song thụ! Tất cả những người trong đại điện phút chốc đều chấn động, loại cây thần trong truyền thuyết.
“Lâu nay đã nghe thấy bên cạnh Dực vương có một người túc trí đa mưu, đọc qua rất nhiều sách vở, việc trong thiên hạ không có gì là không biết, hôm nay được gặp, nghe tiếng không bằng gặp mặt.”
Trong không gian yên tĩnh, Tề Chi Khiêm vỗ nhẹ hai tay, nhìn Sở Vân gật đầu tán dương. Sở Vân nghe vậy nhìn thoáng qua Tề Chi Khiêm, Tề thái tử mưu tính thiên hạ, cực kỳ thông thái hiểu biết, chỉ vừa nghe mấy chữ cây nửa tươi nửa héo, đã ngay lập tức đoán ra thứ trước mắt này là thứ gì, thật sự là không thể khinh thường được.
Độc Cô Tuyệt không để ý tới Tề Chi Khiêm, trầm giọng quát: “Mang rượu đến.”
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, lập tức có người mang rượu tới. Độc Cô Tuyệt không nói thêm lời nào, nhấc bầu rượu vừa mang tới đổ dọc theo thùng gỗ kia, trong nháy mắt, chỉ thấy rượu hoàn toàn thấm dần vào trong thùng Bà Sa song thụ, ngay sau đó có tiếng xèo xèo vang lên, trên mặt thùng gỗ lớn kia, ở giữa thân cây bắt đầu mở ra từng chút từng chút một.
Lúc này Độc Cô Tuyệt và Sở Vân cùng lùi lại hai bước, âm thầm đề phòng.
“Thật không ngờ được Bà Sa song thụ thế mà lại có ở nước Sở.” Tề Chi Khiêm nhìn thùng gỗ lớn trước mắt đang mở ra, bình tĩnh nói.
“Điều bất ngờ còn rất nhiều, Tề thái tử điện hạ ạ.” Thiết Báo mỉm cười nhìn Tề Chi Khiêm nói.
Tề Chi Khiêm nghe vậy gật gật đầu, không nói gì. Bà Sa song thụ này tuy rằng không giống trong truyền thuyết là cây thần gì đó, nhưng cũng vẫn là vật báu hiếm có, nhân sâm ngàn năm, chu quả vạn năm cũng không sánh được với loại cây này.
Thùng gỗ dần dần hé ra, cùng với thân gỗ nứt ra là một mùi thơm nồng đậm bắt đầu lan tỏa, ngửi thấy như thấm vào ruột gan, làm tinh thần người ta phấn chấn, giống như giữa tiết trời vô cùng khô nóng gặp được dòng suối mát trong, vô cùng sạch sẽ, mát mẻ.
“Thơm quá, cái gì vậy?” Lâm Thượng đại phu của nước Yến hít sâu một hơi, kinh ngạc nói.
“Dễ chịu quá……”
“Là cái gì vậy?”
Gần như là đồng thời, mọi người trong đại điện đều kêu lên khe khẽ, cố gắng đoán xem bên trong thùng gỗ lớn kia rốt cuộc có cái gì.
Vân Khinh ngồi ở vị trí phía trên cao nhìn Độc Cô Tuyệt, thấy thùng gỗ mở ra cũng không có cơ quan ám tiễn gì đó đồng loạt bắn ra, cảm thấy hơi thả lỏng. Nhưng không ngờ còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn thì Điêu nhi vẫn đang ngủ ở trong tay áo, đột nhiên lục đục thức dậy, chui từ tay áo Vân Khinh ra.
Vân Khinh cúi đầu nhìn Điêu nhi, chỉ thấy Điêu nhi hếch hếch cái đầu nhỏ, chóp mũi nho nhỏ động đậy, khoái trá vui sướng hít lấy hít để không khí, thần thái có vẻ rất hưởng thụ.
Trong lòng Vân Khinh lập tức căng thẳng , Điêu nhi thích nhất là độc, lúc này rất sung sướng hít lấy hít để, lẽ nào trong không khí này có độc.
“Tuyệt.” Vân Khinh bất ngờ gọi một tiếng. Độc Cô Tuyệt nghe Vân Khinh nhỏ giọng gọi hắn, không khỏi quay đầu nhìn lại, vừa thấy bộ dáng Điêu nhi trong tay Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nhất thời biến sắc, đặc tính của Điêu nhi hắn hiểu rất rõ, lập tức lắc mình một cái, nháy mắt xuất hiện ở trước người Thiết Báo, năm ngón tay đưa ra, túm cổ Thiết Báo, lạnh giọng quát: “Thật to gan, ngươi dám hạ độc.”
