Thu Nguyệt

Chương 92: Phiên ngoại 1

Hàng năm trong cung đều tuyển tú nữ, hậu cung kín người hết chỗ, vì vậy không phải ai cũng có thể may mắn gặp được hoàng đế.

Những người vào trước đã trở nên cũ kỹ, tóc đen hóa thành bạc, không khỏi than thở thầm trước gương. Quốc khố giàu có, chẳng cần đuổi các nàng ra ngoài để tiết kiệm chi tiêu trong cung.

Lúc ta tiến cung còn nghĩ sau này khắp nơi đều là những phụ nữ tóc bạc trắng ngồi nhàn nhã chuyện trò, cảnh tượng vui vẻ.

Sau này ngẫm lại, ta không nên có suy nghĩ đó.

Chẳng qua là vì hoàng đế thích ta.

Phụ thân là một viên quan không lớn không nhỏ, xuất thân nghèo khổ, đi theo con đường thi cử mà lên. Ông đối với thánh thượng là sự ngưỡng mộ hết lòng hết dạ, cho nên từ khi ta vừa biết nói ông đã lải nhải bên tai ta là thái bình thịnh thế, bốn biển bình yên, mọi thứ đều nhờ có thiên tử thánh minh; ngay cả người xuất thân bần hàn như ông còn có thể làm quan, cũng bởi vì có thiên tử thánh minh; khắp nơi trong sạch vân vân mây mây đều cũng là vì có thiên tử thánh minh. Khiến ta ngày bé cứ nghĩ tới thiên tử thánh minh là lão thần tiên trong miếu, hô mưa gọi gió không gì không làm được, ngẩng đầu lên nhìn hết sức thành tâm.

Lớn lên mới biết không phải.

Khuê nguyên năm mười lăm, trong cung tuyển tú, lần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng đế.

Hoàng đế là một người đàn ông trung niên, mắt phượng, hàng mi dài, ngũ quan đẹp đẽ, có một nốt ruồi nhỏ nơi mắt.

Ta không biết tại sao ai cũng sợ người. Mười bốn tuổi ta vào cung, ba tháng sau được xếp vào hàng Tài tử, năm sau được phong Tiệp dư, trong cung chưa từng có tiền lệ như thế.

Đêm được phong Tiệp dư, hoàng đế nói với ta, sau này sẽ không thể che chở cho nàng được, biết vì sao không?

Trời đã khuya, giờ tý hoàng đế mới đến, vào trong cung không đi ngủ mà ngồi bên giường nói chuyện phiếm với ta, còn không cần ta đứng lên hầu hạ. Ta nghĩ, người thật sự rất thích nhìn ta.

“Cửu Tần tứ Phi* có thể gặp Hoàng thượng nhiều hơn ạ?” ta tò mò.

(Chín người đứng hàng Tần, bốn người đứng hàng Phi theo cấp bậc hậu cung. Mọi người chịu khó tra GG để biết thêm vì mỗi triều/mỗi truyện thường có cách phân cấp hơi khác nhau)

Hoàng đế mỉm cười, bảo ta nói chuyện như trẻ con.

“Đương nhiên không thể, làm gì có nhiều thời gian dành cho họ. Sổ sách Binh mã tư ta còn rất nhiều trong thư phòng, ta ở một lát là phải đi rồi.”

Khi nhắc tới phi tần trước mặt ta, hoàng đế dùng từ “họ”, giống như ta và các nàng ấy không giống nhau. Khi đó ta còn nhỏ, nhiều chuyện nghe mà không hiểu, cũng không thấy khác thường, chỉ cảm giác rất vui.

“Vậy điều đó có nghĩa gì? Không thể là không thể thế nào.”

Người nghe xong lại cười, khóe miệng cong lên, nốt ruồi nhỏ kia rung động, nói với ta.

“Nàng còn nhỏ như vậy, ta yên tâm.”

Mấy năm sau ta mới hiểu, ở trong cung, được hoàng đế thích chính là như lá bùa đòi mạng. Xuất thân của ta mà lên được Tiệp dư đã là ngoại lệ, nếu thật sự muốn lên đến cửu tần tứ phi thì không biết còn mạng để gặp hoàng đế không.

