Hắn rốt cuộc cũng không nói thật chuyện của Lưu Trường Ngọc cho Lưu mẫu biết.
Tuy trong đáy lòng hắn không ngừng tự nói với mình, làm như vậy sẽ khiến bà lão này vô cùng đau đớn, nhưng hắn biết là do hắn sợ bị bà chất vất vì sao con bà lại chết hơn.
Vì sao con bà chết, mà hắn lại vẫn còn sống.
Lẽ ra con của bà không cần phải chết.
Nếu không phải Tô Trường An nhất định cố thủ Tây Lương, nếu không phải hắn nhất định dẫn Huyết Y Vệ sát nhập quân Man.
Thì mọi chuyện đã không xảy ra.
Lưu Trường Ngọc đã có thể trở về với mẹ của mình, cưới vợ, sinh con.
Tô Trường An ôm hết tất cả tội lỗi vào mình.
Trên đời hắn vốn đã chẳng có bao nhiêu bằng hữu.
Ở Trường Môn không ai để ý tới hắn, ở Trường An cũng chỉ có đám sài lang nhìn chằm chằm.
Nên khi có người tình nguyện lấy sinh mạng của mình thay cho hắn, hắn cũng muốn làm lại y như thế với người ta.
Hắn có rất ít bạn, nên hắn rất sợ bị mất đi họ.
Vì cái gọi là bạn, mất đi người nào, chính là mất luôn người ấy.
Hắn im lặng bước đi.
Đèn lồng hai bên đường chiếu lên người hắn, đổ ra cái bóng càng lúc càng dài, càng lúc càng cô độc.
Hắn tự nhủ, một ngày nào đó, hắn sẽ giết tên Thánh tử Cửu Anh, hắn sẽ ngồi trên Vương Đình cao ngất, nợ máu trả bằng máu!
Trong quán rượu phía trước, có tiếng ai đó vọng ra.
"Sông núi nước nhà tựa như không
Vinh hoa phú quý nặng trong lòng
Chẳng bằng cùng uống, cho cạn chén
Cùng say một cuộc, mộng Hoàng Lương.“
Dịch thơ: Ly Tử Nam Kha
“Giang sơn xã tắc vốn hư không
Phú quý vinh hoa nửa kiếp gồng
Chi bằng cùng nhâm rượu trong cốc
Cùng say một giấc mộng Hoàng Lương.”
Dịch thơ: Đông Hy
Giọng nói kia đã hơi già, mang theo một cảm giác rất khó tả, giống như đã nhìn thấu hết chìm nổi cuộc đời, thong dong nhìn mọi thứ trôi qua.
Đọc xong, giọng nói kia hơi trầm ngâm sau đó cười to: "thơ hay, thơ hay!"
Tô Trường An sửng sốt, giọng nói này, giọng điệu này hình như hắn đã từng quen biết. Hồi đó ở thành Lai Vân, hắn cũng đã từng nghe được giọng nói này trong một quán rượu. Hình như đó là một lão giả, được hắn trả tiền rượu, tặng hắn một ngụm rượu mạnh, nhờ vậy, Tô Trường An phá Địa Linh, đúc lên Thiên Thính.
Hôm nay lại nghe thấy giọng nói này, Tô Trường An nhịn không được, vội bước về phía quán rượu.
Hệt như hồi gặp nhau ở thành Lai Vân, lão giả ngồi một mình hát vang, mỗi khi nảy ra được một câu thơ, lại nốc một ngụm rượu to.
Hai mắt híp lại, thần tình say sưa.
"Tiền bối!" Tô Trường An bước tới, chắp tay chào lão.
Rượu của lão năm xưa đã giúp trị nội thương cho hắn, nên Tô Trường An biết lão giả này là người bất phàm, lại có ân với hắn, đương nhiên hắn không dám chậm trễ.
"Hử?" Lão giả ngước đôi mắt lờ đờ lên nhìn hắn, môi há ra lộ mấy cái răng vàng.
"Ngươi xem, ta nói sẽ có người tới đưa tiền cho ta mà.“ Lão nói, cực kì đắc ý nhìn chủ quán.
Tô Trường An sửng sốt, không sao cả, hắn móc ngân lượng, đưa cho chủ quán, ngồi xuống bên cạnh lão giả.
"Trường An xin chào tiền bối, tạ ơn rượu tiền bối đã ban cho ở thành Lai Vân.“ Tô Trường An cực kỳ nghiêm túc chắp tay.
"Ha ha.“ Lão giả cười to, uống cạn chén rượu trong tay, rót thêm một chén đưa cho Tô Trường An.
