[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 58: Cầu y

Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, là tiếng cười của mẫu thân, Triển Chiêu hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đùa cợt của mẫu thân, không khỏi càng thêm xấu hổ, xoay người né tránh ánh mắt sắc bén của mẫu thân, trực tiếp lên xe, ảo não ngồi tựa trên tháp.

Vị ‘thiếu gia’ bên ngoài còn chưa hiểu rõ tình hình, vẫn không ngừng hô to gọi nhỏ: “Tiểu thư không nên hiểu lầm, tiểu sinh không phải loại người ỷ thế hiếp người, chỉ là cưỡi ngựa mệt mỏi mới muốn mua xe ngựa của tiểu thư, nếu có chỗ mạo phạm, mong tiểu thư thứ lỗi…”

Tiếng cười của mẫu thân, cùng tiếng quát trầm thấp của phụ thân, khiến Triển Chiêu cảm thấy mặt mình nóng đến sắp bốc khói tới nơi rồi.

Nếu không phải lần này ra ngoài mẫu thân đã bỏ xuống vẻ tịch liêu như thanh đăng cổ phật của ngày trước, khôi phục bản tính không ít, thì y sẽ hoàn toàn không hề hay biết, ra tính tình của mẫu thân lại là như thế… Ai, bát thúc và mẫu thân là đường huynh muội (*anh em họ), thảo nào tính tình lại có điểm tương tự như vậy.

Nhớ lại cuộc gặp gỡ vừa rồi, Triển Chiêu lại buồn bực, lần trước thì bị người ta xem như tiểu quan, lần này dứt khoát bị xem như nữ tử luôn, vì sao mấy chuyện xấu hổ thế này cứ thay phiên nhau nhằm vào y vậy chứ, nếu bị con chuột bạch kia biết được, không bị hắn cười lăn lộn ra đất mới lạ. Nhớ đến Bạch Ngọc Đường, lồng ngực lại đau thắt, dù sao cũng là người trong lòng, chân tình đã hứa hẹn không phải nói muốn cắt liền có thể đứt, mỗi đêm mộng về, y không khỏi tự hỏi, y làm như thế là đúng hay sai? Y tự mình trốn chạy, liền có thể khiến Ngọc Đường chặt đứt ý nghĩ sinh tử tương tùy (*sống chết cùng theo) thật sao? Chỉ sợ đến cuối cùng lại chẳng phải vì tốt cho hắn, trái lại còn đánh mất hồi ức bên nhau lần cuối giữa hai người.

Bàn tay tái nhợt nắm chặt lấy nệm chăn dưới thân, giờ khắc này, y lại thấy nhớ nhung Bạch Ngọc Đường đến điên cuồng…

Hắn… chắc đã sớm phát hiện ra tình huống không đúng, trở lại kinh thành rồi nhỉ? Biết y lại lừa gạt hắn, cái người tính tình như Diêm Vương kia chỉ sợ lại tức giận không thôi, cũng may bốn vị huynh trưởng của hắn đều ở kinh thành, bằng không sợ rằng không ai có thể khống chế được hắn, có khi lại đến phủ Khai Phong phá luôn nóc phủ không chừng.

Ngọc Đường, ngươi… có khỏe không?

Một lát sau, Bách Lý Tuyệt Diễm sau khi đuổi được đám con nhà giàu vừa rồi, liền cùng Hàn Âm quay lại vào xe.

Thấy Triển Chiêu tựa trên tháp âu sầu không nói, Hàn Âm nhịn không được khẽ cười, nói: “Sao rồi? Chiêu Nhi tức giận hả?”

Triển Chiêu nâng người ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Hài nhi không dám.”

“Là không dám sao? Chứ không phải là không có hả? Đúng hay không?” Hàn Âm vẫn không chịu buông tha Triển Chiêu.

“Mẫu thân, hài nhi không có tức giận!” Triển Chiêu quả thật dở khóc dở cười, trên đời này sợ rằng không có nhiều vị mẫu thân thế này nhỉ?

