“Thế nào?” Bước tới gần đống lửa , Độc Cô Tuyệt trầm giọng hỏi.
“Một trăm ba mươi bảy người chết, năm mươi sáu người thương nặng, bảy mươi bị thương nhẹ.” Mặc Ngân lập tức trả lời, qua trận chiến này, ba trăm thiết kỵ người chết người bị thương, tổn thất nghiêm trọng, số này vốn là tinh nhuệ nhất trong số quân tinh nhuệ.
Độc Cô Tuyệt mặt không chút thay đổi không biết suy nghĩ cái gì, chỉ lãnh đạm bình tĩnh nói. “Đưa tất cả về, trọng thể an táng.”
“Rõ.” Hơn một trăm thiết kỵ còn lại ngay lập tức cao giọng trả lời, có thể mang thi thể về hậu táng là vinh dự chỉ có cấp bậc tướng quân bỏ mình nơi chiến trường mới có, Dực vương quả thật không thể tốt hơn với họ.
“Vương gia, nơi này xử lý như thế nào?” Sở Vân vừa cởi quần áo của mình đưa cho Độc Cô Tuyệt phủ thêm vừa hỏi.
Độc Cô Tuyệt nhìn lướt qua mặt đất đầy những phần còn lại của chân tay đã bị cụt, lạnh lùng cười, trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn. “Cắt toàn bộ thủ cấp, để ta gửi về cho Sở Hình Thiên, bản vương muốn tặng hắn một món quà lớn.”
“Thuộc hạ đã hiểu.” Sở Vân lập tức nhận lệnh, anh ta nhanh chóng hiểu rõ việc phải làm. Họ phải chịu một tổn thất lớn đến thế do Sở thái tử gây ra, sao chỉ đơn giản là gửi trả thủ cấp cho xong việc như thế.
Nhanh chóng phân phó công việc xong, Độc Cô Tuyệt nhìn Giá Hiên Nghị lạnh lùng nói:“Hôm nay, bản vương tha cho ngươi một mạng trở về, những gì ngươi đã chứng kiến, bản vương hy vọng sẽ không lan truyền ra ngoài. Nếu để bản vương biết chỉ cần có nửa câu truyền ra, đó sẽ là ngày Yến quốc của ngươi mất nước.”
Trấn an cảm xúc của dã thú đang kích động và chỉ huy dã thú công kích, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, sự khác biệt này ai nấy đều biết rõ. Vân Khinh là của hắn, việc chinh chiến, chém giết chỉ cần có hắn là đủ, hắn muốn người con gái trong lòng hắn được sống thật hạnh phúc. Ai dám để lộ năng lực đặc biệt của Vân Khinh, hắn nhất quyết không để yên.
Giá Hiên Nghị cau mày không nói gì, anh ta đã hiểu ý của Độc Cô Tuyệt. Giờ nếu muốn giết anh ta chỉ cần một câu nói của Độc Cô Tuyệt là đủ, một mình anh ta sao có thể ngăn cản được. Hôm nay Độc Cô Tuyệt tha cho anh ta một mạng, coi như anh ta nợ hắn một lần, món nợ này sau này ắt sẽ phải trả.
Không chờ Giá Hiên Nghị đưa ra câu trả lời, Độc Cô Tuyệt đã ôm Vân Khinh xoay người đi sang một bên. Bạch Hổ vương đã triệu tập đàn ngựa hoang tới. Không cần Giá Hiên Nghị trả lời bởi kẻ này làm sao dám phản đối chứ.
“Chỉ cần Dực vương không tấn công Yến quốc chúng tôi, Giá Hiên Nghị ắt sẽ báo đáp món nợ này.” Ngoại trừ việc này, mọi việc khác sao cũng được.
Độc Cô Tuyệt nghe Giá Hiên Nghị bày tỏ thái độ, hừ lạnh một tiếng ôm Vân Khinh xoay người lên ngựa.
Vân Khinh vẫn tựa vào trước ngực Độc Cô Tuyệt, không nói gì, nhưng ý tứ của Độc Cô Tuyệt cô đã hiểu, không khỏi nhìn sâu vào hai mắt hắn, tay vẫn nắm chặt tay hắn không rời.