Độc Cô Tuyệt vừa nói dứt lời, sắc mặt mọi người trên đại điện đồng loạt biến đổi, một đám người vừa sợ vừa giận dữ trừng mắt nhìn Thiết Báo, vẻ mặt kia như thể muốn đem y ăn tươi nuốt sống. Sắc mặt Độc Cô Hành cũng trầm xuống, rất nhanh lấy tay bịt miệng mũi.
Thiết Báo thấy vậy sắc mặt cũng không hề có chút e ngại nào, nhìn Độc Cô Tuyệt sát khí dày đặc ở trước mặt, cười ha ha nói: “Dực vương thật đúng là nhạy cảm, có điều ngoại thần như ta nếu là thay đại vương ta tiến đến dâng lễ vật, Dực vương cho rằng ta sẽ công khai hạ độc sao?”
Lời nói này có lý, Sở Hình Thiên và Thiết Báo cho dù có ngàn vạn lần điên cuồng cũng không dám công khai đối địch, bởi vì nước Sở bây giờ sắp có đại biến, không thể liều mạng với nước Tần được.
Độc Cô Tuyệt vừa nghe liền nhíu mày, nhưng không buông tay đang túm chặt cổ Thiết Báo, tuy rằng hắn cảm thấy không có độc, nhưng cảm giác của Điêu nhi tuyệt đối sẽ không sai.
Thiết Báo thấy vậy cũng không né tránh, cười nhìn Độc Cô Tuyệt, liếc mắt ý bảo Độc Cô Tuyệt đi tới chỗ thùng gỗ lớn mà nhìn xem.
Lúc này thùng gỗ đã gần như mở hẳn ra, có thể hoàn toàn thấy rõ cây cối trong thùng gỗ đó, trong đó có một gốc hoa nhỏ, trên thân cây nở rộ hai đóa hoa lớn nhỏ hai màu, một đóa xanh lam, một đóa tím sẫm (*). Rễ cây, thân cây dính chặt vào thân Bà Sa song thụ, toàn bộ phía bên dưới là một mảng đen thui, giống như một thứ chất lỏng gì đó, nhìn qua có vẻ dính dính mềm mềm.
* Màu xanh biểu thị cho sự sống, hòa bình. Màu tím biểu thị cho sự diệt vong.
“Ngày đại thọ của Tần vương, tân vương Đại Sở mới đăng cơ, vì mối giao hảo của hai nước, đặc biệt dâng tặng kịch độc của Đại Sở, với hoa song sinh là nguyên liệu để chế tạo Bích Lạc Phú, để bày tỏ tấm lòng thành của mình.” Thiết Báo nhìn lướt qua Độc Cô Tuyệt, rồi lại nhìn Độc Cô Hành nghiêm mặt đang ở trên cao kia nói.
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt các quần thần trong đại điện lại thay đổi thêm lần nữa, một đám người khi nãy lén lút bịt miệng mũi, giờ lại buông tay ra, đưa mắt nhìn nhau, không biết nói cái gì cho phải. Bích Lạc Phú vốn là bí độc của hoàng gia nước Sở, trong thiên hạ cũng chỉ có nước Sở biết cách pha chế, hôm nay lại đem Bích Lạc Phú này đưa đến tặng cho nước Tần, không thể nói là không quý trọng, nhưng mà……
Không biết là ý gì nhưng vua tôi triều thần của nước Tần, không một người nào cho rằng nước Sở đang hết sức chân thành muốn hai nước có mối giao tình tốt đẹp.
Độc Cô Hành ngồi trên cao nghe vậy nhíu mày, nhìn hoa song sinh trong Bà Sa song thụ trước mặt không nói gì, trong mắt hiện lên một tia sáng. Bích Lạc Phú là kịch độc át chủ bài của nước Sở, khiến cho sáu nước khác nghe tin đã sợ mất mật, đương nhiên nước Tần của y cũng không thể tránh khỏi, mà giờ Sở Hình Thiên lại đột nhiên đưa nguyên liệu tới, mặc kệ là xuất phát từ ý đồ xảo trá gì, thứ này nếu đã đến đây, thì nhất định phải ở lại nước Tần của y.