Bách Lý Tuyệt Diễm ngồi bên cạnh nhìn thê nhi đùa giỡn, trong lòng không khỏi cảm khái. Lần này ra ngoài cầu y, dọc đường tuy Triển Chiêu không lộ vẻ u sầu, nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến người ta đau lòng. Đứa nhỏ này trong lòng ôm rất nhiều thứ không nỡ bỏ xuống, thế nhưng lại hiểu rất rõ bản thân hẳn sẽ phải chết, không biết trong lòng nó hiện tại cảm thấy thế nào nữa, cứ nghẹn trong lòng không nói như thế, chỉ sợ lại gây bất lợi cho cơ thể, hắn lại không phải người giỏi nói chuyện vui, cũng chỉ có Hàn Âm lúc nào cũng cười đùa thế này mới có thể khiến đứa nhỏ này dễ chịu một chút!

Hàn Âm nói đùa với Triển Chiêu hồi lâu, thấy trên mặt y lại thêm mấy phần ủ rũ, không khỏi thầm thở dài, đứa nhỏ này cơ thể càng ngày càng yếu.

Đặt Triển Chiêu nằm ổn trên tháp, lại đắp chăn lên cho y xong, Hàn Âm liền kéo Bách Lý Tuyệt Diễm ra phía ngoài thùng xe ngồi. Cầm lấy ấm trà đặt trên bếp lò nho nhỏ trong góc, rót hai chén trà, hai người mỗi người ngồi xuống một bên cửa sổ, tùy ý trò chuyện vài câu.

Năm đó bị Bách Lý Tuyệt Diễm hoài nghi oan uổng, lại còn gián tiếp hại Triển Chiêu trúng hàn độc, vốn với tính tình Hàn Âm, dù thế nào cũng sẽ không chịu tha thứ Bách Lý Tuyệt Diễm, nhưng Triển Chiêu ở bên cạnh tìm đủ mọi cách khuyên bảo, lời ngon tiếng ngọt rót vào tai Hàn Âm khiến nàng không khỏi cảm thấy nhi tử nhà mình là đang học làm nũng, thế nên lòng cũng mềm xuống mấy phần. Lại thêm Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không dài dòng dây dưa, đặt một thanh chủy thủ vào tay Hàn Âm, nói rằng năm đó là tự hắn tạo thành, ngày nay phải lãnh lấy hậu quả, dù khổ hay chát, cũng sẽ một mình gánh chịu, nói xong liền muốn nhào vào thanh chủy thủ, khiến Hàn Âm kinh hoàng phải vứt chuỷ thủ đi thật xa. Phụ tử hai người một cứng một mềm phối hợp vừa bức vừa khuyên, Hàn Âm cuối cùng coi như cũng không dùng mặt lạnh mà đối mặt Bách Lý Tuyệt Diễm nữa. Về sau, trên đường đi sớm chiều gần nhau, Bách Lý Tuyệt Diễm đã chuẩn bị tinh thần, làm đủ mọi cách thể hiện quan tâm cùng chân thành, Hàn Âm cuối cùng cũng dần dần mở lòng, đồng ý cho Bách Lý Tuyệt Diễm thêm một cơ hội.

Tuy trò chuyện bâng quơ nhưng hai người ai cũng mang theo tâm sự, trọng tâm câu chuyện thường cũng không rời khỏi vấn đề độc trên người Triển Chiêu, cùng vị Đường Huyên chẳng rõ đang ở nơi nao kia.

Mà trong thanh âm trò chuyện không ngừng phát ra từ phía bên kia, Triển Chiêu cũng từ từ thả lỏng bản thân, dần dần, thanh âm càng ngày càng xa, cho đến khi không thể nghe thấy được nữa…

Mông mông lung lung, hỗn hỗn loạn loạn…

Sương mù từ đâu đến mà lại nhiều thế này? Trước mắt bắt đầu mơ hồ, nhìn không rõ đang ở nơi nào, quay đầu lại, cũng y như thế, sương mù che lấp mất con đường phía trước, khiến nó trở nên mờ mờ ảo ảo, không sao tìm được lối.

Mò mẫm tiến lên trước từng bước, bên tai nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cúi đầu, bên chân là dòng nước cạn đáy, từ khi nào đã đi đến bờ sông? Lại ngẩng đầu, sương mù dần tan, hồ trong núi biếc, sơn thủy giao hòa, tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.

