Bóng cây đu đưa, làn ánh nắng vàng óng ả xuyên qua những khe hở giữa tán lá, lấp la lấp lánh rạng rỡ, khiến cho bầu không khí âm u trong rừng cây đỡ phần tăm tối đi ít nhiều.
“Vương gia, chỉ cần đi qua nốt ngọn ‘Cửu Thiên lĩnh’ trước mặt, sau đó đường xá sẽ tương đối bằng phẳng hơn nhiều.” Sở Vân phóng ngựa theo sau Độc Cô Tuyệt lên tiếng thông báo.
Ngọn ‘Cửu Thiên lĩnh’ (Thiên là nghìn chứ không phải trời) chính là ngọn núi hiểm trở nhất trong dãy núi Phỉ Thủy chắn giữa Tần và Yến quốc, là một vách núi cheo leo vô cùng dốc đứng. Bề mặt vách đá nghiêng góc gần bảy mươi độ, gần như thành thẳng đứng, độ cao gần một ngàn thước, bề rộng chừng năm mươi sáu mươi thước, mặt đá trơn nhẵn lạ lùng, làm sao có chỗ đặt chân lên.
Có điều ở bên sườn núi, đã xây hai đường bậc thang. Năm đó hai nước Tần và Yến đã bỏ ra rất nhiều công sức tâm huyết mới có thể xây nên hai đường bậc thang trên vách đá nhằm tạo điều kiện cho người qua lại. Tuy vẫn cheo leo vô cùng, song chỉ cần đi từ tốn cẩn thận thì người với ngựa đều không gặp vấn đề gì.
Tuy nhiên hiện giờ đoàn người của Độc Cô Tuyệt mang thân phận đặc biệt, nếu có người mai phục gần đó thì sẽ không hay ho chút nào.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy chỉ gật đầu không đổi sắc mặt. Hắn thoáng nhìn sắc trời rồi trầm giọng ra lệnh. “Nghỉ ngơi tại chỗ, thời gian một nén hương.” Dứt lời, hắn kéo cương ngựa dừng lại rồi ôm Vân Khinh xuống ngựa.
Ba trăm tướng sĩ nhanh chóng tập trung quây thành một vòng tròn ngồi xuống, thành thế đầu cuối có thể giúp đỡ lẫn nhau, có thể phòng thủ có thể tấn công. Ai nấy không hề lên tiếng mà đều tự động bỏ lương khô mang theo người ra ăn. Khoảng thời gian một nén hương Độc Cô Tuyệt đưa ra ấy hóa ra là để ọi người có thời gian ăn uống.
Độc Cô Tuyệt ôm eo Vân Khinh ngồi xuống tại chỗ. Hắn chìa tay đưa cho Vân Khinh một phong lương khô. Vân Khinh nhận lấy một cách đầy tự nhiên hoàn toàn không khách sáo chút nào, vừa bẻ một chút cho Điêu nhi ăn, vừa ăn phần mình.
Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân ngồi sau lưng coi như không nhìn thấy. Vương gia nhà họ ấy vậy mà lại có thể săn sóc tới người khác sao, tuy là động tác thật sự có chút gượng gạo và cứng nhắc.
Đám Lý quận chúa và sứ giả Yến quốc thấy không ai nói câu nào, cũng không khỏi căng thẳng tụ tập một chỗ, dáng dấp vô cùng cẩn trọng lo lắng. Kẻ như Độc Cô Tuyệt họ nào dám làm mất lòng, nên tốt nhất là chớ có nhiều lời.
Lương khô cứng ngắc khó nuốt khiến Lý quận chúa và sứ giả Yến quốc nghiến răng nghiến lợi, vừa thầm chửi rủa Độc Cô Tuyệt đã ngược đãi trong lòng, vừa chỉ có thể trút giận lên một chú ong bắp cày vô tội bay ngang qua. Một gã hộ vệ hung hăng vung đao một nhát, khiến chú ong tội nghiệp kia hầu như bị chém đứt đôi bụng, phát huy trình độ siêu việt hiếm có, chú ong đáng thương sống dở chết dở đành loạng choạng lảo đảo khốn khổ bay đi.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh quay lưng về phía họ nên dĩ nhiên không phát hiện, mà những người còn lại chỉ coi đó là việc nhỏ, cũng không ai để ý tới.
