Tô Trường An rất nghiêm túc nói tất cả những điều mình biết về Thần huyết cho Ma Thanh Linh, tất nhiên điều hắn nói chỉ là hiểu biết của hắn với Thần huyết, lại không nói tới chuyện bí ẩn như có máu Chân Thần ẩn núp trong cơ thể hắn.
"Nói vậy trên đời này thật sự có Thần?" Ma Thanh Linh hiển nhiên còn chưa có cách nào tiếp nhận được tin tức kinh người như vậy.
"Tự xưng là Thần mà thôi." Tô Trường An lắc đầu không tỏ rõ ý kiến, "Điều ta biết đều đã nói cho ngươi, thực ra không nhiều lắm, ta cũng không biết phải làm thế nào để trốn tránh công kích của y trước khi phong ấn cởi bỏ."
"Ừ." Ma Thanh Linh nhíu mày gật đầu, chân tướng về "thuốc" còn kinh người hơn so với tưởng tượng của nàng.
Nàng đi qua, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tô Trường An.
Tô Trường An cảm thấy không thoải mái, không chỉ bởi vì thân phận công chúa Man tộc của đối phương, còn bởi vì đối với Tô Trường An thì cách ăn mặc của nàng quá mức trần trụi. Hắn vội vàng khẽ dịch qua bên cạnh, tránh tiếp xúc thân thể với nàng.
Ma Thanh Linh nhìn khuôn mặt Tô Trường An vừa nãy còn lạnh lùng giờ lại hiện ra vẻ hoảng loạn, không hiểu sao cảm thấy hơi buồn cười.
Tuổi của hắn rõ ràng xấp xỉ với nàng, lại cứ luôn thích làm ra vẻ lạnh lùng của người lớn.
Nhưng có vài thứ, càng giấu càng lộ.
Ngươi càng giấu, lại càng rõ ràng.
Nàng không khỏi cảm thấy hứng thú, khóe miệng lại lần nữa nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm hỏi: "Trước kia ngươi từng gặp bọn họ đúng không?"
Tô Trường An sững sờ, bọn họ trong miệng Ma Thanh Linh hiển nhiên chỉ đám gọi là "Thần" kia.
Hắn gật đầu một cái, âm thanh đáp lại có chút khổ sở: "Ừ."
Chắn chắn đó không phải là thể nghiệm vui vẻ gì, Ma Thanh Linh nhanh chóng từ sắc mặt Tô Trường An cho ra kết luận này.
"Có thể nói cho ta nghe không?" Ma xui quỷ khiến, Ma Thanh Linh hỏi ra vấn đề như vậy.
Lấy thân phận giữa hai người.
Một vị là truyền nhân của Thiên Lam viện, một vị là công chúa của Man tộc.
Sư thúc tổ của hắn đã từng một kiếm Thập Phương trọng thương phụ thân nàng, khiến gã ẩn nấp mười mấy năm ở Tây Vực không dám xuất thế.
Phụ thân nàng cũng từng chém giết hai vị sư thúc tổ của hắn, khiến cho Thiên Lam viện suy tàn như bây giờ.
Hỏi ra vấn đề như vậy, không thể nghi ngờ là một chuyện rất đột ngột.
Nhưng Ma Thanh Linh lại không có chút tự giác nào về phương diện này, nàng chỉ nhấp nháy đôi mắt to của mình, không nhúc nhích nhìn Tô Trường An, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đáng tiếc Tô Trường An lại không để ý tới những thứ này chút nào cả.
Hắn lắc đầu, lại hỏi một vấn đề khác: "Các ngươi làm thế nào biết nơi này có Thần huyết?"
Tô Trường An tránh không nói tới vấn đề của nàng, ban đầu Ma Thanh Linh có hơi tức giận, nhưng một khắc sau, nàng chợt ý thức được ý tứ để lộ ra trong lời nói của Tô Trường An, nàng ngẩn ra, tựa như phát hiện được một vài chuyện nào đó cực kỳ quan trọng. Ý cười trên mặt vào lúc đó đã vụt tắt, nàng nhìn về phía Tô Trường An, nói: "Là Vương Trụ của Cửu Anh thị tộc nghe tin Phụ Vương bệnh nặng nên yết kiến nói chuyện với ta."
