Tô Trường An kết thúc nói chuyện với Hoa Phi Tạc, Quách Tước một thân một mình trên đường đi về chỗ ở.
Đó là một tòa sân nhỏ, ở ngay trong vương phủ đất Thục, mọi người nói chung đều được bố trí ở chỗ này, quận Gia Hán lúc này lòng người vốn đã bàng hoàng, mọi người cũng không muốn đi quấy nhiễu những cư dân đã như chim sợ cành cong, đám sĩ tốt đại khái bị phái đi các nơi dựng lên quân doanh tạm thời, mà mọi người thân là thủ lĩnh ngoại trừ mấy người phải chịu trách nhiệm điều hành trong quân doanh, còn lại đều ở nơi này.
Lúc này đã qua giờ Tý, tất cả mọi người đều đã ngủ yên, ngoại trừ nhưng thanh âm dạo bước do binh lính chịu trách nhiệm tuần tra đi tới đi lui phát ra, đã không còn âm thanh nào khác.
Mà trong sân nhỏ tòa nhà được bố trí cho Tô Trường An vẫn sáng đèn.
Tô Trường An nhìn ánh sáng lờ mờ lại ấm áp trong sân, thở dài một hơi.
Đúng là vẫn không thể tránh khỏi.
Hắn thầm nói trong lòng, rồi sau đó tiến về phía trước một bước đẩy cửa sân nhỏ ra.
Một tiếng đẩy cửa khẽ vang lên, giống như đã bừng tỉnh một thứ gì đó, trong sân vừa rồi còn yên tĩnh chợt vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập lại vụn vặt, ba cái bóng người vào lúc đó từ trong phòng chui ra.
Các nàng bước nhanh đi tới trước mặt Tô Trường An, dường như đều muốn tiến lên ôm Tô Trường An, nhưng dường như có chỗ băn khoăn, bởi vậy hai cái bóng người trong đó hầu như đồng thời dừng lại ở chỗ cách Tô Trường An một trượng, mà một cái khác, cũng là một cái bóng người nhỏ nhắn xinh xắn nhất lại không có nhiều băn khoăn như vậy, cô chợt nhảy chồm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn liền thẳng tắp bay vào trong ngực Tô Trường An.
Tô Trường An hoảng hốt, nhưng vô thức vẫn ôm người nọ vào trong lòng.
"Cha." Thân thể người nọ vào lúc đó giống như con lười đeo ở trên người Tô Trường An, cô dựa vào bờ vai hắn, mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ vang lên trong tai hắn.
Đối với Tô Trường An chỉ mới ngoài hai mươi tuổi mà nói, bị một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi gọi là cha không thể không nói là một chuyện rất kỳ quái, thậm có thể gọi là thể nghiệm kỳ dị. Trước kia Tô Trường An đã từng tưởng tượng ra một màn này, bất kể như thế nào đều cảm thấy cực kỳ không ổn.
Nhưng một điều không ngờ là, trong nháy mắt ôm bé gái, đủ loại băn khoăn trước đó đều tan thành mây khói.
Đó là một loại cảm giác rất thần kỳ.
Cho dù giữa hắn và cô bé này cách thời gian vài chục năm, thậm chí chưa từng gặp mặt bên trong thời không này (thời gian và không gian), nhưng lúc hắn ôm cô bé, hắn lại có thể cảm giác rất rõ ràng một loại cảm giác huyết mạch tương liên. Đó là một thứ đồ vật bất kể tình cảm gì đều không thể thay thế, cũng là ràng buộc kiên cố nhất trên đời này.
Bé gái lại vùi vào trong ngực Tô Trường An, hai tay non nớt quấn chặt cổ hắn, dường như đang sợ sau một giây hắn sẽ biến mất.
Tô Trường An cũng không biết rốt cuộc vì sao cô bé lại có biểu hiện như vậy, nhưng hắn vẫn cực kỳ thương yêu, hắn duỗi tay ra khẽ vuốt nhẹ lưng cô bé, trong miệng nhẹ giọng an ủi: "không có việc gì, không có việc gì, cha ở đây."
Từ ý nào đó bên trên mà nói Tô Trường An vẫn chưa từng có con cái, hắn cũng không am hiểu chuyện như vậy, bởi vậy hành động lộ ra có chút ngốc nghếch. Rơi vào trong mắt hai vị nữ tử đang đứng nhìn bên cạnh, có vài phần buồn cười.
"Xì hì hì." Cũng không biết là người nào trong hai vị kia, chợt phát ra tiếng bật cười, vì vậy tiếng cười giống như chuông bạc bỗng vang dội ở trong sân nhỏ này.
Cũng coi là vô tâm trồng liễu, bầu không khí còn có chút lúng túng giữa mấy người lúc nãy bởi vì tiếng cười như vậy mà bắt đầu dịu đi vài phần.
Tô Trường An nhìn xem hai vị giai nhân nét mặt tươi cười như hoa, trong lòng ửng lên một cỗ ấm áp, cảnh sắc như vậy có thể nói là đẹp đẽ vô cùng, mà cũng không biết đã qua thời gian bao lâu hắn chưa từng thấy được cảnh sắc như vậy rồi.
Hắn chợt nhớ cuộc nói chuyện với Tư Mã Hủ ở trong kết giới lúc trước.
Tư Mã Hủ mở ra cho hắn thẻ đánh bạc cực kỳ phong phú, thậm chí có thể nói là không thể chối từ.