“Đi, về nước.” Vung roi quất ngựa một cái, chú ngựa hoang tung bốn vó lao vụt mà đi.
Sau lưng họ, những thiết kỵ bị thương nhẹ ôm thi thể của đồng bạn đã hy sinh, đồng loạt lên ngựa, không nói bất cứ điều gì, im lặng đi theo Độc Cô Tuyệt, chỉ để lại ở đó một vài người để tiếp tục lo liệu những việc còn lại.
Vua hổ trắng nhìn thấy Vân Khinh rời đi đột nhiên gầm lên một tiếng rồi đi theo cô, không trở về về dãy núi Phỉ Thúy nữa.
Giá Hiên Nghị thấy Độc Cô Tuyệt thản nhiên bỏ mình lại, không hề để tâm đến anh ta nữa, tuy không khỏi nhíu mày nhưng cũng không chần chừ mà xoay người bước đi.
Đêm đã tàn, gió núi càng ngày càng sắc bén, từng hạt từng hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống nối tiếp nhau. Cơn mưa mùa hè là thế, chẳng hề báo trước đã đổ xuống rào rào.
Mưa dội trên mặt đất khiến bụi bặm bắn lên, mùi thơm ngát của bùn đất trong cơn mưa tràn ngập trong không khí, mưa càng lúc càng lớn.
Chất độc Bích Lạc Phú được Thiết Long cho Hoàng tuyền Thiết vệ rải khắp núi rừng bị mưa lớn dần dần pha loãng, thấm vào trong đất, màu đen từ từ phai nhạt.
Bích Lạc Phú là chất độc nguy hiểm nhất lừng danh trong thiên hạ nhưng cũng là loại độc cực dễ giải trừ, chỉ cần pha loãng là được. Dùng thật nhiều nước pha loãng ra, cũng giống như Hạc Đỉnh Hồng vậy, một ngụm là đủ chết người, nhưng pha loãng thành một dòng sông, một cái hồ thì sao còn tác dụng nữa.
Cơn mưa mùa hè nói đến là đến, nói dừng là dừng. Chẳng mấy chốc đã trời quang mây tạnh, những tia sáng chậm rãi lóe lên từ chân trời phía đằng Đông, phá tan màn đêm tăm tối báo hiệu trời sắp sáng.
Một ngày đi ngàn dặm, lòng muốn về nhà tựa như mũi tên, vun vút bay không có gì ngăn nổi.
Mấy ngày sau, tại Tần quốc trong Dực Vương phủ, Độc Cô Tuyệt ở trong phòng. Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm lụa mỏng manh chiếu vào, ánh lên sắc vàng trong cả căn phòng.
Độc Cô Tuyệt tựa vào đầu giường ngà voi, ngực để trần, cúi đầu nhìn Vân Khinh đang ở bên cạnh, khóe miệng hàm chứa ý cười thực vô cùng thỏa mãn. Bàn tay trắng nõn mềm nhẹ cực kỳ dịu dàng xoa xoa trên ngực hắn, ngón tay quết thuốc nhẹ nhàng thoa trên những miệng vết thương dày đặc. Ánh mắt chăm chú, hết sức dịu dàng bôi thuốc cho hắn. Kia ánh mắt chăm chú, kia hơi thở thanh nhã ôn hòa, làm ấy vết thương mà Độc Cô Tuyệt cảm thấy vốn chả phải là chuyện lớn gì, giờ cũng nên biến thành quan trọng.
“Có đau không?” Ba tiếng trầm khàn phát ra phá vỡ khung cảnh nhu tình. Vân Khinh thoáng chớp mắt ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, cô đang bôi thuốc cho hắn, câu này hẳn phải là cô nói mới đúng chứ.
Có điều chỉ cần nhìn nhau, Vân Khinh đã hiểu được ý Độc Cô Tuyệt, bèn khẽ mỉm cười lắc đầu nói. “Không đau.” Trở về đã gần được hai ngày, tuy rằng hôm đó gan bàn chân cô đau đớn là thế, nhưng mấy ngày đi trên đường có thuốc do đám Mặc Ngân mang theo, vết thương cũng đã sớm tốt hơn. Bị thương ngoài da, tuy rằng đau cũng không có gì nghiêm trọng, thế mà Độc Cô Tuyệt còn nhớ rõ như vậy.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy gật gật đầu, đột nhiên hắn thò tay ra, ôm lấy Vân Khinh đặt lên trên giường rồi xoay người ép xuống hôn cô. Thật sự là càng ngày càng thích ôm cô gái này, thân mật âu yếm với cô gái này.
