Thú Phi

Chương 147: Giành vợ

Edit : Ong MD

Beta : Như Bình

“Nghênh chiến.” Nam Vực vương nghe thấy vậy, trong phút chốc sắc mặt càng thêm tái nhợt, y vung tay áo bào lên, quay đầu hét lớn một tiếng thật vang dội trong hoàng cung Thánh nữ, khiến cho nơi đây ngập tràn sát khí.

“Rõ”.

Bóng đêm ngập sắc máu, đến lúc này trận chiến mới thật sự mở màn.

Trong tiếng trống trận tùng tùng vang lên không ngớt, tòa thành trì trở thành một đống hoang tàn đổ nát từ lâu nay lại bừng lên ngọn lửa chiến tranh một lần nữa, ánh lửa thiêu đốt khắp mọi nơi, một trận chém giết lại tiếp tục bao khắp vùng đất này.

Ánh lửa rực rỡ bùng lên trong bóng đêm, soi rọi mọi thứ sáng rõ như ban ngày, những đốm sáng màu vàng cam càng làm nổi bật thêm ánh trăng sáng trong phía chân trời, bao quanh nó chính là sắc máu đỏ tươi.

Thánh Thiên Vực tuyên chiến Nam Vực vương.

Cả bầu trời tràn ngập màu đỏ tươi, trong tiết hè nóng bức, ánh lửa đỏ giống như vầng thái dương rực rỡ ngày hạ, càng ngày càng nóng bỏng, càng lúc càng thêm đỏ đến lóa mắt.

Giờ đã không còn nhìn thấy màu xám ban đầu của nền đất nữa, mà khắp nơi được thay thế bằng một màu đỏ tươi rực rỡ. Máu đỏ thấm sâu vào lòng đất, nhuộm đẫm nơi nơi, đã biến màu sắc nguyên bản của đất thành một sắc màu khác, một màu máu tươi cô đặc lại.

Mặt đất bốc lên mùi máu tươi nồng nặc, trong tiết trời mùa hè oi bức, nó hòa vào làn gió nóng thổi về phía chân trời, khiến khắp nơi bao phủ một màn gió tanh mưa máu.

Những bức tường thành đã sụp đổ, trong ngọn lửa chiến tranh hung tàn chúng lại càng nhanh chóng tàn lụi. U thành, tòa vương thành đứng sừng sững hàng trăm năm nay trên thế lực Thánh nữ Nam Vực, giờ như đang khóc lóc, đang run rẩy trong gió lửa chiến tranh, càng lúc càng suy tàn.

Bao vây, phá vòng vây, công kích, phản công.

Thánh Thiên Vực không hề nương tay, bản lĩnh dùng binh như thần cùng với việc y chiếm hết mọi ưu thế về địa lợi. Cho nên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Thánh Thiên Vực đã liên tục thắng lớn mấy trận, dẫn quân của mình chiếm cứ một nửa U thành.

Trong khi đó, Nam Vực vương tuy không có ưu thế về địa lợi và nhân hòa, nhưng lại có lực lượng quân đội hùng hậu, cho nên cuộc giao chiến với Thánh Thiên Vực bất phân thắng bại, tiếng chém giết vẫn vang lên không ngừng trên mảnh đất này.

Hai bên gằng co, cầm cự lẫn nhau, ngươi tiến ta lui, ta tiến ngươi lui, trong ngày hè nóng như lửa, cuộc chiến này thực sự tàn khốc, như đang giữa địa ngục.

Làn gió nóng hòa cùng mùi máu tanh bay về phía chân trời, mới đó đã qua hơn một tháng.

Có được yếu tố địa lợi và nhân hòa trong tay, Thánh Thiên Vực lại không phải là kẻ tầm thường, kích động sĩ khí binh lính, xua quân tấn công. Đánh cho đội quân hơn hẳn y về binh hùng tướng mạnh của Nam Vực vương thua lớn vài trận, khiến Nam Vực vương không thể trụ vững tại U Thành, liên tục lui về phía sau.

Tại nơi gần sông Cửu Khúc Long khoảng một trăm dặm.

“Bệ hạ, đi thôi, thời gian không nhiều nữa.”

“Rầm.” Một tiếng động lớn nặng nề vang lên, những mảnh vỡ nhỏ của chiếc bàn dài bắn tung tóe khắp bốn phía, một giọng nói phẫn nộ, lạnh lùng hét lên: “Câm miệng.”

“Bệ hạ”. Quỷ tướng thấy vậy, phịch một tiếng quỳ xuống trong lều chủ tướng, mặt y xanh mét, dường như y muốn tâu điều gì đó với Nam Vực vương, cánh mũi hơi phập phồng, trong đáy mắt hiện rõ sự không cam lòng, nhưng lại cũng không thể không ngẩng đầu nhìn Nam Vực vương mà bẩm báo: “Bệ hạ, hai mươi vạn binh mã của Thánh Thiên Vực hiện tại chỉ cách chúng ta khoảng mười dặm nếu không đi sẽ không kịp nữa, bệ hạ.”

