Thu Nguyệt

Chương 8

Một tiếng ưng vang lanh lảnh, Ưng nhi đã rất lâu không gặp từ trên tầng không lao xuống, đập đôi cánh dài quét gió hất tung mái tóc của ta rồi lao thẳng vào trong đám khói dày đặc, liền sau đó là mấy tiếng kêu la thảm thiết, không biết ai đã xui xẻo chọc phải nó.

Tiếng la hét cùng với tiếng binh khí va chạm từ bên ngoài vòng lửa dội vào nhưng ngay sau đó lập tức tan biến không dấu vết, ngọn lửa đang cháy cuồn cuộn nhanh chóng bị dập tắt, khói đặc tan đi. Một tốp nam tử hán mặc kình trang hiện ra giữa đám quan binh và dân làng.

Những ngọn giáo dài trong tay đám quan binh rơi ngổn ngang dưới đất, tay ra lệnh phóng hỏa vốn ngồi trên lưng ngựa cũng bị lôi xuống, dù đang nhếch nhác chật vật vẫn không quên gào to:

“Ta là mệnh quan triều đình, phụng lệnh tuần phủ đại nhân…”

Có người lạnh giọng cắt lời hắn: “Từ tướng quân ở đây, còn không mau quỳ xuống.”

Tiếng kêu hô kinh hãi trỗi dậy bốn phía, mấy sai dịch của huyện nha đã quỳ thành một tụm, tay quan kia vẫn còn muốn nói tiếp, khuỷu chân chẳng biết bị ai đó đạp một cái, ‘bộp’ một tiếng ngã nhào tới trước.

Xác nhận ta không có việc gì, lúc này sư phụ mới buông ta ra, tựa như vẫn không yên lòng, một tay người đặt trên vai ta, xoay đầu nói: “Từ Bình, từ từ nói chuyện.”  

Nghe vậy ta sửng sốt, lập tức dụi hai con mắt đang cay xè vì bị khói hun nhìn lại thật kỹ, người đứng bên cạnh gã mệnh quan kia quả nhiên là Từ Bình, cũng là một thân kình trang màu đen cùng kiểu dáng với mười mấy người bên cạnh, hoàn toàn không phải là y phục của sai dịch mà ta đã thấy ở chỗ của huyện nha trước đó.

Bên tai lại nghe thấy sư phụ gọi tên một người.

“Hàn Thanh.”

Từ phía sau hàng ngũ những người mặc kình trang có người nhanh chóng bước ra, thân vận một bộ nho sam màu xanh, vạt áo và đai lưng lướt bay nhè nhẹ, đích xác là mẫu thư sinh anh tuấn nho nhã, im lặng lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy vàng, lúc này mới cất lời.  

(*Nho sam: chỉ chung quần áo dành cho những học giả, những người có học thức.)

“Phụng thủ dụ Hoàng thượng.” (*Thủ dụ: là chỉ thị viết tay.)

Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về hắn, nhưng giọng của hắn vô cùng chậm rãi, sau khi đọc xong câu này còn đưa mắt dòm một vòng xung quanh, nét mặt lộ ra vẻ kỳ quái: “Các ngươi không quỳ xuống ư?”

Ta cảm nhận được rất rõ bàn tay trên vai mình khẽ nhúc nhích, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khóe môi sư phụ thoáng động đậy, như là đang cười.

Phút chốc ta bỗng cảm thấy trên thế gian này không còn một ai khác.

Đến khi lấy lại được thần trí, những người bên cạnh đã sớm quỳ xuống, ngay tại thời khắc then chốt như thế bỗng nhiên huyện thái gia hùng hục xuất hiện, một đường long trời lở đất phi như bay lao tới quỳ sụp xuống dưới chân Hàn Thanh, thiếu điều ôm ghì lấy chân hắn mà lau nước mắt.

“Từ tướng quân, hạ quan, hạ quan Vương Xương Tiến, vừa mới nhận được tin tướng quân đại giá quang lâm bổn huyện, hạ quan có mặt chậm trễ, xin tướng quân thứ tội, xin tướng quân thứ tội.”

Hàn Thanh bị hắn ngắt lời, cũng không tức giận, cười tít mắt dịch dịch chân, dùng mũi chân ra hiệu: “Từ tướng quân ở bên kia.”

Huyện thái gia lập tức nước mắt giàn giụa lăn tròn một vòng tới trước mặt sư phụ, cái khí thế bừng bừng đó khiến ta bất giác lùi ra sau một bước nhỏ.

Huyện thái gia nhìn thấy ta liền xoay chuyển nội dung: “Tướng quân tha tội, là hạ quan bất tài vô dụng, lại để cho Tiểu Nguyệt cô nương thân rơi vào nguy hiểm, hoảng hốt sợ hãi như thế, xin tướng quân tha tội.”

