"Lúc thế giới này vừa hình thành, không biết sau bao nhiêu năm, sinh linh và thần cùng ra đời."
"Sinh linh có rất nhiều hình dạng khác nhau, chủng loại vô cùng phức tạp, trong khi thần chỉ có sáu người mà thôi."
"Thứ nhất Chúc Âm, chưởng quản luân chuyển sinh tử, luân chuyển ngày đêm, biến hóa bốn mùa."
"Thứ hai Oa Hoàng, chưởng quản sinh linh."
"Thứ ba Thụ Hợi, chưởng quản quy tắc thiên hạ."
"Thứ tư Thiên Ngô, chưởng quản thủy linh."
"Thứ năm Tất Phương, chưởng quản hỏa linh."
"Thứ sáu Cư Bỉ, chưởng quản linh hồn."
"Năm vị thần đầu tiên ở trong Thiên Cung, gọi là Bạch Thần, vị thần cuối cùng gọi là Hắc Thần, ở trong Quỷ Vực Phong Đô, lập thành hệ thống."
"Hắc Bạch lục thần theo thiên mệnh, quản lý cả thế giới này."
"Khi đó sinh linh không có phương pháp tu hành, càng không có thần thông, phải khúm núm tuân theo sự quản lý của chư thần."
"Thời gian dần qua, cũng không biết bao nhiêu năm, các Chân Thần sáng tạo ra Bán Thần, Thứ Thần để giúp họ quản lý thế giới, cho đến một ngày, chúng đến!"
Giọng lão giả trầm hẳn xuống.
Cả người lão run lên nhè nhẹ, như nhớ lại khoảng thời gian kinh khủng đó.
"Chúng nó có được sức mạnh không khác gì Chân Thần, thậm chí còn mạnh hơn, hơn nữa còn có thể mê hoặc sinh linh, đồng hóa bọn họ."
"Giống như Cổ Ninh?" Tô Trường An lại hỏi.
"Ừ, chúng có thể từng bước một xơi tái nội tâm của bất kì sinh linh nào, từng bước dẫn họ xuống vực sâu, cuối cùng hòa thành một thể với chúng."
"Trận đại chiến đó, lúc đầu Thần tộc không ngừng bị thua, vô số Bán Thần Thứ Thần đã chết trong trận đại chiến đó. Để ngăn cơn sóng dữ, họ đã quyết định dạy phương pháp tu hành cho các sinh linh, dùng những người đó để làm tiêu hao chiến lực của các Tà Thần, để tiêu diệt chúng. Họ đã dùng cả trăm vạn sinh linh, lấy mạng sống của họ để nhấn chìm đại quân Tà Thần, giành lấy chiến thắng."
Tô Trường An nghe đến đó, cau mày, lại cắt ngang lời lão giả.
Hắn nói: "Nhưng ta lại nghe Chúc Âm nói rằng họ và các sinh linh là cùng nhau chiến đấu, chứ không phải đưa sinh linh ra làm vật hi sinh."
Lão giả cười, hứng thú nói: "Vậy đó là lịch sử theo Thần tộc."
"Lịch sử mà, dưới góc độ khác nhau, sự đúng sai cũng sẽ khác nhau, giống như chuyện Thác Bạt Nguyên Vũ đang tàn sát bừa bãi trung nguyên hôm nay, các ngươi coi y là ác ma, nhưng Man tộc lại chắc chắn gọi y là anh hùng.”
Tô Trường An gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Hắn hỏi.
"Sau đó..." Lão giả lại trở nên hoài niệm, kể tiếp: "Sau đó các Chân Thần vì tiêu hao quá nhiều nên chìm vào ngủ say, Bán Thần và Thứ Thần thay cho họ quản lý thế giới."
"Các sinh linh nhờ tu hành mà trở nên cường đại, càng ngày càng lớn mạnh, cường đại đến mức thành lập nên những quốc gia phồn thịnh."
"Nhưng việc này cuối cùng dẫn đến một ngày, những kẻ mạnh nhất trên thế giới trở nên căm ghét việc phải sống dưới cái bóng của Thần tộc, họ và một phần Bán Thần, Thứ Thần liên thủ, giết lên Thiên Cung, đánh bại các Chư Thần vẫn còn đang ngủ say."
