Sầm Mộ Vân bước nhanh đến đại môn sau đó tiệp tục đi ra phía ngoài, chỉ một lúc đã đi tới đại môn, để lại trong sân hai mẫu tử đang nhìn nhau.
Chu thị nhìn nhi tử xem chừng cũng không hiểu tại sao tự nhiên Sầm Mộ Vân lại hùng hùng hổ hổ như vậy. “Nguyên nhi, Mộ Vân sao vậy? Tại sao lại rời đi luôn vậy?” Chẳng phải vẫn chưa nói xong sao? Sao lại có thể cứ vậy rời đi như vậy được?
“Nhi tử cũng không rõ, chắc là đi ngõ Lục Liễu tìm Lam nhi. Thôi, mẫu thân, chúng ta cũng không cần suy nghĩ nhiều, kệ nàng ta đi đi, chỉ cần có thể gặp được Lam nhi, chắc sẽ không còn ý kiến gì chúng ta nữa. Hiện tại nàng ta lo lắng nhất là chuyện Lam nhi có còn sống hay không, lời vừa rồi của Vân Tụ hẳn là dọa nàng ta sợ rồi.”
“Vân Tụ này thật đáng chết, sao lại có thể chạy đến nói những lời như vậy được cơ chứ, về sau ngươi không được đi gặp nàng ta nữa.” Chu thị nghiêm mặt nhìn Triệu Tĩnh Nguyên, nói.
Triệu Tĩnh Nguyên vội gật đầu nói dạ, không dám cãi nửa câu. Vân Tụ cũng thật là không làm được việc lớn, sao lại có thể nói ra lời như vậy được, sớm biết nàng ta sẽ gây họa thì đánh chết hắn cũng không để nàng ta ngoài, Vân Tụ này thật là điên rồi.
“Nếu được như vậy thì tốt, ngươi cũng nên tìm người đưa Mộ Vân đi đi, cũng nên trấn an một chút, lúc này Lam nhi đi miếu dâng hương rồi, không có ở đây. Nếu đến đó còn không thấy người, không chừng là có chuyện đấy.” Chu thị cau mày, nói.
“Vâng, thưa mẫu thân. Người vất vả cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, vẫn nên về nghỉ chút đi ạ.” Triệu Tĩnh Nguyên nhìn mẫu thân, thấy trên mặt bà có chút mệt mỏi, vì vậy vội nói: “Chuyện bên này cứ để nhi tử lo, nhi tử chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa.” Die danle^quys do^n
“Nguyên nhi, có một lời ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một chút, lúc trước ngươi cảm thấy Mộ Vân làm ngươi mất hết thể diện, lại còn hại chết Lộ thị cho nên trong lòng có ý kiến với nàng ta. Nhưng hôm nay hẳn ngươi cũng đã nhìn ra, ban đầu Mộ Vân đã giúp ngươi được những gì. Dù ngươi thừa nhận hay không thừa nhận thì việc làm hiền tế của Khánh quốc công phủ cũng giúp cho tiền đồ của ngươi có nhiều chỗ tốt. Hơn nữa giờ nghĩ lại, lúc ấy Mộ Vân làm vậy cũng không sai, dù sao đối với nữ nhân mà nói, danh tiết là quan trọng nhất, nàng ta làm như vậy cũng là vì bảo vệ danh tiết của mình. Nếu như ngươi còn nghĩ đến tiền đồ của mình, thì lần này nàng ta tới đây chính là một cơ hội, nếu ngươi có thể làm cho nàng ta hồi tâm chuyển ý thì ngày trở lại Kinh thành phục chức của ngươi cũng sắp tới rồi.” Chu thị nói ra suy nghĩ của mình.
Sau khi trải qua nhiều sóng gió như vậy, Chu thị đã có thể từ từ nhìn rõ một số chuyện, trong lòng cũng bắt đầu hối hận, cho nên nếu không muốn tiếp tục phải trải qua cuộc sống như thế này nữa thì biện pháp tốt nhất chính là khiến cho Sầm Mộ Vân hồi tâm chuyển ý, lúc ấy mọi chuyện sẽ lại trở lại giống như trước kia.
Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mới hiểu được tại sao hôm nay mẫu thân lại tìm mọi cách lấy lòng Sầm Mộ Vân như vậy, thì ra là vì cái này. Đúng vậy a, sao hắn lại không hiểu cơ chứ, có điều chuyện đến nước này còn có thể khiến nàng ta hồi tâm chuyển ý sao?
Nhìn nhi tử khó xử, Chu thị nói tiếp: “Lam nhi chính là cái cớ tốt nhất, ngươi hãy dùng Lam nhi để đả động nàng ta, ta tin nàng ta sẽ vì Lam nhi và Thanh Phong mà nguyện ý trở về. Thiên hạ này không có người mẫu thân nào có thể thực sự buông bỏ hài tử của mình.”