Sư phụ khiêm nhường vươn tay đỡ ông ta dậy, nhưng còn chưa kịp cất lời, Hàn Thanh ở bên kia đã ho khan một tiếng: “Tướng quân, ta chuẩn bị tuyên đọc thủ dụ của hoàng thượng đây, ngài có bảo kiếm vua ban không cần quỳ tiếp chỉ, vị Vương đại nhân này…”

Huyện thái gia liền cực kỳ tự giác nằm bò ra, đầu và tay chân rạp sát đất, mông vểnh lên, còn không ngừng lẩm bẩm: “Hoàng thượng thánh minh, hạ quan vạn lần đáng chết, hạ quan vạn lần đáng chết.”

 Hàn Thanh còn chưa cất giọng đọc tiếp, ta đột nhiên cảm thấy xung quanh có vô số ánh mắt dòm chằm chằm vào mình, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện sư phụ cũng đang nhìn ta, ánh mắt ấm áp dịu dàng, khẽ nói: “Nguyệt nhi, con cũng quỳ xuống đi.”

Mặc dù lớn lên ở trong núi nhưng một chút đạo lý ấy ta vẫn hiểu được, chẳng qua trước đó bị niềm hạnh phúc đến quá đỗi đột ngột choáng hết tâm trí khiến đầu óc trở nên mụ mị. Lúc này nghe sư phụ nói như vậy, ta lập tức gật đầu quỳ xuống, lúc chớm chạm đất, đầu gối rơi vào một vùng êm ái mềm mại, là sư phụ đã khom người lấy một vật gì đó từ trên lưng ngựa xuống lót dưới gối của ta.   

Hàn Thanh đã bắt đầu tuyên đọc thủ dụ, thanh âm vang lên giữa bốn bề yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió cùng tiếng nổ lốp bốp của đốm lửa sắp tàn bong ra khỏi những thanh củi khô. Ta cúi đầu, trong mắt chỉ nhìn thấy tấm vải màu đen đang kê dưới gối mình.  

Chỉ vừa nhìn lướt qua một cái, ta lập tức nhận ra đây là chiếc áo khoác sư phụ luôn mang theo bên người, là chiếc áo người đã mặc xuống núi nhiều năm về trước, giờ mép áo đã bị mài mòn trắng bệch, không biết nó đã theo người đi qua bao gió mưa.

Giọng nói chậm rãi ung dung của Hàn Thanh vẫn đang tiếp tục vang lên đều đặn, ngón tay ta vô thức lần tìm, mãi đến khi chạm vào lớp vải lót bên trong góc áo, nơi đó có một chỗ hơi gồ lên, ta nhoẻn miệng cười, không kìm được khẽ vuốt ve nhè nhẹ những đường khâu tỉ mỉ ấy.

Chỉ có một mình ta biết nơi đó cất giấu bí mật gì, đó là con chữ ta đã lén thêu vào mặt trong chiếc áo khoác này. Khi đó ta quả thật khờ khạo, cho rằng làm như vậy ta và sư phụ sẽ không bao giờ cách rời.    

Ta thêu, là một chữ ‘Nguyệt’, tên của ta.

Thủ dụ của hoàng thượng viết: tuần phủ Giang Tây làm trái đạo trời, thêu dệt tình hình dịch bệnh gây hoang mang trong dân chúng, làm tổn hại đến tính mạng của trăm họ, hiện đã cách chức điều tra. Các thôn huyện phải dốc toàn lực cứu chữa người bị nhiễm bệnh, không được phép tự ý thiêu hủy làng mạc. Về phần phương pháp chữa trị, hiện phương thuốc do các ngự y trong cung dâng lên đã được triều đình phái khoái mã đưa xuống các tỉnh, người đặc trách của các tỉnh chịu trách nhiệm phân phát xử lý.  

(*Khoái mã: ngựa chạy nhanh.)   

Sau khi Hàn Thanh tuyên đọc xong thủ dụ, bên tai ta lập tức vang dậy tiếng hô to ‘Hoàng thượng thánh minh’, “Vạn tuế vạn tuế’… cùng với cơ man âm thanh dập đầu. Nghe vậy ta cũng cảm thấy vị hoàng đế ở tận nơi chân trời xa xôi này cũng là người biết thấu hiểu, đang nghĩ tới đó thân thể chợt nhẹ hẫng, ta đã được sư phụ đỡ đứng dậy.

Đám quan binh phóng hỏa đã sớm bị nhóm sai nha bất thần trỗi dậy khí thế hừng hực áp giải. Dân làng tìm được đường sống trong chỗ chết, người người dập đầu không ngừng, ta nói với huyện thái gia: “Đại nhân, dịch bệnh đã bị đẩy lùi, ngài có thể mời các đại phu trong thành đến để nghiệm chứng, những cột rào gỗ đó phải chăng đã có thể tháo dỡ ra được rồi không ạ?”

