Quý tiên sinh ngước mắt lên, nói: “Nếu ta tới gặp ngươi thì sẽ không giấu diếm nữa, Bội Thu, ngươi đã là đèn cạn dầu, đừng giữ cô ấy nữa, buông cô ấy ra đi, những gì ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi nghe từng chuyện một.”
Sư phụ vẫn chưa thả thi thể xuống, mà đem “ta” nhẹ nhàng để lên bục đá trong tòa thành, bục đá hẹp dài, người đứng trước che chở như thể sợ “ta” bị ngã xuống dưới.
Cho dù thế nào, cuối cùng người đã buông thi thể xuống.
Quý tiên sinh nói: “Biết cha ta là người Liêu, trừ cha con ngươi ra, còn có tiên đế và Hoàng thượng.”
Sư phụ nhìn ông ấy, ánh mắt lạnh băng sắc như đao kiếm: “Trận chiến Ngọc Môn quan, là tiên đế muốn ông mang mẫu thân ta đi, đúng không?”
Quý tiên sinh im lặng, lát sau mới nói: “Điều mong đợi của ta đã xong, đợi ta nói xong, ngươi có thể giết ta.”
Sư phụ không đáp, chỉ nói: “Tiên đế kiêng dè phụ thân ta đã lâu, trận chiến ấy, các người lấy mẫu thân ta ra ép ông ấy, ông ấy có đầu hàng hay không thì các ngươi cũng muốn ông ấy chết.”
“Không!” Quý tiên sinh quả quyết: “Tiên đế thật sự chỉ muốn biết phụ thân ngươi có trung thành với đất nước hay không thôi.”
“Hắn không tin ông ấy!” sư phụ lắc đầu, không dùng từ tôn kính khi nói tới tiên đế, chỉ dùng một chữ “hắn”.
Ngừng một lát, lại nói: “Mà Tử Cẩm, không tin ta.”
Người cũng không gọi Hoàng thượng, bây giờ chỉ còn có “Tử Cẩm”.
“Đó là vì ngươi không muốn chiến đấu, vì một người phụ nữ mà ngươi đem tất cả kỳ vọng của đất nước này ném đi, ngươi và phụ thân ngươi giống nhau, tuy là chiến tướng mà lại có lòng riêng.”
Sư phụ nhìn về phương xa, giọng trống rỗng: “Ta đã lĩnh chỉ, làm sao mà không chiến đấu chứ?”
“Phải, nhưng sau khi giành lại Nhạn Môn quan thì sao?”
Nếu ta còn sống, chắc sẽ vì cuộc đối thoại đẫm máu này mà rơi lệ, đáng tiếc ta không còn nước mắt để rơi.
Quả nhiên là hắn.
Ta nhớ tới dáng vẻ Tử Cẩm quỳ trong vũng máu, mặt lạnh như băng, tách tay ta khỏi người ông lão đang hấp hối đó, lòng bàn tay, ngón tay vững vàng không hề có chút dao động.
Gia Luật Thành Văn nghĩ là hắn cài đặt Quý tiên sinh vào Trung Nguyên, thật ra không phải.
Sư phụ nghĩ Quý tiên sinh là thanh kiếm chống lại nước Liêu, thật ra cũng không phải.
Hóa ra tận trên cao có bàn tay vô hình rơi xuống, sắp xếp mọi thứ.
Vốn dĩ ta cứ cảm thấy Tử Cẩm đi lên ngôi vị hoàng đế chỉ vì buộc phải lựa chọn giữa hai con đường sống – chết. Nhưng hiện giờ nghĩ lại, tâm tư hắn sâu tới mức nào, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn tới mức ta không thể nào tưởng tượng nổi, cho dù không căn cứ, quá hoang đường, hoặc là thỉnh thoảng lộ ra những chân tình, cũng chỉ là khẩu phật tâm xà, ván cờ này, hắn mới là người thao túng cuối cùng.
Trên đời này, con đường đi của hoàng đế luôn là con đường nguy hiểm, một bên là vách núi, một bên là vực sâu không đáy, cuối con đường tuy có ngai vàng lồng lộng, nhưng mỗi bước đi sai là thịt nát xương tan, đâu phải ai cũng có thể đi đến cuối đường mà ngồi lên đó.
Tử Cẩm không chỉ muốn giành lại Nhạn Môn quan, cũng không chỉ muốn tiêu diệt tai họa ngầm là Đại hoàng tử phản bội, hắn nhìn xa trông rộng hơn ai hết, hắn muốn diệt sạch kẻ thù lân cận, đem mối nguy hiểm tồn tại suốt bao năm qua quy về một mối dưới quyền của hắn.
Về phần người duy nhất mà hắn từng xem là tri kỷ, là bằng hữu, một người võ tướng mà lòng dân hướng về lại cứ muốn rời đi thì không thể giữ lại. Hắn có thể lật tay cho người đó sống, úp tay là chết. Người đó lặp lại vận mệnh của phụ thân mình, tất cả là do người đó lựa chọn.