“Ngọc Đường?” Một chiếc thuyền con lững lờ trôi trên hồ, đầu thuyền là một người, bạch y thắng tuyết, chắp tay mà đứng, tay áo tung bay, mang theo tư thái hào hiệp nói không nên lời, chính là Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường, sao ngươi lại ở đây?” Hắn không phải đang ở kinh thành sao? Vì sao lại cùng đến nơi này? Sợ rằng sắp nổi giận với y rồi đây.

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn y, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười lạnh: “Triển đại nhân thật là có phong thái người làm quan, nếu muốn đi, vì sao không từ đã biệt, ngươi coi Bạch Ngọc Đường ta là gì? Triển Chiêu, ngươi đã vô tình thì ta liền từ bỏ, trên thế giới này vốn không có ai vì thiếu ai đó mà sống không được, ngươi đã tự cho là thanh cao, coi thường gia, vậy gia cũng không cần tự rước lấy nhục, ngươi ta từ nay trở đi nhất đao lưỡng đoạn, ngày sau gặp lại chỉ là người dưng, cáo từ!”

“Ngọc Đường, ngươi chờ một chút…” Chờ ta giải thích…

Thế nhưng, thuyền nhỏ vừa xoay đi liền chạy đến giữa hồ, chìm vào trong nước, y muốn đuổi nhưng lại không kịp người nọ, trong lúc gấp gáp, nhưng lại trượt chân ngã vào nước.

Vừa khẽ động, liền giật mình tỉnh giấc, kinh ngạc chẳng rõ đang ở nơi nào. Thật lâu sau mới nhớ ra, y đã bị mù, hiện giờ muốn gặp lại Ngọc Đường cũng chỉ có ở trong mộng.

Thì ra, chỉ là một giấc mộng…

Triển Chiêu đỡ trán muốn ngồi dậy, lại nghe thấy bên cạnh có người khẽ “Ưm” một tiếng, sau đó ngồi dậy, vươn tay đỡ lấy y, “Tỉnh rồi? Đầu còn đau không?” Thanh âm có chút hàm hồ, tựa hồ cũng là vừa tỉnh dậy.

Triển Chiêu tuy đã tỉnh, nhưng tựa hồ vẫn còn để nửa phần hồn phách buộc lại trong mộng chưa chịu hoàn toàn quay về, nghe được thanh âm cực kỳ quen thuộc vang vọng bên tai, nhưng thần trí còn đình trệ mãi vẫn chưa nghĩ ra được đó là ai, chỉ vô thức để lại một chữ “Ừm” xem như đáp lại. Nằm trong chăn ngủ nửa ngày, vừa nâng người, liển cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình mấy cái, người kia phát giác, lập tức túm lấy chăn, gần như bọc kín lấy cả người y.

Bên tai truyền đến tiếng rót nước, sau đó chén nước ấm áp được đặt vào tay y, “Uống nước.”

Ba hồn bảy vía Triển Chiêu lúc này mới xem như đã chịu quay về vị trí, nhưng lại ngẩn ra một lúc thật lâu mới chần chừ hỏi: “Ngọc Đường?”

Thật lâu sau vẫn không có tiếng trả lời, Triển Chiêu không khỏi có chút khẩn trương, mò mẫm bắt lấy tay áo trên tháp, theo tà áo bắt lấy tay người, lại gọi một tiếng: “Ngọc Đường…”

Một tiếng than nhẹ, sau đó tay y lại bị nắm lấy, tiếp theo cả người đều bị giam vào trong lòng người ấy, bên tai nóng rẫy, thanh âm nghiến răng nghiến lợi của người đó cực kỳ rõ ràng: “Con mèo thối tự chủ trương nhà ngươi, dám không từ mà biệt đi mất như thế, vậy mà ngươi còn dám tự xưng Nam hiệp, thì ra cũng chỉ là một tên nhóc nhát gan như chuột, ngay cả cùng Bạch gia đối mặt sinh tử cũng không dám. Lại còn to gan lớn mật, dám tính kế Bạch gia, lừa Bạch gia chạy đến Lạc Dương tìm người. Ngươi tự mình nói xem, Bạch gia nên phạt ngươi thế nào đây?”