Vị tướng còn lại cả người dính đầy máu tươi, lúc này đã mất một cánh tay trái thấy vậy cũng quỳ xuống nói: “Bệ hạ, xin người đừng do dự, nếu không vượt sông bây giờ thì e rằng chúng ta cũng không còn thấy ngày mai nữa. Bệ hạ, đã tới bước đường này, xin người đừng do dự nữa, lúc này trở về, chúng ta còn có thể Đông Sơn tái khởi (*), chúng ta sẽ còn có cơ hội xưng vương ở Nam Vực.”

(*) Chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.

Đông Sơn tái khởi là một thành ngữ cổ. Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông Sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức nhưng ông đều từ chối. Ông là danh sĩ bậc nhất của Trung Nguyên lại nổi tiếng phong lưu nên được nhiều người đương thời hâm mộ. Người đời sau thường dùng điển cố Đông Sơn để chỉ nơi ẩn cư hoặc việc ẩn cư của các bậc danh sĩ. Về sau, Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.

Nói đến đây, Mị Tướng đưa mắt nhìn thoáng qua sắc mặt cực khó coi của Nam Vực vương, trong đôi mắt màu đỏ kia lộ ra một sự không cam lòng. Y làm sao có thể cam tâm thế được, mấy chục vạn đại quân bây giờ chỉ còn chưa tới hai mươi vạn, rõ ràng đã trông thấy một tình thế cực kỳ tốt đẹp, nhưng đến cuối cùng lại bị Thánh Thiên Vực kéo xuống bùn, toàn bộ cục diện đã thành thế này bọn họ có thể cam tâm thế nào được, sao có thể chứ.

Nhưng dù không cam lòng thì thế nào, hiện tại dù có muốn cũng không thể làm gì được.

Nếu bây giờ có thể lùi về, dùng hai mươi vạn binh mã tiêu diệt Vân Khinh, tiếp tục làm Nam Vực vương thì chắc hẳn không có vấn đề gì. Nhưng nếu bây giờ mà không đi, muốn đối đầu sống chết cùng Thánh Thiên Vực thì chắc chắn đến cả cơ hội tiêu diệt Vân Khinh họ cũng không có.

Bọn họ bại trận ở U thành, không cần tính đến việc Thánh Thiên Vực có khả năng thế nào, binh mã hùng mạnh bao nhiêu, cơ hội dùng binh ra sao, mà bọn họ chính là thua trong tay dân chúng thế lực Thánh nữ, không thể tưởng tượng rằng sức mạnh toàn dân chống lại sự xâm lược của ngoại bang lại đáng sợ đến thế, một sức mạnh hùng hậu đến mức vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ. Cho dù trước đó có đối đầu với Thánh Tông cũng chưa hề gặp qua loại sức mạnh này, thế mà hiện nay bọn họ lại thấy được sức mạnh đó trong tay Thánh Thiên Vực.

Bất kể bọn họ đến nơi nào cũng đều gặp kẻ địch, từ người già, phụ nữ, trẻ con… toàn dân đều là kẻ thù, hạ độc trong nước, thiêu hủy tất cả lương thực, một hạt cũng không chừa, thà cùng lôi bọn họ xuống mồ, cũng nhất quyết không cho bọn họ bất cứ thứ gì, tình huống như vậy ai có đủ sức mà giành chiến thắng đây? Ai có đủ tài để ở nơi này xưng vương xưng bá?

“Bệ hạ, không cam tâm cũng phải cam tâm, hôm nay chúng ta thua, nếu lùi về thì còn có cơ hội phục thù, còn nếu ở lại không đi thì một chút cơ hội cũng không có, bệ hạ!” Quỷ tướng hai mắt đỏ ngầu, siết chặt hai tay, bọn họ đã lùi đến gần sông Cửu Khúc Long, chỉ cần vượt sông thì chính là một vùng trời khác, thế nhưng bệ hạ bọn họ lúc này vẫn còn do dự không quyết.

Nam Vực vương lạnh lùng quét mắt nhìn hai người đang quỳ trước mặt một cái, hai quỷ tướng trong bốn tướng lĩnh của y đã bỏ mạng trên chiến trường, y chỉ còn lại hai đại tướng này.

Nhìn hai người vẻ mặt không cam lòng lại dốc sức thúc giục, Nam Vực vương nhắm chặt mắt lại, y làm sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ kia chứ.

“Lui binh.” Hai chữ nặng nề rít ra từ kẽ răng, đôi tay Nam Vực vương siết chặt lại kêu răng rắc, trận này y đã thất bại, y quả là đã trở thành công cụ cho Thánh Thiên Vực.

Y tính toán đúng hết tất cả, lại quên mất lòng dân, trận này y không phải thua trong tay Thánh Thiên Vực, mà là thua trong tay dân chúng của thế lực Thánh nữ.