Tô Trường An sửng sốt, hắn biết lão là muốn cho hắn uống rượu, nhưng mà hắn không có thích cái đạo này, nên định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lão, thì lại nuốt lời từ chối vào trong họng.
Hắn tiếp nhận chén rượu, một hơi uống hết.
Rượu cay tràn vào trong cơ thể, cả người Tô Trường An như bị lửa đốt, không ngừng ho khan, sắc mặt ửng hồng.
"Như vậy mới có một chút khí thế của Thiên Lam viện.“ Lão giả hài lòng gật đầu, ánh mắt trở nên sâu thẳm. “Nhớ năm đó Thiên Xu sư thúc tổ của ngươi cùng ta cộng ẩm nghìn ly tửu khách, hôm nay đến đời nhà ngươi lại không tìm ra một người uống được, thực là đáng tiếc.“
Tô Trường An sửng sốt: "tiền bối có biết Thiên Xu sư thúc tổ?"
Lão giả không đáp, lại tự rót tự uống một chén, rồi rót chén nữa đưa cho Tô Trường An.
Tô Trường An nhăn mặt, nhưng không muốn lão giả không vui, nên kiên trì uống thêm một chén.
Cứ như vậy, hắn uống được năm chén, mặt đỏ bừng, mọi vật trước mặt bắt đầu lung lai, mơ hồ.
"Tiền bối, hôm nay đại quân của quân Man áp cảnh, Vũ Vương Phù Tam Thiên không thủ được Tây Lĩnh, sau này thành Tây Giang sẽ trở thành chiến trường công kích, tiền bối đừng ở đây nữa, mau rời đi thôi.“ Nhờ hơi rượu, Tô Trường An bắt đầu nói nhiều hơn.
Lão giả nhướng mày, giọng vô cùng rắn rỏi: "theo ngươi, Vũ Vương Phù Tam Thiên là người như thế nào?"
"Hử?" Tô Trường An sửng sốt, bởi vì có chút men say, nên không còn cố kị, đáp rằng: "sợ chiến không ra, coi sinh mạng của lê dân như cỏ cây, là người bất nhân. Quan Vĩnh Ninh bại, mà không tới cứu, đem non sông tặng cho người, là người bất trung. Vũ Vương Phù Tam Thiên, nói cho cùng, cũng chỉ là một người bất trung bất nhân nhu nhược mà thôi.“
"...“ Lão giả im lặng, nốc một ngụm rượu to, bật cười: "bất trung bất nhân, nói hay lắm! Vũ Vương Phù Tam Thiên chỉ là một người bất trung bất nhân nhu nhược mà thôi.“
Chẳng biết tại sao, giọng của lão trở nên có chút bi phẫn, và một chút không cam lòng.
Nhưng Tô Trường An đã mơ màng, đâu có nghe ra được điều ấy.
Hắn khoát tay.
"Một người nhu nhược. Chúng ta ở Tây Lương đẫm máu, y lại trốn ở Tây Lĩnh Quan Trung sợ đầu sợ đuôi, đừng nói tới, đừng nói tới nữa.” Nói tới chỗ này, Tô Trường An nhớ ra một việc, thò tay vào ngực móc ra một xấp ngân lượng dày, nhét vào tay lão giả. “Đại ân của tiền bối, Trường An không thể báo, ngày sau sinh tử khó liệu, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, hôm nay ngân lượng này tiền bối tạm thời nhận lấy, để sau này khỏi có đi uống rượu mà không có tiền trả.“
Lão giả nhìn ngân lượng trong tay, rồi nhìn Tô Trường An.
Men say trên mặt lão hơi tan bớt: "ngươi sau này có tính toán gì không?"
Tô Trường An cười khổ.
"Ta cũng không biết, thiên hạ hiện giờ hỗn loạn, sài lang ở khắp nơi, thân ta có nợ máu, mà không biết tới khi nào mới báo được.” Tô Trường An cúi đầu, vì phiền muộn trong lòng, hắn tự rót cho mình một chén rượu, rồi uống cạn.
Rượu cay nóng xộc vào cổ, vào bụng làm hắn rát bỏng, nhưng đau như thế, choáng váng như thế mới giúp làm hắn không còn rảnh để mà suy nghĩ, lo lắng.
Người ta thường nói, càng say càng buồn.
Tô Trường An đã từng không hiểu đạo lý này, nhưng bây giờ đã chợt hiểu được một ít.
Hắn bật cười: "rượu ngon, rượu ngon!"
Vật trong chén vì sao làm cho người ta tham luyến, rốt cuộc bây giờ Tô Trường An đã hiểu.
Hắn nói xong, lại rót cho mình một chén.