Huyện thái gia cười tươi rói: “Tiểu Nguyệt cô nương là bậc diệu thủ hồi xuân, nếu Từ tướng quân đã vào trong thôn, vậy thì thôn này nhất định không có việc gì rồi, ta sẽ bảo bọn họ tháo dỡ ngay lập tức.”

Ta cẩn thận cầm chiếc áo khoác được lót dưới gối lúc nãy lên, phủi sạch tro bụi rồi vắt trên tay, nghe vậy không kìm được đưa mắt nhìn sư phụ, nghĩ thầm trong bụng sư phụ tới một chuyến, những người này đến cả dịch bệnh cũng quên sợ, thật là công hiệu hơn cả thuốc thần mà.

Huyện thái gia lại nói tiếp: “Thỉnh mời Từ tướng quân hạ cố đến huyện nha của hạ quan nghỉ ngơi, hạ quan đã bảo bọn hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu để tẩy trần cho tướng quân, cũng xin mời các vị tướng sĩ đến góp mặt.”

Những người mặc kình trang màu đen kia đã lẳng lặng tiến đến đứng thẳng tắp phía sau sư phụ, đội ngũ mười tám người xếp ngay ngắn chỉnh tề. Ta quay đầu lại, nhìn thấy Từ Bình đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng, thấy ta nhìn, hắn sờ sờ mũi cười với ta.

Ta đã nghe người ta nói, Từ Bình chỉ vừa mới đến Diêm Thành được mấy tháng, không ngờ hắn là người được sư phụ phái tới, lúc này mới khôi phục lại thân phận.

Ta rất muốn hỏi sư phụ, người phái Từ Bình đến nơi này có phải vì biết sư tổ không có ở bên cạnh ta, lo lắng ta sẽ gặp chuyện không may nên mới cho người đến bảo vệ ta hay không? Nhưng xung quanh nhiều người như vậy, ta nhất thời không dám thốt ra khỏi miệng, phải cố nén xuống, những lời muốn nói bị đè nén nơi cổ họng giống như con chim nhỏ căng phồng sức sống phành phạch vỗ cánh sẵn sàng bay vọt ra bất cứ lúc nào.

Sư phụ đã là đại tướng quân, nhưng thái độ của người vẫn khiêm tốn nhã nhặn như thuở nào, thấy huyện thái gia cúi rạp mình thắt lưng gập đến tận đầu gối, liền đưa tay đỡ ông ta đứng thẳng dậy xong mới nói: “Vương đại nhân, Bội Thu và tiểu đồ đệ này của ta đã nhiều năm không gặp, tối nay chỉ muốn ôn chuyện cùng con bé. Những binh sĩ này đã dựng nơi đóng quân tạm ở ngoài thành, về việc tẩy trần, bọn họ còn mang quân vụ trên người, sẽ không quấy rầy đại nhân. Hiện tại dịch bệnh trong thôn vừa mới bị đẩy lùi, còn cả những quan binh do tuần phủ phái tới kia cũng cần phải xử trí, trước mắt đại nhân vẫn nên tập trung xử lý những việc chính sự quan trọng này.”

Huyện thái gia ‘dạ, dạ’ liên hồi, thắt lưng lại sắp cong đến tận đầu gối.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, ta quay sang một bên bắt đầu hướng dẫn cho bà con trong thôn cách chăm sóc người bệnh bước kế tiếp, vừa dặn dò dứt lời những điều cần chú ý thì bên tai nghe thấy giọng nói của sư phụ: “Nguyệt nhi, con đã xong việc chưa?”

Ta lật đật đáp: “Dạ, xong rồi ạ.”

Âm thanh còn đang rơi xuống thì thân thể chợt nhẹ hẫng, ta đã được sư phụ nhấc bổng lên ngựa, mười tám kỵ binh kia cũng tức tốc lên ngựa, ngay cả Hàn Thanh cũng đã ngồi trên lưng chiến mã, tất cả đều trong tư thế sẵn sàng chờ xuất phát.

“Nguyệt nhi, đi tới hiệu thuốc của con, con dẫn đường nhé.”

Ta tựa vào bờ lưng của sư phụ, cảm giác mãn nguyện không thể thốt nên lời. Ta vẫy tay tạm biệt bà con trong thôn rồi chỉ về phía trước: “Ở trong thành đấy ạ, sư phụ đi theo con.”

Nói xong sực nhớ ra một chuyện, liền ngoái đầu hướng về phía Từ Bình đang đi ở giữa đoàn kỵ mã cất giọng: “Hòm thuốc và giỏ dược liệu của ta vẫn còn ở trong thôn, cậu đã biết hình dáng của nó rồi đó.”

Những người còn lại đều nhìn Từ Bình chằm chằm với vẻ mặt buồn cười, như thể đang nói hắn rất xứng với chức vụ trông trẻ. Hắn gãi gãi đầu, cũng cười nói: “Vâng, Tiểu Nguyệt cô nương, sáng sớm mai tôi sẽ đem chúng đến cửa hiệu của cô nương.”