“Điêu nhi, qua đây!” Độc Cô Tuyệt giơ tay nhận lấy chén rượu độc Mặc Ly đưa lên rồi xoay qua nhìn Điêu nhi đang dụi dụi trong lòng Vân Khinh dụ dỗ.
Nào ngờ Điêu nhi ngẩng lên trừng mắt với hắn, rồi nguẩy đầu quay đi vô cùng giống người, không thèm nhìn Độc Cô Tuyệt mà túm lấy áo Vân Khinh cọ cọ dụi dụi, rõ ràng là đang làm nũng.
Độc Cô Tuyệt nhướng mày nhìn Vân Khinh, cô hơi hơi cong môi lên mỉm cười vuốt ve Điêu nhi và nói. “Ngươi làm mích lòng nó mà.”
Sở Vân vừa nghe lập tức tròn mắc ngạc nhiên cả cười lặp lại. “Làm mích lòng nó?”
Vân Khinh vừa đút cho Điêu nhi ăn tiếp vừa cười nhẹ không trả lời. Độc Cô Tuyệt khẽ nhếch môi, cười lớn tiếng. “Nhãi con này thú vị, thú vị thật!” Hôm qua vung kiếm với nó, nên hôm nay nó không thèm để ý đến hắn nữa. Nhóc chồn này ấy vậy lại có linh tính đến thế.
Điêu nhi như thể hiểu được Độc Cô Tuyệt đang cười mình, lập tức quay sang nhìn hắn múa vuốt giương nanh, nhe hai hàm răng đầy dữ tợn rít lên liên tục, kết quả lại khiến hắn ta càng cười lớn hơn.
Vân Khinh, Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly đều không nhịn được cười rộ.
Không khí đang vui vẻ, Điêu nhi vốn đang giận dữ như vậy bỗng cứng đờ cả người rồi quay phắt lại nhìn về một phía trên không. Cả thân hình nhỏ bé chỉ nháy mắt đã căng thẳng vô cùng, bộ lông màu đen mượt mà như lụa dựng ngược xù lên, miệng nó rít lên những tiếng chít chít sắc nhọn.
Chỉ thoáng chốc Vân Khinh biến sắc, vừa ôm Điêu nhi đứng lên vừa nhìn về phía Điêu nhi đang chăm chú theo dõi.
“Chuyện gì?” Độc Cô Tuyệt thấy hai chủ tớ kia như thế, lập tức nghiêm sắc mặt.
“Có nguy hiểm.” Điêu nhi rất có linh tính, khả năng cảm nhận nguy hiểm của nó nhạy bén hơn người thường không biết bao nhiêu lần. Dáng vẻ khẩn trương căng thẳng sẵn sàng công kích này của nó hầu như Vân Khinh chưa từng nhìn thấy.
“Lên ngựa, sẵn sàng chiến đấu.” Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ nghi ngờ lời Vân Khinh nói, lập tức nhanh chóng quát lớn, rồi vươn tay ôm chầm lấy lưng Vân Khinh khẽ nhún mũi chân lộn nhào trên không vọt lên lưng ngựa. Mà cùng lúc đó, ba trăm tướng sĩ cũng đồng loạt lên ngựa, tốc độ như gió, khí thế như hổ, vũ khí trong tay nhanh chóng vung lên sáng ngời.
Đúng khoảnh khách mọi người lên ngựa xong xuôi, từ phía xa bỗng vang lên tiếng ù ù to dần, một đám gì đó đông nghìn nghịt đang bay vọt tới.
“Gì thế này?” Mặc Ngân cau mày nhìn đám đen dày đặc kia.
