Ngọc Linh Lung thầm kêu một tiếng không tốt, đảo mắt một cái, mười mấy người mặc áo xanh đã đến bên cạnh xe ngựa, đám người mặc áo đen theo sát đuổi giết. Hai nhóm người tức khắc đã đến đánh nhau bên cạnh xe ngựa.
Vài bà tử nha hoàn trông thấy tình cảnh này, chân đều bị dọa mà mềm nhũn, chạy cũng không dám chạy, chỉ có bóng dáng nhỏ nhắn của Linh Nhi vẫn đứng canh giữ trước cửa xe, bày ra tư thế phòng ngự, ánh mắt trừng thật lớn, luôn chuẩn bị bảo hộ Ngọc lão phu nhân.
Hỗn loạn trên đường xuống núi, đám người mặc áo đen xuống tay không chút lưu tình. Trong chốc lát, máu tươi văng khắp nơi, vết máu vung vẩy khắp nơi. Đám người mặc áo xanh ngược lại không hề có chút nào giống như vừa mới kêu một tiếng chạy trốn, chiêu nào chiêu đấy đều là liều mạng, thảm thiết kêu liên tục. Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau đã có vài bóng người mặc áo xanh nằm phơi thây trên đường.
Ngựa kéo xe bị kinh sợ, hất cao chân sau, bất thình lình xông trái xông phải. Linh Nhi mất thăng bằng, đứng không vững, nháy mắt đã bị hất xuống xe, thế nhưng Ngọc lão phu nhân vẫn ngồi trong xe ngựa lại trấn định vô cùng. Bên ngoài đánh nhau đến nỗi máu và thịt bay tứ tung, bà vẫn ngồi nên xe ngựa tròng trành nghiêng ngả, một tiếng cũng không ra.
Xa phu bị dọa đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu gắt gao lôi kéo dây cương, gào thét những tiếng đầy hoảng sợ, ai ngờ con ngựa kia nghe xong vẫn không bị khống chế, ngược lại càng điên cuồng hơn.
Truy Nguyệt không hổ là ngựa tốt, đối mặt với tình huống này mà vẫn điễm tĩnh. Ngọc Linh Lung giục ngựa đi trước, chạy như bay đến bên cạnh xe ngựa. Trong tiếng đánh nhau ồn ào xung quanh, nàng kêu lớn: “Lão phu nhân, người sao rồi?”
Thanh âm của Ngọc lão phu nhân từ trong xe ngựa truyền tới: “Ta không sao, ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt!”
Xa phu kéo xe ngựa chạy ra khỏi đám người, rồi gắt gao hạ dây cương, mọi thứ rốt cuộc mới yên ổn trở lại.
Trông thấy tình hình bên Ngọc lão phu nhân đã trở lại bình thường, Ngọc Linh Lung mới quay đầu lại. Lúc này, mới chưa đến một khắc *, đám người mặc áo xanh đã bị giết sạch. Trên đường nằm đầy thi thể mặc áo xanh, ngổn ngang lộn xộn.
Đám người mặc áo đen rõ ràng đã qua huấn luyện, sau khi tiêu diệt kẻ địch, lập tức tụ lại xung quanh xe ngựa, nháy mắt đã đem xe ngựa vây vào trong.
Trong bầu không khí xơ xác tiêu điều đầy nặng nề, từng cơn gió lạnh thổi qua. Đám người mặc áo đen trầm lặng không lên tiếng, giống như quỷ mị, khiến cho người ta đột nhiên sinh ra sợ hãi vô tận.
Ngọc Linh Lung thúc mạnh vào hông ngựa. Truy Nguyệt vung cao chân trước, một người một ngựa liền nhảy vào trong vòng vây của đám người mặc áo đen, đứng bên cạnh xe ngựa.
Từ trên cao nhìn xuống đám người vây quanh mình, Ngọc Linh Lung lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn gì?”
Ngay cả Ngọc Linh Lung vốn thông minh sáng suốt, nhưng vẫn không cách nào nhìn ra lai lịch của những kẻ này. Trang phục của bọn họ thống nhất, thân thủ phi phàm, xuống tay tàn nhẫn, động tác chỉnh tề, lại không giống những người làm việc quang minh chính đại như quan phủ, toàn thân cao thấp đều lộ ra cảm giác nửa chính nửa tà.
Nàng biết, bản thân đụng phải chuyện tốt của những người này, kết cục rất có thể là bị giết người diệt khẩu.
Tại nơi núi non hẻo lánh như thế này, cho dù các nàng bị giết, chỉ sợ cũng không có ai biết.
Bằng vào khả năng của Truy Nguyệt, nàng muốn một mình chạy thoát cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng nàng đi rồi, Ngọc lão phu nhân làm sao bay giờ, Linh Nhi làm sao bây giờ!?
Ở trong từ điển của nàng, chưa từng có từ chạy trốn, càng không có khả năng bỏ lại mọi người để chạy một mình!
Nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung nắm chặt dây cương, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đề phòng, cũng không hề sợ hãi nhìn về phía đám người mặc áo đen.
Chẳng ngờ, đám người mặc áo đen lại chỉ vây quanh nhóm người các nàng, vẫn không hề nhúc nhích, không công kích, cũng không nhượng bộ.
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung nhíu lại. Những người này rốt cuộc muốn thế nào?
Đột nhiên, khuôn mặt của đám người mặc áo đen đồng loạt chuyển về một hướng, giống như đang chờ đợi cái gì.
Ngọc Linh Lung nghiêng người nhìn theo, đã thấy bên trên mỏm núi cao cao, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người màu đen cao to.
Hắn đứng trên một mỏm núi nhô cao, như một gốc cây tùng mạnh mẽ cao ngạo bổ núi mà ra, tà áo màu đen bay phất phới trong gió, mà góc áo tung bay ấy thêu một con hùng ưng * màu bạc rất sống động, tựa như vỗ cánh mà bay.
*hùng ưng: chim ưng đực.
Ngọc Linh Lung lúc này mới phát hiện, đám người mặc áo đen đang vây quanh các nàng, góc áo nào cũng thêu hùng ưng màu bạc, rõ ràng là từ một chỗ làm ra.
Người đứng đón gió trên mỏm đá kia, hiển nhiên là thủ lĩnh của bọn chúng.
Mắt lạnh híp lại, Ngọc Linh Lung cao giọng nói: “Các hạ là người phương nào?”
Ánh mắt hờ hững của nam tử kia dừng ở trên người Ngọc Linh Lung, đáy mắt tựa hồ xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng trong chốc lát liền khôi phục lại bình tĩnh.
