"Ừ... Đã lâu không gặp." Thần sắc trên mặt Tô Trường An không khỏi có phần lúng túng.
Trong đầu hắn hiện lên những lời nói của Bắc Thông Huyền, nàng đem vật truyền thừa quý giá nhất của Man tộc tặng cho hắn, chuyện này Tô Trường An nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Thế nhưng, hắn bây giờ đã dùng tinh phách Đế Giang tu thành Man hồn, vật ấy đã cùng thân thể hắn hòa thành một thể, hắn cũng không có cách nào để đem trả lại cho Ma Thanh Linh. Bây giờ gặp lại, ít nhiều làm Tô Trường An sinh ra một chút cảm giác áy náy như mình đang gây khó dễ.
Hổ Yển nghe hai người nói chuyện, thần sắc trên mặt trì trệ, lập tức nói: "các ngươi biết nhau?"
Hai người còn chưa kịp gật đầu, Ma Hải Da đã từ bên cạnh đi ra, gã ấm ức nhìn Tô Trường An, nói: "chính là hắn, cướp đi tinh phách Đế Giang Man Vương!" Nói xong, linh lực trong cơ thể gã bắt đầu tuôn ra, nhìn dáng dấp là muốn tiến lên đánh nhau với Tô Trường An.
Hổ Yển sững sờ, lúc này mới hiểu được, thì ra Tô Trường An chính là vị thiếu niên Nhân tộc mà Ma Thanh Linh gặp được lúc ở thành Lai Vân, sắc mặt của lão không khỏi có chút kỳ quái, thầm nói trên đời này vậy mà có thể có chuyện trùng hợp như vậy.
Tô Trường An thấy Ma Hải Da lai giả bất thiện, thần sắc trên mặt hắn lạnh lẽo, linh lực quanh thân cũng bắt đầu lộ ra. Dù cho Ma Hải Da là Vấn Đạo cảnh, nhưng nếu đánh nhau thật sự, hắn cũng không tin mình không phải là đối thủ của gã.
lai giả bất thiện: chỉ người không có ý tốt
"Ma thúc thúc!" Nhưng vẻ mặt của Ma Thanh Linh cũng biến đổi, nàng khẽ gọi một tiếng, thần sắc trên mặt trở nên nghiêm túc một lần nữa. Ma Hải Da nghe vậy, không dám ngỗ ngược, đành phải căm hận liếc nhìn Tô Trường An, quay đầu lui về phía sau Ma Thanh Linh.
Hổ Yển ở bên cạnh nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm trên đài, lão cũng vội vàng tiến lên phía trước, nói: "Tô công tử đã đồng ý mang những người trong bộ tộc chúng ta vào quan. Ta tin tưởng dùng thân phận truyền nhân Thiên Lam viện của hắn làm người bảo lãnh, chuyến này sẽ thuận lợi nhiều lắm."
Trên mặt Ma Thanh Linh nổi lên thần sắc vui vẻ, nàng nhìn về phía Tô Trường An, mang theo một thứ mong đợi nào đó mà chính nàng cũng không thể nói lên được: "thật như vậy?"
Tô Trường An thấy thế, muốn gật đầu, nhưng lại có chút do dự.
Tuy hắn đã đồng ý với Hổ Yển mang Man tộc vào quan, nhưng chuyện vào quan này cũng có điều kiện đấy.
Điều kiện này, chính bản thân Tô Trường An cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn, thậm chí không thông tình lý. Đối mặt Hổ Yển, người cùng hắn chưa bao giờ quen biết, hắn đương nhiên có thể nói ra như vậy. Thế nhưng đây là Ma Thanh Linh, từ ý nào đó bên trên mà nói nàng đối với hắn có ân, nếu như hắn nói ra điều kiện như vậy, không thể nghi ngờ có chút lấy oán trả ơn.