Triển Chiêu mỉm cười, vốn còn lo lắng không biết phải làm sao đối mặt hắn, lúc này cảm nhận được cái ôm ấp đầy ấm áp của hắn, Triển Chiêu mới phát giác, thì ra tưởng niệm của y lại chân thực như vậy, tuy rằng có chút nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản, nhưng y vẫn nhịn không được cũng ôm lấy Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đường, xin lỗi… Xin lỗi!”

Bạch Ngọc Đường ép người Triển Chiêu sát lên vách xe, sau đó chính hắn cũng hung hăng áp xuống, một tay giữ chặt ót Triển Chiêu, khóa chặt tiếng hô kinh ngạc định bật ra khỏi miệng vào lại trong cổ họng y.

Bốn cánh môi trằn trọc ma xát, lực đạo của Bạch Ngọc Đường khiến Triển Chiêu cảm thấy có chút đau, thế nhưng, người tưởng niệm ở ngay bên cạnh, chút đau đớn này cũng hóa thành ngọt ngào…

Buông Triển Chiêu đã thở hổn hển ra, bản thân Bạch Ngọc Đường cũng thở hào hển cúi đầu, dùng trán mình đặt trên trán Triển Chiêu, thanh âm khàn khàn bật ra lời than thở: “Con mèo thối ngươi, ngươi muốn ta phải làm sao mới được đây? Ta thật muốn buộc chuông lên cổ ngươi, cho ngươi khỏi lại lần nữa vô thanh vô tức bỏ chạy vô tung vô ảnh.”

Triển Chiêu nhịn không được bật cười, người này, thật xem y là mèo rồi à!

“Ngươi sao lại đuổi theo đến đây?” Bạch Ngọc Đường ‘hừ’ một tiếng, một tay duỗi đến cổ Triển Chiêu, vờ làm ra vẻ giữ chặt, hung hăng nói: “Ngươi còn dám hỏi? Nếu không phải Bạch gia càng đi càng cảm thấy không đúng, cùng với thư do bồ câu của đại tẩu truyền đến kịp lúc, Bạch gia thật sự bị ngươi lừa đi Lạc Dương mất rồi!”

Hắn một đường đuổi theo thật sự rất vất vả, từ khi nhận được thư do bồ câu của đại tẩu đưa đến, hắn liền ngày đêm không nghỉ chạy đi, thật sự là mệt đến mức chỉ có thể ngủ ngay dưới tàng cây ven đường một hai canh giờ, sau đó đứng dậy lại tiếp tục chạy đi, cũng may hắn công lực thâm hậu, chứ như người khác chạy liên tục suốt nửa tháng như thế chắc chắn là chịu không nổi. Cũng may xe ngựa của Bách Lý Tuyệt Diễm vừa to vừa rộng, cực kỳ bắt mắt, nhờ vậy mới không bị mất dấu.

Đi nhanh một đường, lúc cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng cạnh suối dưới tàng cây cùng một đôi vợ chồng đang ngồi trên thảm cỏ cạnh xe, trong lòng Bạch Ngọc Đường thật sự cảm thấy cực kỳ phức tạp, vì thế hắn ngồi trên lưng ngựa chần chờ thật lâu, sau đó mới xoay người xuống ngựa, tiến lên hành lễ: “Bạch Ngọc Đường bái kiến hai vị tiền bối!” Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có cách xưng hô không được tự nhiên mấy này.

Bách Lý Tuyệt Diễm và Hàn Âm đều đã gặp qua Bạch Ngọc Đường, có ấn tượng rất sâu sắc với bộ dạng bạch y như tuyết phiên phiên giai công tử của hắn, nhưng lúc này thấy bộ dạng hắn bạch y nhiễm bụi khuôn mặt tiều tụy, cũng không khỏi thầm giật mình.

Nhớ đến chuyện của hắn và Triển Chiêu, trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm liền cảm thấy không vui, nhàn nhạt ‘hừ’ một tiếng, nói một câu: “Không dám nhận!”