Ngọc Linh Lung lúc này mới thấy rõ bộ dáng của người kia. Vạt áo đen của hắn bay lên theo gió, lộ ra khuôn mặt đeo mặt nạ bằng bạc. Mặc dù trông không rõ tướng mạo, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng một đôi mắt rét lạnh, khóe môi sắc nhọn, càng làm nổi bật đường cong kiên cường, thần sắc lãnh khốc trên khuôn mặt hắn, hơn nữa quanh thân đều là hơi thở lạnh như băng.
Ánh mắt nam tử đảo qua người Ngọc Linh Lung, ngay sau đó đã rơi vào trên xe ngựa.
Môi mỏng kiên định là lạnh lẽo rốt cuộc cũng mở ra, nam tử trầm giọng nói: “Để lại xe ngựa, sẽ thả các ngươi đi.”
Đôi ngươi xinh đẹp của Ngọc Linh Lung đột nhiên rét lạnh. Cái gì? Bảo các nàng để lại xe ngựa!?
Khuôn mặt thanh tú như hoa lê trong trẻo mà lạnh lùng khẽ mỉm cười, không chút khách khí nghênh đón ánh mắt như hàn quang kia, thanh âm của Ngọc Linh Lung lúc này lạnh nhạt hệt như băng tuyết: “Cái này, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!”
Vừa dứt lời, đám người mặc áo đen đồng nhất tiến lên một bước. Vòng vây vốn không lớn giờ đã thu hẹp đi rất nhiều, càng toát ra khí thế bức người.
Ngọc Linh Lung cũng không thèm liếc mắt nhìn bốn phía lấy một cái, tựa hồ căn bản không chú ý tới sát khí thật mạnh xung quanh, đôi mắt như tuyết tháng chạp chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng trên mỏm đá kia.
Nàng biết, không có lệnh của nam nhân này, đám người mặc áo đen xung quanh chắc chắn sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nam nhân này, mới chính là mấu chốt.
Hai chân âm thầm rời khỏi bàn đạp, Ngọc Linh Lung tập trung suy nghĩ, dùng sức đạp vào lưng Truy Nguyệt, nhún người nhảy, vô cùng linh hoạt bay về phía nam tử đứng trên mỏm núi kia.
Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần chế ngự người này, đám người phía dưới không chừng sẽ sợ hãi.
Ngọc Linh Lung bất ngờ hành động, nam nhân kia lại như sớm đã có chuẩn bị. Vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung một thân hồng y đánh về phía chính mình, hắn hơi nghiêng người tránh khỏi đòn công kích nhanh như chớp của Ngọc Linh Lung.
Một đòn không trúng, Ngọc Linh Lung uốn éo eo nhỏ, vững vàng dừng trên mỏm đá bên trên, chiêu tiếp theo đã liên tục đánh về phía nam tử kia.
Trên mỏm núi đá nhỏ hẹp, hai người xê dịch né tránh, đảo mắt đã giao thủ mấy chục chiêu, một người mặc áo đen, một người mặc hồng y. Giữa những cơn gió núi mạnh mẽ, có vẻ lại càng đoạt mất tâm hồn của người khác.
Càng đánh, Ngọc Linh Lung càng âm thầm kinh hãi. Nam tử trước mắt trầm ổn vô cùng, thân hình linh hoạt, chiêu thức công ít thủ nhiều, khiến cho nàng không thể chê vào đâu được, rõ ràng là rất điêu luyện.
Cắn chặt hàm răng nhỏ xinh, Ngọc Linh Lung đá chân phải, thừa dịp nam tử né tránh, bàn tay trắng nõn đã mò xuống, lấy ra thanh đoản đao dưới chân.
Sắc trời ngày một tối, thanh đoản đao trong tay nàng xẹt qua một đường thật dài, tựa như sấm sét trên trời cao, nhanh nhẹn hướng xuống cổ họng của nam tử kia.
Mắt vừa trông thấy ánh chớp lóe sáng, một đao kia đã mạnh mẽ đâm về phía hắn. Mà hắn cũng không tránh, vung tay gạt thanh đoản đao trên tay Ngọc Linh Lung ra. Mũi đao đinh một tiếng đâm vào trên núi đá, tia lửa nhỏ lập tức văng khắp nơi.
Từ khoảnh khắc nàng rút ra thanh đoản đao kia, trong mắt nam tử liền hừng hực lửa giận. Sau khi tránh khỏi công kích của Ngọc Linh Lung, nam tử lập tức gào to: “Ngươi dám -------”
Câu nói tiếp theo kiên cường nuốt xuống, dưới mặt nạ màu bạc, nam tử kia ním chặt môi mỏng, chỉ lộ ra một đôi mắt rét lạnh, tựa như băng, thẳng tắp nhìn về phía Ngọc Linh Lung.
Vài sợi tóc bay lượn giữa tiếng gió núi đang gào thét, đó là khi Ngọc Linh Lung rút đao ra phóng tới khi nãy, cắt phải tóc của nam tử.
Ngọc Linh Lung không chút tổn hao lông tóc nào, nam tử lại bị chặt đứt tóc, ai thua ai thắng, người sáng suốt đều có thể suy luận ra.
Cao thủ so chiêu, nếu không phải người sống kẻ chết, thì cũng giống như lúc này, chiêu thấp gặp chiêu cao.
Tiếng gió mãnh liệt, tay áo hồng sam của Ngọc Linh Lung tung bay, xinh đẹp đứng trên mỏm đá, tựa như một đóa hoa đang phẫn nộ, mỹ lệ vô cùng.
Thu lại thanh đoản đao phía sau, Ngọc Linh Lung giương chiếc cằm nhỏ xinh lên, lạnh lùng nói: “Bây giờ, chúng ta đi được chưa?”
Đôi ngươi của nam tử dần trở về vẻ lạnh nhạt ban đầu, chỉ lộ ra một tia phức tạp nho nhỏ, dừng một chút, mới giơ giơ tay hương phía dưới, ý vảo đám người áo đen kia tránh ra.
Mắt thấy xe ngựa bên trong vòng vây đám người kia dần lộ ra rồi chậm rãi đi trước, Ngọc Linh Lung mới thả người xuống núi, trực tiếp nhảy lên lưng Truy Nguyệt, giục ngựa đi trước, hộ vệ bên cạnh xe ngựa.
Có lẽ là vừa mới trải qua huyết chiến, Truy Nguyệt có vẻ bất an sốt ruột, không ngừng quay đầu nhìn về phía sau khẽ hí, tựa như đang gọi cái gì.