Thế nhưng, nếu để cho những binh lính người Man, đặc biệt là những vị đại năng như Hổ Yển, Ma Hải Da, Ngọc Sơn cùng nhau vào quan, Tô Trường An cũng không thể không cân nhắc sự an nguy của dân chúng Tây Lương. Trong chốc lát, thần sắc trên mặt hắn biến ảo, rơi vào trầm mặc.
"Hừ!" Ngọc Sơn đi ở phía sau cùng đoàn người cùng lúc này đi tới, y nghe mọi người nói chuyện, hừ lạnh một tiếng nói: "đồng ý thì đã đồng ý, nhưng có một điều kiện."
Sau khi Man Vương mất đi, Ma Thanh Linh có thể được mọi người tín nhiệm tiếp nhận vị trí Man Vương, hiển nhiên không phải là người không rành thế sự, nàng rất nhanh từ trong giọng điệu của Ngọc Sơn hiểu ra được thứ gì đó. Nàng nhìn Tô Trường An hỏi: "điều kiện gì?"
Có lẽ là do hào quang trong đôi mắt nàng quá mức chói mắt, hoặc do thứ nàng từng tặng làm Tô Trường An cảm thấy áy náy.
Tô Trường An ánh mắt né tránh, một lúc lâu cũng chưa thể trả lời.
"Điều kiện là quân Man không được vào quan!" Lúc này, Ngọc Sơn ở bên cạnh thấy thế, cười khẩy một tiếng, nói như vậy.
Lời vừa nói ra, trên mặt mọi người ở đây đều lộ vẻ khiếp sợ, Ma Hải Da vừa mới đè xuống phẫn nộ lại lập tức bốc lên đầu một lần nữa. Gã trợn mắt nhìn Tô Trường An, "quân Man không được vào quan? Vậy sau đó một ít phụ nữ và trẻ em làm thế nào có thể sống sót ở trên đất của Nhân tộc các ngươi?"
"Chuyện này là thật ư?" Vẻ mặt Ma Thanh Linh cũng trở nên xấu xí dị thường, nàng nhìn về phía Tô Trường An, tựa như tìm cách chứng thực mà hỏi.
"Ừ." Tô Trường An trầm mặc khẽ gật đầu, ánh mắt của Ma Thanh Linh vô cùng nóng bỏng, đến mức làm cho hắn cảm thấy mình tựa như đang phản bội thứ gì đó.
Nhận được sự thừa nhận của Tô Trường An, khuôn mặt Ma Thanh Linh trắng nhợt, thân thể lui về phía sau một bước. May mắn được Ma Hải Da ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, nhưng cùng lúc đó, ánh mắt gã nhìn Tô Trường An càng hiện lên nồng đậm sát ý.
"Chuyện này quả thực không thể vẹn toàn cho hai bên?" Mà một vị nam tử đi theo bên cạnh Ma Thanh Linh, lúc này đi lên phía trước nói, đối lập với thân hình cao lớn của Ma Hải Da, vị nam tử này trái lại nhìn gầy yếu hơn rất nhiều, nhìn dáng điệu, nếu không có một thân trang phục người Man, ngược lại giống như người đọc sách trong thành Trường An, khác nhiều so với những người Man cao lớn thô kệch.
Tô Trường An im lặng.
"Tô công tử đã từng nghĩ đến, ba tộc chúng ta lặn lội đường xa, tìm chỗ nương tựa nơi Nhân tộc, mong muốn cũng chỉ là tìm một nơi yên ổn. Nếu như quân Man không thể vào quan, một ít phụ nữ và trẻ em còn lại làm sao có thể sống ở Nhân tộc? Và vì cớ gì chúng ta phải thực hiện chuyến đi gian nguy này?"
"Ta biết nổi khổ tâm trong lòng các ngươi. Nhưng lòng người chưa tới rắn nuốt voi, hôm nay ba tộc bị đại nạn, ta cũng bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc. Thế nhưng, tình thế của Tây Lương cũng không cần ta nói nhiều, năm mươi vạn đại quân áp sát, quan Vĩnh Ninh an nguy trong một sớm một chiều, ta thân là người thuộc Nhân tộc, cũng không dám bởi vì lợi ích của riêng mình, đem dân chúng Tây Lương đưa tới chỗ nguy hiểm." Tô Trường An sau một lúc trầm mặc, rốt cuộc nói.