Nhưng lão giả đã đưa tay ra, bắt lấy cánh tay đang rót rượu của Tô Trường An.
"Tiền bối có ý gì?" Tô Trường An không hiểu.
Lão giả không nói, móc trong lòng ra một cái hồ lô, mở nắp, rót rượu vào trong chén, cả quán rượu bừng lên mùi rượu thơm lừng.
"Uống cái này.“ Lão giả nói, giọng trầm đi rất nhiều.
Tô Trường An nhớ ra cái hồ lô này, ngày đó ở thành Lai Vân, hắn chính là uống rượu của cái hồ lô này, mới chữa được nội thương, phá Địa Linh, đúc Thiên Thính, nên rượu trong hồ lô này nhất định là vật phi phàm.
"Không được.” Tô Trường An vội xua tay, thứ này quá quý, hắn thấy thẹn.
"Cả đời lão phu đều không tranh hơn thua với người, ta được ngươi cho tiền, thì trả lại cho ngươi hảo tửu, nếu ngươi không uống, đó chính là khinh thường lão phu.” Lão giả nói.
Tô Trường An sửng sốt, hắn nhìn ra được lão giả không phải là nói cho có.
Nên không từ chối nữa, uống một hơi cạn sạch.
Rượu này quả thật có chỗ độc đáo riêng, khác hẳn với rượu mạnh bình thường. Uống một ngụm, mùi thơm vương vấn cả đường đi, nhưng hắn còn chưa kịp thưởng thức vị thơm ấy, dưới bụng đã trào lên một dòng nước ấm, bốc lên tới tận đầu, truyền tới khắp tứ chi bách hải.
Tô Trường An biết đây là lão giả đã lại cho hắn một lần tạo hóa.
Hắn không dám chậm trễ, lập tức liền khoanh chân đả tọa, nhắm mắt lại.
Ý thức chìm vào đan điền, cố gắng khống chế dòng nước ấm đang dũng mãnh chạy khắp người.
Dòng nước ấm ấy như có linh tính, trào dâng lên cuồn cuộn.
Sau lưng hắn hiện ra ba hồn Nhân Yêu Man khá là ngưng thực, dòng nước ấm tràn vào, giúp ba hồn kia trở nên mạnh hơn nhiều lần so với trước đây.
Nhưng sức mạnh của dòng nước ấm vẫn chưa hết, nó lại trở ngược về cơ thể, quanh quẩn trong đó, khiến mặt Tô Trường An đỏ lên.
Hắn gọi bảy phách ra.
Bảy phách lấp lóe tinh quang, như bảy vì sao sắp hàng ở phía sau hắn.
Dòng nước ấm như tìm được cửa ra, dũng mãnh tràn vào bảy phách.
Tinh quang của bảy phách càng ngày càng sáng, trán Tô Trường An bắt đầu ướt mồ hôi hột, nhưng lão giả ở bên cạnh vẫn tỉnh bơ, tiếp tục uống rượu của mình, thần tình say sưa.
Chợt, linh lực trời đất như được ra lệnh, bắt đầu tuôn về phía Tô Trường An, tụ vào trong bảy phách của hắn.
Linh lực tràn vào cực kỳ cuộn trào mãnh liệt, quấy lên gió mạnh, thổi quán rượu lung lại muốn đổ.
Chủ quán và tiểu nhị đều kinh hãi, núp vào một xó, thận trọng nhìn lão giả và Tô Trường An.
Linh lực tràn vào càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Tinh quang sau lưng Tô Trường An càng ngày càng sáng.
Sáng dần tới mức chói mắt, không thể nhìn thẳng vào được nữa.
Nhưng ngay lúc ấy, tinh quang lại yếu dần xuống, linh lực tuôn vào cũng giảm bớt, gió giảm dần.
Tô Trường An mở mắt, trong mắt như có vì sao lóe sáng.
Một đạo linh áp tuôn ra, khí lãng khổng lồ hất tung mọi thứ trong quán rượu, tiếng ly tách vỡ không ngừng vang lên, chủ quán và tiểu nhị vừa mới đứng dậy cũng bị hất ngã nhào xuống đất.
Vấn Đạo.
Tô Trường An quay đầu nhìn lão giả, ánh mắt đầy cảm kích.
Vết nứt trong bảy phách của hắn đã được chữa trị hoàn toàn, Hồn Thủ cảnh đại thành tăng lên thêm một bước, thành tựu Vấn Đạo cảnh.
Bước này, nhìn như tầm thường, nhưng lại có ý nghĩa phi phàm.
Phải biết hồn phách vốn là thứ hư vô mờ mịt. Muốn chữa trị chúng cực kì khó khăn.