Thiết Báo thấy vậy cười nhẹ, nhìn Độc Cô Tuyệt. Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng, buông tay ra. Bích Lạc Phú là kịch độc đệ nhất thiên hạ, hoa song sinh này đương nhiên cũng có độ. Thiết Báo nói có vẻ rất bình thản, lấy lời nói đó khống chế hắn, ngược lại khiến hắn không thể ra tay. Người khác đưa tới là độc dược để hạ độc, nhưng độc kẻ này mang đến đây lại là loại độc trong tự nhiên.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi hơi hơi nhíu mày. Mùi hương nồng đậm cùng với đóa hoa vừa lộ ra ngoài không khí bắt đầu càng tỏa ra hương thơm ngọt ngào, toàn bộ đại điện được bao phủ trong mùi ngọt ngào nồng đậm.
“Hoa song sinh, Sở Vương bên trọng bên khinh nha.” Một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Tề Chi Khiêm đứng dậy, vừa đi về phía cặp hoa song sinh kia, vừa cười nhìn Thiết Báo.
Thiết Báo nghe vậy cười nhạt: “Không phải ngày đại thọ của Tề vương còn chưa tới sao.”
Tề Chi Khiêm nghe vậy cười cười, đi tới phía trước hoa song sinh cẩn thận quan sát. Tay áo bào phất qua làm bộ hít hít thật sâu, rồi nói: “Thơm quá, nhưng không phải là cho Đại Tề ta, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể nghiên cứu kỹ càng được rồi.”
Phất tay áo bào, khóe miệng cười cười xoay người. Không ngờ tay lại va vào bầu rượu Độc Cô Tuyệt đặt ở một bên, trong nháy mắt bầu rượu đổ ụp xuống, toàn bộ rượu còn thừa bên trong đổ thẳng xuống cây hoa song sinh kia, trên thân cây lập tức xuất hiện thứ gì đó màu đen, nước không giống nước, gỗ không giống gỗ.
“Á, đây……” Tề Chi Khiêm đứng khựng lại, mặt ngập tràn vẻ áy náy. “Không sao, cũng không ảnh hưởng gì nhỉ.”
Thiết Báo thấy vậy cười cười, không thèm để ý.
“Vậy là tốt rồi.” Tề Chi Khiêm thấy vậy cười rất thoải mái, vòng qua Độc Cô Tuyệt tiến về chỗ ngồi của mình.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy sắc mặt trầm trầm, có điều Bích Lạc Phú không sợ rượu, cũng sẽ không phát sinh ra tác dụng đáng e ngại gì.
Nghiêng người vòng qua Độc Cô Tuyệt, vừa vặn đối diện ánh mắt Vân Khinh đang nhìn về phía Độc Cô Tuyệt, Tề Chi Khiêm thấy vậy hơi mỉm cười với Vân Khinh, không dễ nhận ra miệng y đang mấp máy, xoay người rất tự nhiên đi trở về ngồi xuống.
Vân Khinh thấy vậy hơi ngẩn người, nếu cô không nhìn lầm thì câu mấp máy vừa rồi là Tề Chi Khiêm nói với cô đừng ngửi. Mùi hoa trong khoảnh khắc càng tỏa ra nồng nặc. Sắc mặt Vân Khinh khẽ biến, Tề Chi Khiêm đã động thủ. Cô vội quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, đang định nói chuyện với hắn.
“A, a.” Trong đại điện lúc này đột nhiên truyền đến tiếng kêu la, gào rú, một lễ bộ đại phu trẻ tuổi nhất, đột nhiên ôm ngực không ngừng thở hổn hển, hai mắt dần dần chuyển sang màu đỏ.
“Á……” Ngay sau đó một người trẻ tuổi khác ngồi ở trong góc, hai tay ấn vào thái dương, cũng bắt đầu không ngừng thở dốc.
“Sao lại thế này?” Sắc mặt Độc Cô Tuyệt trầm xuống, liếc mắt nhìn chằm chằm vào Thiết Báo.
Sắc mặt Thiết Báo vẫn không có gì biến đổi, thấy chuyện như vậy, giống như chợt nhớ ra nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, hoa song sinh này chính là nguyên liệu chủ yếu của Bích Lạc Phú, hạt giống hoa đã nảy mầm và được gieo trồng bên trong Bà Sa song thụ. Bởi vì bản thân Bà Sa song thụ đã là sự kết hợp hai trạng thái vừa khô héo lại vừa tươi tốt, nên bên trong hoa đương nhiên ẩn chứa độc tố, độc của chính hoa song sinh phối hợp với chất lỏng bên trong Bà Sa song thụ và đặc tính tươi héo của Bà Sa, độc tỏa ra càng thuần túy tinh khiết, đồng thời cũng âm thầm phát tán ra mà con người không hề hay biết. Sở Vương ta hết sức chân thành, đặc biệt đưa tới cây đã dày công trồng hai mươi năm, hoa song sinh chưa từng bị ai động tay động chân qua, hiệu quả này là dĩ nhiên rồi.”
