Chuyện tình yêu của Tô Trường An, thiên hạ đã sớm xôn xao.
Từ Trưởng công chúa Hạ Hầu Túc Ngọc, Thục vương Lục Như Nguyệt đến Man tộc Nữ Vương Ma Thanh Linh, Bắc Địa Tấn vương Cổ Tiễn Quân, nay còn có cả Tinh Thần Các Các chủ.
Chuyện tình yêu hận của các cô với Tô Trường An xưa nay vẫn luôn là chuyện dân tình say sưa bình luận nhất.
Ai cũng thấy Tô Trường An là chỗ nào cũng tốt, chỉ là chuyện tình cảm không quả quyết mà thôi. Thời còn trẻ trung không nói, nay đã là thiên hạ đệ nhất nhân, vậy mà vẫn còn luôn chậm chạp do dự, khiến nhiều người chế nhạo, bảo nếu mình là hắn, sẽ xử lý êm xuôi nhanh chóng.
Họ không hề nghĩ, chuyện tình cảm vốn đâu có liên quan gì tới tu vi hay tuổi tác!
Nếu chỉ cần tu vi cao là có thể nhét mĩ nhân vào trong túi, vậy có khác gì đám du côn lưu manh lừa gạt đàn bà?
Tô Trường An tới chỗ ở của Cổ Tiễn Quân, do dự ở trước cửa mãi mà không vào.
Ừ, nói cho chính xác là không có dũng khí đi vào.
Vì chuyện này là do chính bản thân hắn tạo thành.
"Vào đi!" Hắn còn đang lấn cấn, đã nghe thấy tiếng Cổ Tiễn Quân vọng ra.
Tô Trường An cười gượng, đi vào.
Cổ Tiễn Quân đang ngồi bên bàn.
Tay cầm chén trà, ra vẻ thản nhiên rót trà uống, nhưng dao động trong mắt biểu lộ rất rõ cảm xúc bất ổn của cô.
Lục Như Nguyệt ngồi bên kia bàn, cũng nghiêm chỉnh xụ mặt, nhìn sang hướng khác, không nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An xấu hổ đứng ở cửa, chân tay luống cuống.
"Sao? Huynh định cứ đứng ở đó?" Cổ Tiễn Quân giận dữ trừng hắn.
Tô Trường An giật mình, rón rén đi vào, tới ngồi cạnh Cổ Tiễn Quân.
"Nói đi, chuyện khi nào?" Cổ Tiễn Quân nhìn hắn, một đấng đại năng cả thiên hạ kính ngưỡng mà lại làm cái bộ dạng này, quả thực làm cô vừa bực mình vừa buồn cười.
"Năm năm trước..." Tô Trường An cúi đầu, như con nít làm sai đứng trước mặt người lớn.
"Chính là lúc huynh bị cô ấy bắt?"
"Ừ." Tô Trường An gật đầu, vội kể lại mọi chuyện cho Cổ Tiễn Quân và Lục Như Nguyệt.
Nói xong, hắn cẩn thận bổ sung: "Kỳ thật lúc ở Gia Hán quận ta đã định nói chuyện này cho hai người biết, nhưng mà..."
Hai cô gái nhìn nhau, nhớ lại lần nói chuyện ở Gia Hán quận năm năm trước, lúc đó Tô Trường An hình như có chuyện quan trọng muốn nói với họ, nhưng lúc đó hai người đều không cầm tâm trí gì mà nghe, nên không để cho hắn nói.
"Ý của huynh là hai chúng ta sai?" Cổ Tiễn Quân tức giận nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An làm sao dám nói nửa chữ, vội vàng lắc đầu, vẻ ‘không, đây toàn là lỗi của ta, các nàng muốn trừng phạt thế nào cũng được!’.
Cổ Tiễn Quân nhìn cái bộ dạng ấy, lời hung dữ ra tới miệng lại không thốt nổi thành lời.
Cô thở dài một hơi, hỏi: "Nói vậy, đứa bé trong bụng cô ấy là Chiếu nhi?"
Tô Trường An gật đầu.
"Ta cũng không biết vì sao Chiếu nhi lại cứ gọi muội là mẹ, kỳ thật trước kia ta đã có điều phát giác nhưng mà cô bé kia lại cứ một mực chắc chắn..." Tô Trường An bất đắc dĩ nói, hắn nhìn ra được Cổ Tiễn Quân là thật lòng thích Tô Chiếu, trong lòng hắn cũng rất thích điều này, nên hắn mới chưa bao giờ nói sự thật.