Ngọc Linh Lung vỗ nhè nhẹ vào cổ Truy Nguyệt, xem như là an ủi. Cũng khó trách, Truy Nguyệt trước giờ vẫn luôn đi theo công tử quần áo lụa là như Húc Vương, làm sao có thể trải qua những tình huống giết chóc đẫm mùi máu này, sinh lòng sợ hãi cũng là điều khó tránh.
Đừng nói là ngựa, mà ngay cả những người này, người nào cũng vẫn còn sợ hãi. Tất cả mọi người đều ăn ý không nói lời nào, cúi đầu chạy lo chạy, chỉ mong sớm rời khỏi nơi này.
Nhìn đoàn người càng chạy càng xa, một người mặc áo đen đứng gần đó thấp giọng nói: “Thống lĩnh -------”
Nam tử trên mỏm đá đưa tay, ngăn trở lời nói của cấp dưới, một đôi mắt đen như mặc theo sát phương hướng đám người Ngọc Linh Lung rời đi.
Vệt máu loang lổ khắp nơi, uốn lượn theo sơn đạo, trong giây lát đã bị gió núi mang cát đá đến bao trùm, không một vết tích để lại.
Khóe môi dưới mặt nạ màu bạc khẽ giơ lên, lộ ra một nụ cười lạnh như băng.
Rất nhanh, chúng ta sẽ gặp lại.
Biết tin hôm nay Ngọc lão phu nhân hồi phủ, Mộ thị mặc dù bị bệnh, nhưng vẫn phân phó hạ nhân cẩn thận quét tước toàn phủ một lần, nhất là Kính Thượng Phòng – nơi ở của Ngọc lão phu nhân, hơn nữa còn mua thêm không ít đồ đạc mới để trang hoàng lại, trông rực rỡ hẳn lên.
Mộ thị kiên cường chống đỡ thân thể bệnh tật, dẫn theo đám người trong phủ ra đại môn nghênh đón Ngọc lão phu nhân, lại bị dáng vẻ mặt mỏi đầy phong trần của đoàn người làm cho kinh sợ.
Gương mặt của Ngọc Linh Lung lạnh như băng, không nói lời nào, đi theo đám nha hoàn bà tử người nào người nấy sắc mặt xám như tro, lo sợ không yên. Càng đáng sợ hơn là xe ngựa của Ngọc lão phu nhân đầy vết máu bắn tung tóe, nhìn thấy mà phát hoảng.
“Đây…đây là sao vậy!?” Mộ thị đương nhiên không dám trực tiếp hỏi Ngọc Linh Lung, ánh mắt nhìn về nhóm nha hoàn bà tử bên cạnh xe ngựa, thanh âm mang theo chút kinh sợ, “Lão phu nhân đâu? Lão phu nhân không có việc gì chứ!?”
Sắp đến đại hôn của nhi tử, nếu Ngọc lão phu nhân xảy ra chuyện gì, hôn sự này chỉ sợ cũng không cần làm nữa.
Đoàn người kinh hồn bạt vía xuống núi, mắt thấy đã đến nhà, mới dám thở ra một tiếng. Một bà tử thất thanh khóc lớn: “Phu nhân a, đám nô tỳ suýt chút nữa không trở về ----”
Vừa gào một câu như vậy, Ngọc Linh Lung đã lạnh giọng quát: “Câm miệng!”
Một đám người chực gào miệng khóc nháy mắt đã bị mắng trở về, đám nha hoàn bà tử người nào cũng giàn giụa nước mắt, đáng thương nhìn Mộ thị. Trước mặt Ngọc Linh Lung, cũng là thở mạnh cũng không dám.
Linh Nhi nhanh nhẹn nhảy xuống xe ngựa, rút ra một chiếc ghế nhỏ được cất kỹ, lúc này mới vén rèm lên, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, người xuống xe đi.”
Ngọc lão phu nhân nắm lấy tay của Linh Nhi, vững vàng xuống xe. Mộ thị thấy lão phu nhân không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm, đưa tay định đỡ Ngọc lão phu nhân: “Lão phu nhân, người chậm một chút.”
Tay vừa giơ ra, lại bị Ngọc lão phu nhân hung hăng đánh một cái. Mộ thị bị đánh đau, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Ngọc lão phu nhân, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, rút tay về cũng không được, mà không rút cũng không phải.
Ngọc lão phu nhân cả giận nói: “Cho ngươi phái người đón ta xuống núi, ngươi liền phái một đám bà già với tiểu nha đầu. Ngươi không nghĩ tới chuyện ta gặp phải thổ phỉ thì phải làm sao à? Hay là ngươi mong ta chết sớm một chút?”
Mộ thị đứng giữa đại môn, bị Ngọc lão phu nhân mắng trước mặt mọi người, lập tức xấu hổ vô cùng, lại không dám cãi lại, chỉ có thể cúi đầu chịu đựng lời trách mắng của Ngọc lão phu nhân.
Chuyện này đúng là nàng không đúng, vốn tưởng rằng Ngọc lão phu nhân điểm mặt chỉ tên kêu Ngọc Linh Lung đi đón, nàng chỉ cần làm theo an bài mà thôi, lại quên mất cho hộ vệ đi theo.
Một là nàng có thương tích trong người, làm việc khó có thể không phạm sai lầm. Thứ hai là thân thể của Ngọc lão phu nhân vốn khỏe mạnh cường tráng, lại biết một chút võ công, nàng cũng không quá quan tâm đến vấn đề an toàn của Ngọc lão phu nhân.
Lại nói, một lão thái thái, ai sẽ đi cướp của bà?
Mộ thị nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng cũng không dám nói ra, chỉ có thể cúi đầu nghiêng người, cẩn thận đi theo sau Ngọc lão phu nhân tiến vào phủ.
Ngọc lão phu nhân ba năm không ở phủ, Mộ thị đã quen làm chúa mẫu nói một mà không nói hai, nay lại giống như một tiểu tức phụ bị khinh bỉ phải đoán ý qua lời nói và sắc mặt của người khác.
Cơn giận còn sót lại của Ngọc lão phu nhân vẫn chưa tiêu hết, vừa ngồi xuống Kính Thượng Phòng đã nói: “Tiểu tử Ngọc Bằng kia đâu? Người làm nương này ba năm không xuất hiện cũng không biết nhớ thương, lúc này chạy đi đâu rồi?”
Mộ thị ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, cẩn thận nói: “Cam phủ xảy ra chút chuyện, lão gia dẫn người qua đó xem rồi ạ.”
Chân mày của Ngọc lão phu nhân cau lại: “Cam phủ? Cam phủ xảy ra chuyện gì?”