Độc Cô Tuyệt nghe đến đó, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Bích Lạc Phú có thể làm cho không khí nhiễm độc, nguyên liệu chính này của Bích Lạc Phú đã hình thành những hai mươi năm, tất nhiên là kịch độc trong kịch độc, chết tiệt.
“Người đâu, mang ra ngoài.” Độc Cô Hành cũng hiểu ra vấn đề, vội vàng cao giọng quát.
“Rõ.” Thị vệ ngoài đại điện bước nhanh vào. Thiết Báo thấy vậy lui về phía sau mấy bước, cũng không ngăn cản. Bích Lạc Phú rất độc, bọn thị vệ cũng biết thứ này rất lợi hại, không dám dùng tay, bốn người đồng loạt lấy đao kiếm chọn nơi đáy thùng chưa bị hư tổn gì, cùng nhau nâng đi.
Đao kiếm mới đâm vào đáy thùng gỗ, sắc mặt Độc Cô Tuyệt đột nhiên trầm xuống, thân mình chuyển động, hai chân đá văng bốn thị vệ đang cúi người lấy kiếm khiêng thùng gỗ ra ngoài. Cùng với lúc với âm thanh bốp bốp đá văng bốn người kia ra, ngay lập tức bốn thanh kiếm gần như cùng lúc dính chất đen đen, tan chảy thành nước màu đen tuyền. Người trong đại điện vừa thấy vậy, trong nháy mắt sắc mặt không khỏi tái nhợt, thứ này…
“Bích Lạc Phú ăn mòn rất mạnh, hoa song sinh này tất nhiên là càng mạnh.” Độc Cô Hành sắc mặt không chút thay đổi nhìn Thiết Báo trầm giọng nói.
“Tần vương anh minh.” Thiết Báo mỉm cười cực kỳ lễ độ.
“A……” Lời nói của Thiết Báo còn chưa dứt, chợt một viên quan trẻ tuổi trước mặt thở dồn thở dập, hai mắt đỏ lên, đột nhiên hung dữ rống lên một tiếng, vung một quyền liền đánh sang phía triều thần bên cạnh. Người kia ngày thường hào hoa phong nhã, thư sinh không biết đao kiếm là gì, đột nhiên vung quyền đánh ra uy lực nhanh như gió, cực kỳ tàn nhẫn, giống như nổi cơn điên, cứ thế mà đánh loạn xạ không còn phân biệt được gì nữa.
“Á……”
“Grưừ……”
Mở đầu như vậy, trong nháy mắt vài quan văn nữa đều nối gót, hét lên, mắt đỏ ngầu, không còn chút tỉnh táo nào lao thẳng vào người bên cạnh tung nắm đấm, đá, cắn, xé, tung hết mọi chiêu thức tàn nhẫn nhất có thể.
Vân Khinh vừa thấy vậy không khỏi nắm thật chặt tay, ngày đó tại núi Phỉ Thúy, Bích Lạc Phú phát ra mùi hương này trong không khí, tại đó không gian rộng lớn mà không khí còn mang độc. Hoa song sinh này chính là nguyên liệu, như vậy lại càng nồng nặc, độc tính bên trong khẳng định càng mạnh, không gian trong chính điện lại có giới hạn, thảo nào……
Lợi hại như vậy, nhưng vì sao cô không cảm thấy gì? Hơi thở càng ngày càng dồn dập, đám quần thần sắc mặt đều bắt đầu đỏ lên, bắt đầu thở dốc. Văn thần nổi điên còn có võ tướng, nếu như võ tướng cũng nổi điên lên, thì độc tính phải nói là quá cao rồi.
Độc Cô Tuyệt nắm chặt tay, trầm giọng quát: “Tất cả lui ra ngoài.”
“A…… A……”
Chỉ trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt vừa dứt lời, đám quần thần trong chính điện bắt đầu đồng loạt điên cuồng, một số võ tướng hai mắt đỏ ngầu, thần trí không còn tỉnh táo nữa, mặc kệ tất cả, từ không có mục tiêu rõ ràng lúc đầu chuyển thành gào thét lao tới Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành. Trong khoảnh khắc, đại điện là một khung cảnh hỗn loạn và điên cuồng.