“Lui.” Mệnh lệnh liên tiếp lan truyền ra xa, lãnh thổ Nam Vực vương đang mở ra trước mắt, bọn họ điên cuồng lùi về sông Cửu Khúc Long còn cách đó chưa đến trăm dặm.

Mà lúc này, ở phía sau Nam Vực vương khoảng mười dặm, Thánh Thiên Vực thấy tình hình như thế lại nhanh chóng dẫn binh truy đuổi không ngừng, y không nghĩ rằng trong tình huống toàn dân là lính mà Nam Vực vương vẫn có thể kiên trì phá vòng vây chạy tới tận nơi này, quả là có bản lĩnh, nhưng mà y muốn rút lui cũng không dễ vậy đâu.

Một bên điên cuồng rút lui, một bên dốc sức truy đuổi, cả hai bên đều dùng toàn lực. Ngày đêm không ngừng nghỉ, mới đó đã vượt qua khoảng trăm dặm.

Gió trên mặt sông xa xa thổi tới, trong cái nóng oi ả của mùa hạ, từng cơn gió lành lạnh thổi làm người ta có cảm giác như được ăn một chén canh mơ ướp lạnh, khiến cho lòng người thêm thích thú.

Tuy rằng mệt mỏi đến cùng cực nhưng chỉ trong nháy mắt binh lính của Nam Vực vương như được cổ vũ tinh thần, vọt tới trước như bão táp. Chỉ cần đến sông Cửu Khúc Long, là bọn họ có thể uống nước no nê rồi, nguồn nước nơi đó không có độc, vượt qua sông chính là quê nhà bọn họ.

Tiếng sóng mênh mông vỗ ầm ì vào bờ truyền đến từ phía xa xa, âm thanh những con sóng lớn vỗ ầm vang trên bờ đá, bọt sóng tung trắng xóa tỏa khắp chân trời, giống như vô số những tiếng sấm rền vang cắt ngang không gian, đánh xuống cõi trần.

Bầu trời xanh ngắt một màu, không một gợn mây, trong lành cao vút kéo dài vạn dặm, giống như màu nước biển xanh lam thật thuần khiết không một chút tỳ vết, nhìn qua quả thực rất tươi đẹp.

Dưới bầu trời xanh thẳm đó, những lá cờ tung bay phấp phới, trên lá cờ có thêu hình một con đại ưng màu đen, trong ngọn gió phần phật thổi tới, nó như muốn xé tan ngọn cờ giương cánh vượt tường, bay vào khoảng trời cao, biển rộng xanh biếc một màu kia.

Kỵ binh đông nghìn nghịt giăng kín một vùng rộng lớn trên bờ Cửu Khúc Long, đội quân đứng sừng sững lặng im không một tiếng động càng làm nổi bật những đợt sóng động trời đang ùa tới dày đặc sau lưng bọn họ.

Nam Vực vương cưỡi ngựa đi trước liếc mắt nhìn thấy tình cảnh này, hai mắt y lập tức trợn ngược lên như chuông đồng, gấp rút ghìm cương ngựa trong tay lại, con tuấn mã đang chạy như điên chợt giơ hai vó chồm lên phía trước, tiếng hí vang truyền đi rất xa. Hai tên Quỷ – Mị tướng đi theo sau Nam Vực vương vừa thấy vậy, sắc mặt cực kỳ chấn động, hai người cũng ghìm cương ngựa dừng lại, đội quân đuổi sát theo phía sau trong phút chốc cũng trở nên hỗn loạn

Ở phía trước, Độc Cô Tuyệt mặc một bộ giáp sắt đỏ đen, ngồi trên lưng ngựa, từng cơn gió sông thổi chiếc áo choàng đen của hắn bay phần phật trong không trung, trên khuôn mặt đẹp như ma quỷ không có một chút biểu cảm gì, chỉ hoàn toàn là vẻ lạnh lùng, tàn khốc.

Trên một chiếc xe ngựa sau lưng hắn, Vân Khinh đang ngồi ung dung ngay ngắn với bộ trang phục màu tím nhạt càng làm tôn lên vẻ huyền ảo xuất trần của cô, lúc này sắc mặt cô cực kỳ bình tĩnh và lãnh đạm, đôi mắt to đen thăm thẳm hệt như viên ngọc quý đang thản nhiên nhìn bọn họ.

Mà sau lưng cô, binh lính đông nghìn nghịt, sắp xếp vô cùng trật tự, dàn hàng phía sau Vân Khinh, đứng phía trước hai cánh quân dàn ra hai bên là Phi Lâm, Mộ Ải, Đinh Phi Tình, Tiểu Tả, Tiểu Hữu đang mặc áo giáp, đội mũ sắt chỉnh tề.

Vô số tên nhọn nhắm thẳng vào Nam Vực vương, những mũi tên đen nhánh mang theo dấu ấn của thần chết.