Mộ thị thấy lão phu nhân đã chú ý đến chuyện khác, cuối cùng mới dám thở nhẹ ra, vội đáp: “Nghe nói là công tử của Cam phủ không thấy đâu, đã báo cho Kinh Triệu Doãn. Toàn bộ kinh thành lúc này đều đã lục lọi khắp các ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy.”
Ngọc lão phu nhân nhíu mày: “Ta nhớ rõ, Cam thái phó chỉ có một nhi tử.”
Mộ thị nói: “Lão phu nhân vẫn nhớ rõ như vậy. Thái phó đại nhân hơn bốn mươi tuổi mới sinh được một công tử, nay mới có mười ba tuổi.”
Hai người bên cạnh một hỏi một đáp, Ngọc Linh Lung bên này đã có chút không kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Lão phu nhân, ta nên đi rồi.”
Ngọc lão phu nhân nhìn về phía nàng, sắc mặt hòa hoãn không ít, thanh âm cũng vô cùng thân thiết: “Linh Lung, ngươi cũng mệt rồi, về trước nghỉ ngơi đi.”
Mộ thị kinh ngạc không biết nói gì, Ngọc lão phu nhân chưa từng ôn hòa với mình như vậy? Với thứ nữ Ngọc Linh Lung kia lại vô cùng hòa ái đến như vậy.
Bên này oán thầm, Ngọc lão phu nhân đã bưng trà lên, trầm giọng nói: “Cam phủ rốt cuộc là làm sao, ngươi đem mọi chuyện nói hết cho ta.”
---------------
Ngọc Linh Lung trở lại Phẩm Lan Uyển, tắm rửa qua rồi đổi xiêm y khác mới cảm thấy tinh thần sảng khoái đứng dậy. Đến khi nàng đi ra, Huyên Thảo đã được Linh Nhi kể lại chuyện xảy ra ban ngày, liền không ngừng vỗ ngực mà sợ, nước mắt thiếu chút nữa thì rơi.
“Tiểu thư, lần sau người có ra ngoài, nhất định phải nhớ cho em theo. Nếu tiểu thư có xảy ra chuyện gì không hay, em cũng không sống nổi.”
Ngọc Linh Lung có chút bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt lo lắng mắt ngấn nước của Huyên Thảo: “Cho em theo? Em có khả năng gì?”
Huyên Thảo đúng ý hợp tình nói: “Em có thể bảo hộ cho tiểu thư nha!”
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Huyên Thảo, quyết định vẫn là không nên đả kích tấm lòng dũng cảm trung thành của nha đầu kia, mà thay đổi đề tài: “Bảo Mã Trường Canh chuẩn bị cho ta vài quả trứng gà còn sống, thêm cả vài củ cà rốt nữa.”
Huyên Thảo nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư muốn làm đồ ăn sao? Có muốn em đi phân phó phòng bếp…”
Ngọc Linh Lung cuốn mái tóc còn ướt sũng lên, dùng một cây trâm vấn thành búi: “Không phải nấu cơm! Đi chuẩn bị đi, chuẩn bị tốt rồi mang vào cho ta.”
Một lát sau, Ngọc Linh Lung tiếp nhận hộp đựng đồ mà Huyên Thảo đã chuẩn bị, nói: “Linh Nhi đi nghỉ đi. Ta muốn ra ngoài một chuyến, không cần ai theo.”
Huyên Thảo lập tức bối rối: “Như vậy sao được? Tiểu thư muốn đi đâu? Em theo người đi…”
Ngọc Linh Lung thở dài, cố gắng nhẫn nại: “Ta ở ngay trong phủ, em yên tâm rồi chứ?”
Huyên Thảo thế này mới thả lỏng, mắt thấy Ngọc Linh Lung đã ra đến cửa phòng, vẫn không yên lòng chạy theo, cao giọng nói: “Tiểu thư trở về sớm một chút, em chuẩn bị canh táo đỏ ngân nhĩ cho người!”
Ngọc Linh Lung cầm theo chiếc hộp nhỏ, cũng không quay đầu lại mà nói: “Biết rồi, ta trở về sẽ uống.”
Đến cổ đại lâu như vậy, nàng vẫn không quen với thói quen lề mề của Huyên Thảo, nhưng mà nàng cũng không thể không thừa nhận, tiểu nha đầu này thật sự chăm sóc cho nàng từ những việc nhỏ nhất.
Ngọc lão phu nhân vừa mới hồi phủ, bọn hạ nhận rõ ràng có rất nhiều việc phải làm. Giờ phút này, hậu viện Ngọc phủ yên tĩnh vô cùng, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Ngọc Linh Lung đi thẳng một đường về phía sau viện, thời gian chưa đến một nén nhanh đã tới nơi nàng muốn tới.
Đây là lần đầu tiên nàng tới chuồng ngựa của Ngọc phủ. Nơi này cũng không quá lớn, có lẽ là vì Ngọc tướng quân hàng năm đều ở bên ngoài. Chuồng ngựa cũng không có ngựa nào tốt, chỉ có mấy con ngựa chân lùn thường dùng để kéo xe. Người trông coi chuồng ngựa lúc này cũng đang gục đầu nằm sắp trên đất ngủ, bên cạnh còn có một vài chiếc xe ngựa lớn nhỏ có mới có cũ, trong đó còn có chiếc xe ngựa Ngọc lão phu nhân hôm nay vừa dùng.
Ở nơi này, một con ngựa chân dài như Truy Nguyệt đương nhiên vô cùng nổi bật. Trông thấy Ngọc Linh Lung tới, Truy Nguyệt đang lười biếng nằm phơi nắng liền lập tức đứng lên, đi đến bờ rào chuồng ngựa, hưng phấn hướng về phía nàng thở phì phì.
Đưa tay vuốt ve lớp lông ẩm ướt của Truy Nguyệt, Ngọc Linh Lung cầm trứng gà đập vào bờ rào rồi đút cho nó, nhẹ giọng nói: “Hôm nay may mà có ngươi.”
Nếu không phải lá gan của Truy Nguyệt lớn, chỉ sợ khi nàng vừa gặp hai nhóm người đang đánh nhau đã bị ngựa bỏ rơi. Nếu không phải Truy Nguyệt thông minh, cũng sẽ không tâm ý tương đồng với nàng đến thế, ngay cả nhất cử nhất động của nàng cũng hiểu.
Lúc trước nàng đoạt Truy Nguyệt từ tay Húc Vương, cũng chỉ vì muốn cho Húc Vương một cái giáo huấn. Truy Nguyệt ở trong phủ nhiều ngày như vậy, nàng cơ hồ cũng đã quên sự tồn tại của nó. Nhưng sau khi trải qua một màn tranh đấu trên núi, nàng cảm thấy Truy Nguyệt đúng là một bảo mã hiếm có.