Hôm sau thị nữ Tiểu Liên vào chải đầu cho ta, có hơi bất an nhắc nhở.

“Nguyệt tiệp dư sau này không thể không hiểu lễ nghĩa cấp bậc như thế nữa, tối hôm qua lúc hoàng thượng đi người không đi theo tiễn.”

“Hoàng thượng bảo ta cứ ngủ, người nói muốn nhìn ta một lát.”

“Nhìn người ngủ ư?”

Ta gật đầu. Hoàng thượng thường đến chỗ ta lúc nửa đêm, nhiều khi không lên giường, ăn mặc chỉnh tề trò chuyện trong chốc lát, trước khi hừng đông thì trở về phê tấu chương.

Tiểu Liên trợn mắt há miệng ngạc nhiên.

Hoàng thượng thích nhìn ta, ta đã biết điều đó từ lâu. Có đôi khi ở trong cung gặp Hoàng thượng đi ngang qua, người nhìn ta, cách khoảng xa mà gọi “Tiểu Nguyệt.” Chỉ trong giây lát rồi xoay người bỏ đi.

Cũng không cần ta phải qua đó.

“Nguyệt” là danh hào sau khi ta tiến cung được Hoàng thượng ban cho, cung nữ thái giám gọi ta là “Nguyệt tài tử”, “Nguyệt tiệp dư”, mà Hoàng thượng chỉ gọi ta là “Tiểu Nguyệt.” Do không phải tên thật của mình nên mới đầu ta chưa quen, khi nghe gọi hơi ngây người một chút. Đợi tới khi ta lấy lại tinh thần thì hoàng đế đã đi rồi.

Tiểu Liên bên cạnh lại trợn mắt há mồm, hận không thể nhéo lấy tai ta, nói nếu đổi lại là một nương nương khác, chắc đã nhanh chóng chạy tới, nói mấy câu với Hoàng thượng là tốt lắm rồi, ngu ngơ hồ đồ vầy thì khi nào mới mang long thai được chứ?

Ta bất lực, nếu chỉ nhìn mà cũng có thể ra được long thai thì Hoàng thượng thật sự là thần tiên hạ phàm rồi.

Hoàng đế gần gũi ta, thỉnh thoảng cũng dẫn ta đến trong thư phòng tán gẫu, nói là nói chuyện phiếm, thật ra cũng là người vùi đầu phê tấu chương, ta đứng một bên châm trà, mài mực, thi thoảng người ngẩng lên, gọi một tiếng.

“Tiểu Nguyệt.”

Ta sẽ ngước lên đáp lời.

“Dạ.”

Hết sức ăn ý.

Một ngày nọ ta đang mài mực thì có triều thần xin được cầu kiến gấp, hoàng đế để ta lại trong thư phòng rồi đi. Đi rất lâu.

Ta đứng nhàm chán nên định tìm quyển sách để đọc. Trong thư phòng có vô số sách, có khi hoàng đế không cần uống trà hay mài mực, tiện tay cũng đưa cho ta vài quyển để ta ngồi đọc giải khuây. Ta đi tới bên giá sách, rút ra một quyển, bên trong rơi ra một tờ giấy nhỏ.

Ta nhặt lên mở ra, hóa ra là ta. Nhìn kỹ lại hình như không phải. Bức tranh kia vẽ một cô gái ăn mặc bình thường, mắt to hơn mắt ta, giấy đã ố vàng cho thấy bức vẽ này đã có từ nhiều năm trước. Khi đó, có thể ta còn chưa sinh ra nữa kia.

Trên giấy đề câu thơ _ “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu.”*

(Dịch nghĩa: Trăng sao đêm nay tựa khác với đêm qua; Vì ai mà đứng dưới gió sương trong đêm.

Dịch thơ:

Sao nay chẳng là sao đêm trước

Vì ai sương gió giữa trời khuya

Trích trong bài Khởi hoài – Tình đẹp, tác giả Hoàng Cảnh Nhân)


Chữ đẹp đẽ phóng khoáng, đúng là ngự bút của Hoàng thượng, còn có con dấu đỏ, lạc khoản đề hai chữ – Tử Cẩm. Có lẽ đây là bức tranh Hoàng thượng vẽ khi còn trẻ, ta nghĩ mình đã nhìn thấy cái không nên nhìn, luống cuống đem cất lại chỗ cũ, nhìn lại thì Hoàng thượng đang vén rèm đi vào.

