[Thử Miêu] Đãi Trọng Đầu

Chương 5

Hội trường tuyển diễn viên, qua mấy lần sàng lọc trước, đã loại bỏ chỉ còn lại mười người tham gia dự tuyển. Từ hơn một trăm còn lại mười, có thể xem như đều là những vị tinh anh có tài. Chỉ cho một vai diễn Triển Chiêu, phóng mắt nhìn sơ, người người nếu không phải anh tuấn đĩnh bạt hay chính khí hạo nhiên thì cũng là thân thủ mạnh mẽ, nhìn kỹ nữa thì mỗi người đều có điểm độc đáo riêng.

‘Nam hiệp’, là bộ phim cổ trang lớn mà đạo diễn Ngũ coi trọng nhất – trước khi chuẩn bị đã tuyên truyền với giới truyền thông như vậy, đầu tư lớn nhất, thu hút nhiều người nhất, mà trừ vai Triển Chiêu, những vai khác đều là do những diễn viên quan trọng trong giới diễn nghệ thủ diễn, còn chưa bắt đầu tuyển chọn, trong hội trường đã nồng đậm sát khí hừng hực, người tham gia tuyển chọn khẩn trương, đến cả ban đánh giá vạn người chọn một ánh mắt sắc bén cũng không dám sơ suất.

Chỉ có một người, đang ngồi nơi bàn đánh giá, thở dài thườn thượt, người này chính là Ngũ Kinh Hoàn tùy hứng, kiên quyết, cố chấp, cường ngạnh trước khi quay xong phim ‘Tân truyền’ khiến người nghiêng ngựa đổ cũng không đợi ngừng lại nghỉ ngơi đã muốn quay tiếp phim mới ‘Nam hiệp’.

Tin tức phát ra, kịch bản đã xong, dựng cảnh đã lên, diễn viên phối hợp đã chọn, hiệp ước đã ký, đầu tư đã xoay xong, thiết bị đã đâu vào đấy, chỉ còn lại vai diễn giữ cửa Triển Chiêu, là có thể hùng hùng dũng dũng bắt đầu quay, tuy vậy, Ngũ Kinh Hoàn hối hận rồi.

Anh thật muốn mặc kệ phim này mặc kệ mấy người này mặc kệ mấy việc này, chỉ muốn quay về bên cạnh Triển Chiêu chân chính, cứ như vậy cả đời cũng được… Cho nên anh đã lỡ nói, trước khi chọn diễn viên đã nói với bà chị Hồng Trừng, tổng ban trù bị, chỉ có tám chữ: có thể hay không không cần đạo diễn, kết quả nhận lấy một trận rủa xả của nữ nhân mạnh mẽ này, khiến Ngũ Kinh Hoàn cảm nhận sâu sắc nữ nhân ‘khẩu bất trạch ngôn’ (*nói chuyện tùy tiện) còn thêm ‘móng tay dài nhọn‘ thật sự rất đáng sợ.

Ngũ Kinh Hoàn thất bại, xoa lỗ tai đỏ hồng và đầu đang đau từng cơn, đề nghị với cô: “Chị Hồng, chị thật không diễn Lô đại tẩu sao?” Sau đó bị cô phóng tia tử quang chiếu thẳng chết đứng.

Sau đó là như vậy, trong khi mọi người thần kinh và cơ bắp căng cứng, chà tay chà chân chuẩn bị, chỉ có Ngũ Kinh Hoàn bị Hồng đại tỷ dùng ánh mắt hung ngoan cột cứng tại bàn đánh giá, tử khí lan tràn, hứng chí thiếu thốn.

Một góc hội trường đột nhiên náo động, Ngũ Kinh Hoàn ngẩng mắt nhìn, ra là Lê Đạo Dư tới, chỉ thấy một người mặc lam bào cổ trang như hạc giữa bầy gà thản nhiên đi tới, tóc dài còn giữ lại khi đóng ‘Tân truyền’ được cột lại bằng dải dây bạc, cài bằng phát quan, trong tay cầm kiếm dài, càng hiện rõ thập phần cổ vận (*cảm giác cổ trang), rõ ràng như từ sách đi ra.

