“Phụ hoàng, phụ hoàng, sao mẫu hậu vẫn chưa trở lại?” Một bé trai dáng vẻ đáng yêu chớp đôi mắt to, nghịch ngợm cọ cọ lên người Mạc Liễm Sâm.
Mạc Liễm Sâm ôm lấy con trai mình, trong mắt tràn ngập đau thương: lê$Quý"Đô+n “Mạc Vấn, mẫu hậu con… có lẽ không về được!”
Tìm ba năm ròng vẫn luôn không có tin tức của Ninh Ninh. Tiểu gia hoả cũng biết người trong hậu cung kia vốn không phải mẹ ruột của mình.
Từ sau khi Dịch Cẩn Ninh mang theo quốc tỉ của Nam Lăng quốc gả đến Tây Việt, thiên hạ liền nhất thống, ngoại trừ vài tiểu quốc xưng thần và đại mạc bên kia là tự do ra thì Tây Việt chính thức trở thành một quốc gia thống nhất, đổi tên thành Lăng Việt quốc.
Ba năm này, hắn gần như lật tung cả nước nhưng vẫn không thể tìm được nàng mất tích ở chỗ nào.
“Không bao giờ trở lại nữa sao?” Tiểu gia hoả tươi ngon mọng nước, dáng vẻ y hệt Mạc Liễm Sâm, nhất là đôi mắt hoa đào này, vô cung có thần. Năm nay cậu đã năm tuổi, biết chuyện cũng không ít, tỷ như vì sao phụ hoàng không đến cung mẫu hậu giả kia ngủ, lại tỷ như các phi tử của phụ hoàng đến giờ vẫn chưa sinh hạ một tiểu đệ đệ hoặc một tiểu muội muội cho phụ hoàng. Cung nhân nói cho cậu biết rằng vì chỉ có hoàng hậu mới có thể sinh hạ con nối dòng cho đế vương.
Cậu không rõ vì sao phụ hoàng lại lạnh nhạt mẫu hậu giả trong cung kia, nhưng cậu biết rõ bản thân mình rất không thích người có dáng vẻ giống mẫu hậu của mình. lê$Quý}đ|ôn Người kia sẽ không ôm cậu thơm cậu, cũng không giống phụ hoàng kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.
“Phụ hoàng, người lại uống rượu rồi!” Tiểu gia hoả nhăn mày, dáng vẻ quả thực là cùng Mạc Liễm Sâm như khắc từ một khuôn mẫu.
Thấy phụ hoàng không đáp lại lời mình, cậu cũng không hỏi nhiều, bởi hễ cứ nói đến vấn đề của mẫu hậu là phụ hoàng đều không muốn nhiều lời trước mặt cậu. Nhưng mỗi ngày phụ hoàng đều uống rất nhiều rượu, miệng phụ hoàng hôi lắm, toàn là mùi rượu, khó ngửi muốn chết.
“Ợ…” Mạc Liễm Sâm ợ hơi rượu một cái, vuốt tóc Mạc Vấn: “Phụ hoàng nhớ mẫu hậu con, hễ nhớ là chỉ biết uống rượu!”
“Vậy con có thể uống không?”
Tiểu Mạc ngoẹo đầu hỏi. Cậu cũng nhớ mẫu hậu, mỗi ngày đều nhớ. Mẫu hậu sẽ cười dịu dàng với cậu, sẽ ôm cậu dỗ cậu ngủ, nhưng người kia có dáng dấp rất giống mẫu hậu sẽ không cười với cậu, cũng không hát cho cậu nghe. Mỗi ngày cậu đều nhớ mẫu hậu, nhớ rất nhiều rất nhiều, có đôi lúc còn nhớ đến muốn khóc. lê*Quý:Đô/n Nhưng phụ hoàng nói nam tử hán đại trượng phu chỉ có thể đổ máu không được rơi lệ, cậu lại không dám khóc.
Nếu đã nhớ mẫu hậu mà không thể khóc thì uống rượu đi. Phụ hoàng cũng uống, bảo sao người không khóc, thì ra là uống rượu!