"Gã nói với ta, gã biết trong thành Lai Vân có cất giấu một loại thuốc có thể chữa trị thương thế cho phụ thân ta, hơn nữa còn phái một người đàn ông áo đen đi cùng ta, giúp ta lấy thuốc, nhưng mà sau khi quái vật kia đoạt đi Thần huyết thì đã giết luôn y. Nhìn ra được hình như y cũng có hiểu biết sơ về Thần huyết, nếu y còn sống, nói không chừng có thể nghĩ vài biện pháp." Ma Thanh Linh có chút tiếc nuối nói.
"Người áo đen?" Trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn truy hỏi: "Diện mạo của y thế nào? Hai tròng mắt có ánh sáng đỏ?"
"Diện mạo thì chưa từng nhìn thấy, nhưng mắt màu đỏ thì không sai, ta nghe quái vật kia từng gọi gã là Cốt đại nhân." Ma Thanh Linh nhìn ra được sự nóng vội của Tô Trường An, nàng cố gắng nhớ lại tất cả liên quan đến người áo đen kia, nhưng phát hiện hiểu biết của mình đối với người đàn ông áo đen đã theo mình một đường từ đất Man đến Tây Lương này lại ít đến đáng thương.
Sắc mặt Tô Trường An vào lúc này đã biến đổi.
Hắn nhớ lại hắn và Sở Tích Phong ở trấn Lam Linh gặp được vị Thần thị* tự xưng là Cốt đạo nhân.
*Thần thị: người hầu của thần
Y cũng mặc áo đen, cũng có một đôi mắt đỏ thẫm.
Mặc dù Sở Tích Phong từng nói, gã đã tự tay chém y, nhưng thuật chết mà phục sinh của Thần tộc, Tô Trường An từng gặp không phải một hai lần, hai người này đã có nhiều chỗ tương tự như vậy, một người được xưng là Cốt đạo nhân, một người được xưng là Cốt đại nhân. Tô Trường An thầm cho rằng rất có thể hai người này chính là một người.
Còn có Đỗ Hồng Trường từng nói, gã từng gặp người này ở phủ Thừa Tướng.
Vậy thì...
Nghĩ đến đây, Tô Trường An cảm thấy sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ, nanh vuốt của Tư Mã Hủ đã thâm nhập vào Man tộc, bọn họ dụ dỗ Man Vương ăn vào Thần huyết, mục đích rất rõ ràng. Sau Nhân tộc, bọn chúng cũng muốn thu Man tộc vào tay.
"Ngươi phải cẩn thận Cửu Anh thị tộc kia." Lời của hắn vừa ra khỏi miệng liền ý thức được như vậy có chút không ổn, hắn cũng đã từng nghe nói về Cửu Anh thị tộc. Là một đám binh sĩ Man tộc những năm này đột nhiên quật khởi, đến nay đã bước vào hàng ngũ chín thị tộc lớn của Man tộc, là chiến lực chính thúc đẩy Man tộc Đông tiến Tây Lương. Có bề tôi trụ cột vững vàng như vậy, lời của một tên ngoại tộc đối địch như hắn sao có thể được người tin tưởng. Vì vậy hắn ngừng lời, trầm mặc không nói gì. Nhưng sau một khoảng trầm lặng, hắn vẫn không nhịn được nói: "Bọn chúng bảo cha ngươi dùng Thần huyết rắp tâm khó lường, thậm chí có khả năng bộ tộc này đều đã bị Thần tộc khống chế."
Ma Thanh Linh nghe vậy ngẩn ra, cuối cùng lại chỉ gật đầu, chẳng tỏ rõ ý kiến với lời nói của Tô Trường An.