Những bộ giáp sắt màu xám đen dưới ánh mặt trời nóng rực phản xạ lại những tia sáng lạnh lẽo, khiến người ta lạnh thấu tâm can.

“Nam Vực vương, ta chờ ngươi đã lâu.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn Nam Vực vương, khóe miệng nở một nụ cười chết chóc.

Bên cạnh, Mộ Ải đang giương cung lên, ba mũi tên nhọn nhắm chuẩn vào đầu của Nam Vực vương, xét về võ công, có lẽ Độc Cô Tuyệt cũng không bằng Mộ Ải.

“Bệ hạ, đi mau”. Hai tướng Quỷ – Mị vừa thấy thế lập tức phóng ngựa xông lên, định phóng lên chắn trước mặt Nam Vực vương đẩy y đi.

Đi ư? Phải chạy đi đâu đây? Phía trước thì có Độc Cô Tuyệt, phía sau có Thánh Thiên Vực. Đi về hướng nào đây? Vẻ tàn khốc chợt lóe trong đáy mắt Nam Vực vương.

Đang lúc đó, tiếng vó ngựa của kỵ binh vang lên từng trận sang lưng y, đúng là Thánh Thiên Vực dẫn theo hai mươi vạn đại quân đã tiến đến.

Thánh Thiên Vực mặc trường bào màu lam, liếc mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, tức thì y ghìm ngựa đứng lại, trong đôi mắt lộ ra ý cười nồng đậm nói: “Quả nhiên đã đến.”

“Chỉ giỏi cướp ưu thế của người khác.” Cung Ngũ đi theo sau y vừa nhìn thấy, cũng cười cười lắc đầu, bọn họ vốn muốn tiêu diệt tận gốc cho nên mới mang binh đánh cho Nam Vực vương chạy trối chết như thế. Bây giờ thì hay rồi, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt không hề xuất binh hay hao tổn một chút sức lực nào, chỉ chọn đúng giờ đúng thời cơ huy động binh mã đợi sẵn ở nơi này, thế là đã lấy sạch sẽ tất cả mọi ưu thế của họ.

“Hừ!” Cung Nhị và cung Tứ nghe thấy thế đồng loạt hừ lạnh một cái. Đúng trong tiếng hừ lạnh này, ba mũi tên của Mộ Ải như sao băng bắn về phía Nam Vực vương, mũi tên xé gió cắt ngang không khí truyền vào trong tai mọi người, âm thanh tên bay dường như đã lấn át cả khí thế ngập trời của ngọn sóng sau lưng.

Nam Vực vương nhìn mũi tên bay tới, trong đáy mắt y vằn lên một tia đỏ máu, thanh trường kiếm trong tay vung về phía ba mũi tên của Mộ Ải, muốn giết y ư? Quá xem thường Nam Vực vương y rồi.

“Keng, keng, keng.” Ba tiếng va chạm lanh lảnh chói tai liên tiếp vang lên với cự ly gần, chỉ thấy Nam Vực vương vung ba kiếm lên xong, ba mũi tên của Mộ Ải đồng loạt bị chặt đứt giữa không trung, rơi xuống đất.

Trong đáy mắt Nam Vực vương hiện lên sự khinh bỉ, đưa tay vung lên, y định chỉ huy hai mươi vạn đại quân phía sau xông lên, liều chết đến cùng, thật không ngờ chỉ mới giơ tay lên vẫn chưa nói được tiếng nào, phía sau gáy đột nhiên tê buốt, yết hầu giống như bị bóp chặt, mọi lời muốn nói đều nghẹn vào trong.

Sắc mặt Nam Vực vương cứng đờ lại, da mặt bắt đầu run rẩy không ngừng, khóe miệng co giật liên tục, đôi mắt u ám nhìn trừng trừng đám người Mộ Ải, Độc Cô Tuyệt ở phía trước, xen lẫn trong đôi mắt kia là sự giận dữ ngút trời.

Phi Lâm mặc áo giáp đứng bên cạnh Mộ Ải, khi thấy ánh mắt của Nam Vực vương, y chậm rãi lấy cây sáo huyết ngọc bên miệng xuống, thật thong dong giơ lên vẫy vẫy Nam Vực vương, mà vẻ mặt Mộ Ải đứng bên cạnh y cũng ngập tràn ý cười.

“Bệ hạ, bệ hạ!” Tiếng thét hoảng loạn vang lên bên tai Nam Vực vương, trong đáy mắt hai tướng Quỷ – Mị hiện rõ lên vẻ không thể tin được và khủng hoảng cùng cực.

Máu từ trên cổ Nam Vực vương chậm rãi tuôn xuống, trên cổ y có một vết thương, đó là vết thương được khắc thật sâu vào nơi chí mạng……

Âm công vô thanh, tuyệt chiêu của Phi Lâm. Mộ Ải ngoài sáng, còn y ở trong tối.