“Con trai, mượn rượu giải sầu, con hiểu không? Đây là chuyện nam nhân mới có thể làm, con nít miệng còn hôi sữa như con thì đừng có uống!”
Mạc Liễm Sâm ôm lấy tiểu gia hoả, uống sạch ngụm rượu cuối cùng. Hắn là hoàng đế, có rất nhiều chuyện quốc gia cần xử lý, uống say liền hỏng chuyện rồi.
“Nếu con còn là con nít, vậy… Sao con không thể khóc chứ?” Mạc Vấn rất thông minh, cậu biết phụ hoàng khong muốn để cậu đau lòng mới có thể nghĩ ra cái lí do như vậy, mà cậu cũng tự nhận mình là nam tử hán nên mới không khóc. Nhưng mà cậu rất nhớ mẫu thân, rất nhớ rất nhớ.
“Nếu muốn thì khóc đi, chỉ được lần này thôi, lần sau không được mượn lí do này nữa!”
Mạc Liễm Sâm vuốt đầu Mạc Vấn, đứa bé này thật đáng thương, hai tuổi đã không có mẹ.
Ninh Ninh, rốt cuộc nàng ở đâu?
Hắn đã buông bỏ rồi, nhưng mỗi giữa khuya nằm mộng hắn đều sẽ bừng tỉnh, nhìn bên cạnh trống trơn trong lòng lại đầy chua sót.
Ba năm, nếu Ninh Ninh không gặp chuyện không may thì đã trở lại rồi. Người chiếm lấy ngôi vị hoàng hậu kia hắn vẫn luôn không chạm vào, cũng chẳng động lấy tí ti, bởi hắn muốn giữ nàng ta lại cho nàng ta đau khổ, để nàng ta biết bản thân không nên vọng tưởng, không nên cướp đi tất cả cuảNinh Ninh, cướp mọi thứ của người khác sẽ phải trả giá thật đắt.
Hắn cũng từng nghĩ tới giết nàng ta nhưng giết nàng ta nào có thể khiến hắn giải hận, Ninh Ninh mất rồi, giết nàng ta cũng không có ý nghĩa. Để nàng ta sống đi, ít nhất còn chút nhớ nhung đối với hắn và Mac Vấn, lúc thấy nàng ta sẽ nhắc nhở bản thân rằng Ninh Ninh còn sống, vẫn luôn ở đây.
Tiểu Mạc không khóc, cậu chỉ rúc trong lòng Mạc Liễm Sâm, cùng phụ hoàng đau thương, cùng hoài niệm mẫu thân.
Trông một căn nhà của một nông dân, người một nhà hoà thuận ấm áp đang cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm chiều.
“Cha, mẹ, hai người ăn nhiều một chút!”
Dịch Cẩn Ninh gắp đồ ăn cho hai ông bà, trên mặt là nụ cười mỉm ngọt ngào. Hai ngày nữa nàng sẽ thành thân, cha mẹ tìm cho nàng Vương Cường ở thôn bên làm trượng phu, nghe nói hắn là người an phận thủ thường, thành thật nhất thôn bên, vóc người khôi ngô không nói, còn là người nhiệt tình hào phóng, giúp đỡ không ít người trong thôn.
Ba năm trước, Dịch Cẩn Ninh bị thương ở đầu, mất trí nhớ, không nhớ ra được bản thân là ai, đành nhận đôi vợ chồng đã cứu nàng làm cha mẹ. Đôi vợ chồng này họ Cố, tuổi đã quá bốn mươi mà vẫn dưới gối không con, nên nàng vui vẻ nhận. Mỗi ngày nàng đều lo trong lo ngoài Cố gia, ngày troi qua vô cùng phong phú.
Có đôi khi nàng cũng sẽ nghĩ lại những hcuyện trước kia của bản thân, ông Cố cũng khuyên nàng không cần suy nghĩ, lúc nên nhớ lại tự nhiên sẽ nhớ.
“Được được được!”
Cha Cố vui tươi hớn hở ăn, lại gắp đồ ăn cho nàng: “Con cũng ăn nhiều chút, nhìn con xem gầy gò thế kia, đến lúc kiệu hoa của Vương Cường đến sẽ trách chúng ta không chăm sóc tốt cho con!”