Vân Khinh không khỏi tức giận khẽ cắn cắn đầu lưỡi Độc Cô Tuyệt, bàn tay trắng nõn rất nhẹ rất nhẹ ấn xuống lưng Độc Cô Tuyệt một cái.
Ui da, Độc Cô Tuyệt xuýt xoa một tiếng, chỗ đó đúng nơi da bị Bích Lạc Phú ăn mòn hiện giờ đang mọc da non nên đang rất ngứa và đau, vô cùng khó chịu. Thế mà chết tiệt thật Vân Khinh lại ấn một cái ngay đúng chỗ đó.
“Thương tích chưa lành, lộn xộn cái gì.” Lời nói nhẹ nhàng bay bổng cất lên bên tai, Vân Khinh khẽ đẩy Độc Cô Tuyệt ra một chút, lạnh lùng trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt mà nói.
“Lành rồi.” Độc Cô Tuyệt trợn mắt nói dối, dù sao mọi thương tích nghiêm trọng hơn đều đã chịu qua cho nên trong mắt hắn vết thương ấy chỉ là chuyện nhỏ.
“Lành rồi?” Vân Khinh nhướng mày, nhưng cũng không tranh cãi cùng Độc Cô Tuyệt chỉ nhẹ nhàng lạnh nhạt nhìn hắn.
Chất độc kia mặc dù có Điêu nhi hút ra, nhưng hắn bị trúng độc rất sâu nên cần phải được điều dưỡng tốt. Hơn nữa cả người hắn lại đầy thương tích, rồi cầm cự mãi đến khi về Tần quốc mới chữa trị, thương tích không thể nghi ngờ là đã tăng thêm rất nhiều, cho dù Độc Cô Tuyệt muốn phục hồi năng lực mạnh mẽ như cũ e là cũng phải mất một cho đến hai tháng tĩnh dưỡng. Thế mà mới có hai ngày hắn lại dám nói là lành rồi?
Độc Cô Tuyệt bị Vân Khinh nhìn như vậy, muốn phản bác cũng không thể mở miệng nói nên lời, hồi lâu hắn chỉ có thể thất bại hừ một tiếng, bất mãn cúi đầu cắn lên cổ Vân Khinh.
Vân Khinh thấy vậy không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Độc Cô Tuyệt chậm rãi nói:“Thân thể quan trọng hơn.”
Năm chữ thoát ra nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa sự quan tâm sâu sắc. Hai mắt Độc Cô Tuyệt sáng lên, chứa đựng ý cười tràn ngập trong đó, hắn cúi đầu, nhào tới đôi môi vừa thốt ra năm chữ kia mà hôn cực kỳ nồng nhiệt, hết sức triền miên.
“Grààooooo.” Đang ở trong khung cảnh ôn nhu ý tình tràn ngập như thế bỗng một tiếng hổ gầm đột nhiên truyền đến. Một bóng màu trắng, lao qua khung cửa sổ, nhảy vào phòng đến thịch một cái, bổ nhào về phía hai kẻ đang âu yếm thân thiết nọ.
“Ta giết ngươi.” Độc Cô Tuyệt tức giận mở mắt ra, đầu cũng không nâng, thuận tay bắt lấy thanh kiếm ở đầu giường, chém về phía con hổ trắng to gan ám quấy rầy chuyện tốt của hắn, ánh kiếm vun vút.
Bạch Hổ phi thân một cái dễ dàng tránh thanh kiếm của Độc Cô Tuyệt ném tới rồi quay đầu trừng mắt với kẻ kia mà gầm lên một tiếng, phủ phục trên mặt đất, chuẩn bị vồ hắn thêm phát nữa.
Vân Khinh thấy vậy vừa buồn cười vừa tức giận, vội vàng đẩy Độc Cô Tuyệt ra, lắc mình một cái đứng ở bên cạnh Bạch Hổ, đưa tay vuốt ve cổ Bạch Hổ để trấn an, lại nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Chàng so đo với nó làm gì?”