Máu trào ra càng ngày càng nhiều trên cổ Nam Vực vương, cặp mắt âm u càng trừng càng lớn, y mở to miệng phát ra những tiếng ư ử, nhưng lại không thể cất thành lời, nghe qua giống hệt như tiếng dã thú tru lên.

“Bệ hạ.”

“Bệ hạ.”

Tiếng kêu hoảng sợ và thảm thiết vang vọng trong không gian kèm theo hình ảnh Nam Vực vương ngã nhào khỏi lưng ngựa.

Đến lúc chết Nam Vực vương cũng chưa từng nghĩ rằng y lại có thể chết như thế.

Bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua(*), Độc Cô Tuyệt hiểu đạo lý này rõ hơn bất kỳ kẻ nào, phải làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất mà cái giá là nhỏ nhất, đây là màn hay nhất trong vở kịch đặc sắc của hắn, hắn chưa bao giờ là quân tử.

(*) Trích từ:

Tiền Xuất Tái – Đỗ Phủ

Ra Ải lần trước – Song Nguyễn Hàn Tú dịch

Đã giương cung thì phải giương cho cứng

Đã dùng tên ắt hẳn chọn tên dài

Muốn bắn người…phải bắn ngựa trước rồi

Muốn bắt giặc thì bắt tên giặc chúa

Người phải giết, cũng chẳng nên bừa phứa

Mỗi giống nòi đều có đất riêng tư

Nếu cần ngăn bọn giặc lấn cõi bờ

Đâu phải chỉ có một đường giết sạch

Tay phải giơ lên cao, hung ác như sói, hắn tiếp tục vung tay, vô số mũi tên nhọn trong nháy mắt xé tan không trung bắn vào binh mã của Nam Vực vương đang trong tình trạng hỗn loạn và đau thương ở phía trước.

Những mũi tên nhọn dày đặc giống như mây đen giăng kín trên bầu trời, phóng đi như cắn nuốt tất cả mọi thứ, mang theo luồng sát khí điên cuồng mà mãnh liệt, rít gió phóng tới.

Đứng phía sau hai mươi vạn đại quân Nam Vực vương, Thánh Thiên Vực thấy vậy nhướng mày lên, búng tay tách một cái rồi giơ tay chỉ chỉ về phía trước.

Cung Bát và Cung Thất đứng đằng sau lập tức vung tay lên, hai đội binh mã lập tức vọt lên, những mũi tên dày đặc liên tiếp phóng đến tập kích phía sau đội quân của Nam Vực vương.

Hợp sức bao vây, đây mới thực sự là vây chặt không còn lối thoát.

Ánh sáng sắc lạnh xuyên qua không trung, mang theo màu máu đỏ tươi và những tiếng kêu gào thảm thiết, hai mươi vạn binh mã của Nam Vực vương bị hai quân bao vây, đã vậy vương của họ đã chết, toàn quân như rắn mất đầu, tình thế lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.

Những người ở mặt trước và mặt sau điên cuồng lùi vào vị trí trung tâm của đội quân, trong khi những người ở giữa lại không ngừng chen ra phía trước, vô số người ngã xuống rồi lại đứng lên, cũng có vô số người đổ xuống rốt cuộc cũng không thể đứng dậy nổi, bị vó ngựa giẫm lên mình. Các binh sĩ hoảng loạn đạp lên thân thể đồng đội để chạy tháo thân, những tiếng gào thét vang vọng tận chân trời.

“Tuyệt.” Vân Khinh nhìn thấy đáy mắt lộ vẻ không nhẫn tâm, cô thấp giọng gọi Độc Cô Tuyệt một tiếng, tuy rằng cô hiểu rõ những gì Độc Cô Tuyệt đã nói trước với cô. Phải loại trừ tất cả thân binh của Nam Vực vương, cũng phải đào gốc tróc rễ sự căm tức trong lòng binh mã của y, cho dù muốn chiêu hàng cũng phải diệt trừ tất cả mọi ý niệm của chúng. Nếu không hai mươi vạn đại quân này về sau chắc chắn sẽ là một mầm họa lớn, nhưng thảm cảnh thế này, cô vẫn không thể chấp nhận được.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy quay đầu đưa mắt nhìn Vân Khinh một cái rồi khẽ gật đầu.

Hắn giơ cánh tay phải lên cao, năm ngón tay nắm chặt lại, ngàn vạn mũi tên đang bắn ra lập tức ngừng lại. Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn đám tàn binh bại tướng trước mặt, giọng nói lạnh lẽo và vô cùng tàn khốc vang vọng khắp chân trời: “Đầu hàng thì không giết.”

“Đầu hàng thì không giết.” Trong phút chốc bốn mươi vạn đại quân đồng loạt hô lên một tiếng vang dội, chấn động hàng trăm dặm.

Sau tiếng thét vang dội kia là khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi.

“Đầu hàng.”