Người hỏi ta: “Làm gì vậy?”

Ta sợ tới mức tim đập như điên, trả lời: “Không, không có gì, Hoàng thượng, có cần mài mực không ạ?”

Người liếc mắt nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, nói: “Không cần, nàng có thể về.”

Sau đó một quãng thời gian rất dài người không triệu kiến ta.

Thái độ của Hoàng thượng đối với ta quá mức lạ lùng, hơn nữa ta chỉ là một Tiệp dư không hề có năng lực gì, mấy nương nương lợi hại trong cung dần bỏ qua ta, thỉnh thoảng có người nhắc tới cũng chỉ nói – Hoàng thượng coi nàng ta như đứa trẻ con thôi.

Khuê Nguyên năm mười chín, trong cung diễn ra một màn gió tanh mưa máu đáng sợ. Khưu thục phi kết thù kết oán Lương quý phi, mua phương thức làm phép của đạo sĩ, dọa Lương quý phi sợ đến chết.

Lương quý phi là con gái của Hữu thừa tướng. Hữu thừa tướng được xem là lão thần tiền triều, Hoàng thượng luôn nể trọng. Hoàng hậu trước chưa có con nối dòng, sau khi Hoàng thượng đăng cơ cũng chưa lập hậu lại. Lương quý phi có hai con trai, trong triều xem như là người xứng đáng để chọn làm Hoàng hậu, vì vậy, xảy ra chuyện này khiến cả triều chấn động.

Người trong cung bị điều tra, mỗi ngày đều có cung nữ, thái giám bị lôi đi không còn thấy xuất hiện lại. Cuối cùng Cấm vệ quân đào được trong viện Khưu thục phi một hình nhân bằng vải bố bị châm đầy kim, hình nhân đó chính là Lương quý phi, thất khiếu chảy máu nhìn rất kinh dị.

Khưu thục phi hóa điên, lúc bị lôi đi nàng ta kêu gào thê thảm, nói nhất định phải gặp Hoàng thượng, nàng ta bị oan. Do giãy dụa quá mức mà móng tay bị gãy, bàn tay níu chặt lấy mọi thứ trên đường nên cửa, tường nhà đều bị vấy máu loang lổ.

Tiểu Liên đi nghe ngóng về kể chuyện sinh động như thật, ta nghe mà cả người dựng hết lông tơ lên, đêm đến không cách nào ngủ nổi.

Tuy ta không thường đi lại trong cung, nhưng Khưu thục phi và Lương quý phi đều đã gặp rồi. Khưu thục phi đẹp lộng lẫy, sinh được một công chúa, được Hoàng thượng yêu chiều. Quân sủng ích kiêu thái, quân liên vô thị phi*. Khưu thục phi trong cung mối quan hệ không tốt lắm, nói năng mạnh mẽ, có cung nữ bị mắc lỗi cũng bị đánh chết.

(Trích thơ: Tây Thi vịnh, tác giả Vương Duy.

Dịch nghĩa: Được vua yêu quý, nàng càng thêm kiêu; Vua thương không kể gì điều phải trái.

Dịch thơ:

Vua yêu càng duyên dáng

Vua quý mặc thị phi)


Lương quý phi đứng đầu tứ phi, là mẹ của hai hoàng tử, không có Hoàng hậu nên nàng ta là đứng đầu lục cung. Lập tức đem chuyện Khưu thục phi đánh chết cung nữ báo Hoàng thượng, phạt Khưu thục phi mấy tháng chi tiêu, hai người từ đó kết thù.

Không ngờ cứ thế mà bị nguyền rủa đến chết.

Cả đêm ta không ngủ được, cũng không dám mở to mắt, cứ cảm thấy mở mắt ra là có thể nhìn thấy các nàng ấy. Nhất là Khưu thục phi. Khưu thục phi vào cung cùng lúc với ta, cùng ta thành tài tử rồi Tiệp dư, sau đó nàng ta mang long thai, sinh được công chúa nên được tấn phong Thục phi.