Cô thật không hiểu hai kẻ một người một hổ này có gì không vừa mắt nhau. Từ khi Bạch Hổ về với cô, cứ gặp nhau là Độc Cô Tuyệt lại mặt cau mày có với nó. Nhưng bạn hổ trắng này dường như cũng không thích Độc Cô Tuyệt nên nó cũng không vui vẻ thân thiết gì với hắn. Khổ một nỗi cả hai đều đã quen ở vị trí đứng đầu trong lãnh địa của mình, nên giờ ầm ĩ với nhau thật đau đầu nhức óc.
“Cút ra ngoài.” Độc Cô Tuyệt bị quấy rầy thì vô cùng tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Hổ mà quát.
Bạch Hổ dường như nghe và hiểu được lời của hắn nói, cao ngạo ngẩng đầu, đứng lên cắn cắn vạt áo của Vân Khinh, kéo ra bên ngoài.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy nổi giận, xoay người định nhảy xuống giường đánh đuổi ‘giặc ngoại xâm’.
“Nằm yên đừng nhúc nhích.” Vân Khinh lập tức quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt liếc mắt một cái, tuy ôn hòa nhưng lại kiên định, đồng thời tay vuốt cổ Bạch Hổ, miệng nói với hắn:“Chàng nghỉ ngơi trước đi, ta đưa nó ra ngoài rồi sẽ quay về đây với chàng.” Dứt lời, cô cười rồi lắc đầu, mặc bạn hổ túm vạt áo kéo mình đi ra ngoài.
Độc Cô Tuyệt thấy vậy tức đến tái cả mặt. Con hổ chết tiệt, đương không núi rừng của mình không ở, tự nhiên chạy tới đây làm gì? Đừng tưởng rằng cứu hắn một mạng, hắn sẽ nể mặt nó. Chờ đấy, khi nào đó hắn sẽ lột da rút gân nó, hừ, nó dám tranh giành Vân Khinh với hắn hả, chết tiệt.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Vân Khinh gặp Tần vương Độc Cô Hành đi tới. Mặc Ly đi theo phía sau vẻ mặt trầm tĩnh không nói gì. Cô đoán ắt là Độc Cô Hành lại đi thẳng tới đây mà không cho ai thông báo trước.
Vân Khinh thản nhiên gật gật đầu chào Độc Cô Hành, tay vẫn vuốt ve hổ trắng đi về phía hồ nước. Bạch Hổ rất thích bờ hồ kia nên rất tự nhiên chiếm làm sào huyệt của mình.
Độc Cô Hành thấy Vân Khinh nhìn thấy mình cũng chỉ bình thản gật đầu một cái rồi đi tiếp, dáng vẻ lãnh đạm tột cùng. Y không khỏi nhíu mày, cô gái này này thật đúng coi thường mình ghê. Có điều lúc này vì đang có việc nên đến tìm Độc Cô Tuyệt bàn chuyện trước đã, sau đó y sẽ nói về cô nàng này của đệ đệ sau.
Vân Khinh mang Bạch Hổ đi tới trước bờ hồ nhưng cũng không quay trở về ngay. Tần vương tìm đến Độc Cô Tuyệt hẳn là vì kỹ thuật rèn của Yến quốc đồng thời cũng vì tung tích của kẻ đứng sau màn hạ độc ở Tần quốc dạo nọ.
Hai ngày trước, khi hồi kinh, toàn bộ đại thần sớm được báo tin đã tụ tập ở cửa thành nghênh đón Độc Cô Tuyệt trở về. Tuy rằng nét mặt Độc Cô Tuyệt đã che giấu biểu tình cẩn thận, nhưng sau lưng hắn đều là những người theo hắn từ lâu, ai nấy mắt ngấn đầy lệ. Khi đi hơn ba trăm thiết kỵ tinh nhuệ là thế mà lúc trở về lại thảm hại nhường này, mọi người đều không khỏi biến sắc, không chờ đón Độc Cô Tuyệt vào triều mà ngay lập tức về Dực vương phủ.
Không lâu sau, mật lệnh của Độc Cô Hành cũng đến đây, phân phó lập tức tĩnh dưỡng chữa thương, không cần vào triều báo cáo.