"Chứ không phải do huynh bảo nó hay sao?" Cổ Tiễn Quân vẻ nghi ngờ.
Tô Chiếu mặc dù bị mất Tiên Đạo, trí nhớ về tương lai cũng trở nên mơ hồ, nhưng không có kiểu gì ngay cả mẹ ruột mình cũng nhận nhầm cho được!
"Làm sao ta dám làm chuyện như thế!" Tô Trường An lập tức phản bác.
"Hừ! Có cho vàng huynh cũng không dám!" Cổ Tiễn Quân đau lòng: "Kỳ thật ta cũng đã nhìn ra rồi."
"Hả?" Lục Như Nguyệt kinh ngạc.
Cổ Tiễn Quân rất yêu thương và cưng chiều Tô Chiếu, không khác gì với con ruột, nếu có đã biết cô bé không phải con mình, sao cô vẫn cưng chiều nó như thế?
"Đôi mắt của nó, quả thực là rất giống cô ấy..." Cổ Tiễn Quân nói, trên mặt càng thêm cô đơn. "Nếu không phải, làm sao giống nhau tới thế được?"
"Tiễn Quân..." Tô Trường An đứng dậy, định đi qua.
Nhưng Cổ Tiễn Quân đã lùi ra, kéo dãn khoảng cách với hắn.
Mặt cô lạnh hẳn đi.
"Tô viện trưởng, ngày mai ngài phải thành hôn với Hồng Loan cô nương, xin ngài tự trọng."
Giọng cô rất bình tĩnh, như Tô Trường An chỉ là một người qua đường mà thôi.
Chưa bao giờ Cổ Tiễn Quân nói chuyện với Tô Trường An như thế, khiến trong lòng hắn càng thêm đau đớn.
"Ta..." Hắn há miệng định nói, nhưng không biết phải nói gì.
"Huynh cái gì huynh? Chẳng lẽ huynh còn định bỏ mặc Hồng Loan hay sao!?" Cổ Tiễn Quân giọng đầy u oán.
Cô cũng rất mong cô mới chính là mẹ của Tô Chiếu.
"Đương nhiên là không thể..." Tô Trường An cúi đầu.
"Vậy Tô viện trưởng còn định nói gì nữa? Mau về nghỉ sớm đi, ngày mai còn có đại hôn, còn phải chuẩn bị cho đàng hoàng, đừng có phụ lòng Hồng Loan cô nương."
Cô đã gần như không còn kiểm soát được mình nữa, nên cô phải giục Tô Trường An đi cho nhanh.
"Nhưng..." Tô Trường An còn định nói, thì Cổ Tiễn Quân đã xấn lên, đẩy hắn đi.
"Ta bảo huynh đi mau!" Cô gần như quát lên, nước mắt không còn dằn được nữa, rơi xuống.
Tô Trường An giật mình.
Hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày, Cổ Tiễn Quân lại vì hắn mà rơi nước mắt.
Hắn đã từng thề, không bao giờ để cô bị thương, thế nhưng hôm nay vết thương của cô lại là chính tay hắn tạo thành.
"Sao hả? Còn muốn ở lại chê cười ta à?" Cổ Tiễn Quân hỏi, nước mắt như vỡ đê.
Tô Trường An ôm chặt Cổ Tiễn Quân vào lòng.
Sau tích tắc giật mình, Cổ Tiễn Quân điên cuồng đẩy hắn ra.
Nhưng hắn ôm cô rất chặt.
Đến mức cuối cùng cô phải bỏ cuộc.
Cô nằm trong ngực hắn, ngửi mùi hương của hắn: "Ngày mai... huynh phải kết hôn với cô ấy rồi, cô ấy có con của huynh, việc đã đến nước này, huynh bảo muội phải làm gì bây giờ?"
Cô hỏi hắn, nhưng cũng chẳng khác gì đang tự hỏi mình.
Cô không thể nào quên hắn được, nhưng cũng không thể nào cùng hắn ở chung một chỗ, cô phải làm thế nào đây?
Tô Trường An nhìn cô khóc mà rất đau lòng, hắn buột miệng nói một câu mà chính hắn cũng không thể tin được.