Hoặc nói chính xác thì người ta đã áp chế sức mạnh của sinh linh giới này chỉ lên được tới đây là hết.
Đương nhiên, trên đời này không thể thiếu những thế hệ kinh diễm tuyệt luân, luôn tìm cách đột phá cái giới hạn đó, vươn tới thành tựu cao hơn.
Vì vậy, Thái Thượng, mới dựng dục mà sinh.
Khai Dương từng nói, Thái Thượng là tả đạo.
Trên thực tế, Thái Thượng đúng là tả đạo.
Nói chính xác hơn, Thái Thượng chính là do những kẻ tạo ra gông xiềng cùm lên người của sinh linh, cũng vì sinh linh mà mở ra một con đường.
Nói nó là tả đạo, bởi vì nó không phải là đại đạo. Nó cần sinh linh chém đứt một thứ gì đó của bản thân để đổi lấy được sức mạnh lớn hơn, cho nên bản thân nó là một chuyện vô cùng sai lầm.
Tu hành là để làm gì?
Mỗi người sẽ cho ra một câu trả lời khác nhau.
Thời ban đầu, tu hành vốn chỉ là để hoàn thiện bản thân, đạt tới thiên địa giao hòa, có được cảnh giới nhất thể hoàn mĩ.
Dứt bỏ tình để có được sức mạnh cường đại, dĩ nhiên là bỏ gốc lấy ngọn.
Những kẻ tạo ra gông cùm xiềng xích kia đồng ý vì sinh linh mà mở ra một con đường. Ngay từ đầu, bọn họ đã ý thức được một điều rằng Thái Thượng mặc dù cường đại, nhưng trời sinh chưa đủ, căn bản không thể chống lại được bọn họ.
Cái gọi là gông cùm xiềng xích đó, chính là mệnh tuyến.
Mệnh tuyến Tinh Vẫn kết nối với mệnh tinh, và mệnh tuyến của chúng sinh lại kết nối với Tinh Vẫn.
Những mệnh tuyến này bị những kẻ thao túng thế giới rót vào sức mạnh nhân quả, khiến những Tinh Vẫn nào muốn trở nên mạnh hơn thì phải đồng ý chặt đứt đi những nhân quả ấy, quên đi tất cả tình cảm yêu hận, trở thành kẻ không có tình cảm, vong tình.
Đương nhiên, đây chỉ là một trong những cách để thoát khỏi sức mạnh nhân quả.
Có một cách đơn giản hơn, và tốt hơn hẳn.
Tử vong.
Tinh Vẫn một khi chết đi, mệnh tuyến sẽ không còn tồn tại, Tinh Vẫn hồn phách bất diệt, họ không thể chuyển sinh, họ có thể dùng hồn phách để thoát khỏi gông cùm xiềng xích, đạt tới trình độ mà khi còn sống không với tới được.
Cho nên, lồng giam Tinh Hải mới vì vậy mà sinh ra.
Nhưng mà, Mạc Thính Vũ đã trở về.
Từ Tinh Hải trở về.
Dù y không có thân thể, chỉ là một linh hồn dựa vào tinh thần và di chuyển trong thế gian này.
Nhưng hắn là Mạc Thính Vũ!
Mạc Thính Vũ từ Tinh Hải trở về!
Y nhảy lên thật cao.
Đao vung lên qua khỏi đầu.
Y hét to, tiếng hét át cả sấm sét đầy trời.
Y nghênh đón Khai Dương, nghênh đón ác long sau lưng Khai Dương, chém một nhát.
Đao Cửu Nạn sáng ngời.
Chiếu sáng cả thế giới.
Khai Dương híp mắt, ngửa đầu nhìn một đao tuyệt luân ấy, hơi hoảng hốt.
Trên đời, kẻ có thể xuất ra một đao như vậy không nhiều, và đa phần đều đang ngủ say ở trong Tinh Hải.
Khai Dương nhớ tới sư huynh, người đó tên là Dao Quang, thực là rất giống với đao khách này. Sư huynh đối xử với y vô cùng tốt, vì giúp y báo thù mà không tiếc tính toán ngay cả học trò cưng của mình.
Nhưng y cuối cùng vẫn thất bại, cho nên Khai Dương mới trở thành Thái Thượng.
Y rút kiếm, Long Ngâm kiếm sáng ngời.
Y sắp giết đệ tử của sư huynh.
Y muốn người này thần hồn câu diệt.