Hết thảy đều là âm thầm tiến hành, không ai lộ ra.
Bởi vậy dù đã trở về Tần quốc hai ngày, Độc Cô Tuyệt còn chưa thấy mặt rồng, đấng quân vương đã tự mình đến tìm hắn.
Thế nên giờ này, Vân Khinh đơn giản là ngồi ở bên hồ chơi đùa với Bạch Hổ cùng Điêu nhi. Kẻ hầu người hạ bên trong phủ tuy rằng đã nhìn đủ hai ngày nay, nhưng một cô gái nhìn như mong manh yếu ớt gió thổi là bay lại chơi đùa cùng một con hổ lớn, thật là có chút khó chấp nhận. Hơn nữa con hổ kia còn lợi hại như vậy, ngay cả Vương gia nhà bọn họ nó còn dám gầm rống vào mặt, bởi vậy bọn họ một mặt càng trở nên cung kính với Vân Khinh, một mặt lại tránh xa xa ra, làm cho Vân Khinh không khỏi bật cười.
Buổi tối, mãi tới khuya Độc Cô Hành mới đi, cũng không biết thương lượng cái gì đó với Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh cũng không có ý muốn biết, coi như y chưa tới.
Những ngày tiếp theo, bởi vì Độc Cô Tuyệt có thương tích trong người, được lệnh ở nhà nghỉ ngơi tịnh dưỡng có thể không cần vào triều, thêm nữa bản thân hắn cũng không biết nghĩ như thế nào, thật sự không ra cổng trước, không vượt cổng trong, bởi vậy toàn bộ Dực vương phủ đều nhàn rỗi.
Dĩ nhiên Vân Khinh cũng càng nhàn rỗi, hàng ngày chỉ cần bầu bạn với Độc Cô Tuyệt là đủ. Cô đi theo Độc Cô Tuyệt bấy lâu, không phải gặp phong ba thì cũng là bão tố, khó khăn lắm mới có vài ngày yên lành như thế. Cô cảm thấy thật vui vẻ, tuy cô cũng biết đây cũng chỉ là chút gió thổi báo trước cơn bão lớn mà thôi. Nhờ ‘ơn’ của Sở thái tử mà Độc Cô Tuyệt mới trải qua một phen chật vật đến thế, sao hắn có thể đơn giản chỉ gửi trả thủ cấp cho kẻ kia được, chắc hắn đang chờ cái gì đây.
Có điều cô cũng không lo lắng mấy việc này, chỉ là hiện giờ không có chút manh mối nào về bà bà khiến cô cũng hơi lo lắng, nhưng cũng không có cách nào khác.
Ngày ngày cứ trôi qua như thế trong bình tĩnh, sự bình tĩnh hiếm có bấy lâu nay. Độc Cô Tuyệt đang bị thương, vốn muốn chạy nhảy tí chút nhưng Vân Khinh chỉ cần thản nhiên liếc một cái là hắn đã xụ mặt đầu hàng. Bao nhiêu năm nay Độc Cô Tuyệt mới chịu yên ổn dưỡng thương một lần như vậy, trong Dực vương phủ đúng là không có người nào không bội phục Vân Khinh.
Mỗi ngày cứ trôi qua như thế, nhập nhằng mà ấm áp.
Đương nhiên, trừ cái con hổ trắng đáng ghét kia ra, cũng có việc khiến cho chuỗi ngày yên lành này có tì vết.
“Chao ôi, Dực vương, ngài mau bảo nó tránh ra!” Một giọng nói run run vang lên ở Dực vương phủ, đã một tháng nay cái âm điệu run run này cứ lặp lại suốt.
Độc Cô Tuyệt nhìn Trương Thừa tướng trước mặt, gương mặt già nua nhăn nheo như vỏ quýt giờ không còn vẻ ung dung, tự tin nữa, nụ cười bình thường ẩn chứa sự cao thâm khó lường tự tại cũng không còn, mà chỉ thấy nỗi kinh hãi trên gương mặt giờ đang run rẩy. Vẻ lãnh đạm hững hờ thường ngày không biết đã ném chỗ nào mất rồi. Gương mặt lại đã đeo mặt nạ của Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn hết thảy, hắn ngồi tựa vào chiếc ghế chạm khắc hoa lê dáng vẻ tự nhiên thưởng thức trà.