“Đầu hàng.” Từng tiếng đầu hàng nối tiếp nhau vang lên, nhanh chóng tràn ngập khắp đất trời, đám binh mã còn lại của Nam Vực vương dứt khoát vứt bỏ vũ khí, nhanh chóng ngồi xổm trên mặt đất, khoảng cách giữa sự sống và cái chết có một sự khác biệt rất lớn, không ai muốn tự đi tìm cái chết cả.

Đinh Phi Tình nãy giờ vẫn án binh bất động, nhìn thấy vậy liền vung tay lên, chỉ huy binh lính tiến lên trước, hợp nhất tù binh là nhiệm vụ của cô.

Dốc hết bốn mươi lăm vạn binh mã cả nước đi chinh phạt thế lực Thánh nữ, mà nay bị giết chỉ còn chưa đến hai mươi vạn người. Bọn chúng dốc lòng dốc sức đến cuối cùng lại hoàn thành chuyện tốt cho Độc Cô Tuyệt, Nam Vực vương không những thôn tính không thành mà ngược lại còn bị người khác thôn tính, nếu bây giờ y vẫn còn sống, hẳn sẽ tức ói máu mà chết.

Vốn là một chuyến đi tranh đoạt thế lực Thánh nữ, kết quả là toàn bộ thế lực của Nam Vực vương lại bị diệt gọn mà không hề thu được bất cứ thứ gì.

Bầu trời xanh lam vẫn một màu xanh thăm thẳm như vậy, gió sông thổi lướt qua, mang theo mùi của nước sông hòa lẫn mùi máu tanh kéo thẳng lên tận trời mây.

Giang sơn của Nam Vực vương đã đổi chủ, dễ dàng vậy đấy, nhưng thật ra cũng chẳng dễ gì.

Cờ bay phấp phới, dưới bầu trời xanh lam trong vắt đến chói mắt, Độc Cô Tuyệt để tướng quân bậc nhất là Đinh Phi Tình thu xếp tàn binh bại tướng của Nam Vực vương, còn hắn thì vung tay ra hiệu, dẫn bốn mươi vạn đại quân tiến lên, gót sắt gõ lộp cộp, tiến quân về phía Thánh Thiên Vực.

Thánh Thiên Vực vẫn không ra tay, chỉ đứng nhìn Độc Cô Tuyệt chiêu hàng đám tàn binh bại tướng của Nam Vực vương, y không tranh đoạt cũng không rời đi, lúc này nhìn thấy Độc Cô Tuyệt đưa quân đến gần, khóe miệng y nhất thời cong lên.

“Khá lắm, dã tâm của Tần vương quả không tầm thường.” Cung Nhị vừa thấy hành động của Độc Cô Tuyệt, lập tức nhướng mày lên, xoa xoa cằm rồi nói.

Độc Cô Tuyệt không chỉnh đốn đám tàn binh bại tướng của Nam Vực vương rồi quay trở về lãnh thổ của Nam Vực vương, mà ngược lại còn xua quân thẳng tiến, đối đầu với bọn họ. Hành động này ngoại trừ việc muốn thừa dịp tiêu diệt bọn họ để thống nhất Nam vực, thì y thật sự không thể nghĩ ra được hắn còn có ý gì khác.

“Con mẹ nó.” Cung Tam – người sử dụng kiếm liền mắng một câu thô tục, lạnh lùng trừng mắt nhìn đội quân thiết giáp đông nghìn nghịt của Độc Cô Tuyệt đang tiến đến trước mặt.

“Hãy nhìn binh mã của hắn mà xem, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đã huấn luyện được thành như vậy, hèn gì hắn dám ngông cuồng đến thế.” Cung Ngũ nhìn Độc Cô Tuyệt đang tới gần lạnh nhạt nói.

Uy nghiêm có trật tự, lúc tiến lúc lùi có chặt chẽ, cũng có buông lơi, thế trận nghiêm ngặt mà liên tiếp trơn tru. Bọn họ vừa vặn đứng ở một nơi hơi cao, đưa mắt nhìn lại một cái, chỉ thấy bốn mươi vạn binh mã của Độc Cô Tuyệt dường như chỉ là một người, tiến lui cực kỳ chuẩn xác không hề có một chút sai lầm, nghiêm ngặt lại trật tự hợp lý.

Nếu bọn họ nhớ không lầm thì đội quân này một hai tháng trước chỉ là một đám dân thường, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã huấn luyện thành một đội quân tinh nhuệ, quả nhiên là cao thủ, khá lắm.

“Vị vương giỏi nhất có lẽ chính là Tần vương.” Cung Nhất lạnh lùng tiếp một câu.

Dung túng đám cao thủ Cửu cung tự do bàn luận, Thánh Thiên Vực ngồi trên lưng ngựa chỉ khoanh hai trước ngực nhìn Độc Cô Tuyệt từng bước từng bước một tiến tới gần, giống như trước mắt y chỉ có một mình Độc Cô Tuyệt mà không phải là bốn mươi vạn binh mã hùng mạnh kia, y cực kỳ bình tĩnh và thản nhiên.

