Thú Phi

Chương 36: Nhường đường

Trong nháy mắt Độc Cô Tuyệt thoáng rùng mình, trường kiếm trong tay bỗng nắm chặt, hàn quang chợt lóe, mũi kiếm đã chỉ đúng vào vị trí mi tâm[1] con hổ lông trắng muốt kia. Chỉ cần con hổ nọ có bất kỳ động tác nào khác thường, hắn có thể đảm bảo cái đầu có nó trước hết sẽ rơi dưới kiếm. Có điều sau đó ứng đối làm sao với đồng bọn của nó lại là vấn đề khác, thế nên Độc Cô Tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ

Làn ánh sáng bạc lạnh lẽo lấp lánh trước mặt lão hổ lông trắng. Vân Khinh thấy vậy cũng bất giác căng thẳng, mười ngón càng thêm múa lượn nhanh nhẹn, đôi mắt chăm chú nhìn gã to xác đang trừng trừng nhìn họ.

Con hổ trắng kia nhìn Độc Cô Tuyệt với ánh mắt oai nghiêm vô vàn, hoàn toàn không thèm để tâm đến thanh trường kiếm đang chỉ giữa hai mắt nó. Thế rồi nó quay sang nhìn Vân Khinh, đầu vừa chuyển động, cả thân hình cũng từ từ đứng lên, lắc lắc bộ lông trắng muốt mượt mà không hề có sợi nào pha tạp mà vươn đầu về phía Vân Khinh.

Độc Cô Tuyệt lập tức biến sắc, cổ tay khẽ rung lên, lưỡi kiếm sắc bén lập tức nhằm thẳng mi tâm bạch hổ mà đâm tới.

Nào giờ, cổ tay hắn vừa mới khẽ nhích động, Vân Khinh nãy giờ được hắn ôm trong lòng bỗng khẽ quay người huých nhẹ khuỷu tay vào ngực Độc Cô Tuyệt. Tuy không có lời nào thốt ra, nhưng Độc Cô Tuyệt vẫn hiểu ý cô không muốn hắn ra tay. Hắn chau mày, ý Vân Khinh là sao chứ, có điều Vân Khinh làm thế hẳn có ý đồ riêng của cô, lập tức dừng khựng tay lại, kiếm ngừng giữa không trung, không hề đâm tiếp.

Vân Khinh vẫn nhìn thẳng vào hai mắt con hổ trắng. Sau khi cơn kinh hãi ban đầu qua đi, cô bình tĩnh chú ý thấy trong đêm tối, cặp mắt vương giả loài thú kia hoàn toàn không chứa chút sát khí nào, cũng không hề có vẻ hung ác của dã thú với con mồi. Thậm chí, chúng khiến cô cảm nhận được ít nhiều hòa ái, thân thiện.

Thứ cảm giác ấy tuy kỳ quái nhưng cũng rất chân thực. Vân Khinh cảm thấy dường như mình thật sự đã nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt của bạch hổ. Thế nên trong chớp mắt Độc Cô Tuyệt muốn xuống tay, cô đã ngăn cản hắn.

Bạch Hổ từ từ đứng thẳng người. Thân hình cao lớn của nó thậm chí gần bằng ngực cô, nên chiếc đầu xù lông cũng vừa vặn ngang tầm cánh tay đang đánh đàn của cô.

Nó vẫn không thèm nhìn mũi kiếm đang mạnh mẽ chỉa vào đầu mình, Bạch Hổ rất tự nhiên thè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm tay Vân Khinh vô cùng thân thiết, đôi mắt tròn to sáng rực nhìn cô chăm chú, đầy dịu dàng.

Độc Cô Tuyệt thật sự kinh ngạc, thế này là sao, con hổ trắng kia là đang tỏ ý thuận hòa với Vân Khinh ư? Có nhầm không thế, loài thú vương giả kia có linh tính như thế từ lúc nào vậy?

So với sự kinh ngạc của chủ tướng, ba trăm vị tướng sĩ từng trải đang rón rén nhón chân chuồn khỏi vòng vây phải gọi là thất kinh. Mặc Ngân Mặc Ly mắt chữ O mồm chữ A đứng khựng tại chỗ. Sở Vân hoảng hồn thiếu tí nữa thì đạp phải đuôi một con hổ đen. Những người khác trợn mắt nhìn hình ảnh lạ lùng trước mắt, ai nấy đều quên mất mình đang trốn chạy.