Động vật và người cũng giống nhau, đều cần một chút khuyến khích cùng quan tâm, lần sau mới có thể bán mạng cho ngươi.
Truy Nguyệt ăn xong trứng gà, liền dùng mũi cọ cọ vào tay áo tơ tằm của Ngọc Linh Lung, có vẻ vô cùng thân thiết. Ngọc Linh Lung nhợt nhạt cười, lấy ra cà rốt, đút cho Truy Nguyệt.
“Ăn chậm một chút. Tất cả đều là của ngươi.” Ngọc Linh Lung vỗ vỗ cổ ngựa, “Linh Nhi nói cũng đúng thật. Ngươi đúng là đồ tham ăn.”
Buổi chiều yên tĩnh, ve sầu tựa hồ cũng đang ngủ, bốn phía im ắng, ngay cả một tiếng gió nhè nhẹ cũng không có.
Giữa bầu không khí yên lặng, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng cánh cửa đang khép hờ nhè nhẹ mở ra, Ngọc Linh Lung cảnh giác quay đầu nhìn.
Chẳng lẽ có người?
Đằng sau, chỉ có một căn phòng để đầy mấy thứ dụng cụ trang bị cho ngựa, nào có nửa bóng người?
Ngọc Linh Lung hít vào một hơi thật sâu. Có lẽ bản thân mình quá căng thẳng rồi, làm gì có ai đến chuồng ngựa Ngọc phủ làm cái gì?
Tầm mắt chậm rãi thu hồi, ngay sau đó, ánh mắt của nàng dừng lại ở một nơi, thật lâu không có di động.
Một chiếc xe ngựa vẫn còn vết máu bắn tung tóe dừng bên cạnh, trông có vẻ bắt mắt vô cùng. Đây là chiếc xe ngựa ban ngày Ngọc lão phu nhân mới dùng, vẫn giống hệt như lúc trở về đến đây, rõ ràng là chưa kịp đánh rửa.
Hấp dẫn ánh mắt của Ngọc Linh Lung không phải là chiếc xe này, mà là chiếc xe ngựa ở phía sau.
Vết gì đó màu đỏ đen lộ ra một nửa, mấy con ruồi bọ quay lượn xung quanh, mùi máu tanh như có như không trôi lơ lửng trong không khí. Thực rõ ràng, đây là mùi máu tươi của người, hơn nữa xuất hiện trong thời gian rất ngắn.
Ngọc Linh Lung nhớ rất rõ, xe ngựa là của Ngọc lão phu nhân, đằng trước có Linh Nhi và xa phu, ba người này lúc gặp màn đánh nhau trên núi kia đều không bị thương.
Như vậy, vết máu này từ đâu mà đến?
Đôi mắt sáng như sao dần nhíu chặt, Ngọc Linh Lung không chút biến sắc cúi người, rút ra thanh đoản đao nắm trong tay.
Bước chân nhẹ nhàng đi tới, thân hình nàng nhanh nhẹn như một con báo nhỏ, không hề phát ra tiếng động.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đấy cánh cửa cũ kĩ kia ra. Lúc này đã quá giữa trưa, không khí vô cùng yên tĩnh, cánh cửa rách nát phát ra một loại âm thanh chói tai do đã lâu không được tu sửa, rốt cuộc cũng chậm rãi mở ra.
Tro bụi che kín căn phòng, trong lớp bụi dày đặc dưới đất, dấu vết của một vật nào đó bò dưới đất rất rõ ràng, nhiều vết máu trộn lẫn trong đó, trông hết sức khác thường.
Thế nhưng lại thật sự có người!
Ngọc Linh Lung nắm chặt thanh đoản đao, cẩn thận đi theo dấu vết. Tới khi đi đến một tấm ván gỗ lớn xếp giữa phòng, vết máu kia liền biến mất.
Hít vào một hơi thật sâu, Ngọc Linh Lung mau lẹ tung người, trực tiếp bổ nhào vào tấm ván ngăn trở giữa phòng, chỉ tới khi nhìn thấy một bóng người màu xanh phía sau, thanh đoản đao trong tay tinh chuẩn vung ra, đặt lên giữa cổ họng của người kia.
Vừa nhấc mắt, ánh mắt của nàng liền lọt vào trong một đôi mắt hẹp dài.
Nam tử trước mắt mặc một bộ quần áo màu xanh giống hệt đám người bị giết sạch trên núi, đôi mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ấn đường hơi nhíu lại, khiến cho gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào của hắn tăng thêm vẻ tà khí.
Giờ phút này, hắn bị một thanh đoản đao lạnh ngắt đặt ở cổ họng, nhưng trên mặt lại không có chút dáng vẻ bối rối nào, chỉ thờ ơ nhìn lướt qua thanh đoản đao một cái, liền giương mắt nhìn Ngọc Linh Lung.
“Thân thủ cũng không tồi, ta thế mà lại không nghe thấy tiếng bước chân của ngươi.”
Ngọc Linh Lung hừ lạnh: “Ngươi là ai?”
Nam tử chậm rãi giơ tay lên, đặt vào sau gáy của mình, ung dung nhìn Ngọc Linh Lung: “Ngươi không biết?”
Thanh đoản đao trong tay Ngọc Linh Lung không chút lưu tình dí về phía trước, chặt chẽ khống chế nơi cổ họng của nam tử kia: “Không nói, ta sẽ giết ngươi.”
Nam tử nhìn ánh mắt tràn ngập khinh thường của Ngọc Linh Lung, thanh âm của người bị mất máu quá nhiều có chút khàn khàn: “Nếu ngươi không biết, vì sao lấy đao nhằm vào ta?”
Ánh mắt Ngọc Linh Lung dừng trên người nam tử, liền thấy ở đùi, trước ngực của hắn đều là mảng máu lớn, phía sau lưng không thấy, nhưng có lẽ cũng có. Nhìn vết máu tươi không ngừng lan ra, nàng biết, nam nhân này căn bản không có khả năng đánh trả.
“Ngươi không nói cũng chẳng sao, ở đây chờ chết đi.”
Kinh nghiệm nhiều năm khiến cho nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, vết thương trên người nam nhân này nếu không được chữa trị kịp thời, rất nhanh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Nhìn nàng xoay người muốn rời đi, vẻ mặt nam tử khẽ biến: “Ngươi thật sự không biết ta?”
Khóe miệng của Ngọc Linh Lung khẽ giơ lên một thoáng ý cười châm chọc: “Ngươi cho ngươi là ai? Mà tất cả người trong thiên hạ phải nhận ra ngươi?”