Dịch Cẩn Ninh nghe vậy liền đỏ mặt, e thẹn cúi đầu. Vương Cường đối xử với nàng rất tốt, thường xuyên qua đây giúp đỡ, lúc thu hoạch vụ mùa nếu không phải Vương Cường tới giúp gặt lúa, một nhà ba người bọn họ khó mà làm được.
Cha Cố và bác gái Cố đã lớn tuổi, nàng lại xuất thân tiểu thư chưa từng làm việc nhà nông, rất nhiều chuyện phần lớn đều do mình Vương Cường làm, cả nhà cha cố đều hết lòng cảm kíhc hắn.
“Con gái biết rồi, cha cứ dong dài mãi thôi!”
Bác gái Cố gắp ít đồ ăn cho Dịch Cẩn Ninh, lườm cha Cố một cái: “Đừng để ý ông ấy, không biết tiểu cô nương thẹn thùng!”
Ngày cứ thế trôi qua, mỗi ngày như vậy cũng rất tốt. Dịch Cẩn Ninh cơm nước xong liền ngồi trên giường ngẩn người, bác gái Có đến bỏ thêm chăn cho nàng: “Trở trời rồi, đừng để bị lạnh!”
Bà lão đưa đồ xong liền trở lại phòng mình.
Nửa đêm Dịch Cẩn Ninh ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nheien đầu vô cùng đau đớn, mãi không ngủ được. Nàng không dám quấy nhiễu hai ông bà lão cách vách, bỗng nhiên trong đầu chợt có gì đó loé lên, nàng thấy được ít hình ảnh vụn vặt.
“A…” Sau một tiếng kinh hô ngắn ngủi nàng liền ngậm miệng.
Đầu càng lúc nàng đau, nàng túm tóc mình, nằm trên giường cắn chăn rên hừ hừ. Chỉ chốc lát sau, đầu nàng không đau nữa.
Nàng yếu ớt đứng lên, ngẩn người trước cửa sổ.
Hình ảnh vừa thoáng qua trong đầu, lại là… Lại là quá khứ của nàng.
A Sâm! Mạc Vấn!
Nàng là nữ đế Nam Lăng, là hoàng hậu Tây Việt.
Trong mắt tràn đầy khí lạnh, nàng nhớ ra rồi, tất cả đều nhớ hết. Hôn lễ long trọng ba năm trước cùng từng đám từng đám người áo đen, còn có sự chạy trốn của nàng, cuối cùng mất trí nhớ…
Trí nhớ khôi phục lại từng chút một, từng sự việc phát sinh trong ba năm trước rành rành ngay trước mắt.
Nàng thật sự không thuộc về nơi này. Bàn tay nàng trắng nõn như bạch ngọc đã chỉ ra nàng không phải một cô gái bình thường. Trước kia nàng đã nghi ngờ bản thân là con gái gia đình giàu có, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thân phận cao quý đến vậy. Nàng muốn tìm lại bản thân nhưng nhìn thấy hai ông bà lão đầu tóc bạc trắng nàng lại mềm lòng, cứ thế vài lần liền cắt hết tâm tư.
Nếu không phải bỗng nhiên hôm nay nhớ tới, có phải nàng vẫn còn đắm chìm trong mê man như trước hay không, để A Sâm và Mạc Vấn chờ đợi?
Không, nàng không thể đắm chìm trong đau khổ, nàng phải về nhìn Mạc Vấn, nhìn Mạc Liễm Sâm.
Chỉ có điều, rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì, vì sao A Sâm không đến tìm nàng?
Suy nghi ngẫm lại, Dịch Cẩn Ninh thu lại bi thương, quyết định ngày mai sẽ bái biệt cha mẹ. Nàng phải về cung, nói cho Mạc Liễm Sâm biết nàng vẫn khoẻ mạnh, nói cho Mạc Vấn biết nàng rất nhớ cậu. Người Cố gia chăm sốc nàng nàng sẽ dùng cẩm y ngọc thực để báo đáp, về phần Vương Cường, đành chờ kiếp sau thôi.
