Trong thư phòng âm u, một nam tử yên tĩnh ngồi ở trước bàn sách.
Trời đang là buổi trưa, dù đây là ở Bắc địa, không rạng rỡ như ở những nơi khác, thì cũng vẫn sáng để thấy rõ vật.
Nhưng trong phòng sách này, mọi thứ lại tối tới mức chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Nam tử kia cúi đầu, cả người hơi run run, độ run rất nhỏ, phải nhìn thật kĩ mới thấy.
Trong thư phòng có đốt nến, ánh nến cũng đang nhảy lên nhè nhẹ, dù không có gió.
Chiếu vào gương mặt của nam tử, làm mặt y chỗ sáng chỗ tối.
Ngoài phòng có tiếng bước chân, một binh sĩ đi tới, quỳ một gối xuống.
"Cổ đại nhân, vừa mới nhận được tin tức... Tô... Tô Trường An... Đã trở về.“ Binh sĩ nói, giọng run run, "đang cùng Tô Thái đi về phía phủ, chắc là định tới cửa hưng sư vấn tội.”
"...” Nam tử trong phòng im lặng, không đáp.
"Cổ đại nhân, vừa mới nhận được tin tức, Tô Trường An đã trở về, đang cùng phụ thân tới đây để hưng sư vấn tội!" Binh sĩ thấy không có lời đáp, thì vực dậy tinh thần, giọng nói to thêm vài phần.
Y sợ người ở trong phòng.
Y không biết vì sao mình sợ, nhưng từ mấy tháng trước, khi người ở trong phòng nhận lấy chức vị của phụ thân, thì sau đó đã có điều thay đổi.
Nụ cười trên mặt gã không còn, khí tức cũng dần trở nên âm lãnh.
Cái vị dự định trở thành Thái Thú phu nhân mấy hôm trước không hiểu vì sao xảy ra cãi lộn, tới nay đã nửa tháng không hề tới đây tìm Thái Thú đại nhân.
Trong nửa tháng này, công tử Trường Môn ngày xưa trở nên âm lãnh tới mức ngay cả lão binh lão luyện trên chiến trường nhiều năm mà ở bên cạnh gã cũng không cảm thấy được tự nhiên.
"Ừ, đã biết, ngươi lui ra đi.” Đến lúc này, nam tử trong phòng mới như tỉnh mộng, ngẩng đầu lên đáp, giọng cực kỳ bình thản, bình thản tới mức trống rỗng.
"Vâng.” Binh sĩ vội vàng rời đi.
Cổ Ninh vẫn ngồi im trước bàn sách.
Đôi măt gã trống rỗng, không còn sự linh động của ngày xưa, khi gã còn là công tử Trường Môn.
Gã cúi đầu, thò tay ra, kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay, trên cánh tay có khắc một đường đen nhánh.
Đó là một cái đồ án cực kỳ phức tạp, giống như một đồ đằng gì đó, hay văn tự gì đó.
Nếu Tô Trường An có ở đây, Thần Tính trong người hắn sẽ nói cho hắn biết đây là cái gì.
Đây là một đường cổ văn.
Cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là một con số, đại biểu cho bảy.
Khi Cổ Ninh nhìn nó, con số kia như cũng nhận ra, nó bắt đầu thay đổi, hóa thành một hình vẽ khác.
Cũng là cổ văn, cũng là chỉ một con số, là con số tám.
Trong gian phòng tối tăm, có vật gì đó bắt đầu chuyển động, từng làn khí đen tràn vào người Cổ Ninh.
Cơ thể gã rung lên mấy lần, sau đó, một luồng khí thế mạnh mẽ từ trong người gã bốc ra.
Khí thế ấy mênh mông, như mặt biển rộng mãnh liệt liên tục không dứt, mang theo một luồng khí âm lãnh rất đáng sợ.
Cái khí thế ấy, rõ ràng là Vấn Đạo cảnh cường giả mới có!
Từ khi có dấu khắc trên tay, nó đã biến đổi tám lần, tu vi của gã cũng theo một đường tăng vọt, chỉ trong mấy tháng, đã từ Phồn Thần cảnh lên tới Vấn Đạo cảnh.
Lần đầu tiên nó xuất hiện...
Cổ Ninh cẩn thận nhớ lại, hình như là ngay sau khi phụ thân bị điều đi Nam Hồ thành.
Người bên ngoài đều nói Cổ Tương Đình phu bằng con quý (cha được sang quý là nhờ con), đạt được lên chức, nhưng thực ra là không phải vậy.
Nam Hồ thành ở biên cảnh Bắc địa, giao với lãnh địa của Yêu tộc, quanh năm chinh chiến không ngừng, mấy năm nay, số lượng Thái Thú chết ở nơi này đã vượt hơn mười người.
Vì thế, Cổ Ninh không phải là chưa từng mày dạn mặt dày cầu xin Cổ gia.
Nhưng gia tộc dòng chính người ta xưa nay đã như vậy, chưa bao giờ thèm liếc mắt một cái qua chi nhánh của tộc như họ.
Vì vậy Cổ Tương Đình đành phải dẫn bộ hạ tới Nam Hồ thành, giao lại trấn Trường Môn cho Cổ Ninh.
Hồi đó, gã vẫn tưởng gã tới Trường An học, sau đó trở lại Trường Môn, là đủ để làm thay đổi vị trí của cha mình trong gia tộc.
Nhưng trên thực tế, tất cả đều chỉ là vô ích.
Gã bị vây ở Phồn Thần cảnh.
Giống như bao người khác, không thể đúc thành Tinh Hồn.
Cái thế giới này nhiều khi kỳ thật rất đơn giản, thượng vị giả là người điều khiển tất cả, người mạnh sẽ nuốt sống người yếu.