Tuyển chọn diễn viên lần này, tổ phim không chuẩn bị phục trang đạo cụ gì cho người tham gia dự tuyển, thậm chí nội dung kịch bản cũng không hề lộ ra nửa phần, vì vậy lúc biểu diễn người tham gia đều là mỗi người mỗi kiểu mà thể hiện bản lĩnh, lớn mật thì mặc áo T-shirt diễn Triển Chiêu, có lòng hơn thì thân diễn công phu tay cầm kiếm gỗ, cẩn thận tỉ mỉ hơn, thì giống Lê Đạo Dư này, dương sái oai phong thế này, đi qua đoàn người, đi tới trước mặt Ngũ Kinh Hoàn, nhu thuận cất tiếng chào hỏi.

Ai cũng nói mưu ma chước quỷ không ai qua được con bạch thử, người khác thấy cậu ta thận trọng vì việc tuyển chọn vai diễn này, dùng hết tâm tư chuẩn bị phục trang đạo cụ, còn không dùng tư thế ‘tiểu Thiên Vương’ mà đến hội trường rất đúng giờ, càng hữu lễ đi thăm hỏi tiền bối, thật là diễn viên tốt đầy tài năng, nhưng trong mắt Ngũ Kinh Hoàn, tất cả đều thành một chữ ‘tặc’.

Lê Đạo Dư vừa đến đã ăn mặc thành bộ dạng Triển Chiêu, giống như đánh phủ đầu lấy uy, nếu sớm một chút sẽ khiến đối thủ từ dư vị khẩn trương sẽ biến thành tập quán với áp lực, đến trễ một tí sẽ khiến đối thủ vốn đang khẩn trương sẽ không kịp tạo thành áp lực đối địch, chính tại trước lúc khai tuyển mười phút không dài không ngắn này xuất hiện, khiến địch thủ thấy khẩn trương vừa hết nhưng áp lực lại chưa kịp hòa hoãn, ‘tặc’!

Hành động thứ hai, từ cửa vào suốt một đường chào hỏi những tiền bối quen biết, càng cùng đạo diễn Ngũ, nhân vật trung tâm của bộ phim, ra vẻ quen biết thân thiết, trong đoàn phim càng làm ra vẻ phối hợp rất tốt, càng ‘tặc’ hơn!

Lúc gọt đẽo ra khối bảo thạch Lê Đạo Dư này từ ‘Tân truyền’, Ngũ Kinh Hoàn đã thấy người này tâm tư không đơn giản.

Lê Đạo Dư rất có quy củ cất tiếng: “Đạo diễn Ngũ, gần đây vẫn khỏe chứ, lần này lại phải mời anh chỉ giáo rồi!”

Ánh mắt gian tà của con chuột trong lòng Ngũ Kinh Hoàn híp lại, thầm nói ‘sớm biết ngươi là con hồ ly thú vị rồi’, nhưng nét mặt khóe miệng lại cất cao giọng: “Không dám không dám.”

Lê Đạo Dư được người đại diện dẫn sang một bên nghỉ ngơi chuẩn bị, không lâu sau, cuộc tuyển chọn bắt đầu –

Người tham gia đại khái đều đã xem nát ‘Thất hiệp ngũ nghĩa’ của Thạch Ngọc Côn, biểu diễn trong vòng mười phút để quyết định sinh tử, quá nửa là diễn các loại tiết mục “Bao Công ngộ tặc miếu, Triển Chiêu tiền đáp cứu’, ‘Triển Chiêu võ nghệ siêu quần đãi ác đồ’, ‘Triển Chiêu hiến nghệ, quân tứ ngự miêu’……

Quy định thi đấu, có thể lựa chọn nhân viên trong hội trường để cùng diễn vai đối thủ, cũng may những người đến xem cũng là diễn viên phim, cũng là những người có kinh nghiệm lâu năm, lúc này chỉ cần chỉ đạo diễn xuất một chút đã có thể phối hợp diễn thuận lợi, khiến mọi người rất bội phục.