Vừa tiến đến đúng chỗ, Độc Cô Tuyệt vung tay lên dừng đội quân lại, vẻ mặt tàn khốc nhìn Thánh Thiên Vực đứng đối diện, lạnh lùng nói: “Đầu hàng hay là đánh?”

Bốn mươi vạn binh mã lại thêm hai mươi vạn hàng binh của Nam Vực vương, lúc này lấy sáu mươi vạn binh để đấu với gần hai mươi vạn binh mã của Thánh Thiên Vực, Độc Cô Tuyệt không phải là Nam Vực vương, Vân Khinh cũng chẳng phải là Nam Vực vương. Thánh Thiên Vực không chiếm được nhân hòa, địa lợi, lại bị áp sát tới thế này nên hoàn toàn không có ưu thế. Trận này Thánh Thiên Vực chắc chắn không thể thắng được, nếu Thánh Thiên Vực là một kẻ giỏi mưu tính, thì đương nhiên y biết rõ điều này.

Thánh Thiên Vực khoanh tay nhìn thoáng qua Độc Cô Tuyệt, rồi quan sát Vân Khinh đang mang thai từ trên xuống dưới, nhếch mày đầy khiêu khích: “Đầu hàng thì có gì tốt? Thê tử của ta bị ngươi làm cho lớn bụng, cái nón xanh (*) to như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ chọn đầu hàng ư?”.

* Nghĩa giống với bị cắm sừng ở Việt Nam. Chỉ những người đàn ông có vợ ngoại tình.

Độc Cô Tuyệt vừa nghe, trong nháy mắt hắn tức đến xám ngoét mặt, Vân Khinh ở bên cạnh nghe thấy vậy bèn khẽ lắc đầu không lên tiếng. Tên Thánh Thiên Vực này đang nói gì vậy, cô lập tức nhìn y gọi một tiếng: “Thánh Thiên Vực.”

Người này thật làm cô không thể được nói gì, đối mặt với bốn mươi vạn binh mã của bọn họ, y không nhường đường cũng không lùi bước, xem bọn họ chỉ là một đám người tầm thường, hết sức thong dong, nhàn nhã, thoạt nhìn không thể thấy được một chút ý chí chiến đấu nào, cũng bởi thế nên Độc Cô Tuyệt mới đứng ra hỏi y là đánh hay là đầu hàng. Nếu không Độc Cô Tuyệt đã xua binh trực tiếp đánh y từ lâu, nhưng thật không ngờ y vừa mở miệng lại nói những lời vớ vẩn vậy, thực sự là…

“Vị hôn thê thân yêu của ta, nàng thật khiến ta đau lòng quá, mới có mấy tháng chia tay ngắn ngủi mà nàng đã biến thành thế này. Nhưng mà, nếu ta đã vừa mắt nàng, một tiếng cha tặng kèm theo nàng, ta cũng không quá để tâm đâu.” Thánh Thiên Vực nghe thấy Vân Khinh khẽ gọi, bèn cười cười nhìn Vân Khinh nói nhỏ.

Thánh Thiên Vực chỉ nói hai câu, bầu không gian nghiêm trang, tràn ngập sát khí trên chiến trường không còn một chút. Phi Lâm, Mộ Ải vừa nghe thấy liền cười lớn thành tiếng, Tiểu Tả và Tiểu Hữu theo đó liếc mắt nhìn trộm sắc mặt Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, cả hai cố chết nín cười nhưng nét mặt kia càng làm người khác thêm tức giận.

Thánh Thiên Vực quá là rộng lượng rồi nha.

Vân Khinh nhìn thấy vẻ mặt của Thánh Thiên Vực lúc này thật khoan khoái, thoải mái, y không còn toát lên một vẻ huyền ảo như không phải người phàm mà cao quý như thần tiên lúc trước nữa. Lúc này trong nụ cười kia mang theo sự vui sướng, lại còn có chút ý xem kịch vui, thay đổi tuy không nhiều, nhưng chỉ một chút đổi khác cũng đã làm y hóa thành một con người bằng xương bằng thịt, có cảm giác như y thật sự là một con người, xem ra y đã làm xong những điều muốn làm rồi.

“Trong lòng ngươi vốn không nghĩ như vậy, việc gì phải nói ra những lời đó.” Vân Khinh nhìn Thánh Thiên Vực nhẹ nhàng lắc đầu, cô chậm rãi bước xuống khỏi xe ngựa, đi đến bên cạnh Độc Cô Tuyệt, đưa tay nắm lấy tay của Độc Cô Tuyệt, ý bảo Độc Cô Tuyệt đừng tức giận.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy vội vàng nhảy xuống ngựa đến bên cạnh dìu Vân Khinh, cô đã mang thai chín tháng, phải cẩn thận một chút.