“Dạ, mẫu thân, nhi tử biết, nhi tử sẽ tự mình đưa nàng ta đi tìm Lam nhi.” Triệu Tĩnh Nguyên còn chưa dứt lời thì nghe được tiếng trống to từ phía huyện nha truyền tới.
“Sao lại có người đến thưa kiện nhỉ, cái địa phương nhỏ này lại có nhiều chuyện như vậy, thôi, ngươi đi trước đi, ta tìm người đưa Mộ Vân qua tìm Lam nhi là được.” Chu thị không vui nói. Hiện giờ nhi tử của bà chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, vậy mà so với hồi ở Kinh thành còn bận rộn hơn, thật là không hiểu, chỉ một cái huyện nha sao lại nhiều việc như vậy.
“Dạ, mẫu thân.” Triệu Tĩnh Nguyên nói xong lập tức đi về phía công đường ở tiền viện.
Lại nói lúc này Triệu Tình Lam đang ở phía bên ngoài cổng huyện nha, nàng vốn không yên lòng mẫu thân cho nên mang theo Nguyệt Minh nữ phẫn nam trang đứng ở cổng huyện nha nhìn vào, xem lúc nào thì mẫu thân đi ra.
Trước giờ Triệu Tình Lam vẫn biết mẫu thân nàng là người mềm yếu, bị phụ thân và tổ mẫu chèn ép gắt gao, hôm nay chưa chắc có thể làm gì được họ. Đang lúc nàng dáo dác quan sát thì chợt thấy mẫu thân nổi giận đùng đùng đi ra.
Triệu Tình Lam vốn lường trước mẫu thân sẽ bị người ta chèn ép đến tức giận, vì vậy muốn tiến lên nói chuyện với mẫu thân, không ngờ lại thấy mẫu thân vòng lại, đi về phía cổng chính huyện nha. Die nn da n lqdon Triệu Tình Lam tò mò, cho nên vội vàng đi theo.
“Tiểu thư, phu nhân muốn làm gì vậy?” Nguyệt Minh đi theo Triệu Tình Lam, không hiểu nên hỏi.
“Ta cũng không biết mẫu thân muốn làm gì nữa. Chẳng lẽ hiện giờ phụ thân không có trong hậu viện mà ở công đường, cho nên mẫu thân mới muốn đến đó tìm ông ấy?” Triệu Tình Lam nói nhỏ.
“Lão gia là người cần mẫu vậy sao? Bình thường giờ này chi sợ là còn chưa đến công đường thôi.” Nguyệt Minh có chút hoài nghi, nói.
“Không đoán nữa, chúng ta cứ quan sát rồi sẽ hiểu.” Triệu Tình Lam nhìn không chớp mắt về phía mẫu thân và Tinh Quang, chỉ thấy hai người đi đến đại môn huyện nha thì dừng lại, mẫu thân cúi đầu nói gì đó với Tinh Quang, Tinh Quang gật đầu rồi đi đến đại môn huyện nha, cầm lấy cái dùi bên cạnh trống lớn. Trong nhất thời, tiếng trống không ngừng vang lên kinh động rất nhiều người, trong đó có cả Ninh Mặc Hiên đang dùng bữa ở tửu lâu đối diện.
Ninh Mặc Hiên cùng Sầm Mộ Vân tới đây, nhưng đến trưa vẫn không thấy Sầm Mộ Vân ra, bụng lại đói nên đành một mình đến tửu lâu đối diện vừa dùng bữa vừa chú ý động tĩnh bên này, nào biết mới không để ý một chút đã nghe tiếng trống trước đại môn huyện nha vang lên. Định thần nhìn lại mới thấy người gõ trống chính là nha đầu Tinh Quang bên người Sầm Mộ Vân, Ninh Mặc Hiên cũng không để ý đến việc ăn uống nữa, vội vàng thanh toán sau đó đi về phía huyện nha.
Ninh Mặc Hiên vừa đi vừa nghĩ thầm, không hiểu tình huống bây giờ ra sao, đang êm đang đẹp tại sao dì Sầm lại đi gõ trống kêu oan rồi, dì ấy định làm gì vậy? Chẳng lẽ vừa nãy đi vào phải chịu uất ức, nên giờ muốn kiện? Nhưng huyện lệnh nơi này chính là Triệu Tĩnh Nguyên, vậy chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Muốn kiện vẫn nên về Kinh thành kiện mới là tốt nhất.
“Đại ca, huynh vội vội vàng vàng đi làm gì vậy?” Ninh Mặc Hiên đang đi, chợt bị người kéo áo, quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Tình Lam mặc một thân nam y đang đứng đối diện cười với hắn.
“Nha đầu xuất quỷ nhập thần này, sao muội lại ở đây? Không phải đã nói muội ngoan ngoãn ở nhà sao? Muội đến đây cẩn thận bị người ta nhận ra đó.” Ninh Mặc Hiên cười, nói.