Cổ Ninh từ nhỏ đã được Cổ Tương Đình dạy bảo, học tập tứ thư ngũ kinh, biết lễ nghi, rõ liêm sỉ.
Thế nhân gọi gã là công tử Trường Môn, mà gã cũng rất xứng đáng với cái danh xưng ấy.
Nhưng mà cho tới khi đó, gã mới hiểu được, cái gọi là công tử Trường Môn, trong mắt gia tộc dòng chính chỉ là một tên nhà quê nơi thôn dã mà thôi.
Nên lúc ấy, gã vô cùng bức thiết muốn mình trở nên cường đại.
Phá Phồn, đúc tam hồn, luyện bảy phách, thành Vấn Đạo.
Nhưng chuyện tu luyện, đối với người này chẳng khác gì dẫm trên đất bằng, nhưng đối với người khác lại chẳng khác gì vượt qua lạch trời.
Gã không sao thoát ra được Phồn Thần cảnh.
Có lẽ chính lúc ấy, vật ấy để mắt tới gã.
Gã bị nó theo dõi, trên cánh tay gã hiện lên một đường cổ văn, là số 0.
Sau đó một giọng nói vang lên trong đầu gã.
Bảo gã tới kho quân nhu trộm một món vũ khí, ta sẽ giúp ngươi vượt qua Phồn Thần cảnh.
Tràn đầy mê hoặc.
Lúc đầu gã lơ đễnh, nghĩ mình sinh ra tâm ma.
Nhưng rồi từng ngày trôi qua, tu vi của gã không hề có tiến bộ, mà giọng nói kia ngày nào cũng vang lên không hề mệt mỏi.
Hắn rốt cuộc không kềm được, lẻn vào kho quân nhu.
Cái này kỳ thật cũng không phải là chuyện gì to tát, với chức vị Thái Thú của gã, muốn lấy cái gì trong kho mà không được, chỉ là Cổ Ninh đọc thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, lấy quân tử thánh nhân làm mẫu mực, làm ra chuyện như vậy, quả thực là đã làm trái tính tình của gã.
Sau chuyện nhỏ đó, cái dấu kia từ 0 biến thành một.
Tu vi của gã từ Phồn cảnh sơ kì nhảy vèo một cái lên Phồn cảnh đại thành.
Giọng nói mê hoặc kia lại vang lên.
Bỏ vũ khí này vào phòng Cổ Đường, dẫn binh bắt y, ta sẽ giúp ngươi thành tựu Thái Nhất.
Cổ Đường, là cháu của Cổ Tương Đình, là anh họ của Cổ Ninh.
Phụ thân của y chết trẻ, Cổ Tương Đình thấy y đáng thương, nhận về cho y vào trong quân ngũ.
Cổ Đường cũng đã từng trộm đồ trong kho quân nhu, Cổ Tương Đình và Cổ Ninh đều biết, nhưng là người cùng tộc, nên nhắm một con mắt mở một con mắt bỏ qua.
Bây giờ nếu làm theo lời nói kia, có khác gì đã ăn trộm lại còn đi vu oan hãm hại người ta.
Cái này đã hoàn toàn đi ngược những gì Cổ Ninh được dạy từ nhỏ tới lớn, nên gã không làm.
Nhưng mà, trở thành Thái Nhất có sức dụ dỗ quá lớn, hơn nữa chuyện Cổ Đường trộm đồ của kho quân nhu cũng chẳng phải là chuyện xạo, chỉ là không có chứng cứ mà thôi, làm thế này có hơi trơ trẽn, nhưng kết quả lại giúp Trường Môn loại bỏ một người xấu.
Cổ Ninh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn không chống cự được dụ hoặc tăng tiến tu vi, gã ra tay.
Khi gã dẫn quân sĩ tới, tìm thấy món vũ khí kia trong phòng Cổ Đường, dấu khắc trong tay đã thay đổi, từ một biến thành hai.
Tu vi của gã cũng từ Phồn cảnh trở thành Thái Nhất.
Giọng nói đó lại vang lên...
"Cổ Thái Thú, cố nhân cầu kiến, mời đi ra ngoài gặp mặt.” Một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài vọng vào.
Cổ Ninh thu hồi suy nghĩ của mình.
Gã đứng lên, khẽ vuốt nếp nhăn trên áo, đi ra khỏi phòng.
...
Tô Trường An đứng trước phủ Thái Thú, phía sau toàn người là người của Trường Môn, tấm gương của hai người Dư, Đồng khiến không ai dám bước ra ngăn cản Tô Trường An.
Cửa phủ Thái Thú rít lên, từ từ mở ra.
Một nam tử áo trắng nhàn nhã đi ra.
Gã đi rất chậm, gương mặt ấm áp vui vẻ, giống hệt công tử Trường Môn năm xưa Tô Trường An quen biết.
Gã tựa như không hề thay đổi, nhưng lại dường như làm Tô Trường An nhận không ra.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, không thể tả thành lời.
Gã tới cách Tô Trường An một trượng thì dừng lại.
"Tô huynh, từ biệt mấy năm, Cổ Ninh rất nhớ huynh.” Gã nói, giọng cởi mở, vui vẻ.
Tô Trường An cau mày.
Hắn không phải là người giỏi quan sát người khác. Cổ Ninh mặt đầy thân thiết, mang lại cảm giác rất thân quen, nhìn không ra kẽ hở nào.
Nhưng chuyện cha hắn bị làm nhục lại không phải là chuyện giả, là Thái Thú Trường Môn, không có khả năng chuyện này Cổ Ninh không biết.
Mặt Tô Trường An lạnh tanh.
"Là nhớ ta, hay nhớ đao của ta?" Hắn hỏi, mắt lạnh như băng tuyết.