Lúc mới tiến cung, chúng ta thường chơi cầu, thả diều. Ta còn nhớ dáng vẻ của nàng cười tươi tắn, mắt sáng ngời, không mang một tia u ám nào. Một người như thế, mấy năm sau sao lại hóa thành quỷ.

Tối hôm đó, hoàng đế đến.

Đã lâu hoàng đế không đến chỗ của ta, ta và mọi người nghĩ người đã quên ta rồi. Huống chi những ngày qua hậu cung gió tanh mưa máu, tinh thần chưa an ổn, ai có thể nghĩ rằng người lại đến đây.

Người đứng ở cửa, cách một khoảng gọi ta: “Tiểu Nguyệt.”

Ta vừa phục hồi tinh thần lại, vội vàng xuống giường, định đi đốt đèn hành lễ thì bị người đè tay lại. Ta nghe trên người nồng nặc mùi rượu.

“Không cần đốt đèn, ta đến nói với nàng mấy câu.” Người nói vậy, giọng dịu dàng, cũng không tự xưng Trẫm mà chỉ xưng ta.

Hoàng đế say. Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta.

Ta biết, người tưởng ta là người khác. Nhưng ta không dám mở miệng. Sau ngày hôm đó, có ngốc đến mấy ta cũng hiểu, “Tiểu Nguyệt” không phải ta, người mà người yêu cũng không phải ta, ta chỉ là – khiến người nhớ tới cô ấy.

Hoàng đế say khướt, không có người vào hầu, có lẽ đã bị người bắt ở bên ngoài không cho vào theo. Một mình ta hầu hạ người, mệt tới mức thở hồng hộc. Vất vả lắm mới hầu hạ hoàng đế lên giường, người vẫn không cho ta đi, nói với ta trong bóng tối.

“Nàng biết không? Họ đều chết rồi.”

Một lúc lâu sau ta không dám lên tiếng, mãi tới khi Hoàng thượng lại nói.

“Các nàng muốn gì, ta đều biết rất rõ.”

“Nhiều năm vậy rồi, ta cũng già đi, cũng nên lập thái tử.”

“Chỉ là không thể lại có một dòng Vương thị gây rối loạn.”

Ta bắt đầu run rẩy: “Hoàng thượng, ta không hiểu…”

Người vẫn nắm tay ta, đột nhiên thả lỏng ra, nói mơ hồ: “Nàng đang run…”

Nói rồi lại dang tay ôm lấy ta.

“Thì ra nàng cũng có khi sợ hãi.”

Ta hơi cựa người, lại nghe người nói: “Đừng động đậy, để ta ôm một lát.”

“Ta biết nàng sợ ta.”

“Chỉ là ta… quá mệt mỏi.”

Ta nín thở.

Chắc người cảm giác được ta cứng đờ người nên nói: “Nàng hận ta?”

“Tiểu Nguyệt sao dám giận Hoàng thượng, Tiểu Nguyệt đau lòng Hoàng thượng.”

Người chợt bật cười, cằm cọ lên đầu ta: “Nàng nói dối. Nàng tuy mềm lòng, nhìn mèo hoang chó hoang cũng cứu chúng, nhưng mà đối với ta, cho tới giờ nàng cũng không hiểu tâm ý của ta.”

Ta hít vào một hơi, định lên tiếng nhưng người không cho ta cơ hội.

“Trong lòng nàng, chỉ có một mình Từ Trì mà thôi.”

Ta nghe tới đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là — tới ngày mai, có lẽ ta cũng phải chết. Sau khi cơn hoảng sợ qua đi thì không còn băn khoăn, lo lắng, chỉ đơn giản ôm lấy người, ghé tai người nói.

“Hoàng thượng, bất kể người có nhìn thấy ta hay không, trong lòng ta chỉ có một mình người.”

Lời chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống, những tủi thân, đau lòng không nói nên lời chỉ hóa thành từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Cho dù người đáng sợ thế nào, người là nam nhân duy nhất của ta.