“Đại ca, sẽ không ai chú ý muội đâu, huynh không thấy bây giờ mọi người đều đang chú ý động tĩnh bên huyện nha sao? Làm gì còn có ai chú ý đến muội nữa.” Triệu Tình Lam nhìn không ít người đang tụ tập trước đại môn huyện nha, nói.
“Dì Sầm đang muốn làm cái gì vậy?” Ninh Mặc Hiên vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu nổi.
“Thưa kiện ai?” Ninh Mặc Hiên nhìn Triệu Tình Lam dường như biết chuyện gì, vì vậy hỏi.
“Muội đoán không nhầm thì mẫu thân muốn kiện Huyện thái gia huyện Sơn Nam, cũng chính là cái vị phụ thân bạc tình vô lương tâm của muội đó.” Triệu Tình Lam nói mà như thể chuyện không hề liên quan đến nàng.
“Dì Sầm hồ đồ rồi sao, đó đâu phải là nơi để kiện ông ta? Muốn kiện ông ta tối thiểu cũng phải đến phủ nha kiện chứ, sao lại có thể đến đây được.” Ninh Mặc Hiên có chút đau đầu, nói.
“Đại ca có lẽ quên, phụ thân muội mặc dù không ra gì, nhưng lại cố tình rất để ý đến thể diện, mà nay mẫu thân lại kiện hắn ngay trên công đường huyện Sơn Nam này, vậy chẳng phải mất hết thể diện hay sao? Huống chi kiện hắn ở đây mà hắn lại chẳng thể làm gì được mẫu thân thì chẳng phải càng tốt hơn những nơi khác hay sao?” Lee:Qu y?Dd oon Triệu Tình Lam ngược lại có chút bội phục mẫu thân nàng, thật không nghĩ đến mẫu thân lại thông minh như vậy, có thể nghĩ ra chủ ý này để đối phó với phụ thân, là nàng lo lắng nhiều rồi.
“Muội nói vậy cũng đúng, dì Sầm đến đây chuyện quan trọng nhất chính là muốn đưa muội đi, nhưng dù nói thế nào, thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ không đồng ý, vậy chẳng bằng trực tiếp kiện lên công đường, dù không thắng thì cũng có thể tạo chút tiếng vang, đến lúc đó phụ thân muội cũng không tiện làm gì.”
“Không chỉ có vậy, nếu chuyện lần này ầm ĩ lớn, muội đoán chừng phụ thân còn phải vì thế mà chịu nhiều thua thiệt.” Lúc này Triệu Tình Lam đã có lý do để tin tưởng mẫu thân nàng không phải là không thể khiến người khác phải kinh ngạc rồi.
Lần này cách hành xử của phụ thân đã thực sự gây tổn thương nghiêm trọng đến mẫu thân, chạm phải giới hạn của mẫu thân, thù mới hận cũ gộp lại, mẫu thân có thể dễ dàng bỏ qua chó Triệu gia mới là lạ đó.
Lẽ ra, người khác muốn kiện Huyện thái gia, chắc chắn là phải chịu đòn, nhưng mẫu thân lại khác, bà là đại tiểu thư Khánh quốc công phủ, nếu bà phải chịu đòn thì chắc chắn Khánh quốc công phủ sẽ không để yên, cho nên mẫu thân mới có thể không sợ.
“Lam nhi, muội qua tửu lâu đối diện ngồi một chút, ta và Nguyệt Minh ở đây nhìn, có chuyện gì sẽ qua tìm muội.” Nhìn mọi người đã chuẩn bị lên công đường, Ninh Mặc Hiên nói.
Dù sao Triệu Tĩnh Nguyên cũng vẫn quen thuộc với nữ nhi của mình, nếu để hắn nhìn thấy thì không tốt. Mà hắn ở đây, nói không chừng còn có thể giúp dì Sầm.
Triệu Tình Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vì vậy liền đi về phía tửu lâu.
“Lão thái quân, xảy ra chuyện rồi!” Bên này Chu thị đang tìm người đưa Sầm Mộ Vân đến ngõ Lục Liễu, còn chưa tìm được người thích hợp, thì có một gã sai vặt thở hổn hển chạy vào, nói.
“Chuyện gì, sao lại vội vàng vậy.”
“Lão thái quân, phu nhân, a, không phải, là đại tiểu thư Khánh quốc công phủ kiện lão gia nhà gia trên công đường rồi.” Gã sai vặt vội vàng nói với Chu thị.
“Ngươi nói cái gì? Kiện ai trên công đường cơ?” Chu thị không tin nổi lỗ tai mình nữa, hỏi.
“Kiện chúng ta, phu nhân kiện lão gia lên công đường rồi.” Gã sai vặt vội vàng nói lại lần nữa.