Nam tử kia nghe vậy sững sờ, lập trường của y cùng với Tô Trường An có chỗ bất đồng, vì vậy ý nghĩ của hai người tất nhiên cũng không giống nhau, bọn hắn cũng cần vì chính mình tranh thủ kiếm được lợi ích đủ lớn, thế nhưng trong lợi ích này dường như có thứ mâu thuẫn không thể thỏa hiệp.
Bất kể đối với chủng tộc nào, muốn ở phương thế giới này tiếp tục sinh sôi nẩy nở, lực lượng là một cái bằng chứng quan trọng nhất.
Nếu như quân Man không thể vào quan, có thể đoán được những chuyện mà phụ nữ và trẻ em sau khi vào quan có thể gặp phải. Nhưng nếu quân Man vào quan, với quan hệ trước kia của hai tộc, hiển nhiên không thể đạt được sự tin tưởng của Nhân tộc.
Do đó, cuộc thương lượng này dường như rơi vào cục diện bế tắc.
"Hừ! Cùng lắm thì không vào quan, đầu tiên chúng ta giết chết tiểu tử nhân tộc này, sau đó quay đầu ngựa, cùng Thác Bạt Nguyên đánh đến đồng quy vu tận"! Ma Hải Da nói, sát khí quanh người càng đậm.
(đồng quy vu tận: đánh đến chết)
"Hồ đồ!" Cùng lúc này, Ma Thanh Linh vốn đang trầm mặc bỗng khẽ quát một tiếng, cắt đứt lời nói của Ma Hải Da.
"Ngươi để bảy vạn phụ nữ và trẻ em của tộc chúng ta ở chỗ nào? Ngươi muốn chịu chết, chẳng lẽ cũng phải mang theo những nữ nhân này chôn cùng ngươi sao?" Ma Thanh Linh lạnh lùng chất vấn.
"Chuyện này..." Ma Hải Da nghẹn lời trong chốc lát, sau một lúc thật lâu, gã mới sững sờ trả lời một câu: "dù sao vẫn hơn đi đến Tây Lương, bị những thứ Nhân tộc dối trá này lừa gạt..."
Gã còn chưa nói xong, Ma Thanh Linh liền lạnh lùng nhìn gã, vị cường giả Vấn Đạo cảnh cao lớn này, tựa như cực kỳ sợ hãi Ma Thanh Linh, lời nói của gã cùng lúc đó sanh sanh bị cắt đứt.
"Các ngươi lui ra đi, ta có lời muốn nói riêng với Tô công tử." Ma Thanh Linh nói.
Mọi người nghe vậy, đều chắp tay lui ra. Chỉ có Ma Hải Da dường như vẫn còn có chút bất mãn, chỉ là sau khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Ma Thanh Linh, cuối cùng vẫn ngượng ngùng lui ra.
"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?" Tô Trường An nhíu mày nhìn vị thiếu nữ trước mặt mình, hắn mắc nợ nàng không phải là giả, nhưng nếu nàng nghĩ dùng thứ này để uy hiếp thì không khỏi quá ngây thơ một chút rồi, hắn - Tô Trường An dù như thế nào cũng không thể làm ra chuyện dẫn sói vào nhà ngu xuẩn như vậy.
"Ngươi không cho quan Man vào quan, không phải là kiêng kị quân của tộc ta, lo sợ chúng ta sau khi đứng vững gót chân ở Tây Lương sẽ lớn tiếng đòi làm chủ, nhưng ta có một biện pháp, có thể loại bỏ hoàn toàn lo ngại của ngươi." Ma Thanh Linh nói, bây giờ nàng lại trở nên nghiêm túc một lần nữa, sắc mặt băng lãnh, không còn nhìn thấy chút hoạt bát nào phù hợp với lứa tuổi của nàng.