Những lúc thế này, hắn thật ra cũng thích Bạch Hổ một chút xíu, đương nhiên cũng chỉ những lúc thế này thôi.
Trước mặt hắn, một già một trẻ ngồi trong đình bát giác bên bờ hồ, cả người không ngừng run bắn như cầy sấy. Trước mặt họ Bạch Hổ đang lượn qua lượn lại chung quanh chiếc ghế hai người đang ngồi hết vòng này đến vòng khác, thong thả, từng bước một, khí thế bức người. Đôi mắt dữ tợn như hổ rình mồi của nó nhìn chằm chằm hai người, ngoác rộng cái miệng đỏ như máu ngáp một cái. Có điều nhìn hai hàm răng nhọt lểu trắng hếu kia giống như đang đe dọa hơn.
Bên cạnh vị Trương Thừa tướng nọ là một thiếu nữ tuổi vừa đôi tám, cô bé bị hổ dọa khiến sợ hãi nói không ra lời. Dung nhan được trang điểm tỉ mẩn nọ sau một hồi run lẩy bẩy đã không còn giữ được vẻ đẹp diễm lệ tuyệt sắc mà ngược lại trông đầy nhăn nhó. Có điều cô bé vẫn chưa đến mức phát khóc mà đang cố giữ bình tĩnh, xem ra không hổ là con dân Tần quốc, bẩm sinh gan dạ dũng cảm, có vẻ chịu được thử thách tốt.
“Nó không nghe bản vương.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng mở miệng, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ lực bất tòng tâm. Trương Thừa tướng cùng cô con gái nhỏ của ông ta nghe vậy lại càng thêm run bắn.
Mặc Ngân đứng sau Độc Cô Tuyệt nhìn tình cảnh trước mắt này, tuy nét mặt không hề biểu hiện gì, vô cùng nghiêm cẩn, nhưng trong lòng anh ta thật ra cũng đang cười thầm.
Về tới nơi bọn họ mới biết, việc họ đối đầu với mãng xà dạo còn ở Yến quốc đã được thêm mắm dặm muối lan truyền tới đây. Ngoài Vân Khinh đã được miêu tả không giống người thường mà như thần tiên giáng trần, Dực vương cùng thuộc hạ cũng được tâng bốc thêm mấy bậc, nào là dũng mãnh, nào là chém chết mãng xà khổng lồ, một mình chiến đấu với năm con mãng xà lớn, cuối cùng còn thế nọ rồi lại thế kia, khiến bọn họ vốn có mặt ở hiện trường tai nghe mắt thấy đều nghi ngờ hay hôm ấy mình nhìn nhầm cũng nên, Dực vương nhà mình lại dũng mãnh đến thế sao.
Có điều thiên hạ đồn đãi như vậy nên người đến cửa cầu thân càng ngày càng nhiều, trước kia còn kiềm chế, bóng gió, giờ thì hết người nọ đến người kia đều tự mình mang con gái liền tới cửa. Thực biết thời cơ, cũng rất đúng mực, hết nói xa rồi lại nói gần là chính phi hay trắc phi cũng được, chỉ cần tìm được cách gả con gái cho Độc Cô Tuyệt.
Thế là mấy hôm nay, quý tộc rồi quan lớn toàn kinh thành ai cảm thấy địa vị mình có thể thử sức với Độc Cô Tuyệt đều mò đến. Họ đều ôm tư tưởng dù sao Độc Cô Tuyệt cũng sẽ không giết mình mà dũng cảm xông lên phía trước, khiến cho Dực Vương phủ vốn vắng vẻ quạnh hiu giờ nhốn nháo như một cái chợ.
Cũng đúng thôi, hiếm khi thấy Dực vương nhàn nhã ở trong phủ, biết tìm cơ hội nào tốt hơn chứ.
Cơ mà vẫn còn đỡ, họ chỉ đến cầu thân với Vương gia chứ không kẻ nào dám có ý đồ với Vân Khinh. Ai chẳng biết Vân Khinh là người của Độc Cô Tuyệt chứ, ai dám động vào chứ.