Tuy nàng không thích Cửu Anh thị tộc, thầm cảm thấy phong cách hành sự của bọn họ quá mức tàn nhẫn máu tanh. Nhưng dẫu sao bọn họ là công thần lớn nhất trong chiến dịch Đông tiến Tây Lương lần này, vô luận nàng nghĩ thế nào thì giờ đây danh vọng của Cửu Anh thị tộc ở trong Man tộc rất cao. Nếu không phải Đế Giang thị tộc có trọn bốn vị Tinh Vẫn chấn nhiếp, sợ rằng có người đã bắt đầu đề cử Cửu Anh thị tộc ngồi lên ngai vàng của Vương tộc.
Cho nên, cho dù Ma Thanh Linh ý thức được vấn đề trong đó, lấy tu vi và địa vị bây giờ của nàng cũng khó làm ra được chuyện gì đó để thay đổi địa vị một trong chín thị tộc lớn của Cửu Anh thị tộc hiện nay, ngược lại còn sẽ chọc ra phiền toái không nhỏ cho bản thân.
Nhưng phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Tô Trường An lại chính là đối phương không đặt nhắc nhở hảo tâm của mình ở trong lòng.
Thực ra đáp án như vậy trước khi hắn nói ra đã có dự liệu, chỉ là hắn cảm thấy Cửu Anh thị tộc này có liên hệ mật thiết với Tư Mã Hủ, thúc đẩy hai tộc đại chiến phía sau đó nhất định có âm mưu không muốn người biết.
Cho nên, hắn muốn thông qua Ma Thanh Linh thử ngăn cản trận đại chiến này.
Nhưng trên thực tế, Man tộc vì chiến dịch này đã chuẩn bị mười mấy năm, cho dù biết rõ bên trong có âm mưu quỷ kế gì đó, cũng không có ai tin tưởng. Cuộc chiến tranh này, từ một loại ý nghĩa nào đó, trừ phi có một bên lựa chọn thỏa hiệp, nếu không tuyệt đối sẽ không dừng lại.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Hay là cứ trốn như vậy đến khi phong ấn biến mất?"
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt, điều này khiến Ma Thanh Linh rất khó chịu, nàng lên tiếng hỏi, định đánh vỡ sự trầm lặng này.
"Ừ."
Nhưng câu trả lời nàng nhận được lại khiến bầu không khí ở đây càng trở nên trầm mặc.
Cho dù Tô Trường An hiểu biết về Thần huyết nhưng cũng rất ít, ở trước sức mạnh tuyệt đối, điều bọn họ có thể lựa chọn chỉ có co đầu rụt cổ ở trong bóng tối như chó nhà có tang, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Lại gần một khắc không nói gì với nhau.
Tô Trường An và Ma Thanh Linh đều có chút lúng túng, thân phận hai người thế này có thể dưới cơ duyên xảo hợp tụ lại cùng nhau đã là trước nay chưa từng có, phải thật sự nói gì đó, ngược lại đã làm khó bọn họ.
May mà vào lúc này, Ma Hải Da vẫn luôn ở ngoài cửa hóng gió vội vàng đi vào.
Gã thấy hai người ngồi rất gần, sắc mặt tức khắc trở nên không vui hung ác liếc nhìn Tô Trường An một cái, lại vội vàng chắp tay nói với Ma Thanh Linh: "Công chúa, những hoạt tử nhân trong thành đã hoạt động thường xuyên hơn, ta sợ rằng chuyện có biến."
Tô Trường An và Ma Thanh Linh nghe vậy đều đứng lên, "Ta đi xem thử." Tô Trường An nói, không đợi hai người trả lời thân thể đã hóa thành một vệt sáng biến mất không thấy.
Trong lòng Ma Thanh Linh khẩn trương cảm thấy chuyến này hung hiểm đang muốn đuổi theo, nhưng Ma Hải Da bên cạnh lại kéo nàng lại.
Nàng đang muốn mắng đối phương vì đã kéo nàng, nhưng nghe Ma Hải Da hỏi.
"Công chúa, Huyết Nha của người đâu?"
