Hữu An Đế chết khiến mưa gió cuộn trào, kẻ địch dòm ngó chung quanh Đại Ngụy bắt đầu ra tay.
Hữu An Đế hạ táng ngày thứ ba, thành Trường An đầy lụa tang nhận được tin từ Bắc Địa.
Cổ gia Tấn vương ủng hộ con thứ bảy Hạ Hầu Lân của Thánh Hoàng lên làm Đế, ba ngày sau sẽ thành thân với Cổ gia Tiểu Hầu gia, đăng cơ kế vị.
Hạ Hầu Minh mới đăng cơ cầm tấu chương trong tay, nhìn đám thần tử lơ thơ ít ỏi bên dưới, trong lòng bi thương.
Gã cuối cùng đã hiểu vì sao phụ vương lại chọn cách treo cổ tự tử tại điện Thái Hòa.
Thiên hạ này tuy danh nghĩa gã mới là hoàng đế, nhưng cả triều đình này đều đã sớm đổi thành họ Tư Mã, cái mà gã gọi là cầu hoà, cắt đất cho Tây Thục đều bị Tư Mã Hủ một lời bác bỏ, cả triều văn võ đều im thin thít, không ai để ý tới ý kiến của hoàng đế là gã. Tư Mã Hủ vẫn khư khư cố chấp muốn dùng đại quân tử chiến với Tây Thục.
Chiến báo cầu viện ngày nào cũng ào ạt bay về tẩm cung của gã, mà gã thì bất lực.
Trong tay gã không có một ai dùng được, ngay cả thái giám, cung nữ hầu hạ bên người cũng đều là tai mắt của Tư Mã Hủ.
Gã gọi là Hoàng Đế, nhưng kỳ thật chỉ là con chim hoàng yến được Tư Mã Hủ nuôi dưỡng trong lồng mà thôi.
Mặc gã đọc đủ thứ thi thư, đầy nhiệt huyết cứu quốc, thì cũng không có đất mà dụng võ.
Gã nhìn tờ chiến báo trên tay, bàn tay run rẩy.
Phụ thân của gã không muốn đeo cái danh ông vua làm mất nước, nên làm con, gã phải gánh thay.
Bắc Địa phản loạn đối với Đại Ngụy chính là giọt nước tràn ly, gã vốn định hỏi ý kiến của quần thần, nhưng lời ra tới miệng thì thái giám dưới chân đã to miệng: "Có việc lên tấu, vô sự bãi triều."
Trong mắt Hạ Hầu Minh hiện lên một tia phẫn hận, nhưng không dám nói gì, vì gã biết dù gã có nói gì, đám đại thần ở bên dưới đều xem như không nghe thấy.
Như mọi ngày, đám đại thần sau khi nghe thái giám hô như vậy, cùng nhau như thủy triều thối lui.
Trong Vị Ương cung rộng lớn, chỉ còn lại tiểu hoàng đế mười bốn tuổi và thái giám dưới chân.
Tiểu hoàng đế trầm mặc nửa ngày, cuối cùng đứng lên.
Gã thở dài một tiếng, muốn trở lại tẩm cung của mình.
Từ ngày gã đăng cơ đến nay, gã chẳng khác gì một con rối, ban đầu gã cũng có ý đồ phản kháng, nhưng gã chỉ có một mình.
Gã không có minh hữu, không có thân tín.
Gã một mình đối mặt với cái triều đình lạnh giá, nhìn Tư Mã Hủ đem non sông của tổ tiên để lại tiêu diệt từng chút một.
Gã vừa quay lưng đi, cửa đại điện lại bị người nào đó đẩy vào.
Hạ Hầu Minh và thái giám đều ngạc nhiên quay lại nhìn.
Họ nhìn thấy một nam tử trung niên mặc đồ đen đi vào trong điện.
Gương mặt sắc sảo như đao gọt, trong con ngươi hào quang âm trầm, toàn thân toát ra sát ý lạnh toát, vừa trầm tĩnh như nước, nhìn như gợn sóng hiền hòa. Nhưng một khi cuồn cuộn, nhất định sẽ là sóng to gió lớn.
