Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 38: Tinh Vẫn bị lãng quên

Dịch giả: KìNgộ
Biên: Đình Phong

Tô Trường An mang theo một nghìn sáu trăm thuộc hạ trùng điệp tiến đến bên ngoài thành Lai Vân.

Khi còn ở trong thành, mọi người không có lí do để chú ý đến tường thành, giờ đây khi đổi vị trí công thủ cho nhau họ mới thấy được tường thành Lai Vân hùng vĩ như thế nào. Đó là chưa tính đến làn sương mù màu đen quỷ dị đang bao phủ tòa thành này. Nó còn đen hơn cảnh đêm, thỉnh thoảng trong đó phát ra tiếng đập cánh của những con quạ đang tuần tra, âm thanh kêu gào đó cực kỳ khó nghe.

Tuy trên tường thành không bố trí lực lượng canh phòng nhưng mọi người cũng không vì đó mà chủ quan lơi là, càng không ai ngay thơ cho rằng đội ngũ chưa đến hai nghìn người của mình có thể đánh hạ thành Lai Vân này.

"Nam... Tô đại nhân, phải làm thế nào?" Lúc này Cố Nha Lãng cũng tiến lại gần cung kính hỏi. Từ khi biết được thân phận thật sự của Tô Trường An thì thái độ của mọi người bao gồm Cố Nha Lãng đều đã chuyển biến cực lớn. Dù sao thân phận Thủ Vọng Giả đời thứ chín của Thiên Lam Viện ở một mặt nào đó mà nói không hề kém so với hoàng thất đế vương chút nào.

Thật ra Tô Trường An cũng không ngờ thân phận của mình có ảnh hưởng lớn đến như vậy, nhưng hắn cũng không thích thái độ cung kính của những người này đối với hắn, chỉ vì do tình thế ép buộc mà hắn phải bất đắc dĩ chấp nhận.

"Ta cũng không biết." Tô Trường An lắc đầu, hắn nhăn mày suy nghĩ, hiển nhiên đối với tình thế hiện tại cũng cực kì buồn rầu.

"Những con quạ này chính là vật dùng để trinh sát của người Man, tầm nhìn trong đêm của chúng rất tốt. Nếu muốn đánh lén thì rất khó để không bị phát hiện. Huống hồ hôm nay chúng ta cũng không rõ tình hình bên trong thành như thế nào, nếu không tính toán gì mà tiến đánh thẳng vào thì có khi bị bọn chúng bao vây." Hồ Tử đi tới, đứng bên cạnh nói với hắn.

Tô Trường An gật đầu nhưng rồi lại nhăn mày sâu hơn. Những gì Hồ Tử vừa nói hắn cũng đã nghĩ đến, nhưng hôm nay thành Lai Vân đã rơi vào tay người Man, lại không nói đến nó có vị trí nằm giữa trên cung đường vận chuyển lương thảo giữa Vĩnh Ninh và Tây Lĩnh, thì bên trong thành cũng có mấy vạn dân rồi. Tô Trường An cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ, để bọn họ rơi vào tay giặc mà làm như không thấy được.

Nhưng đồng thời, Tô Trường An cũng không có ý định cứ thế không kế hoạch gì mà mang hơn nghìn người dưới tay hắn tiến vào thành, hành động này chẳng khác nào tự tìm chết. Tuy hắn đã ý thức được rằng để thực hiện sứ mạng của một truyền nhân Thiên Lam Viện thì sẽ không tiếc tính mạng, nhưng cũng không có nghĩa là cứ như vậy chết đi mà không có chút giá trị gì.

Trong lúc mọi người đang không có kế sách gì có thể thực hiện được thì thiếu chủ Viên Động Khôn, người đã hoảng hồn mặt không giọt máu kể từ khi nghe tin thành Lai Vân bị phá, ánh mắt y bỗng như hiện lên ánh sáng như đã nhớ lại cái gì đó. Y bước lên nói ra: "Ta biết một con đường ngầm đi thông vào trong thành Lai Vân."

Mọi người nghe nói như vậy thì lập tức vui vẻ, đang muốn mở miệng nói thì lại nghe y nói tiếp: "Nhưng mà... lối đi kia rất hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi qua."

Vẻ vui mừng trên mặt mọi người lập tức rút đi như triều cường. Mỗi một lần chỉ có thể đi được một người, vậy hơn ngàn người ở đây muốn lẻn vào trong thành thì sẽ mất không ít thời gian. Còn trường hợp nếu người Man phát hiện rồi bọn họ chỉ cần giữ vững vị trí cửa ra, chỉ cần khoảng mười người, thì đó chính là tai họa ngập đầu đối với bọn người Tô Trường An. Mạo hiểm quá lớn, tất nhiên Tô Trường An sẽ không chọn giải pháp này.

Nhưng nếu hiện tại thành Lai Vân đang bị bao phủ bởi làn sương mù đen kia, nhìn vào trông rất quỷ dị, không biết tình trạng quân Man như thế nào, cũng không biết tám nghìn binh lính còn sống hay đã chết, có thể cùng bọn họ trong ứng ngoài hợp hay không?