Mọi người khiếp hãi, Vân Khinh cũng khiếp hãi. Chiếc lưỡi thô ráp của con hổ kia liếm lên tay cô gây cảm giác ngưa ngứa, nhưng ánh mắt của nó rất là thân ái. Vân Khinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nó, Bạch Hổ cũng giương mắt nhìn cô. Một người một thú, chăm chú nhìn nhau.

Chung quanh lặng lẽ như tờ. Tình cảnh ấy, nói quỷ quái thì quả thật vô cùng quỷ quái.

Vân Khinh sống nơi rừng núi đã quen, giao tiếp cùng dã thú còn quen hơn với con người, nên cũng tương đối hiểu biết về tập tính của chúng. Giờ đây thấy Bạch Hổ không hề có động tác gì lớn cũng không có dấu hiệu sẽ bùng nổ tấn công, trong lòng cô tính toán thoáng chốc rồi cắn răng quyết định. Mười ngón đang múa lượn trên đàn từ từ chậm lại, tiếng nhạc thanh thoát cũng ngưng bặt. Cô, đánh cuộc một lần.

Tiếng đàn trong trẻo của cô từ từ ngừng lại. Trong không gian tĩnh mịch, bỗng Vân Khinh vươn tay xoa lên đầu Bạch Hổ, cất giọng dịu dàng. “Ta phải đi rồi, mong các bạn nhường đường cho ta.” Dứt lời, cô nhẹ nhàng chỉ về con đường đằng xa cho Bạch Hổ.

Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt thoáng chốc dở khóc dở cười. Nếu không phải hoàn cảnh trước mắt quá đỗi kỳ dị, đảm bảo hắn sẽ cười thành tiếng. Cô nàng Vân Khinh này đầu óc bã đậu hay sao mà lại đi nói chuyện cùng thú vật, không lẽ nàng ta thật sự cho rằng cái tên to xác trước mặt có thể hiểu tiếng đàn của mình nên cũng có thể hiểu tiếng nói của mình hay sao?

Cơ mà điều khiến hắn càng thêm khiếp hãi, chính là Vân Khinh lại dám sờ đầu lão hổ kia, mà con hổ trắng tuy ngạo mạn hẩy đầu qua bên không cho Vân Khinh chạm tới, nhưng cũng hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ. Thế này nghĩa là sao?

Có điều khiếp hãi mặc khiếp hãi, dù sao đây cũng là cơ hội tốt. Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ một tay ôm Vân Khinh một tay cầm kiếm chỉ vào bạch hổ mà từ tốn lùi lại phía sau. Khi tiếng đàn của Vân Khinh im bặt, đàn thú cũng không nhúc nhích. Hiện giờ mà không tranh thủ đi thì còn chờ tới khi nào? Thế nên hắn không khỏi nhón chân, mắt xem sáu hướng tai nghe tám phương mà bước ra phía ngoài vòng vây. Ba trăm tướng sĩ thấy Độc Cô Tuyệt di dộng cũng tỉnh táo lại mà tiếp tục động tác khi nãy dừng phắt lại.

Bạch Hổ không động đậy, cũng chẳng cắn xé, càng không nhúc nhích mảy may, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh di chuyển trước mắt nó.

Vân Khinh cũng không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn Bạch Hổ, cố gắng truyền tải sự thân thiết của mình vào ánh mắt.

Tĩnh lặng, tĩnh lặng tới khó tả thành lời.

Đột nhiên, con hổ trắng bỗng ngẩng đầu, rống lên một tiếng kinh động bốn phương phá tan không gian yên lặng, rung chuyển chín tầng trời cao, thẳng tới thiên không, khiến đàn thú chung quanh chỉ trong nháy mắt giật mình, rộn rịp đứng lên, hoàn toàn tỉnh táo.

“Không tốt!” Gương mặt Độc Cô Tuyệt biến sắc, với kinh nghiệm chinh chiến bấy lâu, khiến hắn có thể đưa ra hành động thích hợp nhất khi đánh hơi thấy nguy hiểm cận kề. Không những hắn không thử chạy trốn, ngược lại, Độc Cô Tuyệt tung người về phía con hổ kia mà tấn công, bắt giặc trước phải bắt vua, hi vọng điều này cũng đúng với bầy dã thú.