Nam nhân này cũng tự yêu bản thân quá đi, cho mình là người nổi tiếng cỡ nào?
Cước bộ của Ngọc Linh Lung cũng không dừng lại, trực tiếp đi ra ngoài, rõ ràng là không có không có ý định quan tâm tới chuyện đâu đâu này.
Yết hầu nam tử lên xuống vài cái, rốt cuộc đến lúc Ngọc Linh Lung đưa tay mở cửa phòng cũng thấp giọng mở miệng: “Cô nương, cho ta xin chút nước.”
Ngọc Linh Lung ngoái đầu nhìn về phía hắn, cũng không nói một lời.
Nam tử kia trong giây lát liền minh bạch ý tứ của Ngọc Linh Lung, khuôn mặt như yêu nghiệt lộ ra chút bất đắc dĩ cười khổ: “Ta tên là Phượng Hiên Viên.”
Nhấn mạnh từng chữ phun ra tên của mình, ánh mắt gắt gao của nam tử nhìn chằm chằm khuôn mặt của Ngọc Linh Lung, tựa hồ muốn tìm tòi nghiên cứu cái gì.
Ngọc Linh Lung mặt không chút thay đổi gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Rất nhanh, nàng đã mang vào một thùng nước nhỏ đặt bên cạnh, Phượng Hiên Viên nhếch môi, cố gắng ngồi dậy, ôm thùng nước lên uống ừng ực.
Ngọc Linh Lung nhìn phía sau lưng của hắn, miệng vết thương nơi đó càng đáng sợ. Quần áo hắn lúc này gần như đã rách tơi tả, lộ ra vết đao chém thật lớn. Thật không biết vết thương nặng như vậy, nam nhân trước mắt này vừa rồi sao có thể giả bộ như không có chuyện gì nằm trên đất.
Phượng Hiên Viên uống nửa ngày, rốt cuộc mới đỡ khát. Hắn cắn chặt răng, chậm rãi cởi y phục màu xanh trên người, lấy nước còn trong thùng vẩy lên, tẩy trừ vết thương.
Ngọc Linh Lung vẫn không nhúc nhích nhìn động tác của hắn, rõ ràng không định tiến lên giúp.
Thẳng đến khi Phượng Hiên Viên xé một mảnh vải từ bộ y phục màu xanh, làm bộ muốn băng bó, Ngọc Linh Lung lúc này mới mở miệng: “Ngươi làm như vậy, miệng vết thương rất nhanh bị hư thối.”
Vết thương nặng như vậy, mà trời thì nóng, lại không dùng bất kì loại thuốc nào, không quá ba ngày, vết thương trên người nam nhân này sẽ trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Phượng Hiên Viên đau đến mức trán chảy đầy mồ hôi lạnh, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười có chút không đàng hoàng: “Vậy, ngươi giúp ta?”
Ngọc Linh Lung ngược lại lại thẳng thắn nói: “Giúp ngươi cũng được, nhưng giúp ngươi có gì lợi cho ta?”
Phượng Hiên Viên nhíu mày: “Nếu ngươi biết ta, ắt sẽ biết có gì lợi.”
Ngọc Linh Lung cười lạnh, người này còn dùng lời thử mình, lòng nghi ngờ cũng thật sâu.
Nhìn khí phách của nam tử, thân phận hiển nhiên không phải tầm thường, nhưng rốt cuộc thân phận của hắn là gì, nàng không quan tâm, cũng không có hứng thú.
Ngọc Linh Lung trở về phòng, rất nhanh lấy chút thuốc trị thương cùng vài tấm vải sạch ném cho Phượng Hiên Viên: “Băng vết thương cho kỹ vào, mau đi đi.”
Đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia giận giữ, Phượng Hiên Viên tiếp nhận mảnh vải, lạnh lùng nói: “Không dám làm phiền đến cô nương, ta rất nhanh sẽ đi.”
Ngọc Linh Lung từ trên cao nhìn xuống, nam nhân này bày ra cái bộ mặt thối đó cho ai xem, tự cho mình là hổ lạc Bình Dương * sao?
* nguyên văn 虎落平阳(被犬欺): Hổ về đồng bằng - Anh hùng sa cơ thất thế.
Nghĩ đến đây, Ngọc Linh Lung cũng không có tức giận: “Ân? Không dám làm phiền đến ta? Vậy trốn dưới xe ngựa của ta vào thành làm gì, lại càng không nên để huynh đệ ở lại chịu chết thay ngươi!”
Kiêu cái gì mà kiêu? Nếu không có nhiều người áo xanh vì hắn yểm trợ mà máu chảy thành sông, hắn có thể nhân lúc bị loạn trốn bên dưới xe ngựa, tránh thoát tai mắt của đám người mặc áo đen kia sao!? Dưới tình huống này còn bày ra cái vẻ trẻ con ấu trĩ ấy, thật muốn người trong thiên hạ này phải nuông chiều hắn sao?
Lời nói chua ngoa, đâm thẳng vào tim Phượng Hiên Viên, khiến hắn đột nhiên run lên, hàm răng tuyết trắng cắn chặt bờ môi mỏng không chút huyết sắc, trên mặt lại tràn đầy vẻ đau đớn.
Hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói: “…Có một chút chuyện, so với sống còn quan trọng hơn.”
Ngọc Linh Lung cười lạnh: “Nếu muốn sống, cũng đừng bày ra bộ mặt đại gia.”
Bi tráng mà chết luôn rất dễ dàng, hèn mọn sống mới là điều khó khăn nhất. Nếu đã lựa chọn con đường này, ắt sẽ phải trả cái giá tương ứng.
Lệ khí lóe qua mắt, Phượng Hiên Viên nhìn chằm chằm Ngọc Linh Lung, tạm ngừng thật lâu mới thấp giọng nói: “Cầu cô nương, cứu tại hạ một mạng.”
Ngọc Linh Lung trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ngươi trốn trong này trước, ta sẽ mau chóng an bài cho ngươi rời đi.”
Vừa muốn xoay người, Phượng Hiên Viên đột ngột hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Ngọc Linh Lung đoán nhận đôi ngươi đen như mực kia, từng chữ nói: “Ta cứu ngươi, chỉ bởi vì ngươi không thể chết ở nơi này. Nếu không, ta sẽ thực sự rất phiền.”
Nàng không muốn ôm chuyện vào người. Nam nhân này dù sao cũng là đi theo xe ngựa của nàng vào Ngọc phủ, chỉ đơn giản nhìn thân thủ của đám người áo đen hôm nay, cũng biết khúc mắc giữa hai bên rất sâu. Nàng không muốn vô duyên vô cớ dính phải mớ hỗn độn này, cũng không muốn gặp lại tình huống như ngày hôm nay.