Nếu như có nội ứng thì quá thuận lợi rồi.

Tô Trường An nghĩ đến đây thì không khỏi thở dài một hơi.

Sau đó, hắn dừng lại, nhăn mày rồi lại giãn ra, giãn ra rồi lại nhăn mày.

Bọn họ cần một người làm nội ứng, truyền tin tức từ trong thành ra, rồi giúp bọn họ bắt liên lạc với hai quân trong và ngoài thành. Như vậy thì hắn mới có thể chọn một chiến lược đúng đắn nhất.

Mà xui xẻo là bọn họ lại không có một người nào có thể làm nội ứng như vậy.

Nhưng cũng trùng hợp, hiện tại bọn họ đã biết được một con đường có thể đi vào trong thành. Nói cách khác chính là bọn họ có thể tự tạo cho chính mình một người làm nội ứng.

Đến tột cùng phải phái ai đi mới hợp đây? Tô Trường An lại tiếp tục suy nghĩ.

Cổng thành Lai Vân chính là bị người bên trong mở ra, nói cách khác chính là trong thành có gian tế trà trộn vào, mà người này có phải là Trấn Tây Quan hay không thì hắn vẫn chưa dám chắn chắc hoàn toàn. Hắn chỉ biết được rằng tu vi của Trấn Tây Quan là Hồn Thủ cảnh, mà tên gian tế kia có thể mở cổng thành thì tu vi của gã nhất định không thể thấp hơn Hồ Thủ cảnh. Lại thêm một điều nữa là lúc trước từ biên cảnh có truyền về tin tức, tướng dẫn dầu quân Man là Ma Hải Da cũng là một cường giả Vấn Đạo cảnh. Công thêm cái tên gian tế trong thành, vậy tính ra hiện tại trong thành Lai Vân chí ít cũng có hai tên cường giả không kém Vấn Đạo cảnh. Tuy nhiên thủ hạ dưới tay hắn, người mạnh nhất cũng chỉ là Cố Nha Lãng có tu vi Thiên Thính cảnh. Với thực lực như vậy mà muốn ở trong thành giấu được tai mắt của những đại năng kia thì quả là chuyện gần như không thể nào.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Trường An liền có quyết định. Hắn nhíu mày, nhìn về phía Viên Động Khôn: "Cái đường hầm kia ở nơi nào?"

Viên Động Khôn sững sờ nhưng miệng vẫn trả lời: "Bên dưới một bụi cỏ ở bên trái thành Lai Vân."

Tô Trường An nghe xong, nhẹ gật đầu, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Ta sẽ lẻn vào thành Lai Vân tìm hiểu tình hình quân địch trước, các ngươi ở bên ngoài chuẩn bị sẵn mai phục. Khi cơ hội đến ta sẽ đốt lửa báo hiệu, các ngươi lập tức dẫn binh xung phong quyết chiến. Nếu thấy tình hình không ổn, ta sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta sẽ tính tiếp. Đến giờ thìn ngày mai mà ta vẫn chưa trở về..." Nói đến đây, Tô Trường An dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Cố Nha Lãng, vẻ mặt chân thành nói: "Vậy phiền Cố tướng quân mang mọi người đến Vĩnh Ninh, nương tựa dưới trướng Bắc Thông Huyền."

Cố Nha Lãng nghe vậy thì vẻ mặt biến đổi, y nói gấp: "Chuyến này Tô đại nhân đi rất hung hiểm, không nên hành động theo cảm tính mà thân gặp nguy hiểm."

Hồ Tử, Lưu Trường Ngọc cùng với Viên Động Khôn đang đứng ở một bên cũng nhìn Tô Trường An, nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ chắc có lẽ muốn nói gì đó để ngăn cản Tô Trường An nhưng Tô Trường An cũng đoán trước được bọn họ sẽ phản ứng như vậy. Hắn lắc đầu nói: "Ta sẽ có chừng mực."

Mặt mũi của hắn tuy còn non nớt nhưng thần sắc lại rất lạnh lùng, thậm chí lời nói cũng mang theo sự uy nghiêm.

Sự uy nghiêm này làm cho mọi người lời chưa ra khỏi miệng đành nuốt trở vào và nhìn hắn với ánh mắt càng phức tạp.

Thanh Loan lúc này bỗng đi ra, nàng lập tức đi đến bên cạnh hắn nói nhẹ nhàng: "Để ta cùng đi với ngươi."

Đây là lời hứa hẹn từ trước của nàng, cũng là yêu cầu duy nhất của nàng đối với Tô Trường An nhưng lúc này hắn lại lắc đầu.

Thanh Loan bất ngờ nhưng sau đó suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ý của hắn, chuyến đi này là để dò xét tình hình quân địch, nhiều người đi lại làm cho việc trở nên khó khăn, dễ bị bại lộ. Huống hồ với tu vi Thanh Loan hiện tại cũng không giúp gì được mà lại kéo chân hắn. Nghĩ thông suốt sự lợi và hại, tuy nội tâm có chút không vừa ý nhưng nàng chỉ cau mày, gật đầu nhẹ.

