Một kiếm kia kiếm khí mênh mông cuồn cuộn, như tử khí đông lai, như giao long ra biển.
Một kiếm kia kiếm reo cao vút, như mặt trời lặn thủy triều lên, như bách điểu triều phượng.
Một kiếm kia tới quá mức đột ngột, không hề có một tia báo hiệu, khi nó tới sau lưng thủ lĩnh áo đen, thì y mới biết.
Nhưng tất cả, đều đã muộn.
Thủ lĩnh áo đen muốn ngăn cản một kiếm này.
Nhưng tốc độ của y đã chậm.
Con ngươi y trợn to.
Y nhìn thấy một thanh kiếm đen thui, xuyên qua gió tuyết như một con độc xà, thẳng tắp đâm tới.
Y nhìn thấy một thiếu niên, cuốn lấy tinh quang đầy trời, như thiên thần hạ phàm, đi đến trước người của y.
Thanh kiếm kia, chuẩn xác đâm xuyên qua mi tâm của y.
Nét mặt y ngừng lại ngay tại một khắc này.
Thân thể của y run lên bần bật, miệng phun máu tươi, lùi lại mấy trượng.
Thiếu niên kia không đuổi theo, hoành kiếm ngang người, trong mắt hiện lên một đường kiếm quang, khẽ nói: "Liên Hoa Trán!"
Khi đó, vô số linh kiếm từ trong hộp kiếm của hắn trào ra, gầm vang bắn thẳng vào đám quái vật đang vây công ba người Cổ Tiễn Quân.
Kiếm ý mênh mông nổ tung, hơn ba nghìn kiếm ảnh hoa sen hiển hiện, mũi kiếm đến đâu, quái vật áo đen bị xoắn nát thành mảnh nhỏ tới đó.
Chỉ sau mấy hơi thở, đám quái vật chỉ còn lại mấy con mạnh nhất hốt hoảng chạy trốn về sau lưng thủ lĩnh áo đen.
Một cơn gió thổi qua, mùi máu tươi nồng đậm ập vào mũi ba người Cổ Tiễn Quân. Ba người rất ngạc nhiên.
Tu vi của Tô Trường An chưa vượt qua Vấn Đạo, vậy mà đám quái vật vô cùng khó xử lý này vào tay hắn lại không đỡ nổi một chiêu.
Hai năm không gặp, tiểu tử này không ngờ đã trưởng thành đến mức độ như vậy, ai mà ngờ được năm đó lúc rời khỏi Bắc Địa, hắn chỉ là một thằng nhóc ngay cả một thanh đao cũng không rút ra được!
Bóng đen khiếp sợ nhìn hắn, lau máu ở mi tâm, cau mày: "Ngươi là ai?"
Tô Trường An nhìn thoáng qua ba người Cổ Tiễn Quân, xác định ba người không có gì đáng lo, mới trả lời: "Thiên Lam viện, Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ đời thứ chín, Tô Trường An!"
"Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ!" Bóng đen kinh hãi.
Mấy ngàn năm bọn chúng ở trong nhân gian này, thứ bọn chúng sợ nhất có hai cái, một chính là những Tống Táng giả thụ theo thiên mệnh đi bắt Thần tộc, hai chính là những kẻ truyền nhân có vũ khí giết chết được Thần tộc của Thiên Lam viện.
Nó cẩn thận đánh giá Tô Trường An, một chiêu ba nghìn hoa sen tách ra vừa rồi đích thực là làm cho người ta sợ hãi, nhưng thiếu niên này tu vi vẫn còn chưa vào Tinh Vẫn, kiếm với đao của hắn tuy đều là thần binh lợi khí, nhưng hình như không phải là Thập Phương Cửu Nạn mà Thần tộc nghe tin đã sợ mất mật.
Y bối rối.