Nhưng Hàn Âm lại cười nâng Bạch Ngọc Đường dậy, thở dài: “Chiêu Nhi giấu con rất kỹ, không cho ai lộ ra tin tức dù chỉ một chút, không ngờ con lại tự mình đuổi tới. Nó… làm như vậy, là vì không muốn con khổ sở.”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường rất tức giận, nhưng lo lắng cho Triển Chiêu lại càng nhiều hơn, nghe nói y mù rồi… Y xưa nay tự lập, có chuyện gì cũng không nhờ vả ai, hiện nay, chỉ sợ làm chuyện gì cũng bất tiện!

“Con biết, y làm việc, trước đến nay đều là nghĩ cho người khác, có bao giờ chịu nghĩ cho mình.” Bạch Ngọc Đường thở dài, hỏi: “Y… sao rồi ạ?”

Hàn Âm liếc nhìn bên trong xe, nói: “Ở trong xe, đêm qua bị cảm lạnh, uống thuốc rồi, giờ đang ngủ.”

Bạch Ngọc Đường cố gắng áp lại xung động muốn lập tức chạy ào vào xe, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt thành quyền: “Con muốn… nhìn y một chút!”

“Chiêu Nhi gạt cậu, là vì không muốn gặp cậu, cậu việc gì cứ phải cưỡng cầu?” Bách Lý Tuyệt Diễm không khách khí nói: “Hai đứa một là anh hiệp giang hồ, một là mệnh quan triều đình, thế mà lại bắt chước đám công tử nhà giàu làm mấy chuyện hoang đường gì mà đoạn tụ phân bào, hồ đồ như thế, hai đứa đặt danh tiếng của mình ở đâu?”

Khắp thiên hạ cũng chưa có ai dám nói Bạch Ngọc Đường như thế, Bạch Ngọc Đường vốn cũng không có ấn tượng tốt gì mấy với Bách Lý Tuyệt Diễm, lúc này tức thì bị chọc cho nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn cố gắng áp lại, lãnh đạm nói: “Cái gì là hoang đường? Cái gì là hồ đồ? Con và Triển Chiêu là lưỡng tình tương duyệt, con chưa từng coi thường y, y cũng chưa từng khinh khi con, còn về thứ lễ pháp luân thường gì đó mà ngài quan tâm, Nam hiệp chưa từng vì những thứ khuôn sáo đó mà tự chôn chân buộc tay, thế thì Cẩm Mao Thử con sao lại phải đặt chúng vào mắt?”

“Thứ nhóc con như cậu nói năng cũng quá cuồng vọng rồi, hai đứa hiện giờ cứ khăng khăng cố chấp, sớm muộn gì cũng có ngày không kịp hối tiếc.” “Bạch Ngọc Đường làm việc xưa nay chưa từng hối hận, con nghĩ, Triển Chiêu cũng vậy!”

“Chờ đến lúc hai đứa muốn hối hận thì đã không còn kịp nữa rồi! Con trai của ta, ta quyết không cho phép nó làm ra loại chuyện mất gia phong thế này!”

“Được rồi!” Hàn Âm cắt đứt cuộc tranh chấp của hai người, liếc nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, cười lạnh nói: “Huynh thừa nhận nó là con huynh rồi, liền nhắc đến cái gì mà gia phong, năm đó nó ở trước mặt huynh chịu khó xử ủy khuất trăm bề, sao huynh không nhắc đến gia phong? Sinh nó là ta, nuôi nó là Dịch Huyền, huynh hiện tại có tư cách gì thuyết giáo tụi nó? Nếu thân thể Chiêu Nhi khỏe rồi, ta còn chưa nghĩ xong liệu có nên cho nó nhận tổ nhận tông hay không, huynh nói lời này hình như sớm quá rồi đó!”

“Huynh…” Bị Hàn Âm trách móc một trận như thế, Bách Lý Tuyệt Diễm bị nghẹn họng đến mức chẳng biết phải nói gì, khiến Bạch Ngọc Đường đứng kế bên nhìn thấy trong lòng sảng khoái muôn phần.