“Ong bắp cày, ong bắp cày lớn.” Vân Khinh ngồi ở vị trí trước nhất nên là người đầu tiên nhìn rõ những thứ đó, cô không nhịn được kinh hãi khẽ thốt.
“Chết tiệt, nhiều thế này.” Đúng lúc đó Độc Cô Tuyệt cũng đã nhìn thấy, gương mặt ẩn dưới chiếc mặt nạ cũng không tránh khỏi biến sắc. Cái đám mây đen nghịt đang bay tới kia chỉ e là phải tới hàng ngàn hàng vạn con. Ngòi chích ở đuôi loài ong này mang nọc độc mạnh nhất. Chẳng vậy từng có câu, ‘tiên hạc đính thượng hồng, hoàng phong vĩ thượng châm’[1], trúng phải không chết cũng trọng thương. Hôm nay lại gặp phải một đàn ong lớn thế này, khác gì khiến người ta mất mạng.
“Dưới chân Cửu Thiên lĩnh có một hồ nước.” Sở Vân cũng biết sự lợi hại của loài ong bắp cày này, không khỏi quát lớn, giọng điệu biến đổi mạnh mẽ.
Đàn ong bắp cày kia xẻ trời xé gió bay tới chỗ đoàn người của Độc Cô Tuyệt đầy điên cuồng. Ngay cả Vân Khinh ngày thường vốn bình tĩnh thản nhiên giờ cũng không tránh khỏi căng thẳng cả thân hình. Thứ này, làm sao họ chống lại nổi.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được cơ thể thiếu nữ trong vòng tay cứng ngắc, cánh tay ôm qua lưng cô cũng căng cứng lên theo. Hắn không nói lời nào, dùng tay kia cởi phắt chiếc áo khoác trên người trùm kín từ đầu tới chân Vân Khinh không để hở ra chỗ nào, đồng thời trầm giọng quát lớn. “Bảo vệ người ngựa, cùng bản vương xông lên!”
Dứt lời, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa lớn màu đỏ ánh bạc[2] hí vang một tiếng rồi lao nhanh về phía trước như ánh chớp. Sau lưng hắn Mặc Ngân Sở Vân Mặc Ly cùng ba trăm tướng sĩ hoàn toàn không hề do dự, roi ngựa vung lên, nhanh chóng phóng theo Vương gia của mình.
Tiếng ong vù vù bay tới ầm ầm nghiêng trời lệch đất vang tới, ngựa đã nhanh, ong bay còn nhanh hơn, chỉ mấy lượt hít thở đã đuổi kịp đoàn quân, vo ve bay loạn xạ trên đầu mọi người.
Độc Cô Tuyệt vòng tay ôm chặt Vân Khinh, tay kia cầm trường kiếm, liên tục vung lên, chém ngang bổ dọc, lưỡi kiếm múa lượn thành một làn ánh sáng bạc tạo nên một vòng bảo vệ che phủ toàn bộ hai người một ngựa lao nhanh về phía trước. Đợt ong này vừa xông lên đã bị đánh bật, nhưng lại nhanh chóng có một đợt ong mới xông lên, thế trận này quả thật không chết sạch không thôi.
“Trăm thước trước mặt chính là Cửu Thiên lĩnh. Chú ý tốc độ ngựa, khống chế lực đạo, tự bảo vệ mình.” Độc Cô Tuyệt vừa lao nhanh về phía trước, vừa lớn tiếng quát. Tiếng hét của hắn cứng đanh như sắt đá vang vọng trong âm thanh vo ve của bầy ong, truyền ra xa thẳm.
“Độc Cô Tuyệt…” Vân Khinh hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy mình bị Độc Cô Tuyệt ôm khít khao vào ngực, không nhịn được khẽ kêu một tiếng.
“Ôm chặt lấy cánh tay ta.” Độc Cô Tuyệt hét lớn. Vân Khinh nghe thế cũng bất giác vươn tay gắt gao ôm lấy cánh tay đang vòng qua lưng mình. Cô hiểu Độc Cô Tuyệt muốn làm gì.
