Tờ mờ sáng hôm sau, mặt trời còn chưa tỏ, huyện thái gia đã khua chiêng gióng trống ba chân bốn cẳng chạy tới hiệu thuốc nhỏ của ta, mang theo một nhóm thân hào tới cung thỉnh Từ tướng quân, nào ngờ người đã đi nhà đã trống, chỉ còn mình ta ngồi gác cằm lên bàn bi thương dạt dào.
Nhóm thân hào nhất thời thộn mặt đứng ngơ ngác, huyện thái gia không tin vào mắt mình đi vào trong tiệm dè dặt khom người hỏi ta: “Tiểu Nguyệt cô nương, Từ tướng quân hiện giờ…”
Ta vốn định đóng cửa không gặp bất kỳ ai, nhưng nghĩ lại làm như vậy là không có phép tắc sẽ khiến sư phụ mất mặt, vì vậy lúc huyện thái gia đi vào ta đã đứng dậy cung tay đáp: “Sư phụ của ta đã trở về quân doanh đêm qua rồi ạ.”
Huyện thái gia ‘a’ một tiếng, mặt này não nuột: “Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Hạ quan còn chưa kịp mở tiệc thiết đãi, tẩy trần cho tướng quân.”
Ta nhìn ông ấy, nghĩ thầm trong bụng ngay cả ta cũng không có cơ hội tẩy trần cho sư phụ, huyện thái gia ngài không khỏi suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Huyện thái gia còn việc gì khác không ạ? Nếu không còn việc gì, ta phải chuẩn bị mở cửa hiệu.” Ta không khách khí ngầm hạ lệnh tiễn khách.
Huyện thái gia cười như hoa nở: “Vâng vâng, hạ quan cũng phải về nha môn bây giờ đây. Phải rồi, hạ quan đã chuẩn bị một xe sản vật của huyện mình để cổ vũ các tướng sĩ, vốn định gặp mặt trao tận tay Từ tướng quân. Chỉ là mấy thứ dưa muối, đậu phụ khô đơn sơ… nhưng không ngờ tướng quân bận rộn việc quân đã rời đi trong đêm, hạ quan định sẽ sai người đưa đến quân doanh, xem như là một chút tâm ý của bản huyện. Tiểu Nguyệt cô nương nếu thuận tiện, có thể đề bút viết cho tướng quân một phong thư được không?” Nói xong còn giơ tay chỉ ra ngoài.
Ta thò đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên có một cỗ xe treo lụa đỏ do hai con ngựa kéo đang đứng ngoài cửa, vết bánh xe hằn sâu trên mặt đất, rõ ràng là trọng lượng của đồ đạc trên xe không hề nhẹ chút nào.
Ta ngây người một lúc, nghĩ thầm nhiều dưa muối thần tiên và đậu phụ khô như vậy, là muốn khiến sư phụ ăn biến thành đặc sản Diêm Thành luôn sao? Đang tính mở miệng, trong đầu chợt vụt lóe ra một ý nghĩ, ta lập tức nhoẻn miệng cười toe, đáp: “Được ạ, đúng lúc ta cũng có mấy thứ tính đem cho sư phụ, chi bằng trước mắt cứ để cỗ xe đậu trong sân, chờ ta chuẩn bị xong sẽ cùng đưa đến doanh trại.”
Huyện thái gia ngó ngó cỗ xe rồi dòm dòm ta, thoáng ngần ngừ do dự, có điều chưa tới mấy giây sau đã gật đầu đánh rụp, mặt cười tươi như thóc lúa được mùa: “Hạ quan để lại hai người coi sóc, Tiểu Nguyệt cô nương xin cứ tùy ý.”
Nhóm thân hào kia liền khua chiêng gióng trống ầm ĩ rời đi, chỉ còn lại hai sai dịch vừa đánh xe vào trong khoảng sân nhỏ của ta vừa quay đầu đuổi mấy lão bá hàng xóm đang bu dày đặc xung quanh về.
Mặt mũi người nào người nấy đều hụt hẫng tiếc nuối, bị đuổi cũng không chịu đi, ánh mắt tha thiết mong mỏi ngó vào trong, còn hỏi ta: “Tiểu Nguyệt cô nương, Từ tướng quân đi thật rồi sao? Bọn ta còn đang tính chuẩn bị một ít lương khô cho ngài ấy mang theo trên đường.”