Hàn Âm nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, kiên định nói ra từng chữ: “Chiêu Nhi sau này đi đường nào, đều nên để nó tự an bài, huynh và ta, đều không làm tròn trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, vì thế hôm nay cũng không có tư cách yêu cầu nó việc gì cả! Nó muốn làm Tam công tử Vô song Triển gia, hay làm tiểu hầu gia của Bách Lý hầu phủ, muốn cưới vợ sinh con con đàn cháu đống, hay cùng Bạch Ngọc Đường bên nhau suốt đời, ta đều sẽ không can thiệp, huynh… cũng không được phép!”

“Việc này…” Bách Lý Tuyệt Diễm tuy không cam lòng, nhưng Hàn Âm câu nào cũng có lý, hắn không cách nào phản bác lại được, mở mở miệng mấy lần cũng không biết nói gì, đành vung tay áo, giận dỗi quay lại ngồi trên tảng đá lớn bên đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Hàn Âm, lại nhìn Bách Lý Tuyệt Diễm, bỗng nhiên nhấc tà áo lên rồi quỳ xuống.

Hàn Âm cả kinh, “Con làm gì đó?”

Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói: “Bạch Ngọc Đường đời này ngoại trừ ‘Thiên địa quân thân sư’, chưa từng quỳ trước người khác, hôm nay quỳ xuống, quỳ một cái vì hai vị tiền bối đã không ép Triển Chiêu, quỳ hai cái vì hai vị tiền bối đã nguyện ý cho Bạch Ngọc Đường một cơ hội. Bạch Ngọc Đường trước giờ không hề vọng ngôn, hôm nay chỉ nói một câu — vui buồn cùng sẻ, sinh tử cùng đi, xin hai vị yên tâm!”

Trái tim Hàn Âm tràn đầy chua xót, nhưng trên mặt mang theo nụ cười khẽ, nắm cổ tay Bạch Ngọc Đường kéo hắn dậy, nói: “Con đi gấp một đường, chắc không nghỉ ngơi tốt, hiện giờ khí huyết tiêu hao, đã thương tổn nguyên khí. Chiêu Nhi có đưa cho con viên ‘Cửu tham hoàn’ nào không?”

“Đưa rồi.” Bạch Ngọc Đường từ trong lòng lấy ra: “Là bình này sao?”

Hàn Âm gật đầu, nói: “Con uống một viên, trong xe có chỗ, con vào ngủ một lát đi!”

Bạch Ngọc Đường cực kỳ ngạc nhiên, Hàn Âm có thể không phản đối chuyện hắn và Triển Chiêu đã đủ khiến hắn vui đến cười không khép miệng được rồi, không ngờ còn có thể thế này…

Hướng Hàn Âm ôm quyền thi lễ, Bạch Ngọc Đường nói một câu “Đa tạ”, liền trực tiếp lên xe.

Người ngày đêm mong nhớ hơn nửa tháng nay đang ngủ trên tháp trong xe, Bạch Ngọc Đường nhìn gương mặt tái nhợt, trong tim đau đớn thắt chặt, y vốn lòng mang thiên hạ, duy chỉ không nhớ đến bản thân mình, tại sao ông trời còn muốn làm khó y như thế? Trời xanh thật sự không có mắt sao?

Ngồi bên cạnh tháp, ngón tay lơ lửng di chuyển trên không, phác họa nên ngũ quan tuấn tú trên khuôn mặt trầm tĩnh ấy, mỗi một điểm, đều biến thành những tương tư khắc cốt yên lặng thấm vào tim…

Mệt mỏi rã rời tích tụ trong nhiều ngày khiến mi mắt Bạch Ngọc Đường bắt đầu đánh nhau, tựa trên vách xe, ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của Triển Chiêu, khẽ nhắm mắt, nhưng gần như chỉ trong chớp mắt đã rơi vào trong bóng tối ngọt ngào.

———————

Nghe Bạch Ngọc Đường kể hắn gần như chạy liên tục cả ngày lẫn đêm, Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày nói: “Ngươi không muốn sống nữa hả? Chạy như vậy, sợ mệt chưa đủ chết sao?”

Nhưng Bạch Ngọc Đường chẳng mấy để tâm, ngón tay xấu xa bồi hồi bên hông Triển Chiêu không chịu dời đi: “Ngươi cũng không ngẫm lại xem là ai hại Bạch gia một đường lòng nóng như lửa đốt như thế hả? Ta nói này Triển đại nhân, lời này ngươi cũng dám mở miệng ra nói?”