Thánh Thiên Vực thấy vậy vẻ mặt sáng ngời nói: “Tri âm khó tìm, quả nhiên là người ta vừa mắt, phải làm sao bây giờ? Ta thật không nỡ buông nàng ra.” Dứt lời, vẻ mặt y giống như vô cùng buồn bực đưa tay xoa xoa cằm nhìn Vân Khinh.

Vân Khinh cảm giác được Độc Cô Tuyệt đứng cạnh cô đang nổi giận, cô lập tức nắm chặt lấy tay Độc Cô Tuyệt, quay đầu cười thật dịu dàng với Độc Cô Tuyệt.

Thánh Thiên Vực chỉ có hai mươi vạn binh mã, có muốn đánh thì cũng không thể thắng được bọn họ, nhưng nếu thật sự đánh một trận sẽ tương đối khó khăn. Bởi vì Thánh Thiên Vực cắm gốc rễ rất sâu tại thế lực Thánh nữ, có những thứ bọn họ không thể thay thế được, nếu có thể không đánh thì tốt nhất là đừng đánh, chiêu hàng y là cách thức tốt nhất, hẳn là Độc Cô Tuyệt cũng nghĩ đến việc này, vậy thì cố nhịn y đi.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy quay đầu nhìn thẳng Thánh Thiên Vực, lạnh lùng hừ một tiếng.

Thánh Thiên Vực thấy vậy khuôn mặt khẽ thay đổi, hai tay đột nhiên vỗ một cái, giống như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nói nhỏ với Vân Khinh: “Muốn ta đầu hàng cũng không phải không được. Dù sao ta đánh cũng mệt rồi, chỉ cần một điều kiện duy nhất thôi, trả vị hôn thê lại cho ta, Nam Vực này ngươi muốn thống nhất hay không thống nhất, muốn nó nằm trên bản đồ của Tần quốc ngươi hay không, đó là chuyện của ngươi. Ta quyết không hỏi đến, thế nào? Điều kiện này rất nhỏ mà.” Y nói xong liền quay đầu lại nhìn Độc Cô Tuyệt.

Lời vừa dứt, Phi Lâm, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu ở bên cạnh đều nhịn không được quay đầu đi. Nếu không thì thái độ của bọn họ sẽ làm Độc Cô Tuyệt có ý giết người không thương tiếc, điều kiện này, quả là rất khiêu khích.

“Cút, ngươi đừng vọng tưởng.” Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy những lời này, gương mặt tức khắc giận đến méo mó, trừng to hai mắt nhìn Thánh Thiên Vực, trông thật dữ tợn giống như muốn ăn tươi nuốt sống y.

Không đợi Vân Khinh và Thánh Thiên Vực mở miệng, cung Nhị đứng bên đột nhiên lên tiếng: “Tần vương, việc này là ngươi sai rồi. Ngươi cũng biết rõ, Thánh nữ từ nhỏ đã đính ước với thiếu gia chúng ta, hai người đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận từ lúc mới sinh, có chứng có cứ, có mai mối có sính lễ. Trong khi đó ngươi giữa đường chạy ra cướp người, dựa theo lễ pháp của đất nước các ngươi, cướp vợ người ta sẽ bị phạt tám mươi đại côn, lưu đày trăm dặm. Ngươi thân là Tần vương hẳn càng phải tuân thủ lễ pháp của chính mình, hôm nay thiếu gia chúng ta rộng lượng không so đo với ngươi, thái độ ngươi lại như vậy đấy.” Nói đến đây, y quay sang nhìn Độc Cô Tuyệt lắc lắc đầu, vẻ mặt giống như nhìn một đứa trẻ hư, không thể dạy dỗ được.

Độc Cô Tuyệt nghe vậy lập tức đỉnh đầu bốc khói, lửa giận bừng bừng sắp lan tràn ra xung quanh.

Vân Khinh không thể nói gì chỉ nhìn Cung Nhị cười không được mà giận cũng không xong, mấy người này hôm nay có ý định gì đây …

Trong nháy mắt, bốn phía thật tĩnh lặng.

“Cạnh tranh công bằng mới là cách làm của kẻ mạnh.” Trong không gian trầm mặc, Phi Lâm đột nhiên cười tủm tỉm ném một câu.

Độc Cô Tuyệt ngay tức khắc phóng ám khí vào Phi Lâm, y vội xoay người một cái tránh né, vọt đến sau lưng Mộ Ải.

“Có thể.” Không ngờ Thánh Thiên Vực khóe miệng cong lên một cái, thẳng thắn đồng ý.

Mộ Ải vừa nghe lập tức hai mắt sáng rực, Thánh Thiên Vực và Độc Cô Tuyệt đánh tay đôi, trận đánh ngoạn mục này sao có thể bỏ qua, lập tức vẻ mặt y cũng trở nên nghiêm túc nói: “Từ xưa tới giờ đã có tiền lệ, thắng bại của hai tướng soái trên chiến trường sẽ quyết định thành bại hai bên, đó được xem như kết quả đã định.”