Phượng Hiên Viên sững sờ bất động đứng tại chỗ.
Có lẽ trong kinh nghiệm của hắn, chưa từng có một người coi thường hắn như vậy. Vậy mà nữ nhân nhỏ nhắn trước mắt này, lại không hề đặt hắn trong lòng, thậm chí ngay cả tên cũng không nói cho hắn biết.
Trong mắt xẹt qua chút dị sắc, Phượng Hiên Viên nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung, chung quy cũng không nói gì nữa.
Ngọc Linh Lung vừa mới đậy lại tấm ván, đã nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ nhỏ từ bên ngoài truyền đến: “Giá, giá..Cưỡi ngựa to nào!”
Khẽ kinh hãi, nàng đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng, liền thấy bên cạnh chuồng ngựa, một nam hài đang vung vẩy cành liễu trong tay, quất xuống băng ghế dài bên dưới, hai chân không ngừng đạp đạp, giống như đang giơ roi giục ngựa.
Rõ ràng là Ngọc Duy Nguyên, nhưng sao hắn lại ở chỗ này?
Thấy nàng xuất hiện, Ngọc Duy Nguyên ném cành liễu giả roi ngựa xuống đất, kích động chạy tới: “Ơ, sao ngươi lại ở chỗ này, cũng đến xem ngựa to sao?”
Ngọc Duy Nguyên mới bảy tuổi, còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết Ngọc Linh Lung là tỷ tỷ của hắn, lại không biết Ngọc Linh Lung trong Ngọc phủ là nhân vật không người dám chọc không người dám đắc tội.
Ở trong lòng hắn, không có chuyện gì quan trọng hơn so với chơi.
Ngón tay mập mạp vừa nhấc, chỉ về phía Truy Nguyệt đang ở trong chuồng. Ngọc Duy Nguyên ngước lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Ngọc Linh Lung: “Ngươi ôm ta lên!”
Khẩu khí cũng không phải là mệnh lệnh, Ngọc Duy Nguyên là bị Mộ thị nuông chiều thành quen, khi nói chuyện đều mang theo ý sai khiến rất tự nhiên. Giống như tất cả người trên thế giới này, đều là phải làm theo ý muốn của hắn.
Ngọc Linh Lung không thèm so đo cùng tiểu hài tử này, nhìn thấy bốn phía không có bóng người, nàng liền nhấc chân rời đi.
Ngọc Duy Nguyên ngược lại không để ý này đó, thấy Ngọc Linh Lung phải đi, liền đưa tay nắm lấy góc áo của nàng: “Này, ta đang nói chuyện với ngươi mà, sao ngươi lại không để ý tới ta?”
Đôi mi thanh tú của Ngọc Linh Lung khẽ nhíu lại, sắc mặt không nhịn được nghiêm lại: “Buông ra!”
Ngọc Duy Nguyên bướng bỉnh, lớn tiếng hét: “Không buông! Ngươi mau ôm ta đến cưỡi ngựa to đi!”
Ngọc Linh Lung vốn chẳng khi nào có đủ kiên nhẫn, thấy bàn tay nhỏ bé của Ngọc Duy Nguyên nắm chặt áo mình, cánh tay trắng nhõn của nàng duỗi ra, không hề khách khí véo tai Ngọc Duy Nguyên!
Nàng mặc kệ tiểu tử này tính cách thế nào, dù sao nàng cũng thích tật xấu của hắn!
Ngọc Duy Nguyên nào đã từng bị thiệt như vậy, tức khắc liền buông tay nắm lấy tay Ngọc Linh Lung, miệng thảm thiết gào khóc: “Ô ô ô, ngươi dám đánh ta, ta kêu nương ta trừng trị ngươi!”
Ngọc Linh Lung nghe xong lời này, lực trên tay càng mạnh hơn: “A, ngươi cũng rất có bản lĩnh!”
Ngọc Duy Nguyên đau đớn liên tục gào thét, Ngọc Linh Lung nghĩ hắn cũng đã biết sợ rồi, liền buông lỏng tay ra: “Quay về viện của ngươi đi, đây không phải là chỗ chơi của ngươi.”
Ai ngờ Ngọc Duy Nguyên không hề nghe lời của nàng, Ngọc Linh Lung vừa buông lỏng tai hắn, hắn đã lưu loát ngồi phịch xuống đất, một bên khóc lóc om sòm, một bên không ngừng lăn lộn trên đất, rõ ràng là đã quen dùng chiêu này.
Ngón tay trắng nhõn của Ngọc Linh Lung túm lấy cổ áo của Ngọc Duy Nguyên, thoải mái xách tiểu tử đang khóc lóc om sòm kia lên. Ngọc Linh Lung nghiêm mặt, lôi Ngọc Duy Nguyên ra khỏi chuồng ngựa.
“Đau chết mất! Ngươi mau buông tay ra, ô ô ----” Ngọc Duy Nguyên sớm đã có thói quen là một khi hắn la lối khóc lóc thì người khác không còn cách nào khác phải nghe theo hắn, ai ngờ người tỷ tỷ này căn bản lại không theo ý của hắn, vừa mới cảm thấy cổ áo được buông lỏng, dưới mông đã trúng một cước thật mạnh.
“Về nhà mà khóc!” Ngọc Linh Lung chỉ vào Ngọc Duy Nguyên đang một tay xoa mông, một tay lau nước nước, miệng còn oa oa kêu, nàng không kiên nhẫn nói: “Lần sau còn để ta thấy ngươi ở chỗ này, ta cho mông ngươi nở hoa luôn!”
Ngọc Duy Nguyên đau đến mức không ngừng thút thít khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn như con mèo nhỏ, không dám chọc đến người tỷ tỷ này nữa mà ôm mông khập khiễng chạy đi.
Ngọc Linh Lung cũng chẳng cảm thấy mình bắt nạt tiểu tử này cái gì. Loại tiểu hài tử này, được người khác cưng chiều tới trời, muốn gì được nấy, nên luôn nghĩ rằng tất cả người trong thiên hạ đều thiếu nợ hắn, ai cũng phải theo ý hắn, nếu ai không theo thì chính là người xấu xa nhất thế giới.
Bất kể thế nào, cho dù người khác chiều hắn, nàng cũng không theo. Hơn nữa vừa rồi ở tình huống đó, vạn nhất bị Ngọc Duy Nguyên phát hiện trong phòng chứa đồ có người trốn, nhất định không phải chuyện tốt.