Ngày hôm sau Dịch Cẩn ninh nói chuyện mình đã khôi phục trí nhớ cho hai ông bà lão biết, trong lòng tràn đầy bất an bước lên con đường về cung.
Ba năm, A Sâm có còn nhớ nàng hay không?
Tại thon quê dã ngoại, chuyện trong cung nàng hoàn toàn không biết, hoặc nói nàng vốn không muốn biết. Hiện nay nàng lại vội vàng muốn biết ba năm này rốt cuộc trong cung đã xảy ra những chuyện gì, nàng đột nhiên biến mất, vì sao A Sâm không đến tìm nàng.
Nàng rảo bước càng lúc càng nhanh, gói đồ trên lưng nàng do lão nhân gia chuẩn bị ít lương khô và bạc vụn. Bất chấ ánh mắt chờ đợi phía sau của Vương Cường, nàng thầm nghĩ nhanh chóng trở lại bên con trai và trượng phu của mình.
Đến Cẩm Thành náo nhiệt, Dịch Cẩn Ninh có loại cảm giác như đã cách mấy đời.
Năm năm, nàng lại về nơi này.
Nàng đang nhớ lại sự việc năm năm trước thì bên tai có tiếng hô to: “Mời mọi người lui qua hai bên, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đi tuần chùa Phổ Ninh, xin mọi người nhường một chút!”
Tuy đám quan binh to tiếng nhưng lại rất lễ phép với dân chúng, không thô lỗ đẩy dân chúng như trước kia.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi qua, Dịch Cẩn Ninh biết trên xe hẳn là hoàng thượng và hoàng hậu. Nhưng ai nói cho nàng biết hoàng hậu là ai? Chẳng phải nàng đã mất tích ư?”
Một trận gió thổi qua vén màn xe lên. Người trong xe ngựa vừa khéo ngay trước mắt Dịch Cẩn Ninh, người kia…
Nàng là giả, là giả!
Dịch Cẩn Ninh thế nào cũng không thể tưởng được thì ra A Sâm không phải không đi tìm mình mà là chàng cho rằng bản thân ngay bên cạnh chàng. Người kia là ai? Chẳng lẽ A Sâm không nhận ra?
Không được, nhất định là A Sâm không nhận ra, nhất định là vậy.
Nàng muốn ngăn cản A Sâm tiếp tục bị mê hoặc, nàng không khỏi la lên: “Nàng ta là giả, thiếp mới là thật!”
Trên đường ồn ào, người chật như nêm. Xe ngựa đã đi xa.
Nữ nhân trên xe như nghe được tiếng người la lên, nàng ta kinh ngạc vén rèm lên nhìn.
“Làm sao vậy?”
Mạc Liễm Sâm ôm Mạc Vấn, thấy Tháp Ô Nhĩ nhìn ra bên ngoài, cho rằng nàng ta lại có mánh khoé gì liền trừng mắt cảnh cáo. lê}Quý||đ?ô.n Hôm nay là ngày giỗ của tiên đế, bọn họ phải đến chùa Phỏ Ninh dâng hương. Từ ngày tông miếu xảy ra chuyện, sau đó bị giấu giếm, tế tự tổ tông liền đổi thành chùa Phổ Ninh, vừa không phô trương lãng phí lại vừa có vẻ trang trọng kính tổ.
Nữ nhân này tốt nhất đừng rước chuyện phiền toái đến cho hắn như hai lần trước, đến Tiểu MẠc cũng hung dữ trừng mắt với nàng ta, rất không vui nắm chặt ống tay áo trên người, coi ống tay áo này thành nữ nhân trước mắt, vì sao mẫu hậu vẫn chưa trở về, nữ nhân này nhiều lần đánh cậu, nếu không phải phụ hoàng ngăn cản, cậu nhất định sẽ bị đánh chết.
May mà phụ hoàng phát hiện, không để cậu ở điện Phượng Nghi nữa, miễn cho cậu mõi ngày đều phải đau khổ đối mặt nữ nhân này. Tiểu Mạc Vấn khoát tay, thả tay áo bị nhăn ra, vuốt phẳng, lại rúc vào trong lòng Mạc Liễm Sâm.