Mà Vương gia nhà bọn họ ban đầu còn nổi giận, tới khi khai quật được công dụng mới của Bạch Hổ coi như sống chết mặc bây mặc kệ đám kia.
Phải biết rằng, bờ hồ là nơi Bạch Hổthích nhất và đã chọn làm chỗ ở, ngoại trừ Vân Khinh ai tới nó đều coi như người lạ đột nhập mà xử lý. Đám người cầu thân vừa tới cửa, Độc Cô Tuyệt lập tức thu xếp họ tới đây ngồi, không phải cố ý thì là gì.
Ban đầu Bạch Hổ gào rú giương oai, khiến khách tới chơi không bị thương cũng sợ mất mật nằm trên giường ít nhất ba ngày. Sau được Vân Khinh răn đe một trận nên giờ Bạch Hổ đổi sang lượn lờ dọa nạt.
“Dực vương, thế này… thế này thì…” Trương Thừa tướng không biết nên nói gì bây giờ. Sao Dực vương lại dung túng cho người của mình nuôi một con hổ ăn thịt người chứ.
“Grào.” Bạch Hổ thấy hai người còn chưa chịu đi bèn nhìn thẳng vào hai người gầm lên một tiếng. Lần này thì tốt rồi, một già một trẻ giật bắn mình mềm nhũn không đứng dậy nổi nữa, ông ta là quan văn nha.
“Em nha, lại hù dọa người rồi.” Giọng Vân Khinh từ xa vang tới, làn váy dài xanh thẳm như mặt nước hồ khiến bước chân cô như càng thêm nhẹ bẫng.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh tới, khóe miệng nhếch lên một nét cười, hắn quay đầu lại nhìn.
“Vân cô nương, con hổ của cô nương không thích những người này.” Mặc Ngân nói với vẻ mặt khá là nghiêm túc.
Vân Khinh bước đến thấy vậy không khỏi lườm Độc Cô Tuyệt một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Những người này nếu không thích tình cảnh này, hắn còn cho bọn họ vào đây làm gì, lại còn muốn cô ra mặt đuổi khách, thật là…
Cô lập tức thản nhiên quét mắt nhìn hai cha con Trương Thừa tướng rồi cúi người ôm lấy đầu Bạch Hổ, từ tốn nói. “Thật có lỗi, trên người Dực vương không thoải mái, nếu có việc mời đến gặp sau.” Vừa nói cô vừa bước lại gần Độc Cô Tuyệt. Sau lưng cô Bạch Hổ vương ngẩng đầu gầm lên một tiếng khiến người khác khiếp hãi.
“Trương Thừa tướng, mời.” Mặc Ngân nhanh chóng tiếp lời, hạ lệnh đuổi khách với giọng đầy khách sáo.
Lấy hổ đuổi khách quả thật là có hiệu quả, chỉ trong nháy mắt, hai cha con Trương Thừa tướng thiếu điều chạy mất dép.
Độc Cô Tuyệt kéo Vân Khinh qua ngồi cạnh mình, miệng mỉm cười tà ác. Vân Khinh vừa đưa viên thuốc mới điều chế xong cho hắn vừa lườm hắn một cái rõ dài.
Có thể hạ lệnh đuổi khách ở Dực Vương phủ, ngoại trừ chủ nhân Vương phủ còn ai vào đây? Độc Cô Tuyệt làm thế khác nào muốn nói cho đám người tới cửa cầu thân rằng cô sẽ trở thành nữ chủ nhân?
Độc Cô Tuyệt vừa há to miệng chờ Vân Khinh đút thuốc cho hắn vừa cười cười không nói gì, chờ Vân Khinh đưa tay lên đút thuốc hắn liền cúi đầu hôn cô một cái.
Vân Khinh không nói gì, cái gã này thay đổi thật so với hồi mới gặp, chỉ thích sàm sỡ cô.
Mặc Ngân đứng cạnh thấy vậy cúi đầu cười thầm, tình cảm giữa Vương gia nhà bọn họ và Vân cô nương càng ngày càng tốt đẹp.
