Trong thời gian năm năm tu hành, hắn đã từng vung đao nhiều lần.
Hắn học được rất nhiều đao pháp, chỉ ở Tàng Thư các của Thiên Lam viện, sách đao pháp dành cho hắn cũng không dưới trăm cuốn.
Nhưng hắn thích nhất vẫn là một đao kia.
Đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn không thể lĩnh hội được.
Mặc dù mỗi ngày hắn không ngừng luyện tập, cho dù hắn đã vung chém mấy vạn lần như vậy.
Nhưng vẫn kém thứ gì đó so với một đao của người nam nhân năm ấy.
Không phải là lực lượng, cũng không phải là khác biệt trên chiêu thức.
Mà là thứ nào đó Tô Trường An không thể nói đúng được.
Nhưng hiện tại, khi hắn ôm niềm tin nhất định phải chết chém ra một đao kia, hắn rốt cuộc hiểu rõ, hắn kém Mạc Thính Vũ thứ gì.
Là ý cảnh.
Năm ấy lúc Mạc Thính Vũ chém ra một đao kia, y không lo lắng.
Trong suy nghĩ của y chỉ còn lại có một đao kia, trừ nó ra lại không có vật nào khác.
Nhưng Tô Trường An lại không thể, hắn luôn lo lắng một số chuyện hoặc một số người.
Vì vậy hắn không thể chém ra một đao như vậy.
Nhưng lúc này, hắn hiểu.
Đao của hắn, cuối cùng giống với đao của Mạc Thính Vũ.
Đã ra không về, hướng chết mà sống.
Người nói, "sáng nghe đạo, tối chết cũng cam".
Giây phú này Tô Trường An rốt cuộc đã hiểu đạo lý này.
Mặc dù trong cơ thể hắn, lại không có một chút linh lực, mà một đao này cũng chắc chắn không thể gây một chút tổn thương cho Thác Bạt Nguyên.
Nhưng một đao này, hiển nhiên chính là một đao của Mạc Thính Vũ.
Cuối cùng, hắn đã trở thành đao khách giống như y.
Tô Trường An nghĩ đến đây, khóe miệng bỗng nhiên vẽ ra một ý cười.
Lúc đó, dường như có một ánh sao vẫy ra, chiếu vào trên người Tô Trường An.
Hắn không thể phân biệt rõ rốt cuộc đây có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng tia sáng kia lại làm cho hắn cảm thấy thư thái cùng ấm áp.
Mà lúc đó đao cũng hắn rốt cuộc cùng đao của Thác Bạt Nguyên chạm nhau.
Tô Trường An vốn tưởng rằng lúc này hắn có thể an tâm chờ đợi cái chết tới, thế nhưng đúng lúc đó, sắc mặt Thác Bạt Nguyên bỗng nhiên biến đổi, lúc đao của lão va chạm vào ánh sao chiếu trên người Tô Trường An, giống như gặp phải một cái bình chướng vô hình.
Đao của lão ở phía trước ánh sao ngừng lại, bất kể lão cố gắng như thế nào, đao của lão đều không thể tiến về phía trước dù chỉ là nửa tấc.
Thần sắc trên mặt lão hiện ra vẻ không cam lòng. Rõ ràng chỉ là một vị tu sĩ Thiên Thính cảnh, nhưng ngày hôm nay lão đã hao tổn mấy vạn binh mã cùng với hai vị Tinh Vẫn, thậm chí lão mắt thấy muốn gỡ xuống đầu người của Tô Trường An, nhưng một đường ánh sao quỷ dị lại cứng rắn ngăn đao của lão lại.
Lão sao có thể cam tâm như vậy?
Vì vậy, lão phát ra một tiếng hét to, linh lực quanh thân càng tuôn ra mãnh liệt, hầu như ngưng tụ thành một vùng biển màu vàng ở chung quanh người lão.
"Chết!" Lão nói như vậy, thanh âm cực kỳ giống ác lang bị ép đến không còn lối thoát.
Mà trên thực tế cũng là như vậy.
Tu vi của Tô Trường An lúc này mới chỉ là Thiên Thính cảnh, nhưng chiến lực biểu hiện ra đã thấy rợn cả người, nếu như ngày hôm nay lại được dị biến nào đó cứu đi, cho hắn thêm đầy đủ thời gian. Thác Bạt Nguyên thậm chí không thể tưởng tượng đến ngày hắn tu thành Tinh Vẫn, thiếu niên này sẽ cường hãn như thế nào.
Mà một câu muốn tàn sát Thánh tử của hắn vừa rồi, lời nói căm hận muốn để cho Thác Bạt Nguyên hồn không thể về Tinh Hải, không thể chôn cất trên mặt đất, sợ rằng cũng là một câu thành sấm.
Tô Trường An như vậy, Thác Bạt Nguyên sao có thể mặc kệ để hắn lớn lên.
Do đó, càng bị ngăn cản, ý muốn giết chết Tô Trường An trong lòng lão lại càng kiên định.