“Ngươi…” Triển Chiêu thật sự là bó tay với miệng lưỡi dẻo quẹo của người này, trừng hắn một cái rồi trực tiếp ngậm miệng.

Vách xe vang lên mấy tiếng gõ khe khẽ, sau đó bên ngoài truyền đến thanh âm của Hàn Âm: “Chiêu Nhi, tỉnh rồi thì ra ăn chút gì đi, cha con bắt được cá, chúng ta nướng cá ăn!”

Triển Chiêu lúc này mới nhớ ra cha mẹ ở ngay ngoài xe, thế mà vừa nãy y và Bạch Ngọc Đường… mặt lập tức nóng bừng bừng, vội vàng xốc chăn xuống tháp.

“Ai, chờ một chút, ” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu định cứ thế ra ngoài, vội vàng túm y lại, phủ áo choàng đặt cạnh bên lên vai y, oán giận nói: “Lúc nào ngươi mới chịu chiếu cố một chút cho bản thân mình đây?” Suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói: “Chuyện của chúng ta, cha nương ngươi đều biết rồi, cũng đã ngầm đồng ý cho ta lưu lại, ngươi đừng quá lo lắng.”

Triển Chiêu không biết đáp lại thế nào, sau đó bị hắn kéo xuống xe ngựa, cảm giác được Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu buông tay y ra, Triển Chiêu nhịn không được nhẹ nhàng giật tay lại, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn cầm thật chặt, quay đầu lại thấp giọng nói: “Ta mang ngươi đi.”

Lồng ngực Triển Chiêu ấm áp, mắt y không thể thấy, đi đứng bất tiện, hắn sợ nếu nâng sẽ khiến y khó xử, vì thế mới lựa chọn kéo tay y đi…

“Chiêu Nhi, mau tới, cha con bắt được mấy con cá, cũng sắp chín rồi.” Hàn Âm cười khanh khách gọi hai người đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa, lúc chuyển mắt thì thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường, đôi mày liễu lại nhíu, hỏi: “‘Cửu tham hoàn’ kia con vẫn chưa ăn sao?”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới nhớ ra, lúc hắn lên xe liền nhìn thấy Triển Chiêu, lúc ấy vì tâm tình kích động cộng thêm mệt mỏi quá độ, chưa uống thuốc đã ngủ mất, không khỏi xấu hổ cười cười, lắc đầu nói: “Quên uống rồi!”

Hàn Âm bất đắc dĩ thở dài: “Con dọc đường tiêu hao thể lực quá nhiều, nguyên khí đã bị tổn thương, con lại không xem trọng việc này, sợ rằng công lực sẽ bị tổn hại, nhanh, giờ uống hai viên, rồi vận công điều tức một chút!”

Triển Chiêu nghe xong lời Hàn Âm nói, không khỏi có chút khẩn trương: “Mẫu thân, Ngọc Đường hắn… có nghiêm trọng không?”

Hàn Âm cười vỗ vỗ tay Triển Chiêu, nói: “Căn cơ của nó tốt lắm, công lực lại thâm hậu, không sao đâu, con đừng lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường ăn xong hai viên ‘Cửu tham hoàn’, cũng cười nói: “Đúng đó, Bạch… ặc, thân thể ta tốt hơn ngươi nhiều lắm, ngươi cũng đừng lo lắng làm chi.”

“Được rồi, ngươi nhanh điều tức đi!” Triển Chiêu đẩy đẩy Bạch Ngọc Đường, có chút thẹn thùng nói với Hàn Âm: “Mẫu thân, người và phụ thân ăn trước đi, hài nhi chờ lát nữa ăn cùng Ngọc Đường.”

Hàn Âm cười cười ngầm đồng ý, nhưng Bách Lý Tuyệt Diễm nghe xong thì thở phì phì, ‘rắc’ một tiếng bẻ gãy nhánh cây đang cầm trong tay, lạnh lùng trừng mắt với hai tên tiểu bối bên kia, chỉ tiếc Triển Chiêu nhìn không thấy, còn Bạch Ngọc Đường thì vờ như không thấy.