Y không dám khinh thường, nói: "Hắc Thần nhất tộc chúng ta xưa nay kính trọng Thiên Lam nhất mạch các ngươi, sống ở Bắc Địa chưa từng nhúng chàm vào Trung Nguyên, các hạ được gọi là Thủ Vọng Giả, chúng ta cũng không có ý muốn làm khó xử, nhưng cô gái này là hậu duệ Hắc Thần nhất tộc chúng ta, đây là chuyện nhà của chúng ta, hy vọng các hạ đừng làm khó ta.”
Y nói rất cung kính lễ độ, mơ hồ còn có ý năn nỉ cầu xin.
Tô Trường An cười.
Hắn cười rạng rỡ, như nghe phải một câu chuyện cười.
"Các hạ có ý gì?" Bóng đen nhướng mày, huyết quang trong mắt chớp động, rõ là bất mãn với phản ứng của Tô Trường An.
"Ngươi nói Hắc Thần nhất mạch các ngươi xưa nay kính trọng Thiên Lam chúng ta, chưa từng nhúng chàm Trung Nguyên?"
"Vậy ta hỏi ngươi, năm đó sư tôn ta Mạc Thính Vũ vì sao hôn mê ở Bắc Địa? Ngọc Hành sư thúc tổ của ta vì sao trở về Tinh Hải?"
"Huống hồ...”
Nói ở đây, Tô Trường An dừng một chút, ánh mắt của hắn như có như không liếc về phía Cổ Tiễn Quân: "Đây cũng là chuyện nhà của ta, người các ngươi muốn bắt, là thê tử của ta.”
Lời nói rất đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước.
Bóng đen sững sờ, bao năm giám thị Cổ Tiễn Quân, y chưa từng nghe nói tới mấy việc này.
Đồng dạng sững sờ còn có Cổ Tiễn Quân.
Trước giờ trong lúc nói chuyện với nhau, Tô Trường An như có như không từng thừa nhận việc này, nhưng Cổ Tiễn Quân nghĩ hắn chỉ là muốn an ủi cô.
Nhưng giờ phút này, tại lúc này, Tô Trường An lại nói, không thể nghi ngờ đã xác nhận mối quan hệ của hai người.
Mặc dù nói điều này trong tình huống hiện giờ có chút không đúng lúc, nhưng vẫn làm Cổ Tiễn Quân đỏ mặt.
Tô Thái và Cổ Phương Thiên viên nhìn nhau, cùng nghĩ, thằng cháu Tô Phú Quý (An Quốc) sinh ra đã là chuyện ở trong tầm tay rồi.
"Trường An, huynh phải cẩn thận, thủ đoạn của bọn chúng rất là quỷ dị, hơn nữa tên này... Hình như cũng không phải là chính chủ.” Cổ Tiễn Quân ngượng ngùng nói.
"Ừ, huynh biết.” Tô Trường An gật đầu.
Hắn đã biết, hắn vẫn luôn ở một bên quan khán nãy giờ.
Nói chính xác hơn, việc mất khống chế Thần tính của Cổ Tiễn Quân chính là do hắn điều khiển.
Để dẫn xà xuất động.
Thần tộc qua ngàn năm tranh đấu với con người, đã trở nên cực kỳ cẩn thận, nếu không có mười phần nắm chắc thì nhất định sẽ không ra tay. Nếu Tô Trường An không đoán sai, bóng đen trước mặt cũng chỉ là một phân thân bị Thần tộc khống chế, giống người hồi đó hắn gặp phải ở Lam Linh trấn.
Dù hắn có nấp kín khí tức, dù bên cạnh Cổ Tiễn Quân chỉ có một mình Cổ Phương Thiên bảo vệ, nhưng đám Thần tộc vẫn không hề có ý để lộ chân thân.
Trình độ ẩn nhẫn của bọn chúng hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Tô Trường An.
Hắn cau mày, hắn biết để dẫn dụ đám Thần tộc kia ra, hắn cần phải tăng thêm mồi nhử.
Cho nên, hắn vận linh lực, đâm thẳng vào thủ lĩnh áo đen.