"Nếu ngươi không trở về, đợi đến khi ta lại thành Tinh Vẫn, chắc chắn sẽ đồ diệt Man tộc, sau đó sẽ đến Hoàng Tuyền tìm ngươi tính sổ! " Trước khi lui lại, nàng đã nói như thế bên tai hắn.

Chút lời nói và tính khí trẻ con của nàng rơi vào tai Tô Trường An khiến hắn không khỏi nhìn Thanh Loan cười một cái. Sau đó trong lúc mọi người đang chú ý nhìn thì hắn quay người, đi thẳng về đường hầm mà Viên Động Khôn đã nói.

...

Ma Thanh Linh chăm chú nhìn người áo đen trước mắt mình và lão già Nhân tộc.

Nàng không thích người mặc đồ đen này, lại cực kì coi thường loại người bán đứng tộc của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý như lão già kia. Cái nàng quan tâm chỉ có dược.

Ông lão muốn loại dược kia để kéo dài tính mạng của mình, còn nàng muốn có nó để giúp phụ vương chữa thương.

Cho nên hiện tại nàng nhìn về phía người áo đen với ánh mắt sáng rực.

Người áo đen hình như cũng có cảm giác, y quay đầu lại nhìn cô gái Man tộc này, ánh mắt quét qua nàng cùng Vu Hàm đại nhân ở phía sau, cuối cùng nói ra: "Vật đó để ở trong tòa miếu ở đằng kia, chỉ là khi lấy ra sẽ gây ra động tĩnh lớn, e rằng sẽ đưa đến một ít phiền toái không mong muốn."

Lông mày Ma Thanh Linh nhíu lại, không hiểu được: "Thành Lai Vân đã bị Vu Hàm dùng sương mù bao phủ, mỗi cánh cửa ra vào thành cũng có người canh giữ. Cửa khẩu Vĩnh Ninh của Bắc Thông Huyền cũng có đại quân tiếp cận nên tất nhiên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Như vậy thì sẽ có phiền toái gì?"

"Sương mù do Vu Hàm đại nhân bày ra cũng chỉ có thể phát huy ở mức độ che tai mắt của địch, vị thần tướng ở cửa khẩu Vĩnh Ninh cũng sẽ không liều lĩnh đến giúp nhưng còn có một tai họa ngầm lớn hơn." Người áo đen chậm rãi nói, giọng nói rất âm trầm đáng sợ.

"Còn có tai họa khác sao?" Ma Thanh Linh cau mày, chăm chú suy nghĩ một lúc, sau đó sắc mặt của nàng nhanh chóng biến đổi, có chút không dám tin điều mình nghĩ đến:"Ý của ngươi nói là Vũ vương Phù Tam Thiên?"

Đây là một người đã dần dần bị Tây Lương lãng quên.

Có lẽ từ ngày bắt đầu chiến đấu với Man tộc đã sa sút, thậm chí thường không đánh mà lui, triều đình càng ngày càng không thích y, sự bất bình của Tây lương đối y cũng càng lúc càng tăng, nhưng y vẫn làm theo ý mình như trước, co đầu rút cổ tại Tây Lĩnh quan, ngó lơ sự cực khổ của dân chúng mấy năm qua.

Dân chúng Tây Lương cũng dần dà quên mất bọn họ có một vị Vũ Vương. Nhưng Man tộc lại chưa bao giờ quên vị vương gia này của Đại Ngụy.

Lúc Thiên Xu, Thiên Quyền vẫn lạc, Man Vương bị Ngọc Hành dùng một chiêu đánh bại buộc phải thua chạy. Sau đó một đoạn thời gian buồn chán trôi qua, vị Tinh Vẫn Nhân tộc này lại một lần nữa ngăn cản đại quân của Man tộc ở đại mạc Nhạn Bất Quy bên ngoài Viễn Vân quan.

Cũng không quá khi nói rằng trong những năm đó gần như mỗi lần Vương tộc mở ra đại hội đều đề cập đến tên của y, mỗi mộc thị tộc cho đến hoàng đế đều nghiến răng nghiến lợi căm hận.

Cũng không biết từ lúc nào, Phù Tam Thiên bỗng nhiên biến đổi, trước sau luôn mạnh mẽ tác chiến nhưng lần này lại chọn không tham chiến. Ngọc Hành, Thánh Hoàng lại chết, Cửu Anh thị tộc của Man tộc quật khởi, lúc này mới có chiến dịch đông tiến.

Nhưng bất kể thế nào Vũ vương Phù Tam Thiên đối với đại đa số người Man trước sau vẫn là một cái tên rất khó để xem nhẹ. Bởi thế, sắc mặt Ma Thanh Linh mới trở nên khó coi.

"Xin công chúa yên tâm, ta có một phương pháp có thể dây dưa với bọn họ, kể cả Phù Tam Thiên." Đôi mắt của người mặc áo đen léo sáng, giống như rất thỏa mãn vẻ mặt lo lắng của Ma Thanh Linh.

"Phương pháp gì?" Ma Thanh Linh cau màu hỏi.

"Bí pháp Cửu Anh Phệ Hồn."

---o0o---