Nhớ tới người mặc áo xanh không rõ lai lịch kia, vẻ mặt Ngọc Linh Lung cứng lại, dần bước nhanh hơn.
Tối nay, còn có rất nhiều chuyện phải làm.
-------------------
Đêm hạ, sức nóng ban ngày đã dần lan đi, tiếng côn trùng kêu to, từng cơn gió như có như không thi thoảng thổi tới, mang theo một chút cảm giác mát lạnh.
Đêm thanh thản như vậy, Ngọc Linh Lung lại chẳng có lòng dạ thưởng thức.
Hạ nhân trong Phẩm Lan Uyển mặc dù không ít, nhưng người nàng tin tưởng được chỉ có Huyên Thảo và Linh Nhi. Chỉ bằng ba người các nàng, có thể làm cho người áo xanh bị trọng thương kia lặng lẽ rời khỏi Ngọc phủ sao?
Từ khi trở về cổ đại, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy thủ hạ quá ít, muốn làm một chuyện nhỏ nhặt cũng khoanh tay bó gối.
Tìm một cái cớ đuổi đám nha hoàn bà tử vướng víu đi, sau khi phân phó các nàng không được gọi thì không được phép ra, Ngọc Linh Lung mới bí mật gọi Huyên Thảo và Linh Nhi, dặn dò các nàng làm theo phân phó của mình.
Một mình ngồi trong phòng, trong lòng Ngọc Linh Lung có chút không yên. Hai tiểu nha hoàn này có thể làm tốt không? Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ?
Không phải nàng sợ người trong Ngọc phủ biết, chính là, đám người áo đen hôm nay không rõ lai lịch, làm việc bí hiểm, xuống tay lại tàn nhẫn, thật sự khiến nàng khó có thể yên tâm.
Gió đêm mát rượi từ bên ngoài thổi qua ô cửa sổ khắc hoa, khiến cho ánh nến trong phòng khi rõ khi mờ, càng tăng thêm vài phần nguội lạnh.
Bỗng nhiên, trong phòng phát ra một tiếng vang nhỏ, một loại ám khí không biết tiên mau lẹ qua cửa sổ bay vào phòng, ánh nến lay động lập tức bị đánh tắt, Ngọc Linh Lung giật mình quay đầu: “Ai?”
Trong phòng tối như mực, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng đen cao to, khuôn mặt giấu ở chỗ tối, nhìn không rõ bộ dáng, chỉ là hơi thở có chút xa xôi kia, cũng thấy rõ ràng.
Hừ lạnh một tiếng, Ngọc Linh Lung chậm rãi đứng dậy: “Là một nam nhân, thì quang minh chính đại đi ra! Lén la lén lút, muốn làm cái gì!?”
Vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên thanh âm bình tĩnh trầm ổn của một nam tử: “Lá gan của ngươi cũng không nhỏ.”
Thanh âm này giống như đã từng quen biết, Ngọc Linh Lung nghĩ một chút, liền biết người tới là ai.
Biết được mục đích tới của người này, Ngọc Linh Lung ngược lại cảm thấy yên lòng. Nàng ngồi xuống, thản nhiên nói: “Cảm ơn đã quá khen, lá gan của ta luôn rất lớn. Ta cứ tưởng, ngươi cũng đã biết rồi chứ.”
Thân ảnh của nam tử chậm rãi di động, đi tới chỗ sáng trong phòng. Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi gương mặt của nam tử,, hiện ra mặt nạ màu bạc u ám quang mang, khiến cho khắp người nam tử áo đen càng thêm băng lãnh.
“Nếu biết là ta, vậy ngươi cũng nên hiểu được, ta vì sao mà đến.”
Mượn ánh trăng nhàn nhạt, Ngọc Linh Lung tự rót thêm nước trà cho mình, vững vàng bưng lên nhấp một ngụm: “Thật có lỗi, ta lại không biết ngươi vì sao mà tới.”
Trong đầu lóe lên vài suy nghĩ, nàng chắc hẳn kẻ mặc áo đen này trong lúc nhặt xác trên núi đã phát hiện ra thiếu Phượng Hiên Viên. Theo dự đoán của nàng, đám người áo xanh quyết tâm dùng sinh mệnh của mình để tạo đường chạy cho Phượng Hiên Viên, Phượng Hiên Viên kia đối với bọn họ mà nói, nhất định là một người quan trọng.
Tương tự, đối với đám người mặc áo đen, Phượng Hiên Viên cũng là một đối tượng đuổi giết quan trọng. Nam nhân này giữa đêm xông tới đây, nguyên nhân cũng chính là vì sự mất tích của Phượng Hiên Viên.
Ở trên sơn đạo, chỉ có ba nhóm người bọn họ. Đám người áo xanh đã bị giết sạch, như vậy Phượng Hiên Viên mất tích, chỉ có thể là trốn trên xe ngựa của Ngọc phủ, thừa dịp loạn lạc mà xuống núi. Đây là kết quả có thể dễ dàng đoán ra.
Nhưng nàng không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, vậy Phượng Hiên Viên chắc chắn phải chết. Nàng cũng không để ý đến tính mạng của nam nhân xa lạ này, nhưng cứ như vậy, nàng ắt cũng bị cuốn vào vòng xoáy đen tối này.
Việc hiện tại nàng cần làm, chính là nhanh chóng đưa Phượng Hiên Viên ra khỏi Ngọc phủ, từ nay về sau như hai người xa lạ trên đường, không có bất kì liên quan.
Cho nên, khi nam tử áo đen từng bước ép sát, nàng cũng không chút do dự phủ nhận.
Nhưng thật hiển nhiên, nam tử này cũng không tin tưởng nàng.
Đôi con ngươi sâu thẳm, tựa hồ như có mây đen quay cuồng bên trong, nam tử lạnh lùng nói: “Nói như vậy, là ngươi phải cứu hắn?”
Không hỏi nàng tăm tích của Phượng Hiên Viên, có lẽ trong lòng hắn sớm đã nhận định, Phượng Hiên Viên chính là được Ngọc Linh Lung dấu đi.
Im lặng, nhưng không nao núng. Khuôn mặt của nữ tử trắng khác thường, giống như được ánh trăng mờ bao phủ, đôi mắt nhỏ xinh lạnh lẽo khẽ chớp, đón nhận ánh mắt của nam tử. Trong khoảnh khắc này, ánh trăng ngoài cửa như thể cũng ảm đạm hơn.
Nam tử áo đen không lấy được câu trả lời của Ngọc Linh Lung, bàn tay to dần dần xiết chặt, phát ra thanh âm kẽo kẹt đầy uy hiếp.