Đây đương nhiên là chuyện rất đau lòng, nhưng y không còn biết đau lòng là cái gì.
Y vung kiếm.
Kiếm quang sáng đến chói mắt, thanh kiếm đỡ lấy mũi đao Cửu Nạn, không thua kém tí nào.
Khí lãng do va chạm bùng ra, đám ác thần ở trong quan tài băng cảm nhận được sự va chạm và luồng sức mạnh khổng lồ đó, không ngừng gầm gừ.
Mạc Thính Vũ nhướng mày, Thái Thượng cường đại hơn xa y nghĩ.
Tuy y cũng đã thoát khỏi trói buộc nhân quả, nhưng ở trong Tinh Hải không có linh lực, làm y không thể ở đó tu hành. Nếu y có đủ thời gian, y hẳn sẽ vượt qua cảnh giới Thái Thượng, tiếc thay, y không thể hành tẩu được ở trong nhân gian bao lâu, và Khai Dương cũng sẽ không cho y nhiều thời gian như vậy.
Trán y nổi gân xanh.
Linh lực ào ào tuôn ra khỏi người y, sức mạnh trời đất ào ạt đổ tới thân đao của y.
Đao quang Cửu Nạn càng thêm sáng ngời, dần tới độ không thua gì kiếm quang của Khai Dương.
Khai Dương nhíu mày, tán thưởng nói: "Không hổ là Mạc Thính Vũ, dù chỉ là một hồn phách cũng có được sức mạnh như thế.”
Khen thì khen nhưng y không hề có ý thu kiếm. Áo y phồng lên, trên đầu y, một vì sao hiện ra, sáng rực rỡ, chiếu thẳng lên người y.
Một luồng sức mạnh đáng sợ từ trong cơ thể y tuôn ra.
Cảnh tượng sau lưng y thay đổi, một nữ tử từ sau lưng y đi ra.
Đó là thế giới của y, ngoài nữ nhân đó ra, không còn vật gì khác.
Nữ tử đó khuôn mặt như vẽ, dịu dàng như nước, mặc áo lam.
Cô quay qua nhìn Khai Dương, thở dài.
Sau đó lúc cô quay qua nhìn Mạc Thính Vũ, một thanh trường kiếm chợt từ phía sau cô bay ra, nó từ một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn vạn.
Những thanh kiếm ấy bắt đầu chuyển động, quyện thành một con kiếm long, hòa vào hư ảnh thương long ban nãy, khiến hư ảnh hóa thành thực thể. Một tiếng gầm vang, Thương Long mang theo cương phong kiếm ý đầy trời, chém thẳng vào Mạc Thính Vũ.
Sức mạnh của nó vượt qua khả năng thừa nhận của thế giới này.
Những nơi Thương Long đi qua, không gian trở nên vặn vẹo như muốn nứt vỡ.
Mạc Thính Vũ sầm mặt.
Y kêu lên buồn bực. Sức mạnh trời đất tuôn vào thân đao càng thêm dữ dội, thân hình vốn không phải là thực thể của y càng thêm mơ hồ.
"Chiếu Nhi! Nhanh!" Y quát ầm lên, môi tràn ra tia máu.
Tô Chiếu cau mày, một làn linh áp được đẩy ra.
Trên đầu cô, bảy ngôi sao sáng lên, sau lưng cô, ba đạo thần hồn hiển hiện.
"Tiên đạo luân hồi, quang âm luân chuyển!"
Cô đọc khẽ, tay bắt ấn, miệng phun hoa sen, pháp ấn bay về phía Khai Dương.
Tốc độ của pháp ấn cực nhanh, nhanh tới mức Khai Dương còn chưa kịp ý thức ra nó, nó đã tới chỗ y.
Khai Dương khựng lại, ánh sáng trong mắt bắt đầu tan rã.
"Nếu như đó là tương lai ngươi muốn, vậy để ta cho ngươi nhìn thấy cái tương lai đó.”
Tô Chiếu chẳng biết từ lúc nào đã tới chỗ Khai Dương, đưa tay ra, điểm nhẹ vào mi tâm Khai Dương.
"Ấn thành.” Cô khẽ nói.
Mắt Khai Dương nhắm lại, cương phong đầy trời tiêu tán, nữ tử bên cạnh y nhìn Tô Chiếu cảm kích, rồi tan biến.
Khai Dương như con rối đứt dây, nặng nề rơi xuống đất.