“Phàm là thiên tử, lấy xã tắc làm trọng, sao có thể xem là may mắn?”
“Có chứ.” Quý tiên sinh ngẩng lên.
Sư phụ cất tiếng lạnh băng, mệt mỏi: “Ta sẽ không giết ông, Vân Kỳ tới đây là đón ông về, trở về nói với Tử Cẩm, nỗi khổ tâm của hắn và tiên đế, nhà họ Từ chúng ta hiểu.”
“…”
“Truyền lời giúp ta, Từ Trì sinh ra trong chiến trường, chết cũng chết trong chiến trường, để cho hắn yên tâm.”
Sư phụ nói xong những lời cuối cùng, quay người ôm lấy thi thể ta, không nhìn Quý tiên sinh, người phải rời đi.
Cây đuốc duy nhất trên tường đột nhiên tắt ngúm, bóng dáng sư phụ ngay lập tức bị bóng đêm bao trùm như vĩnh viễn biến mất.
Ta kinh hoàng, quên mất mình không có thân thể, liều mạng kéo tay người, muốn đưa người trở lại.
“Bội Thu!” tiếng xích sắt vang lên, Quý tiên sinh bước lên trước, giọng vội vàng: “Đừng đi, ta chưa nói xong.”
Không có tiếng đáp lại, không có tiếng bước chân.
Ta không nhìn thấy người, người biến mất ở nơi mà dù là hồn phách ta cũng không thể tìm thấy. Ta hoảng sợ nhìn Quý tiên sinh, ta không có thật nhưng ông ấy còn sống, có thể giữ lấy sư phụ, trong tòa thành tối đen u ám này, chỉ có ông ấy đang còn sống.
Quý tiên sinh không làm như điều ta mong muốn là đưa tay giữ người lại, nhưng ông nói rất nhanh.
“Bội Thu, ngươi không muốn biết Tiểu Nguyệt chết thế nào à?”
“Tiểu Nguyệt là bị hạ độc, Gia Luật Thành Văn muốn bắt cô ấy giải độc trên người hoàng đế Thế Tông. Cô ấy đã từng giải độc thành công cho Vương giám quân, cũng cứu được ngươi khi bị trúng loại độc rắn tương tự.”
“Hoàng đế Thế Tông bắt cô ấy ra thử thuốc giải, nếu cô ấy cứu ông ta, thì có thể không chết.”
“Nhưng mà cô ấy không làm, cô ấy biết cho dù mình sống, hoàng đế Thế Tông cũng sẽ dùng cô ấy mà ép ngươi lui binh.”
“Cho nên cô ấy sử dụng loại thuốc giải chưa hoàn chỉnh, hạ độc hoàng đế Thế Tông lẫn bản thân mình.”
“Bởi vì cô ấy mà hoàng đế Thế Tông mới có thể chết bất đắc kỳ tử trên tường thành, cô ấy anh dũng như vậy, ngươi không muốn để người trong thiên hạ biết sao? Ngươi cũng không thể để cô ấy hy sinh oan uổng chứ?”
Tiếng sư phụ truyền tới trong bóng đêm cực kỳ trầm lắng.
“Thì ra là vậy.”
Lần theo âm thanh này, cuối cùng ta có thể nhìn xuyên bóng đêm nhìn thấy sư phụ, thực ra người cách ta không xa, lưng tựa trên tường, bộ giáp sắt cọ vào tường phát ra tiếng vang cực nhỏ, tay vẫn ôm khư khư thi thể kia không hề buông tay.
“Nguyệt nhi.”
Người đột nhiên gọi ta.
“Sư phụ, ta ở đây, ta đang ở đây.” Ta lấy hết sức lực đáp lại người, cố sức lôi thi thế kia ra khỏi tay người.
Người lại nhìn thi thể kia, cười đau xót.
“Thì ra là vậy.”
“Chiến sĩ giữ biên cương, tướng quân chết vì xã tắc… ta vẫn tưởng ta không thể buông tay.”
“…”
“Thì ra là nàng hoàn thành thay cho ta.”
“Bội Thu!” Quý tiên sinh cũng thấy không ổn, bắt đầu sờ soạng tìm kiếm trong bóng đêm.
“Nhưng nàng chưa bao giờ hỏi ta, ta có muốn được thành toàn như vậy hay không.”
Người đột ngột ngẩng lên, ánh mắt nhìn xuyên qua về nơi hư vô, nhìn tới ánh mắt ta, ta cảm nhận được nỗi đau khổ cực độ. Nỗi đau khổ này đến ta chỉ là hồn phách mà có thể cảm nhận được, cũng khiến cho hồn phách ta không thể nào chịu đựng nỗi, sự đau đớn khiến ta như vỡ vụn, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ngay cả hồn phách cũng biến mất sao?