"Sau đó họ thay thế Chư Thần, làm Thiên Nhân?" Tô Trường An hỏi, câu chuyện này Chúc Âm đã kể cho hắn.
Nhưng lão giả lại lắc đầu.
"Không có đơn giản như vậy."
"Chư Thần bị phong ấn vào nơi đã từng phong ấn Tà Thần, gọi là Thần Mộ, đương nhiên cũng không phải là tất cả Thần đều bị phong ấn. Chân Thần quá mức cường đại, sau khi nhận ra họ không phải là đối thủ của đám người kia, Tất Phương và Thiên Ngô hóa thành Thần huyết chuyển thế vào nhân gian, Hắc Thần Cư Bỉ cũng nhờ vì ở trong Phong Đô nên tránh được một kiếp, nhưng cửa ra vào Phong Đô cũng đã bị đám người đó liên thủ phong ấn."
Nói đến đây, lão giả không biết là cố ý hay vô tình liếc về phía mấy người Cổ Tiễn Quân.
"Đạt được thắng lợi, sinh linh và những kẻ phản bội Thần tộc bắt đầu chia sẻ thành quả, dựa theo ước định, bọn họ vốn phải là cùng thống trị cái thế giới này, thế nhưng các sinh linh không muốn chia sẻ thế giới này với Thần tộc, nên hai bên lại đánh nhau. Các sinh linh tập kích bất ngờ, Thần tộc phản bội không kịp đề phòng, hơn phân nửa bọn họ bị phong ấn vào trong Thần Mộ, chỉ còn một chút dư nghiệt là thoát, bỏ chạy."
"Bọn họ chia nhau ăn thần tính của Oa Hoàng, Chúc Âm để cướp sức mạnh của Chân Thần, và quyền ở trong Thiên Cung."
Tô Trường An lại cau mày, hình như lão giả đã kể thiếu cái gì đó. "Vậy Thụ Hợi đâu? Tại sao các Thiên Nhân không thôn phệ thần tính của Thụ Hợi?"
"Thụ Hợi khác với những Chân Thần khác." Giọng lão giả có vẻ cổ quái. "Từ ý nào đó, các sinh linh có thể đánh bại Chân Thần chính là vì có Thụ Hợi trợ giúp."
"Thụ Hợi trợ giúp?" Tô Trường An càng thêm nghi hoặc, sinh linh đều muốn tàn sát thần, tại sao Thụ Hợi lại giúp họ? Thực nghe không thông.
"Ta đã nói với ngươi, đây là một câu chuyện rất dài, ngươi phải kiên nhẫn một chút." Lão giả tức giận nhìn Tô Trường An, kiên nhẫn giải thích tiếp: "Ta đã nói, những kẻ tới tập kích thế giới này gọi là Tà Thần, chúng có được khả năng mê hoặc linh hồn sinh linh, mà từ một góc độ nào đó, thần cũng là sinh linh..."
"Ý ngươi là Thụ Hợi đã bị Tà Thần mê hoặc?" Tô Trường An cau mày.
"Không. Là Thụ Hợi nghi ngờ có Chân Thần bị những tà vật mê hoặc, nên Tà Thần mới tìm ra được thế giới này."
"Nói một cách khác, là một hoặc nhiều Chân Thần nào đó đã đưa Tà Thần đến cái thế giới này!"
Tô Trường An giật mình, không ngờ chuyện này phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.
"Ngươi nói Chân Thần triệu hoán Tà Thần đến thế giới này, vậy có nghĩa Tà Thần không phải là vật thuộc về thế giới này? Vậy bọn chúng rốt cuộc là cái gì? Và từ đâu tới?"
"Ta không biết bọn chúng từ đâu tới, cũng không biết những thế giới khác trông như thế nào, nhưng ta biết những Tà Thần đó rất là tàn ác."
"Bọn chúng sinh ra trong bóng tối, phát triển sinh sôi trong tử vong, lớn mạnh nhờ hủy diệt."
"Trước khi đáp xuống thế giới của chúng ta, bọn chúng đã thôn phệ rất nhiều thế giới khác rồi."
"Bọn chúng chỉ có oán hận và ác nghiệt, chỉ biết giết chóc và hủy diệt."