Ba trăm tướng sĩ kia cũng thoáng chốc đồng loạt bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu, vung kiếm thành hoa, chuẩn bị liều chết cùng đàn dã thú chung quanh.

Thế nhưng không hiểu vì sao, đàn thú rừng kia hoàn toàn không có ý định cùng nhau xông lên tấn công họ, ngược lại vừa gầm gào những tiếng dài, vừa từ từ lui lại phía sau.

Nhác thấy từ khóe mắt, Độc Cô Tuyệt không khỏi ngẩn ra. Thân hình hắn đang từ trạng thái cực động thoắt biến thành cực tĩnh, khẽ lộn một vòng trên không rồi hạ xuống ngay trước mặt Bạch Hổ, trường kiếm trong tay dừng khựng ngay trên đầu con thú vương giả, nhưng không chém xuống.

Mà ba trăm thuộc hạ của hắn cũng là tinh tuyển trong vạn người, vừa thấy khác thường cũng lập tức đình chỉ tấn công, giữ trạng thái đề phòng nhìn đàn thú chăm chú. Giờ đây nếu có thể không đánh, tốt nhất là không cần đánh, bằng không, hậu quả e là chỉ có họ bất lợi mà thôi.

Trong tiếng gầm dài của Bạch Hổ, trước mặt đoàn người của Độc Cô Tuyệt, hơn một trăm con hổ kia cũng đồng thời ngẩng đầu gào lớn, khí thế mạnh mẽ chấn kinh vạn vật, khiến chim trên trời hoảng hốt trốn vội, cá dưới sông sợ hãi lẩn nhanh.

Không gian vang dội những tiếng gầm gào kinh thiên động địa, hơn một trăm lão hổ chậm rãi lùi dần, mà bầy sói cạnh chúng, lẫn đàn báo rừng, rồi thì thỏ, lợn rừng, vân vân, đều đồng loạt lui bước. Chỉ chốc lát, một con đường rộng rãi đã hiện ra trước mắt mọi người.

Độc Cô Tuyệt kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt. Thế này là sao, đám dã thú này là đang nhường đường cho họ ư?

Kinh ngạc mặc kinh ngạc, Độc Cô Tuyệt vẫn hoàn toàn không chút do dự, ôm chặt Vân Khinh triển khai thân pháp, phóng vụt như bay theo con đường ấy mà đi. Ba trăm tướng sĩ cũng nhất tề đuổi kịp.

So với sự kinh hãi lẫn quyết định gấp gáp rời đi của Độc Cô Tuyệt, dường như Vân Khinh hoàn toàn không thấy ngạc nhiên lắm. Vừa rồi cô thật ra có thể cảm nhận thấy Bạch Hổ vốn không có ý định thương tổn đến mình.

Ngẩng mặt nhìn qua vai Độc Cô Tuyệt, cô thấy con hổ trắng muốt kia cũng đang nhìn mình chăm chú. Khi nó thấy cô đang nhìn mình, liền nhìn thẳng cô hú dài một tiếng rồi chạy vài bước đuổi theo trước khi dừng lại, ngồi xuống tại chỗ nhìn cô rời đi với vẻ oai nghiêm của chúa tể sơn lâm.

Vân Khinh mỉm cười với Bạch Hổ, nét mặt chan chứa sự dịu dàng.

Tốc độ của Độc Cô Tuyệt rất nhanh chóng, chỉ mấy lần tung người, đám thú cùng với con Bạch Hổ kia đã bị hắn bỏ lại sau lưng, không còn nhìn thấy nữa. Vội vã chạy trốn, cả đời hắn chưa bao giờ chạy nhanh tới thế, mà cũng chưa bao giờ chạy trong tình huống kỳ cục như thế.

Cả đêm gấp gáp chạy, tới khi bình minh mới chớm, dựa vào khinh công của Độc Cô Tuyệt, hẳn là họ đã chạy hơn mười dặm đường. Mọi người liền chọn một chỗ đỉnh núi để nghỉ chân tạm thời. Đánh trận giết giặc anh dũng từng đó năm chưa từng lâm trận bỏ chạy, hôm nay quả thật mặt mũi hắn coi như mất sạch rồi.

——————————————————————————————–

[1] Mi tâm : Điểm nằm giữa hai lông mày.