Hình như người sửng sốt, sau đó ôm ta thật chặt, môi ta cảm nhận được vị rượu nóng hổi, cảm thấy mình cũng muốn say.

Sáng hôm sau tỉnh lại, hoàng đế còn ở bên cạnh ta, câu đầu tiên ta nghe được là.

“Tối hôm qua trẫm nói gì với nàng?”

Trong ánh nắng ban mai, ta lắc đầu: “Hoàng thượng không nói gì cả, chỉ gọi Tiểu Nguyệt rồi…”

Trên người ta dấu vết in loang lổ, không cần nói cũng có thể nhìn thấy.

Người không nói gì thêm, đứng dậy gọi người. Có người tiến vào hầu hạ hoàng đế lên triều.

Chờ hoàng đế đi xa, ta mới xoay người trở lại phòng, sờ lên trán, một lớp mồ hôi rịn ra trên trán.

Mấy ngày sau, hoàng đế lập con trai trưởng của Lương quý phi làm thái tử, Hữu thừa tướng quỳ giữa triều rơi nước mắt, trong cung thổn thức nói Hoàng thượng thấu tình đạt lý.

Chỉ có ta mỗi đêm đều gặp ác mộng, mỗi đêm đều thấy hai gương mặt đầm đìa máu. Ta nghĩ, hoàng đế như thế, không gì là không làm được.

Ngôi vị Thái tử đã lập xong, mọi thứ khôi phục lại vẻ bình thản, mỗi ngày giống như nước chảy.

Ta càng ít gặp hoàng đế, Tiểu Liên có vẻ hết hy vọng với ta, dần dần đã quen với việc ngồi trong sân phơi nắng nói chuyện phiếm qua ngày với ta, cùng ta giẫy cỏ trồng hoa, tựa như hai bà lão an nhàn.

Thỉnh thoảng hoàng đế đến nói chuyện với ta, cô ấy sợ tới mức luống cuống chân tay, rối loạn lung tung, nấu ấm trà mất cả buổi sáng. Hoàng đế cũng không giận, còn rất thích thú với vườn rau ta trồng, hỏi ta.

“Trồng mấy loại này làm gì?”

Ta đáp lại: “Bẩm Hoàng thượng, để tự mình nấu ăn.”

“Phòng bếp không đưa đồ ăn đến sao?”

“Trồng trọt này kia rất thú vị, đồ tươi mới, cà rốt còn có thể ăn sống rất ngọt.”

Ta vốn muốn hỏi, Hoàng thượng có muốn thử một chút không? Nhưng mà không dám. Dù sao người không phải là nam nhân tầm thường – không phải là nam nhân của ta.

Trước khi rời đi, hoàng đé mới như lơ đãng nói: “Thật ra cũng có thể trồng ít dược liệu, có vài loại cây thuốc có hoa, nở ra rất đẹp.”

Ta gật đầu, nhưng đáp lại: “Tiểu Nguyệt không biết thảo dược, sợ chăm không tốt.”

Vì vậy Tiểu Liên lại nói, ta rất không biết cách lấy lòng Hoàng thượng.

Sao ta không biết suy nghĩ trong lòng hoàng đế, tuy Võ Uy hầu Từ Trì đã chết trận nhiều năm trước, nhưng trên dưới cả nước ai mà không biết người là chiến thần? Đền Trung Hiếu nghĩa họ Từ ngoài Nhạn Môn quan hương khói hưng thịnh quanh năm, về phần phu nhân mới thành hôn của người bị người Liêu bắt đi, cuối cùng chết lừng lẫy trên chiến trường với danh thần y phu nhân, được người đời ca tụng.

Sau này ta mới biết được, thì ra phu nhân Võ Uy hầu tên gọi Tiểu Nguyệt.

Ta yêu hoàng đế, mỗi lần nhìn thấy người, trân trọng người trong tim mình, nhưng người nhìn thấy không phải là ta, hình ảnh trong mắt người làm ta đau lòng.

Cho dù ta có thừa nhận số mệnh của mình như thế nào, ta vẫn muốn có thể giữ một chút bản thân mình, ngay cả khi đó chỉ là một phần của sự tự tôn bản thân.