Trong lòng Ma Thanh Linh chợt khẩn trương, nhưng nàng nhanh chóng nhớ tới chuyện Huyết Nha của nàng thực ra chỉ để ngụy trang tinh phách Đế Giang, chỉ có một hai người biết, vì vậy nàng đè xuống hốt hoảng trong lòng, cố làm ra vẻ trấn định nói: "Chết rồi. Lúc phái ra ngoài điều tra tình huống đã chết rồi."
"À." Ma Hải Da gật đầu, Huyết Nha tuy quý giá, nhưng không phải có một không hai, so sánh với Huyết Nha, tính mạng của công chúa hiển nhiên quang trọng hơn.
"Đừng nói nữa, nhanh ra ngoài xem thử!" Ma Thanh Linh vội vàng nói.
Ma Hải Da ít nhiều có chút bất mãn đối với việc công chúa để ý một tiểu tử Nhân tộc như vậy, gã vốn định phản bác vài câu, nhưng nhìn sắc mặt giận dữ của thiếu nữ, vẫn là thu hồi lại ý nghĩ như vậy, theo nhịp bước của Tô Trường An đi ra ngoài.
Chỗ ẩn thân của bọn họ, được coi như là một nhà giàu trong thành Lai Vân, trước nhà còn có một cái sân không nhỏ được tường vôi trắng ngói xanh vây quanh. Đặt ở trước đây đương nhiên khiến người hâm mộ không thôi, nhưng bây giờ ở thành Lai Vân giống như địa ngục này, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Đợi đến khi Ma Thanh Linh và Ma Hải Da đi tới trước người Tô Trường An, Tô Trường An nhảy một cái, đã lập tức ở trên tường vây, sau khi hắn làm một tư thế đừng lên tiếng với hai người Ma Thanh Linh, cong người bắt đầu nhìn về phía xa.
Bóng đêm trong thành Lai Vân đã nồng đậm đến mức có chút không bình thường.
Bầu trời đêm còn có ngôi sao lấp lánh, nhưng màn sương đen bao phủ thành Lai Vân tựa như có thực chất, che dấu tất cả ánh sao ở bên ngoài thành Lai Vân.
Trong thành giờ đây mờ tối đến gần như không thấy được vật gì.
Ngược lại Tô Trường An có thể gọi Linh Viêm trong cơ thể ra chiếu sáng xung quanh, nhưng như vậy nhất định sẽ rước lấy sự chú ý của đám hành thi, mất nhiều hơn được, hắn chỉ có thể dựa vào mắt thường cố gắng nhìn một ít tình huống.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng bóng đêm dày đặc như vậy, nhưng tầm nhìn của hắn lại tốt đến lạ thường, cho dù phương xa cách mười mấy trượng hắn cũng có thể nhìn thấy rõ rãng. Nhưng dù sao đây là chuyện tốt, mà Tô Trường An cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ rốt cuộc tại sao lại biến hóa như vậy.
Hắn bắt đầu tĩnh tâm cẩn thận phân biệt tình hình mình nhìn thấy.
Rất nhanh, hắn phát hiện sự khác biệt của đám hoạt tử nhân này như trong miệng Ma Hải Da.
Con ngươi trống rỗng của bọn chúng không biết đã mở ra vào lúc nào, hành động của bọn chúng trở nên nhanh nhẹn, âm thanh phát ra trong cổ họng không còn là gào thét vô ý thức nữa mà là một loại thống khổ nào đó, kêu rên cực kỳ đáng sợ. Trên người bọn chúng bắt đầu có một ít năng lượng chập chờn lúc ẩn lúc hiện, không giống như linh lực, năng lượng đó u ám, âm u, tràn ngập mùi vị tử vong và thối rữa.
Tô Trường An cau mày đang nghi ngờ rốt cuộc tại sao lại biến hóa như vậy, hắn đã từng thấy Bách Quỷ không ngừng gọi ra ác quỷ để trở nên mạnh mẽ, nhưng đó là hấp thu máu thịt sinh linh làm giá lớn.
Mà trong thành Lai Vân này ngoại trừ ba người bọn họ ra làm gì có vật sống nào khác?