Khoảng cách hơn trăm thước chỉ thoáng chốc là qua, ngọn Cửu Thiên lĩnh hiện ra trước mặt, nghiêng nghiêng vắt vẻo, vách đá ngàn thước, sắc nhọn như đao.
Độc Cô Tuyệt cầm đầu toàn quân xông lên Cửu Thiên lĩnh, đối mặt với dốc núi cheo leo ấy, vị chủ soái vung mạnh dây cương, con ngựa đỏ ánh bạc ngẩng đầu hí vang trời.
“Đi!” Một tiếng hét lớn, Độc Cô Tuyệt ghì chặt cương ngựa giật mạnh, ngựa hồng hí dài rồi tung vó như bay, mang theo hai người Độc Cô Tuyệt cùng Vân Khinh vọt lên cao nhanh như đường kiếm sắc bén, sải vó chạy dọc theo vách núi cheo leo lao vọt xuống dưới.
——————————————————————————————–
[1] Câu này có nghĩa là, mào đỏ trên đầu hạc trắng, ngòi chích ở đuôi ong bắp cày, ý chỉ hai thứ độc dược vô cùng lợi hại. Có điều như đã chú thích ở chương Trúng độc, độc dược Hạc đính hồng không phải là chất trích từ mào đỏ của hạc trắng như truyền thuyết (và câu nói này) mà có thể chính là thạch tín. Hoàng phong nghĩa là con ong màu vàng, cũng là để chỉ loài ong bắp cày. Ong bắp cày là một trong những loài có nọc độc, không làm mật như ong mật và ong vò vẽ. Khác với ong mật có ngòi hình răng cưa nên đốt xong ngòi sẽ dính dưới da không rút ra được và ong mật sẽ từ từ chết, ngòi của ong bắp cày có thể rút ra đốt nhiều lần nên do đó cũng nguy hiểm hơn nhiều. Bản thân nọc ong nguy hiểm là vì nó khiến cơ thể người bị dị ứng và có phản ứng sốc phản vệ khiến tử vong nhanh chóng. Các triệu chứng sốc tới càng nhanh thì càng khó chữa do dễ gây nhiễm độc toàn thân, thường các trường hợp chết do nọc ong là bị sốc phản vệ trong giờ đầu tiên sau khi bị đốt.
[2] Rất phân vân với màu con ngựa của anh Tuyệt. Nguyên văn nó là ngân hồng (银红) mà google mãi không tìm ra con ngựa nào được miêu tả màu như thế mà toàn ra hình đá quý rubi hồng ngọc các kiểu… Ai biết thì giúp với :D
Lời Lãnh Vân:
+ Sắp tới màn dùng âm gọi thú rồi.. hí hí hí…
+ Chương này làm oải quá, tại mẹ Sóc oải đấy không phải tại truyện đâu…
+ E là không kịp chương 32 cho ngày mai rồi. Nên là… tèn tén ten…
CHÚC CẢ NHÀ MỘT GIÁNG SINH VUI VẺ ẤM ÁP!
Lãnh Vân nghỉ Giáng Sinh từ chiều thứ 6 ngày 23/12 đến hết chủ nhật 01/1/2012. Từ giờ tới lúc đó thi thoảng sẽ online ngó nghiêng ment của mọi người (nhá nhá, nhá, không là set pass giống mấy ai đó đấy nhá… có ai tin được cái đứa lười chảy thây là mình không ta?)
+ Rất cám ơn mọi người đã theo dõi, ủng hộ, thậm chí nuông chiều hai mẹ con Sóc trong năm 2011, mẹ Sóc hứa năm 2012 sẽ chỉ có BT hơn chứ không BT kém, edit sẽ hay hơn chứ không hay kém, thị phi sẽ nhòm ngó hơn (đùa đấy, trừ hôm nào lên cơn đau đầu khó ở thì may ra!) và sẽ iu mọi người hơn (cơ mà vẫn iu bố con nhà Sóc nhất )