Bỗng nhiên…
“Mạc Vấn, A Sâm…”
Ngoài xe ngựa loáng thoáng tiếng kêu la mang theo chút sốt ruột truyền vào tai Mạc Vấn, thanh âm này cậu không nhớ rõ lắ, nhưng người nọ kêu hình như là cậu và phụ hoàng.
Cậy nhanh tay xốc màn xe lên, trong đám đông lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng vô cùng lo lắng, người kia chính là… mẫu hậu.
“Phụ hoàng, là mẫu hậu, con nghe thấy.”
Tiểu Mạc Vấn không có thính lực tốt, cũng không có công lực thâm hậu, đây là tâm đầu ý hợp giữa cậu và Dịch Cẩn Ninh, là một phần máu mủ ăn ý nồng đậm giữa tình mẫu tử.
Mạc Liễm Sâm cũng ngưng thần suy nghĩ sâu xa, dỏng tai lắng nghe, cố gắng muốn nghe xem có đúng là có người đang kêu to hay không, nhưng nghe một lúc lâu cũng không nghe thấy gì.
“Phụ hoàng, thật đấy, con nghe thấy mẫu hậu đnag gọi chúng ta. Người cho xe ngừng lại một lúc, con thật sự nghe thấy.”
Tiểu Mạc Vấn thoát khỏi ôm ấp của phụ hoàng, tự mình xóc màn xe thò dầu ra ngoài nhìn, cậu không nhìn thấy gì thế là bảo xa phu dừng xe, tự mình xuống xe chờ ở ven đường. Cậu có dự cảm mẫu hậu cua rmình ở ngay gần đây, còn đang gọi to tên của mậu.
“Vấn Nhi, A Sâ…”
Tiếng kêu rốt cuộc từ từ đến gầ, đến bên tai Mạc Liễm Sâm, hắn không thể tin mở to hai mắt. Ba năm, vốn tưởng Ninh Ninh đã mất lại xuất hiện dưới tình huống như này, có phải hắn xuất hiện ảo giác không?
Bóng dáng vội vã kia đẩy đám người ra, đến cạnh xe ngựa, nàng chống đầu gối thở hổn hển.
“Mệt chết ta, mấy người cũng không chờ ta nữa!”
Dịch Cẩn Ninh trang điểm một thân thôn cô, tóc chải thành hai bím đơn giản, trên tóc còn cài một bông hoa dại đẹp mắt, cả người toát lên cảm giác làm người khác thấy thoải mái.
Mạc Liễm Sâm sững sờ tại chỗ, hắn tìm nàng nhiều năm nhưng không ngờ nàng lại ở nông gia. Đây là hắn làm thế nào cũng không tưởng tượng ra được.
“Mẫu hậu!” Tiểu Mạc Vấn nhào vào người Dịch Cẩn Ninh, gào khóc: “Vấn Nhi tìm người rất lâu!”
Ta cũng tìm nàng rất lâu! Mạc Liễm Sâm thâm tình nhìn Dịch Cẩn Ninh, thầm nhủ tự đáy lòng.
Lúc này xe ngựa dừng không xa chùa Phổ Ninh, nơi này lượng người nhiều, không tiện nói chuyện. Nhìn dáng vẻ nhiều chuyện của dân chúng, may mà dân chúng nơi này không phát hiện hoàng hậu trong xe, bằng không sẽ nổi lên một trận phong ba.
Mạc Liễm Sâm nhìn Dịch Cẩn Ninh, lại nhìn Tháp Ô Nhĩ luôn im lặng trong xe: “Chúng ta đến chùa Phổ Ninh trước, đến đó rồi nói chuyện.”
Hiện nay dân chúng an cư lạc nghiệp, hắn không muốn phát sinh bất cứ chuyện gì.
Lên xe, thế này Dịch Cẩn Ninh mới có cơ hội đối mặt nói chuyện với hoàng hậu giả.
“Ngươi chính là Tháp Ô Nhĩ đã thay thế ta?”