Vậy mà chỉ một ngụm rượu của lão giả, mọi khó khăn liền được giải quyết dễ dàng.
Tô Trường An không những xử lý xong tai họa ngầm trong người, mà còn tiến vào Vấn Đạo, có tư cách vấn đỉnh Tinh Vẫn.
Chỉ cần đạo thành Tinh Vẫn, là có khả năng đánh một trận với Thánh Tử trong Thánh Đình.
Vừa nghĩ tới hi vọng báo được thù, Tô Trường An không kềm được kích động.
Hắn cung kính, "Trường An cảm ơn tiền bối!"
Lão giả híp mắt, uống rượu, nhàn nhạt đáp lại: "ngươi cho ta tiền, ta uống rượu với ngươi, ngươi cũng không thiếu nợ ta cái gì, không cần phải cảm ơn ta nữa.”
Tô Trường An thấy lão giả nói vậy, cảm kích trong lòng càng nhiều. Hắn định nói gì đó, nhưng lão giả đã nói trước.
"Nói ta nghe, ngươi định đi đâu?"
Tô Trường An sửng sốt: "Tiền bối có gì xin chỉ giáo.”
"Đã không có nơi nào đi, không bằng quay trở về, nói không chừng sẽ có cơ hội biến chuyển.“ Lão giả khẽ nói.
"Trở về? Ý tiền bối là bảo ta quay về Bắc địa?" Tô Trường An sửng sốt.
"Ừ, quay về Bắc địa.“ Lão giả gật đầu, lấy hồ lô ra, đưa lên tai lắc lắc. Trong hồ lô đã hết sạch rượu, làm lão phiền muộn. “Rượu này, cuối cùng cũng uống hết rồi.“
Lão cảm thán, rồi đưa cái hồ lô cho Tô Trường An.
"Làm giúp lão phu một chuyện, cầm thứ này, đi giúp ta tới hỏi tên quân vương kia, hỏi y xem, nếu đã có ý muốn chắp tay tặng cho người, sao năm đó còn ra tay tranh giành?"
"Hỏi y xem, y làm như vậy, vong hồn của biết bao tướng sĩ năm đó vì y mà chết làm sao ngủ được yên?"
Giọng của lão giả lạnh băng, như ác quỷ bò ra khỏi địa ngục, đang đi tìm những người thiếu mình để đòi nợ.
"...“ Tô Trường An ngây người.
Hắn đại khái đã đoán ra vị ‘quân vương’ trong miệng lão giả là ai, lời của lão giả cũng đã chứng thực suy đoán của hắn về Tử Vi song sinh. Hắn chỉ là kinh ngạc về mối quan hệ của lão giả với vị đế vương kia. Rốt cuộc hai người là gì với nhau, mà lại làm cho lão giả oán hận tới như vậy.
Tô Trường An nhận lấy hồ lô, nặng nề gật đầu.
"Được! Tiền bối đã nhờ, Trường An tất nhiên muôn lần chết không chối từ!" Tô Trường An gật đầu.
"Vậy lão phu cám ơn.“ Hàn ý trên mặt lão giả tan biến, lại trở về cái dáng say rượu lờ đờ mông lung, cầm bầu rượu lảo đảo đi ra khỏi quán, bỏ lại một câu, "Bồi thường quán rượu này giúp ta luôn đi.”
Tô Trường An thành Vấn Đạo, kích khởi linh áp, khiến cả quán rượu đã trở thành tan hoang, chủ quán và tiểu nhị sợ tới mức trốn kĩ ở trong góc, tới giờ vẫn chưa dám chui ra.
Tô Trường An nghe vậy mới giật mình hổ thẹn, lập tức rút ra ít ngân lượng đặt lên bàn.
Sau đó, hắn quay sang, nói lời xin lỗi với chủ quán, rồi đuổi theo lão giả.
Nhưng lão giả kia nhìn thì say muốn chết, nhưng tốc độ đi lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Tô Trường An cũng không phải là có ý muốn đuổi kịp, hét to hỏi với theo: "xin cho biết tục danh của tiền bối!"
Lão giả không buồn quay đầu, phẩy tay: "chỉ là một kẻ nhu nhược bất trung bất nhân mà thôi, ác danh quá thúi, không dám nói tên cho người.“
Tô Trường An trợn to mắt, nhớ lại câu thơ từng nghe lão giả ngâm mỗi khi gặp lão, đã đoán ra được lão là ai.
Hắn sững người không nói được một lời, thẫn thờ nhìn theo lão giả biến mất dần trong bóng đêm.
Một giọng nói già nua từ xa vọng tới tai Tô Trường An.