Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 8 - Chương 16: Cấm kị chi huyết [bộ 8] phiên ngoại [thời thơ ấu] [1]

“Nhược Hải.”

Âm thanh trầm thấp, ôn nhu gọi tên cậu. Móng tay có chút thô ráp, sắc nhọn cẩn thận bế cậu ra khỏi ao nước ấm áp.

“Nhược Hải, tỉnh tỉnh.”

Một bàn tay khác có chút mát lạnh vỗ nhẹ lên má cậu.

“Ngô…”

Bé con xinh đẹp nâng hai nắm tay tròn vo lên nhu nhu mắt, hai tròng mắt mê man chớp chớp, hơn nửa ngày mới bắt đầu có tiêu cự.

——Đó là một đôi mắt xanh thẳm, xinh đẹp như đại dương.

“Nhược Hải, sâu lười.” Nam tử ôn nhu có đôi mắt xinh đẹp hệt như bảo bảo mỉm cười vươn tay, vỗ nhẹ gương mặt nhỏ nhắn tròn vo của bảo bảo.

“Quên rồi sao, hôm nay chúng ta phải về nhà.”

Về nhà?

Bé con trong nháy mắt mở to mắt, hưng phấn lắc lắc cái đuôi cá nhạt màu, không chút keo kiệt hướng về phía hai người mỉm cười thật tươi.

Đúng rồi, về nhà. Từ hôm nay trở đi, bé sẽ rời khỏi đại dương bao la, theo song thân về bộ lạc thú nhân trên lục địa. Đó là bộ lạc của phụ thân, không biết có bộ dáng thế nào?

Bảo bảo xinh đẹp được thú nhân cao lớn cẩn thận ôm vào lòng, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng hưng phấn.

“Phụ thân.”

Âm thanh mềm mại nhu nhu, mang theo chút kỳ ảo đặc biệt của nhân ngư, mặc cho ai nghe thấy cũng muốn yêu thương bé con này.

“Ân?” Thú nhân cúi đầu, yêu thương xoa đầu bé con: “Sao vậy?”

Gương mặt cương nghị, nghiêm khắc, bởi vì phủ đầy thú văn kì lạ nên nhìn qua chó chút đáng sợ, nhưng tiểu Nhược Hải không sợ chút nào, làm nũng cọ cọ trong lòng bàn tay thú nhân.

“Bộ lạc của phụ thân có hình dạng gì? Có rất nhiều cá sao?”

Nam tử bên cạnh thú nhân nghe thế nhịn không được bật cười: “Ngươi a, không chỉ là sâu lười mà còn là con cá béo ham ăn nữa.”

“Không có, ta mới không có béo.” Bé con thở phì phì, bé mới không phải cái loại cá béo suốt ngày chỉ biết ăn.

“Có, sẽ có rất nhiều cá.” Thú nhân nhếch khóe miệng, nụ cười ấm áp làm nhu hòa bề ngoài nghiêm khắc của hắn, hơn nữa ngũ quan vốn đã đẹp, nay lại càng tuấn lãng hơn. Hắn quyết định sau khi về bộ lạc, mỗi ngày đều phải ra sông bắt một sọt cá.

“Thế…” Tiểu Nhược Hải chuyển động ánh mắt xinh đẹp, có chút tham lam hỏi: “Thế cái loại quả đỏ đỏ ngọt ngọt lần trước phụ thân mang tới có nhiều lắm không?” Bé lần đầu tiên được ăn một loại tức ăn kì diệu như vậy, ngọt ngọt, ngấy ngấy, chỉ nếm qua một lần liền yêu thích. Đáng tiếc, ngoài biển không có loại trái cây đỏ au này.

“Có, rất nhiều. Nhược Hải muốn ăn bao nhiêu cũng có.” Thú nhân vẫn sủng nịch như trước, bộ dáng ôn nhu tới sắp vắt ra nước.

“Muốn ăn gì cũng được à?” Ánh mắt bé con tỏa sáng, thực chờ mong lại có chút khẩn trương hỏi.

“Ừ. Nhược Hải muốn ăn gì cũng có.”

Thú nhân trịnh trọng hứa hẹn, làm bé con trong lòng kích động hoan hô không ngừng.

“Ngươi a, cưng chiều nó quá rồi.” Nam tử trẻ tuổi cười cười lắc đầu.

“Ta muốn vậy mà.” Thú nhân cao lớn ôm lấy thắt lưng nam tử, hai người cùng nhau, cười tủm tỉm nhìn bảo bối đang vui sướng trong lòng.

Nhược Hải, đứa con, cũng là bảo bối quý giá nhất mà ông trời đã tặng cho họ.

Hoàn PN.