Vào lúc này lực đạo trên trường đao của lão trở nên càng mạnh mẽ, ánh sao ngăn cản lão cũng không thể chống lại nó, bị nó cứng rắn cắt ra một vết rách.
Trên mặt Thác Bạt Nguyên rốt cuộc nổi lên một ý cười, dường như lão đã thấy được hình ảnh đầu người Tô Trường An chia lìa.
Nhưng ý cười như vậy cũng không tồn tại trên mặt lão quá lâu, liền ngưng kết ngay lập tức.
Ánh sao kia dường như cũng bị sát ý của Thác Bạt Nguyên khiến cho nổi giận, nó bắt đầu càng sáng ngời.
Mà cùng lúc đó một đường linh áp từ trên không trung tràn ra, thẳng tắp bao phủ thân hình Thác Bạt Nguyên.
Thác Bạt Nguyên theo bản năng cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm, lão không rảnh rỗi nghĩ cách làm sao để giết chết Tô Trường An, chỉ thấy lão vội vàng thu hồi thế công của mình, thân thể vội vàng thối lui về phía sau mấy bước.
Mà Tô Trường An ở trung tâm hai cỗ linh lực cực lớn va chạm, bị dư âm kia lan đến, thân thể mệt mỏi cũng không thể chịu được nữa, ầm ầm ngã xuống đất, mà trước một khắc hắn mất đi ý thức, trong thoáng chốc hắn trông thấy một cái hình bóng thân thuộc, từ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống.
Đó đúng là cái bóng người.
Nhưng y được bao bọc bên trong ánh sao, khiến người khác không thể thấy rõ dung mạo của y. Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra dường như là một vị nam tử.
Thác Bạt Nguyên vào lúc đó ngửa đầu nhìn về phía bóng người kia.
Lão biết rõ, chủ nhân của linh áp mênh mông vừa rồi chính là vị nam tử trước mặt này. Nhưng rốt cuộc y là người nào?
Trong tin tức Thác Bạt Nguyên biết về thế hệ Tinh Vẫn tồn tại của Nhân tộc, lão hầu như không thể tìm ra bất kỳ một người nào có thể sánh với.
Mà những thứ không biết, thường thường là thứ đáng sợ nhất.
Sắc mặt Thác Bạt Nguyên trở nên ngưng trọng, thân thể của lão lui về phía sau vài bước, cẩn thận nhìn bóng người kia chậm rãi hạ xuống.
Ước chừng sau đó tầm mười hơi thở.
Bóng người kia rốt cuộc rơi trên mặt đất.
Ánh sao bỗng nhiên vụt tắt, mà lúc này Thác Bạt Nguyên nói chung cũng có thể thấy rõ dung mạo người đến.
Đó là một vị nam tử tướng mạo cực kỳ bình thường, trên dưới ba mươi tuổi, râu ria trên khóe miệng lếch thếch, mái tóc dài giống như không được chải chuốt từ lâu, xõa lung tung.
Khí tức quanh người y thu vào bên trong, thế cho nên Thác Bạt Nguyên không thể cảm giác được bất cứ linh lực chấn động nào ở trên người của y. Nếu như không có lần đánh nhau lúc trước, lão thậm chí sẽ cho rằng nam tử này chỉ là dân làng bình thường.
Điều này khiến cho Thác Bạt Nguyên càng cẩn thận.
Nhưng so với lão cẩn thận, vị nam tử kia lại xem lão như không tồn tại.
Sau khi y hạ xuống đất, hoàn toàn chưa từng liếc lão một cái. Mà chậm rãi ngồi xổm người xuống, bắt đầu xem xét thương thế của Tô Trường An.
Một đường linh lực tràn vào thân thể Tô Trường An, chân mày nam tử hơi nhíu lại, dường như là đang lo lắng tình trạng Tô Trường An lúc này.
Mà sau đó, y nhẹ nhàng lấy xuống thanh đao Cửu Nạn cho tới bây giờ vẫn được Tô Trường An nắm thật chặt, sau đó cúi đầu đặt thanh đao Cửu Nạn kia lên tay nhẹ nhàng vuốt.
"Đã lâu không gặp." Y nói như vậy, thanh tuyến nhu hòa, giống như đang cùng bạn già xa cách từ lâu gặp lại, cùng nhau tâm sự.
Mà thanh đao Cửu Nạn vào lúc đó giống như cảm nhận được, thân đao của nó rung rung một trận, lại càng phát ra từng đợt thanh âm trong trẻo.
"Ha ha." Khóe miệng nam tử vẽ ra một ý cười, giống như đang làm trường đao trên tay yên lòng.
Sau khi làm xong những thứ này, nam tử lúc này mới nhớ tới còn có Thác Bạt Nguyên ở bên cạnh nhìn y.
Y rốt cuộc đứng lên, quay đầu đối mặt với Thác Bạt Nguyên, khóe miệng lại mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.
"Rốt cuộc ngươi là người nào?" Thác Bạt Nguyên nói, ngữ khí hiển nhiên mang theo cực lớn tức giận.
"Hả?" Nam tử kia nghe vậy, bỗng nhiên thu lại nụ cười trên mặt.