Mấy lời đánh giá như ưng mục như cự, lạc nhãn như phát, cái gì mà bão tố, thân thủ, đọc rõ chữ, biểu đạt tâm tình, diện mạo…… chiếm chủ yếu, lại còn rất chi tiết, đánh giá rất tỉ mỉ, rất sợ hiểu sai vai diễn linh hồn này.

Chỉ có Ngũ Kinh Hoàn, tuyệt bút vung lên, phần đánh giá chủ yếu chi tiết thì trống trơn, chỉ kết lại mấy câu ngắn ngủi.

Trên đó là mấy câu như ‘Mắt quá nhỏ miệng quá rộng eo quá to mũi quá tẹt’, ‘Chỉ biết lộn biết đánh không biết diễn’, ‘Nói chuyện quá thô tục, hành vi quá bất nhã’… càng độc hơn là đem tiết mục ‘Triển Chiêu Nguyệt Hoa tại Mạt Hoa thôn luận võ đính hôn’ của người ta phê xuống hai chữ ‘Sắc phôi’.

Nghỉ giải lao giữa buổi, Hồng đại tỷ bớt chút thời gian lấy quyển phê bình của đạo diễn Ngũ ra xem, tức sùi bọt mép, Ngũ Kinh Hoàn mắt hàm lệ nói quanh co, nhưng toàn là lời thật tình, Hồng đại tỷ bất đắc dĩ, phần hai buổi tuyển chọn lại tiếp tục.

Mấy tiết mục tiếp theo đa phần cũng chỉ lặp lại mấy cảnh cũ trước đó mà không có gì mới mẻ, mấy người trong ban quyết định cũng bắt đầu nhíu chặt mày, Ngũ Kinh Hoàn ngáp mấy cái, biểu thị ra càng biếng nhác, trên hai ba tờ đánh giá chỉ viết hai chữ ‘Lui xuống’, cũng coi như hàm súc (kỳ thực anh nghĩ thì nhiều nhưng viết thì có 1 chữ).

Người cuối cùng, có lẽ đã tận lực an bài, Lê tiểu thiên vương biểu diễn cuối cùng, những người đánh giá lấy lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh xem, Lê Đạo Dư lên sân khấu, ánh mắt đảo qua, dừng lại trên người đạo diễn Ngũ đang mơ màng buồn ngủ đưa tay xoa mặt.

Cười cười nói ra một câu: “Đại diễn Ngũ, có thể mời anh giả Bạch Ngọc Đường cùng tôi phối hợp diễn không?”

Hội trường yên lặng, lát sau xung quanh dần dần nổi lên tiếng thầm thì.

Lê tiểu thiên vương thật rất lớn mật!

Đại diễn Ngũ đạo diễn phim rất nhiều, cho dù là rất có tướng minh tinh cũng chưa từng có ý định trở thành chuyên nghiệp. (nhiều lắm là hi sinh bản thân làm thế thân cho mấy cảnh võ thuật diễn vài động tác thôi)

Đại diễn Ngũ ngốc lăng nửa ngày, không ngờ con hồ ly còn có chiêu này, chợt cười sáng lạn như hoa xuân, nói: “Có gì không thể?”

Hội trường ồ lên.

——————————————–

Truyện này tương đối khó dịch, mình đã rất cố gắng chuyển ngữ và Việt hóa hết khả năng, nhưng vì chỉ có một mình không có beta, khó tránh khỏi việc chủ quan trong cách hành văn và dùng từ, nên nếu có chỗ nào không hiểu, các bạn cứ chỉ ra nhé, mình sẽ cố gắng thay đổi câu văn và từ ngữ cho dễ hiểu hơn.

Và…. like phát ủng hộ nhé!