Bên cạnh lao nhao nói Từ tướng quân vất vả khổ cực, mấy năm nay hết thảy đều dựa vào ngài ấy giữ yên bờ cõi, khó khăn biết bao mới gặp một lần, sao mà vừa chớp mắt một cái người đã đi mất rồi.
Lại có người nói, tướng quân là mang quân đi trấn giữ biên cương, đây mới thật sự là nam tử hán đại trượng phu.
Ta cười tạm biệt bọn họ, trong lòng thầm nghĩ nếu sư phụ thật sự ở lại đến sáng, không biết quang cảnh còn náo nhiệt đến mức nào. Đồng thời lại cảm thấy mọi người đều nhớ tới sư phụ như vậy thật tốt, kẻ làm đồ đệ như ta đây cũng được vinh dự lây, phớn phở đến khuôn mặt đỏ kè.
Ta vào nhà lúi húi thu xếp đồ đạc, rất nhiều thứ cần phải mang theo, nhất là thuốc thang dược liệu chất đầy cả một chiếc rương lớn. Có người gõ cửa, cũng không chờ ta ra mở đã tự đi vào, lên tiếng hỏi: “Tiểu Nguyệt cô nương có cần giúp gì không?”
Ta ngóc đầu lên, vừa nhìn thấy là Từ Bình, ngón tay liền vươn ra chỉ vào hắn: “Hừ… là cậu.”
Hắn cúi đầu nhoẻn miệng cười, mày rậm mắt to, vậy mà cười đến bẽn lẽn ngượng ngùng: “Cô nương chớ trách, tôi cũng chỉ là chấp hành quân lệnh.”
“Quân lệnh gì cơ? Đi theo ta sao?”
Hắn không nói lời nào, xem như ngầm thừa nhận, chỉ đi tới xách rương thuốc lên: “Chỉ có mấy cái này thôi ư?”
Ta thấy hắn dễ dàng nhấc bổng chiếc rương ta đã nhét đầy ứ ự bên trong, hai mắt liền trợn tròn dòm hắn. Từ Bình lại cười: “Tôi đem để nó lên xe.”
Ta lập tức nhoẻn miệng cười nói cảm ơn, nối gót đi theo ra sân, trèo lên xe. Trên xe, mấy cái sọt vuông vức nằm xếp chồng lên nhau, toàn bộ đều được đậy kín kẽ. Ta loay hoay dọn ra một chỗ trống, nhất thời lỡ tay làm đổ một sọt, mấy túi giấy đựng dưa muối đậu phụ khô và một gói bọc bằng lụa nằm sâu bên dưới cùng nhau lăn ra.
Ta nhặt mấy gói dưa đậu xong, xoay người nhặt lấy cái gói lụa kia, vừa cầm lên loáng cái sững người bất động, nút buộc bung ra, bên trong sáng óng ánh, từng thỏi từng thỏi vàng xếp chồng lên nhau.
Hai viên sai dịch kia vẫn còn đang cố gắng đuổi mấy đại thẩm níu chặt hàng rào không chịu về, trong viện chỉ có ta và Từ Bình —— ta và Từ Bình bốn mắt dòm nhau.
Sau một hồi lâu ta mới nghe thấy tiếng mình thoát ra khỏi cổ họng: “Vừa rồi huyện thái gia nói trên xe là đậu phụ khô và dưa muối…”
Từ Bình sờ sờ mũi: “Đậu phụ khô và dưa muối… có không?”
Ta túm một gói đậu phụ khô lên, gật đầu: “Có.”
Hắn: “…”
Ta thấy Từ Bình không có chủ ý gì, bèn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Đậu phụ khô và dưa muối vẫn tiếp tục đem đi thôi, còn những thứ khác, chi bằng đưa đến Lý gia thôn chia cho mọi người. Đám cháy vừa rồi đã thiêu rụi của bọn họ rất nhiều nhà cửa, còn có mấy hộ có người bị bệnh nặng, trong vòng nửa năm không thể nào xuống giường làm việc được.”
Hai hàng lông mày của Từ Bình giật giật: “Nếu huyện thái gia biết thì sao?”