Đang nghi ngờ, thanh trường đao tên là Hạ Hầu Huyết trên lưng Tô Trường An lại đột nhiên phát ra một trận thanh minh.
Trong lòng Tô Trường An chợt căng thẳng, vội vàng rút đao ra khỏi vỏ, cầm nó trong tay.
Thanh đao này là Sở Tích Phong để lại cho hắn, từ sau đêm rửa sạch oan hồn kia thì đã mất đi phần linh khí trước đây. So với lưỡi đao bình thường chỉ sắc bén hơn một chút, cũng không còn uy danh như năm đó được gọi là Hạ Hầu Huyết nữa.
Nhưng bởi vì đây là đao của Sở Tích Phong, cho nên Tô Trường An vẫn luôn giữ nó ở bên người.
Hắn thích Sở Tích Phong, cho nên cũng thích thanh đao này.
Giờ đây nó đột nhiên bắt đầu thanh minh, Tô Trường An cảm thấy nhất định có nguyên nhân gì đó.
Vì vậy, hắn để nó trước người cẩn thận nhìn tường tận một trận.
Thanh đao này dài ba thước một tấc, toàn thân trắng như tuyết, không chó chút tạp chất nào, là một thanh đao tốt giống như Cửu Nạn.
Nhưng nó và Cửu Nạn, hai thanh đao được người đời xưng là đao tốt rơi vào trong tay Tô Trường An ngoại trừ rất sắc bén thì không hiện ra bất kỳ chỗ đặc biệt nào.
Còn không dễ dùng bằng Thập Phương Ngọc Hành để lại cho hắn.
Đây cũng là chỗ mà hắn thường phiền não, tuy hắn thích đao, nhưng vào lúc lâm trận đối địch chỉ có thể lấy kiếm làm sát chiêu.
Hạ Hầu Huyết vào thời khắc này trở nên có chút khác biệt với trước đây, toàn thân nó bắt đầu hiện ra ánh sáng lờ mờ, thân đao không ngừng run run, tựa như ở đâu đó có thứ gì đó đang kêu gọi nó.
Tô Trường An lại nhìn hành thi chi chít du đãng khắp nơi trong thành Lai Vân, trong lòng chợt như ý thức được gì đó, hắn cầm Hạ Hầu Huyết trong tay, nhảy xuống.
Nhưng phương hướng hắn nhảy xuống lại không phải trong nhà mà là bên ngoài.
Đúng vậy, ở trong mắt Ma Thanh Linh và Ma Hải Da, hắn nhảy ra bên ngoài nhà, hơn nữa trong nháy mắt rơi xuống đất thân thể vẫn không ngừng cứ như vậy lao về phía đám hành thi tụ tập cách hắn gần nhất.
"Tô Trường An! Ngươi điên à?" Ma Thanh Linh thấy vậy liền muốn lao ra ngăn cản hành động mà theo nàng không khác nào đang đi tìm cái chết của Tô Trường An.
"Công chúa, hắn muốn đi tìm cái chết có liên quan gì tới chúng ta chứ!" Ma Hải Da bên cạnh vội vàng kéo Ma Thanh Linh lại.
Thân thể Ma Thanh Linh ngừng một chút, cũng cảm thấy mình theo ra như vậy có hơi liều lĩnh, nhưng nàng nhanh chóng suy nghĩ, cảm thấy Tô Trường An không phải người liều lĩnh, hắn làm vậy nhất định có đạo lý của hắn.
Trong lòng suy tính một phen, nàng lại lần nữa nhìn về phía Ma Hải Da nói: "Dù sao trốn ở đó sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, có lẽ hắn có biện pháp gì đó có thể giúp chúng ta thoát hiểm!"
Nói như vậy xong, nàng lách người đuổi theo phương hướng của Tô Trường An.
Trong lòng Ma Hải Da bất mãn, nhưng lại không yên tâm để Ma Thanh Linh một mình mạo hiểm, gã vội vàng gọi hung thú ẩn nấp ở bên cạnh tới, bước tới ngồi lên nó, sau đó đuổi theo.