Bạch Hổ vương đứng bên nhìn Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh thân mật như vậy cũng thò cổ vào, thè lưỡi liếm lên mặt Vân Khinh một cái. Độc Cô Tuyệt lập tức giận dữ, vung tay đấm nó một cú, chỉ thoáng chốc hổ rống người hét ầm ĩ.
“Tần vương tới.” Đúng lúc đó, Mặc Ly đứng xa xa cao giọng báo một tiếng, Độc Cô Hành mặc một tấm trường bào màu tím sẫm cùng anh ta đi tới. Bên cạnh bọn họ còn có một người nữa hơn một tháng không gặp giờ lại xuất hiện, là Sở Vân. Nét mặt cả ba người đều vô cùng hưng phấn hớn hở.
Độc Cô Tuyệt liếc mắt thấy Sở Vân xuất hiện, không khỏi nở nụ cười, một nụ cười trông rất tàn nhẫn và lạnh lẽo.
Vân Khinh nhìn Sở Vân vắng mặt trong phủ đã hơn một tháng nay đã về, lại đến cùng Tần vương, cô thoáng hiểu, những chuyện Độc Cô Tuyệt muốn làm xem ra chắc hẳn đã làm xong.
Độc Cô Tuyệt tựa vào trên ghế không đứng dậy, bình tĩnh nhìn Sở Vân trầm giọng hỏi:“Sao rồi?”
Tần vương thấy Độc Cô Tuyệt không kiêng kị gì Vân Khinh, nắm tay cô không hề có ý buông ra, hiển nhiên hoàn toàn coi Vân Khinh là người một nhà, y không khỏi liếc mắt một cái nhìn Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, cũng không mở miệng phản bác.
Sở Vân cả người đầy bụi bặm. Anh ta ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về, xương cốt gần như rã rời chỉ vì muốn đem về tin tức cực tốt nhanh nhất có thể, nên cũng không để ý Tần vương trước mặt mà lập tức ngồi xuống, trên mặt thoáng lộ vẻ tiếc nuối. “Lúc tặng quà tính nhầm một chút, làm cho Sở Hình Thiên thoát được một kiếp.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe, lập tức nhíu nhíu mày.
Tần vương vừa thấy vậy, hớn hở bước tới vỗ vai Độc Cô một cái rồi cười ha hả. “Có điều cũng chẳng mấy chốc, chỉ trong thời gian ngắn triều đình nước Sở quốc chắc chắn đại loạn.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, lạnh lùng nhìn Sở Vân.
“Sở vương đột ngột băng hà.” Sáu chữ nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Sở Vân, nhưng nội dung cũng thật kinh thiên động địa.
Vân Khinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Sở Vân, Sở vương đột ngột băng hà, Độc Cô Tuyệt nhúng tay vào thế nào vậy?
“À há.” Độc Cô Tuyệt nở nụ cười, một nụ cười kiêu ngạo nhưng cũng đầy tàn nhẫn.
“Giết Sở Hình Thiên không thành cũng phải hắn một món quà lớn chứ, Sở vương đột ngột băng hà trong Đông cung của hắn, cho dù hắn có thủ đoạn bằng trời lần này cũng không thể thoát được.” Sở Vân uống một ngụm trà, miệng cười đầy vẻ nho nhã cao quý.
“Làm tốt lắm.” Tần vương Độc Cô Hành rất cao hứng cười ha hả. “Nước Sở vốn có ba luồng thế lực tranh đoạt vương vị, thái tử Sở Hình Thiên không thể nghi ngờ là kẻ có khả năng nhất, thế nên hôm nay, ha ha, Sở quốc loạn từ bên trong, Tần quốc ta lời to.”
Sở Vân cười cười thực bình tĩnh. “Dám khi dễ Vương gia nhà chúng ta, chúng ta sẽ đáp trả gấp mười.”
“Đúng.” Mặc Ngân và Mặc Ly đồng thanh đầy cương quyết.
Độc Cô Tuyệt cười như kẻ ác, lạnh lùng trầm giọng nói. “Không giết được bản vương, hậu quả ra sao hắn phải đoán được.” Dứt lời hắn nắm tay Vân Khinh thật chặt.
Tần vương Độc Cô Hành nhìn thoáng qua bốn người, tâm trạng vô cùng vui vẻ. “Quả nhân xem chúng ta có phải hay không cần……”