“Ông ấy đã nói là tặng đậu phụ khô và dưa muối mà.” Ta cười toe nói, sau đó xoay người tiếp tục lục hết một lượt mấy chiếc sọt còn lại, rồi cho toàn bộ mấy gói lụa tìm thấy vào chiếc sọt đựng thuốc mà ta đã trút hết dược liệu ra, sọt thuốc chất đầy vàng thỏi nặng trịch như đá tảng, ta hì hục đẩy nó ra cho Từ Bình, nhìn hắn: “Cậu đỡ lấy đi, ta nhấc không nổi!”
Từ Bình dòm ta, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị, nhưng chưa tới một giây sau đã lập tức cong miệng cười, gật đầu nói: “Được.”
Ta đợi một hồi, thấy hắn khuân sọt vàng xuống xong đứng bất động, lại nói: “Cậu mau đem đi đi, muốn ta đi cùng cậu sao?”
Từ Bình sửng sốt: “Đi ngay bây giờ hả?”
“Tất nhiên rồi, lát nữa xe sẽ ra khỏi thành, trong cửa hiệu của ta cất giấu một số vàng lớn như vậy, chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Đúng rồi, cậu lén đưa nhé, nhớ dặn bọn họ đừng để lộ ra ngoài.” Ta vừa nói vừa đẩy hắn, Từ Bình gùi cái sọt lên vai còn cố ngoái đầu lại: “Tướng quân bảo tôi trông nom cô…”
Ta nhăn mặt: “Bây giờ mới chịu nói thật! Cậu cái tay lừa đảo này! Chẳng phải còn đang làm việc trong nha môn sao? Còn muốn cả ngày đi theo ta?”
Từ Bình bị ta lên án một trận đầu óc choáng váng, rốt cuộc bị ta thành công đẩy ra khỏi cửa sau, trước khi đi còn ngọ nguậy nói một câu: “Tôi sẽ trở lại liền.”
Ta rút khăn ra vẫy vẫy, tiện thể lau lau tay, xoay người khép cửa sau lại.
Lúc đi trở ra sân, hai viên sai dịch kia đã đứng bên cạnh xe, nhìn thấy ta, vẻ mặt nịnh nọt: “Tiểu Nguyệt cô nương, cô còn việc gì cần bọn tôi làm không?”
Ta lắc đầu: “Không còn việc gì nữa, cảm ơn hai anh, nhờ hai anh mang chiếc rương này đến cho sư phụ dùm ta.” Nói xong vén một góc rèm xe lên, để bọn họ nhìn thoáng qua.
“Vâng vâng, bọn tôi nhất định sẽ đem mọi thứ đến nơi nguyên vẹn không hư hao sứt mẻ miếng nào.”
“Vậy hai người lên đường đi ạ.”
“Chúng tôi kiểm tra lại lần nữa sẽ lập tức khởi hành.” Hai viên sai dịch kia trèo lên xe.
“Hai anh cứ xem thong thả, ta vào nhà đây.” Ta nói lời tạm biệt với bọn họ xong, lại rút khăn ra vẫy vẫy, tiện thể lau lau tay.
Đến khi ta từ trong nhà đeo túi hành lý nhỏ trên lưng len lén chuồn ra sân, trèo lên xe chui tọt vào chỗ trống sâu trong hốc lúc nãy ta đã dọn ra, ngồi yên ổn rồi mới nghe thấy giọng nói của hai người kia ở bên ngoài: “Nè, vừa rồi cậu kiểm tra xe chưa?”
“Kiểm tra chưa? Cậu không thấy rèm xe đã thả xuống rồi hả.”
“Sao tôi cứ thấy mơ hồ sao đó, hay là xem lại thử?”
“Có cái gì mà xem? Cậu không ngửi thấy khắp người tôi toàn mùi dưa muối sao, không còn sớm nữa, vừa rồi huyện thái gia đã sai người tới giục, còn rề rà nữa là đêm nay không đến kịp trạm dịch nghỉ ngơi.”
“Cũng phải, đi thôi.”
Tiếp theo là hai người đóng ngựa vào xe, tiếng vó ngựa vang lên.
Từ đầu tới cuối ta ngồi im thít trong thùng xe, dỏng tai lắng nghe, trên tay cầm chiếc khăn, tư thế sẵn sàng hạ thuốc mê bọn họ bất cứ lúc nào, lúc này mới im lặng thở hắt ra một hơi sè sẹ.
Bánh xe ngựa lăn lọc xọc trên đường, ta ngồi lắc lư trong bóng tối, chầm chậm nhoẻn miệng cười toe.