Nàng mở miệng liền hùng hổ, dáng vẻ cả vú lấp miệng em làm Mạc Liễm Sâm giật mình. Ninh Ninh sẽ không phải ở nông gia lâu nên cả người cũng trở nên thô tục đấy chứ?
Lúc này Tiểu MẠc Vấn ru rú trong lòng Dịch Cẩn Ninh nghe nàng chất vấn mẫu hậu giả kia. Mẫu hậu này mới là mẫu hậu của cậu, vấn là ánh mắt dịu dàng và ôm ấp quen thuộc ấy, nhất định cậu không nhận lầm.
Người của chùa Phổ Ninh nhìn thấy hai người giống nhau như đúc liền sợ ngây người, dù sao chủ trì cũng kà người từng trải sư đời, rất nhanh đã bình tĩnh, đây là việc nhà của hoàng thượng, đám người bọn họ lảng tránh đi một lát vẫn tốt hơn.
Chủ trì mang theo mọi người lui xuống, lại bị Dịch Cẩn Ninh gọi lại.
“Chủ trì đợi chút, xem xem chúng ta ai thật ai giả!”
Nàng không cho rằng Mạc Liễm Sâm không nhìn ra người kia là giả, nhưng hắn rất đáng giận, lại có thể để nàng ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ròng rã ba năm, còn không tới tìm nàng. Nàng rất tức giận!
“Nếu hoàng… Thí chủ, chúng tăng chờ một chút vậy!”
Một đám hoà thượng đứng trong đại điện, chờ Mạc Liễm Sâm nhận ra Dịch Cẩn Ninh. Quốc mẫu của họ là ai không quan trọng, quan trọng là đừng để kẻ xấu làm quốc mẫu là được, thiên hạ này vất vả lắm mới thái bình.
Dịch Cẩn Ninh nghiêm túc nhìn MẠc Liễm Sâm: “A Sâ, thiếp không biết ngay từ đầu chàng có nhận ra thiếp hay không, nhưng thiếp biết lúc này chàng nhận ra thiếp.”
Nàng lại nhìn Tháp Ô Nhĩ: “Hẳn ngươi không biét, trên người ta có đặc trưng gì nhỉ? Nói cho ngươi cxng không ngại, sau lưng ta có một cái bớt, cho nên Dịch Cẩn Ninh thật là ta, ta mới là Tây Việt, không, hoàng hậu Lăng Việt.”
Toàn bộ người nghe xong đều một mặt không thể tin được,người họ đi theo ba năm kia lại là hoàng hậu giả?
Nhưng mà Tháp Ô Nhĩ cũng không giật mình, sau lưng Dịch Cẩn Ninh có cái bớt gì đều không quan trọng, quan trọng nàng ta mới là Dịch Cẩn Ninh thật.
Nàng ta khẽ nhếch môi, vỗ tay, một lão phu nhân đã bảo mươi đi đến. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, thoạt nhìn khong thể sống qua hai ngày.
“Bà ấy là bà mụ lúc trước đã đến Tướng phủ đỡ đẻ, ngươi hỏi bà ấy xem năm đó trên người Dcịh Cẩn Ninh có đặc trưng gì?”
Quả nhiên là vết bớt không giống nhau, bảo sao lúc trước Nam ma ma luôn thấy vết bớt sau lưng nàng kỳ quái. Thấy bà mụ tiến đến đây, Dịch Cẩn Ninh vô ý thức nhìn Mạc Liễm Sâm, ôm con trai sát người.
Quyết định của Mạc Liễm Sâm mới là quan trọng, ba năm, đây có phải ngueyen nhân A Sâm không đến tìm nàng hay không, nàng cũng không thể biết được.
Lão phu nhân chậm rì rì ngẩng đầu lên, thoáng nhìn qua Dịch Cẩn Ninh quê mùa thô lỗ và hoàng hậu cao quý, dùng giọng nói thương lão xa xăm nói ra một chữ: “Ngươi…”
Dịch Cẩn Ninh sốt ruột nhìn bà lão đóng mở miệng một lúc lâu vẫn không nói đến có chút khó chịu.