Hóa ra ta đã sai lầm nặng nề như vậy, sai đến mức ngay cả ông trời cũng không muốn cho ta lưu lại hồn phách ở lại bên sư phụ.
Quý tiên sinh lại nói gì đó, nhưng ta không còn nghe được, hồn phách đã tan biến, ta muốn nhìn sư phụ thêm một lần, gần người thêm một chút lần cuối cùng, nhưng bóng tối như gió cuốn bay bụi bặm, đưa ta vào khoảng không vô tận.
*****
Khuê nguyên năm thứ ba, Võ Uy hầu trong người mang bệnh, dẫn mười vạn đại quân đoạt lại Nhạn Môn quan. Sau khi giành lại Nhạn Môn quan thì tiếp tục tiến quân qua hàng loạt thành trì, tiến thẳng tới thượng kinh. Chặn dòng trên thượng nguồn, dẫn nước lũ xuống công phá vòng phòng hộ, chỉ trong một ngày đã tiến công đến phòng tuyến cuối cùng nước Liêu, tiêu diệt đội quân tinh nhuệ.
Đêm công thành đó, Võ Uy hầu mang mấy vạn kỵ binh suốt đêm lao tới thượng kinh, tin xấu liên tục truyền về kinh thành nước Liêu, sự hoảng loạn bao trùm. Võ Uy hầu đích thân dẫn đầu đoàn quân như bóng ma xông thẳng tới, mấy vạn cung sắt phát ra tiếng kinh thiên động địa, những mũi tên sắc nhọn đính thư chiêu hàng trắng được tẩm dầu bay rào rạt vào giữa kinh thành.
Tướng sĩ nước Liêu còn sót lại trên tường thành ứng chiến, đợt tên thứ hai là những mũi tên lửa lại được bắn vào trong thành. Những bức thư chiêu hàng tẩm dầu nổi trên mặt nước, theo nước mưa chảy tràn khắp nơi. Bốn bề là nước, những mũi lửa đã biến cả kinh thành thành biển lửa.
Lửa tới bất ngờ khiến những binh lính còn sót lại hoàn toàn tan rã, hoàng đế Thế Tông và chủ tướng đã chết, quân Hán hò hét, khí thế dời non lấp bể, đội quân tiên phong đang công phá cửa cung. Các phi tần dưới sự dẫn đầu của Hoàng hậu tự sát trong cung, mấy ngàn cấm vệ quân che chở mấy hoàng tử nhỏ tuổi còn sót lại chạy ra cửa nam, phó tướng Thẩm Thác đuổi sát theo sau đến tận vách đá, tiêu diệt toàn bộ lính cấm vệ quân còn sót lại.
Kinh thành nước Liêu bị phá, nước Liêu bị tiêu diệt hoàn toàn, mà Võ Uy hầu cũng chiến đấu đến kiệt sức mà chết giữa núi thi thể xung quanh. Người cầm kích đứng sừng sững giữa trời, hàng trăm tử sĩ nước Liêu không ai dám đến gần.
Sau khi phá thành, quân Hán thu nhặt các tướng sĩ chết trận, thi thể Võ Uy hầu được nâng vào thành. Bầu trời mây vần vũ, gió rít gào giận dữ, dòng sông xa xa sóng dâng cuồn cuộn. Quân Hán không ai không đau thương rơi lệ, tiếng khóc xé trời xanh cách trăm dặm vẫn còn nghe thấy. Những tù binh nước Liêu cũng vì sự dũng đảm phi thường của Từ Trì mà lộ vẻ xúc động.
Vì phòng ngừa dịch bệnh, theo thông lệ thì không được lưu lại thi thể trên chiến trường, thi thể Võ Uy hầu cùng chiến sĩ tử trận đều được hỏa táng. Sau khi Khuê Nguyên đế đích thân tới thượng kinh thì đã ôm hũ tro cốt mà khóc rất lâu. Sau đó truy phong Võ Uy hầu là Liêu quốc công, lấy nghi lễ hoàng gia để chôn cất. Xây dựng đền thờ Trung Hiếu Nghĩa ngay tại Nhạn Môn quan, hàng năm hương khói.
Từ gia một nhà trung liệt, chấm dứt từ đó. Từ Trì theo quân từ thời niên thiếu, chinh chiến nhiều năm, dụng binh như thần, trị quân mặc dù nghiêm nhưng luôn làm gương cho tướng sĩ mỗi khi ra trận, mang bệnh xuất chinh, cúc cung tận tụy, cuối cùng chết giữa sa trường. Tin tức truyền về nước, ai cũng đau lòng thương tiếc, vạn dân cùng khóc, dân chúng tự lập bàn thờ trong nhà nhang khói cho người. Đền thờ Trung Hiếu Nghĩa họ Từ ở Nhạn Môn quan kia hàng năm hương khói phồn thịnh.