Nam tử kia bước nhanh vào điện, quỳ xuống.
"Thái úy Mục Lương Sơn, bái kiến thánh thượng."
Y nói.
Hạ Hầu Minh từ biến cố bất thình lình này ngửi được một mùi vị mới lạ, gã ngồi xuống, tà tà nhìn thái giám bên cạnh, rõ ràng nói: "Thái úy tới đây, là có chuyện gì?"
Gã cố gắng làm cho giọng nói của mình đủ trầm ổn, nhưng gã mới chỉ có mười bốn tuổi, không che giấu được sự sợ hãi và mong đợi trong giọng nói của mình.
"Mục Thái úy, thân thể hoàng thượng không khỏe, đã bãi triều rồi, nếu có chuyện quan trọng, không bằng đi bẩm báo Thừa tướng đại nhân đi."
Thái giám lạnh giọng nói, tay đặt lên vai Hạ Hầu Minh, làm cả người Hạ Hầu Minh cứng đờ, như bị cái gì đó khống chế, không nói được lời nào nữa.
"Ngươi là cái thứ gì, dám khoa tay múa chân với ta?" Mục Lương Sơn nheo mắt, đứng dậy, lạnh lùng nhìn thái giám kia.
Thái giám kia không hề sợ hãi chút nào, trong đôi mắt âm lãnh lóe một vòng huyết quang – ánh mắt chỉ Thần tộc mới có.
"Là lệnh của Thừa tướng đại nhân, kính xin Thái úy đừng làm khó tiểu nhân."
Câu nói là cầu xin, nhưng ngữ khí lại chẳng e ngại chút nào, mà còn có chút ngạo khí khó tả.
"Nếu ta muốn làm ngươi khó xử thì sao?" Mục Lương Sơn lạnh tanh đáp lại, cả người thẳng tắp, linh lực trong người cuồn cuộn tuôn ra.
Khí thế của Tinh Vẫn.
Thế nhưng thái giám kia lại vẫn chẳng sợ hãi tí nào.
Y nhếch mép, nở nụ cười.
Đúng vậy, y nở nụ cười.
Cười đến là hung hăng ngang ngược, rất là khinh thường.
Cái áo bào thái giám phồng lên, một đôi cánh xương mở ra sau lưng, cơ thể y trở nên to ra, vảy xanh từ dưới mọc lên bao phủ khắp thân thể, bao phủ cả gương mặt già nua.
Quần áo của y bị xé nát, lộ ra cái thân thể to tướng đầy gai ngược.
Y nói: "Ngươi không giết được ta."
"Xem ra, Thần Tộc ăn mòn nơi này còn nghiêm trọng hơn là ta tưởng." Mục Lương Sơn nói, không hề kinh ngạc chút nào.
"Ngươi cũng biết Thần Tộc? Xem ra ngươi biết cũng không ít!" Y nói, thè cái lưỡi đỏ ra liếm môi.
"Ài." Mục Lương Sơn thở dài một hơi.
Y mở tay, sau đó nắm chặt lại, một đôi thương ngắn xuất hiện trong bàn tay, ở chân trời, một ngôi sao sáng lên, tuy là ban ngày, nhưng tia sáng kia lại lấn át cả ánh sáng của mặt trời!
Thái giám biến thành quái vật nhận ra ánh sáng kia.
Đó là Thiên Xu và Tham Lang.
Là thần binh của Thiên Lam viện, là lợi khí hiếm hoi có thể sát Thần.
"Làm sao ngươi dùng được hai thanh thần binh này? Chỉ có người của Thiên Lam viện mới làm được điều đó!" Quái vật sợ hãi.
"Ta sống hơn một trăm năm, nhưng các ngươi chưa bao giờ thắc mắc làm sao ta sống lâu được đến thế à?"
Mục Lương Sơn thở dài, thân thể y hóa thành một làn ánh sáng, bắn thẳng về phía quái vật.
"Ai bảo với các ngươi Thiên Lam chỉ có thất tinh?"