Hơn nửa ngày, bà lão rốt cuộc biết bản thân muốn nói gì: “Ta nhớ… Trên người nàng… có bớt, là… lòng bàn chân… sao bắc đẩu.”
Cuối cùng bà lão cũng nói hết những gì mình muốn nói, một vị tiểu hoà thượng tiễn bước bà lão.
Dịch Cẩn Ninh nheo mắt, xem ra Tháp Ô Nhĩ đã có chuẩn bị từ trước, bà mụ này là thật, trước kia nàng đã gặp một lần, khi đó bà ta đỡ đẻ cho tiểu thiếp của Chương Dẫn Giác.
Khoé miệng nàng không tự giác cong lên thành ý cười mờ nhạt, bởi nàng thấy Mạc Liễm Sâm nhíu chặt mày, có hành động nhíu mày kia của chàng là đủ rồi.
Nàng chậm rãi vươn tay đặt lên gò má mình, buồn bã nói: “Ta là nữ đế Nam Lăng, cũng là thê tử của Mạc Liễm Sâm, chàng cưới là ta chứ không phải cái tên Dịch Cẩn Ninh! A Sâm, chàng nói đúng không?”
Tay nàng vẫn đặt trên gò má bên trái, lộ ra nửa khuôn mặt chờ Mạc Liễm Sâm trả lời. Chỉ cần hắn dám nói không phải, hoặc nói không đúng, nàng liền không tiếp tục ở đây dông dài.
“Đúng, ta cưới chính là nàng!” Mạc Liễm Sâm chỉ vào bím tóc của Dịch Cẩn Ninh, gằn từng tiếng ngiêm cẩn nói: “Ta nói rồi, bất kể nàng biến thành dáng vẻ gì ta đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra nàng. Bởi vì nàng chính là nàng, là nàng duy nhất.”
Được, có những lời này của chàng là đủ rồi!
Dịch Cẩn Ninh nhẹ giọng cười, trên tay chợt loé ánh sáng trắng phủ lên toàn gương mặt nàng. Hôm nay, người kế thừa bí thuật Nam Lăng là nàng sẽ tại nơi thần thánh này vén bức mặt nạ của mình lên, để mọi người liếc mắt một cái là nhận ra nàng. Theo như lời Mạc Liễm Sâm, nàng chính là độc nhất vô nhị, bất luận kẻ nào cũng không giả mạo được.
Ánh sáng trắng mất đi, Dịch Cẩn Ninh buông tay để lộ một người hoàn toàn khác biệt trước mắt mọi người. Vẫn là vải thô áo gai như trước, vẫn là hai bím tóc giống nhau, nhưng khuôn mặt đã thay đổi thành một gương mặt khác.
Đây mới là gương mặt thực sự của nàng!
Hô hấp Mạc Liễm Sâm bị keièm hãm, hoá ra Ninh Ninh xinh đẹp như vậy, không hề kém cỏi so với khuôn mặt của Dịch Cẩn Ninh lsuc ban đầu. Đây mới là Ninh Ninh của hắn!
Vui sướng ập tới bất ngờ, hắn ôm nàng vào ngực: “Ninh Ninh, ta chờ giây phút này đã lâu lắm rồi!”
Khuôn mặt Tháp Ô Nhĩ vặn vẹo ngã trên đất, không ai đếm xỉa đến phản ứng của nàng ta, chủ trì, tiểu tnăg và thị vệ đều chúc mừng Dịch Cẩn Ninh, chúc mừng Dịch Cẩn Ninh khôi phục lại dung mạo, cung chúc Mạc Liễm Sâm và Dịch Cẩn Ninh vợ chồng đoàn tụ, chúc phúc giang sơn Lăng Việt vĩnh viễn bền chắc.
“Được, được, tốt lắm, các ngươi thật tàn nhẫn!”
Đôi mắt Tháp Ô Nhĩ lạnh lùng, nàng ta nói xong câu đó liền vươn tay bắt được Mạc Vấn ở một bên còn đang vụng trộm vui vẻ. Trong ánh sáng đèn đuốc, mọi người còn chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong niềm hoan hỉ chợt nghe một tiếng kinh hô non nớt.