Trả giá bằng tính mạng của hắn, người hắn quan tâm có thể hạnh phúc sống sót, thậm chí bởi vì Tư Mã Hủ chiếm lấy thân thể của Tô Trường An, bọn họ hoàn toàn sẽ không vì Tô Trường An rời đi mà cảm thấy một chút bất an hay bi thương.
Dùng tính cách của Tô Trường An, Tư Mã Hủ không thể tìm thấy lý do để hắn từ chối lão, thậm chí ngay cả Tô Trường An cũng thấy mình không có lý do gì để cự tuyệt cuộc giao dịch này.
Hắn là một người nên chết đi từ sớm, mạng của hắn là từng người một trả giá bằng tính mạng của họ đổi lấy.
Mà vì bảo hộ những người còn lại, Tô Trường An cảm thấy bất cứ lúc nào hắn cũng có thể trả giá bằng tính mạng của mình.
Hắn đã giác ngộ việc này từ sớm.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn từ chối Tư Mã Hủ.
Vượt quá Tư Mã Hủ đoán trước, cũng vượt quá dự liệu của hắn.
Đây cũng không phải là hắn sợ chết, chẳng qua là hắn cảm thấy không đúng.
Coi như lời nói của Tư Mã Hủ quang minh chính đại, trình bày lợi và hại trong đó không chê vào đâu được, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng.
Tư Mã Hủ sau một lúc hơi hơi kinh ngạc lại không làm khó hắn, cũng không phải lương tâm lão thực sự phát thiện, nếu như có thể trực tiếp cướp đoạt thân thể Tô Trường An, dùng tính cách của Tư Mã Hủ hiển nhiên sẽ không nói nhiều đạo lý như vậy với Tô Trường An. Lão hiểu rất rõ, có lẽ Tô Trường An không phải là đối thủ của lão, nhưng nếu như đánh nhau thực sự, Tô Trường An một lần tàn nhẫn, muốn hủy hoại hoàn toàn thân thể của mình ở trước mặt Tư Mã Hủ quả thực cũng không phải là việc khó.
Mà lão vì cỗ thân thể này đã ở ẩn mấy nghìn năm, lão không muốn ở thời khắc cuối cùng này cùng Tô Trường An xé thành cá chết lưới rách. Vì vậy rốt cuộc lão thỏa hiệp, lão cho Tô Trường An thời gian mười ngày, để cho hắn cân nhắc thật kỹ, nếu không phải vậy, lão đã cho đại quân công thành, giết chết từng người mà Tô Trường An quan tâm ở trước mặt hắn.
Tô Trường An hiểu rõ dù cho kế hoạch của Quách Tước có thể tiến hành thuận lợi, bọn hắn có thể giành được thắng lợi hay không vẫn khó có thể dự liệu được, mà coi như có thể giành thắng lợi, hắn cũng không thể biết được cần trả giá bằng tính mạng bao nhiêu người.
Bởi vậy Tô Trường An rất do dự, cũng rất giãy giụa, dù cho cự tuyệt Tư Mã Hủ một lần, nhưng hắn không dám cam đoan lúc nhìn thấy những người mình quan tâm rơi vào trong tay Tư Mã Hủ, hắn sẽ không hối hận với quyết định của mình, đương nhiên trong tay Tư Mã Hủ còn có một thẻ đánh bạc cực kỳ quan trọng, Tô Thái - cha của hắn vẫn đang còn ở trong tay Tư Mã Hủ.
Nếu như sau mười ngày, hắn không đưa ra được đáp án mà Tư Mã Hủ mong muốn, như vậy cha của hắn sẽ đứng mũi chịu sào, trở thành người đầu tiên bị giết.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Trường An cho tới hôm nay vẫn chậm chạp không thể quyết định được.
Nhưng tất cả những nghi vấn này, khi hắn trông thấy người trước mặt lại bỗng nhiên tan thành mây khói.
Bọn họ là người đáng yêu như thế, bất kể là Lục Như Nguyệt cùng Cổ Tiễn Quân ở trước mặt, hay là Mục Quy Vân, Hoa Phi Tạc, Hầu Như Ý, Quách Tước thậm chí cả Hồng Ngọc, Hạ Hầu Minh. Bọn họ cũng có những nỗi khổ như mình, nhưng vẫn kiên cường đối mặt với tất cả chuyện này như cũ, bọn họ vẫn đáng yêu, xinh đẹp như vậy.
Mà người như thế, không nên sống ở dưới sự giả dối.
Bất kể sự giả dối kia xuất phát từ thiện ý hoặc là ác ý.
Nhưng cái gọi là hạnh phúc bao bọc ở phía dưới sự giả dối, chẳng qua chỉ là cảnh tượng huyền ảo, thực chất vẫn là bi kịch vụng về.
Bọn họ nên có được một tương lai tốt đẹp hơn.
Mà Tô Trường An hắn không nên trốn tránh, hắn phải vì bọn họ, không, chuẩn xác mà nói là cùng bọn họ bổ ra tất cả sự giả dối trên thế giới này, ngắm nhìn một cái thế giới chân thật.
Dù cho cuối cùng là vạn kiếp bất phục, cũng không hối tiếc.
Tô Trường An nghĩ đến như thế.
Hắn nhìn tình cảnh trước mặt, đáy lòng biết rõ, bọn họ cũng nghĩ như vậy đấy.